Đọc truyện Để Em Làm Nữ Chính Của Anh – Chương 17: Sinh nhật năm đó, anh có em (2)
“ Ai đó?”
Đồng Tiểu Nghị lái xe Lamborghini về biệt thự Đồng gia, vừa dừng lại đã bị bảo an mặc cảnh vệ màu đen chặn lại ở cổng hỏi.
Anh nhếch khóe miệng, từ lúc nào mà ngay cả nhà mình cũng bị kiểm tra trước khi vào rồi? Đồng Tiểu Nghị mở cửa kính bước xuống xe, đóng sầm một cái. Anh không nói lời nào, đứng dựa vào xe, hai tay đút vào túi quần. Bảo vệ trưởng nhìn thấy anh, lập tức sợ hãi hô to: “ Cậu chủ! “
Đồng Tiểu Nghị liếc một vòng từ đầu đến chân, từ chân lên đầu bảo vệ trưởng, làm anh ta run lên bần bật, đầu gối như mất khớp xương mà muốn khuỵu xuống ngay lập tức.
“ Xin lỗi cậu chủ, chúng, chúng tôi cũng chỉ là làm tròn nhiệm vụ…” Bảo vệ trưởng quệt mồ hôi, gượng cười nói. Đồng Tiểu Nghị phẩy tay, một lần nữa ngồi vào xe.
“ Còn không mau mở cổng cho cậu chủ?” Bảo vệ trưởng lớn tiếng ra lệnh.
Hai bảo vệ đứng ở hai bên lập tức đẩy hai cánh cổng lớn mạ vàng ra, Đồng Tiểu Nghị lái xe đi thẳng vào garage. Anh khóa xe, cầm chìa khóa đi thẳng lên nhà. Phải nhanh chóng nói cho cha biết ước nguyện đoàn tụ của anh,mong là cha cũng muốn.
“ Cậu chủ. “ Người giúp việc thấy Đồng Tiểu Nghị bước vào, cúi đầu đi theo phía sau. Anh lấy làm lạ, quay lại nói, “ Không cần đi theo đâu, tôi muốn lên phòng gặp bố tôi. “
Người giúp việc nghe vậy lập tức xua tay, “ Xin lỗi cậu chủ, nhưng ông chủ nói hôm nay không được cho bất cứ ai lên phòng…” Giọng nói không giấu nổi có chút run rẩy. Đồng Tiểu Nghị nheo mắt, tinh tế phát hiện ra thái độ này như đang giấu giếm cái gì, anh hỏi lại. “ Chẳng lẽ đến con trai cũng không được vào sao? “
“ Cậu chủ, thực xin lỗi… “ Người giúp việc kè kè theo sau, một mực cúi đầu. Với tính cách của cậu chủ, không khéo đêm nay phải thu dọn hành lí đề phòng ngày mai bị đuổi việc mất.
“ Tôi không nói hai lời, đi làm việc cần làm đi. “ Đồng Tiểu Nghị mất kiên nhẫn, nhanh chóng bước qua những bậc thang.
“ Cậu chủ ơi, đừng…” Người giúp việc đứng dưới sàn bất lực ngước nhìn lên cầu thang, mây đen bay đầy trên đầu, thế giới bỗng chốc sụp đổ.
Đồng Tiểu Nghị rẽ trái phía cầu thang, rảo bước về phía căn phòng cửa gỗ lim. Anh vặn tay nắm cửa, đã khóa trái. Vì đây là cửa cách âm cực tốt nên hiển nhiên không nghe được bất cứ tiếng động nào vọng ra. Đồng Tiểu Nghị nhíu mi càng chặt hơn. Bên trong xảy ra chuyện gì chứ?
Nghĩ rồi, anh đưa tay gõ cửa.
Cốc cốc cốc ba tiếng, không có phản ứng gì.
Gõ cửa lần thứ hai, không ai ra mở cửa. Đồng Tiểu Nghị không từ bỏ, tiếp tục gõ liên hồi.
Một lúc lâu sau, cửa phòng mới cạch một tiếng được mở ra, đồng thời truyền ra giọng nói tức giận của Đồng Ân Chấn. “ Các người không coi lời tôi nói ra gì phải không? Muốn về vườn chăn vịt phải không?” Một mùi rượu nồng nặc đan quyện trong không khí.
