Bạn đang đọc Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị – Chương 17: Lâm Bồn
Như nhìn Uyên lườm một cái.
Uyên chạy lại ôm lấy Như.
– Em muốn chỉ là người của chị, nhưng chúng ta lại chả thể được sống theo ý mình.
Mảnh tình của chúng ta bắt buộc phải san sẻ.
– Chị biết, nhưng mà cảm xúc thì không ai có thể kìm chế được.
– Em hiểu mà.
Uyên đóng cửa phòng lại rồi thay đồ nằm ngủ cùng Như.
Cảm giác thật ấm áp.
Như nằm suy nghĩ miên man, đợi Uyên ngủ say rồi, cô mới nhẹ nhàng hôn lên chán Uyên rồi trở về phòng mình.
Lại một ngày nữa trôi qua với những lời móc mỉa của các mợ dành cho nhau.
Hôm nay, mợ Năm bực bội trong người vì mấy ngày cậu không ghé thăm.
Mợ kiếm mợ Hai và mợ Tư cùng đến phòng của mợ Ba gây chuyện.
Út Na lúc này đang lo cho cô cậu nhỏ nên không biết gì cả.
Phía bên phòng mợ Ba, đang yên tĩnh bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Mợ Tư bụng lùm xùm mà vẫn thích bon chen lắm.
Mợ Ba lấy ghế cho họ ngồi mà người thì chê ghế thấp ghế cao, con ở mang trà đến thì lại chê nóng bị phỏng miệng.
Mợ Ba vốn hiền lành nên cứ kệ họ nói, miệng gần tai ai người đấy nghe.
Mà mợ Ba càng tỏ ra nhường nhịn thì họ lại càng nghĩ là mợ khinh mình, mợ giả tạo.
Đỉnh điểm nhất là lúc con ở của mợ Ba dọn dẹp mấy ly trà thì vô tình làm đổ trà vào người mợ Tư, mợ quát tháo nó ầm ĩ rồi lên cơn đau bụng.
Mọi người hoảng loạn la lên.
Mợ Năm cũng rối rít lên rồi bị ngất đi.
Máu chảy xuống tới dưới chân mợ Tư.
Mọi người đoán được là mợ sắp sanh nên gọi bà đỡ đến.
Tối cậu Tư về liền chạy đến chỗ mợ Tư vẫn đang la hét vì khó sanh.
Cậu nắm được tình hình rồi ghé thăm mợ Năm thì mợ Năm khóc lóc kể tội mợ Ba và con ở.
Cũng may mà không ảnh hưởng gì đến thai nhi của ả.
Cậu tức giận, đi thẳng tới chỗ mọi người đang đứng chờ mợ Tư sinh bé.
Không nói năng gì cả.
Cậu chạy tới cho mợ Ba một cái tát như trời giáng khiến mợ ngã xuống đất.
Năm đốt ngón tay hằn rõ trên mặt.
– Cô định gϊếŧ chết hai đứa con chưa chào đời của tôi à.
Bé Na nhìn mợ Ba mà xót xa.
Mợ Cả nhìn thấy rõ nhưng chỉ nhìn Na ra hiệu bình tĩnh lại.
Trước mặt bao nhiêu người ở mà cậu không hề giữ cho Thanh một chút thể diện.
– Lôi con Bưởi ra ngoài đánh đến khi nào mợ Tư sinh con mới thôi.
– Cậu ơi, em xin cậu đừng đánh nó.
Mợ Ba khóc lóc cầu xin càng làm cậu Tư tức giận.
– Cô không biết dạy con ở, hay bản thân cô muốn hại con của tôi đây?
Uyên bây giờ vẫn giữ cho mình cái đầu lạnh để quan sát.
Cô có thể hình dung ra ngày trước mẹ của cô phải khổ như thế nào.
Uyên chạy đến chỗ cậu Tư.
Như định ngăn lại, cô sợ lúc cậu giận ai xin xỏ sẽ càng làm cậu điên tiết hơn nhưng Uyên nhìn Như gật đầu ra hiệu cho chị yên tâm.
– Cậu ơi, cậu nguôi giận đã, nhờ phước đức của cậu mà thai của mợ Năm không sao, giờ mợ Tư đang lâm bồn, con Bưởi đáng bị phạt, tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó tránh, con cái nhờ phước đức của cha mẹ, cậu phạt nó với mợ Ba ăn chay một tháng để cầu phước cho em bé của hai mợ, biết đâu bề trên nhìn thấy tấm lòng rộng lượng của cậu, phù hộ cho mợ Tư sinh ra một cậu nhỏ tư bình an vô sự chào đời, còn khoẻ mạnh thông minh nữa.
Nghe Uyên nói hợp tình hợp lý, đánh vào tâm lý muốn con trai của cậu.
Giọng nói như rót mật vào tai.
Phía bên kia mợ Tư đang la hét.
Cậu nhìn sang mợ Ba.