Bạn đang đọc Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị – Chương 13: Nhiệm Vụ Của Mỗi Người
Như dạy bọn nhỏ học bài xong thì về phòng, nhìn ánh đèn bên phòng của Uyên đã tắt, cô biết hôm nay cậu Tư lại ghé phòng em ấy.
Biết sao được.
Ghen ư.
Ghen với chồng chứ không phải ghen với vợ nhỏ của chồng.
Thật nực cười.
Út Na chạy lại phòng mợ Cả, cô cậu lúc này đã ngủ say, mợ Cả vẫn ngồi bên bàn với chai rượu đó.
– Mợ còn uống rượu nữa là mợ Sáu sẽ buồn đó.
– Nói lung tung gì vậy.
– Mợ đừng có giấu con nữa, con chả biết mợ với mợ Sáu đang yêu nhau rồi.
– Kín mồm kín miệng chút đi.
Trưa nay thấy mày ở ngoài cửa hô to là mợ nghi rồi.
Mày thấy như vậy thì có kỳ cục không?
– Kỳ cục gì chứ, con cũng yêu mợ Ba mà.
– Trẻ ranh, nói lung tung coi chừng bị vạ miệng đấy.
– Trẻ ranh gì nữa mợ, con bằng tuổi mợ Sáu đó.
Như bỗng tua lại câu của Út Na.
Định hình lại thấy nó sai sai.
Cô nghiêm túc.
– Mày yêu mợ Ba thật á?
– Thật mà, con muốn được nhìn thấy mợ ấy, ở cạnh mợ ấy, bảo vệ và che chở cho mợ ấy.
Giống như bé Uyên với mợ vậy.
Nếu con là mợ Sáu, nhìn thấy mợ buồn rầu thế này thì sẽ rất đau lòng đấy.
Mợ ấy cũng không muốn phải ở bên cậu Tư đâu.
Nghe Út Na nói cô cũng thấy đúng.
Uyên cũng vì muốn bảo vệ vị thế của cô ở nhà này nên mới phải lấy lòng cậu như vậy.
Cô cất ly rượu đi rồi kêu Út Na quay về phòng ngủ để trông chừng cô cậu nhỏ.
Cô lên giường nằm, ôm chiếc chăn còn dư âm mùi hương của Uyên ngày hôm qua, nhờ nó mà cô vượt qua được sự lạnh lẽo, cô đơn.
Dần dần cô đi vào giấc ngủ.
Tiếng gà gáy canh tư.
Như mơ màng trong giấc mộng, có cái gì đó mềm mềm ấm ấm đang ôm lấy cô.
Cô choàng mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ bé thanh tú, non nớt đang quay mặt về phía cô.
Cô đưa tay lên chạm vào làn da trắng nõn nà, đôi môi đỏ mọng mời gọi, bỗng có bàn tay mềm mại nắm lây bàn tay của cô đang ngao du trên khuôn mặt kia.
– Chị dạy rồi à?
– Có người ôm chị chặt quá làm chị khó chịu.
Sao lại sang đây.
– Cậu Tư về phòng của mình rồi thì em sang phòng chị.
– Ừ, cậu Tư thường giải quyết nhu cầu xong, sẽ ngủ thêm một canh giờ nữa là trở về phòng xem sổ sách.
Ngoài việc làm quan, cậu còn buôn bán thêm nên cũng bận rộn.
Chị cũng được cậu giao quản lý sổ sách của vài cửa hàng và quán xuyến việc gia đình, mâu thuẫn các mợ, rồi kẻ ăn người ở.
Mợ Hai quản lý chi tiêu cho sinh hoạt, tiền lương của người làm.
Mợ Ba quản lí thu chi quà cáp cấp trên cấp dưới.
Mợ Tư lấy về chưa giao việc thì bầu bí nên không phải lo gì cả, mợ Năm lo phục vụ cho cậu, giờ bầu bí chắc cũng không có nhiệm vụ gì.
– Vậy các cửa hàng chị quản lý hết à?
– Không, tiệm vàng và tiệm cầm đồ cậu tự quản lý, số tiền lớn, chị không có ý định tham gia, các mợ ganh ghét.
– Em xin cậu cho làm nha.
– Sao mà em kham nổi.
– Kham tốt.
Em làm thì sau này cậu Hai nhỏ của mình mới được thừa kế.
Chứ mợ Tư, mợ Năm bầu bì thế kia.
Sinh con xong cậu giao cho họ quản lý thì cậu hai mình đến cái túi đựng tiền cũng không còn.
– Em nói thì cũng đúng, nhưng em nói cậu sẽ bảo em tham.
Cậu Tư trông vậy thôi chứ đa nghi lắm.
– Em có cách của em.
Chị tin em đi.
– Ừ, thì tin.
P/s.
Góp ý về chuyện cho tác giả với nào mọi người ơi.