“ Là c…” Chữ con trong miệng Đồng Tiểu Nghị còn chưa nói hết, anh đột nhiên im bặt. Bởi vì cảnh tượng trước mắt làm anh chết lặng. Đồng Ân Chấn chỉ mặc một cái áo ngủ màu trắng, dây áo buộc qua loa. Dưới chân ông, gần cửa ra vào có một đôi giày cao gót ném bừa bãi. Dọc theo đường thẳng vào sâu hơn, là một cái váy ren màu đen đã bị xé rách. Nó dẫn ánh mắt ta vào gần chiếc giường lớn, chân giường là một đống quần áo nội y hỗn độn, một đôi tất chân mỏng màu trắng…
Đồng Tiểu Nghị quét ánh mắt từ dưới đất lên trên giường. Quả nhiên, một người phụ nữ thân hình bốc lửa đang che chăn đến ngực, mở đôi mắt to vô tội mà nhìn anh. Một giây sau, đôi mắt một mí đẹp của anh đã từ kinh ngạc xuất hiện những vằn đỏ như máu.
“ Con…” Đồng Ân Chấn đối diện với hoàn cảnh này không biết có nên đóng cửa phòng không, vừa mới mở miệng đã bị Đồng Tiểu Nghị cắt ngang.
“ Xin lỗi vì đã quấy rầy chuyện tốt của bố. Là con cố tình đi lên, không liên quan đến mọi người, mong bố đừng sa thải họ. “ Anh không chần chừ một giây, quay gót chạy xuống cầu thang.
“ Tiểu Nghị…” Đồng Ân Chấn hấp tấp nói, nhưng bóng dáng anh đã khuất xa. “ Mặc đồ vào rồi đi đi. “ Ông quay lại nói với người phụ nữ trên giường.
“ Người ta…” Ả ta chu môi, uốn éo nói.
“ Tôi đang mất hứng, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời! “
“ Vâng…” Người phụ nữ lí nhí gật đầu, chậm chạp bước xuống giường nhặt quần áo.
——–
Đồng Tiểu Nghị chạy xuống cầu thang, bóp chặt hai tay, chặt đến nỗi các khớp xương trở nên trắng bệch. Cha anh có thể đưa người đàn bà khác về nhà, trong chính nơi mà mẹ anh từng sống. Từng ngõ ngách trong căn phòng đó đều có những kỉ niệm của mẹ anh, vậy mà…
Đồng Tiểu Nghị gồng người lên ngồi vào trong xe, một tay đặt trên vô- lăng một tay ấn xuống bụng. Không biết có phải quá đau lòng hay không, một cơn đau quằn quại như hàng ngàn nhát dao đang đâm vào ruột gan anh, khiến nó tựa hồ đang rỉ máu. Anh nghiến răng bình ổn cảm xúc, cuối cùng nhếch lên một nụ cười tự giễu. Cha anh làm trong quốc hội cũng trụy lạc như thế, vậy ông không có quyền phán xét anh nữa rồi. Đồng Tiểu Nghị đạp chân ga, tốc độ nhanh hết cỡ, chiếc xe Lamborghini như một cơn lốc tạo ra những vết in rõ ràng xuống mặt sân lao ra đường, để lại một đoàn bảo vệ mặt lạnh băng hít khói bụi ở phía sau.
—–
“ A lô, tôi Vũ Bằng nghe. “ Lục Minh Minh và hai anh em Vũ Bằng, Vũ Quân ăn cơm xong, điện thoại của Vũ Bằng thông báo có một cuộc gọi đến.
“ Chào anh, ngày mai là ngày anh đặt nhận hoa ạ. “ Một giọng phụ nữ nhẹ nhàng vang lên. Là chủ cửa hàng hoa.
“ Cảm ơn, phiền cô gửi đến địa chỉ đã đặt trước giùm tôi. “ Vũ Bằng khách sáo nói đôi ba câu rồi cúp máy.
“ Có chuyện gì không anh?” Lục Minh Minh rửa bát xong, không nhanh không chậm ngồi lên sofa, chống hai tay xuống ghế nhìn Vũ Bằng.
“ Tiểu Minh, ngày mai em có muốn…”
“ Dạ? “ Lục Minh Minh đánh tiếng, chờ anh nói tiếp.
“ A, không có gì, anh nên gọi cho Tiểu Nghị trước. “ Vũ Bằng muốn nói cho Lục Minh Minh điều gì đó, nhưng giây cuối cùng lại thay đổi quyết định. Anh một lần nữa lại mở điện thoại, ấn gọi số của Đồng Tiểu Nghị.
“ Không nghe máy. “ Vũ Bằng nói một câu, sau đó đứng lên. “ Vậy em ôn bài đi nhé, anh về trước, ngày mai Tiểu Nghị về rồi tính sau. “
“ Vâng.” Lục Minh Minh thưa khẽ, tâm tình vì một câu không nghe máy của Vũ Bằng vô thức sao lãng. Cô thở dài một cái, đứng lên đóng cửa rồi vào phòng bật đèn học. Nhưng Lục Minh Minh không học bài mà lấy ra mấy xấp giấy rực rỡ. Cô mới lên mạng học được cách gấp giấy, làm quà sinh nhật cho Tiểu Nghị. ——-
Bar Devil, quán bar dành cho người trong giới thượng lưu lớn nhất thành phố.
Những ánh sáng nhấp nháy đủ màu sắc và âm nhạc xập xình đinh tai kích thích cả thị giác và thính giác của con người. Xe Lamborghini màu đỏ dừng lại trước cửa quán bar, Đồng Tiểu Nghị bước xuống đóng cửa xe, ngước mặt nhìn lên tấm bảng tên bằng điện với đủ màu sắc đang nhấp nháy, gườm gườm đi vào.
Nhân viên ở cửa ngay lập tức cúi đầu: “ Xin hỏi, ngài có thẻ hội viên không ạ?”
“ Cần loại như nào mới được vào?” Anh căn bản là trước đây không đến những nơi như thế này, nên không có thẻ là điều đương nhiên.
“ Chúng tôi có nhiều loại thẻ ứng với từng dịch vụ khác nhau, nếu ngài chưa có, ngay bây giờ có thể lập tức đi làm. Xin hỏi ngài muốn dịch vụ như thế nào, để quán chúng tôi có thể tư vấn…”
“ Thẻ hoàng kim. “ Nhân viên phục vụ còn chưa nói xong, Đồng Tiểu Nghị đã rút ví ra, lấy thẻ ngân hàng của mình giao cho họ. Tiếp tân trưởng nhận lấy, lập tức phân phó cho cấp dưới đi làm ngay, sau đó quay lại cúi đầu nói với Đồng Tiểu Nghị. “ Xin ngài vui lòng đợi một chút. “
Chỉ vài phút sau, một tấm thẻ hoàng kim đã được mang ra, thẻ được mạ vàng, bên trên khắc chữ nổi vô cùng sang trọng.
“ Mời ngài.” Nhân viên phục vụ đưa tay làm động tác mời, sau đó dẫn đường cho Đồng Tiểu Nghị đến khu phòng VIP.
Vừa bước vào cửa, mùi thuốc lá, rượu và nước hoa ngay lập tức xông vào mũi anh. Đồng Tiểu Nghị ngồi xuống quầy rượu, ngón tay nhịp nhịp lên bàn quan sát xung quanh một chút. Dưới ánh đèn bảy màu lấp lánh, những con người hoạt động về đêm đang vừa lắc lư theo nhạc vừa uống rượu, buông thả bản thân. Trên sân khấu lớn, có những cô nàng ăn mặc sexy đang uốn lượn cơ thể mềm dẻo mê hoặc như những con rắn. Ở đây, Đồng Tiểu Nghị không cần giấu mặt, vì trong thế giới ban đêm này, không ai cần biết ai, chỉ lo cho thú vui của bản thân. Chỉ cần có tiền, là có tất cả. Rượu, và phụ nữ, là hai thứ nổi tiếng nhất toàn thành phố của quán bar này.
“ Xin hỏi, ngài dùng gì?” Bartender tay cầm bình pha chế lắc lắc, mỉm cười hỏi.
“ Nồng độ mạnh nhất. “ Đồng Tiểu Nghị không suy nghĩ trả lời.
“ Sẽ có ngay thưa ngài. “ Bartender nhanh chóng làm việc.
Đồng Tiểu Nghị gật đầu, hít một hơi thật sâu bình ổn cảm xúc. Không được, lòng anh vẫn đau quá.
“ Của ngài đây. “ Bartender đặt ly rượu lớn lên quầy. Chất lỏng màu tím đỏ sóng sánh, dưới ánh sáng mập mờ trông thật mê người. Đồng Tiểu Nghị cầm ly rượu lên, ngửa đầu một hơi uống cạn. Đến bartender cũng phải kinh ngạc nhìn anh. Đây là loại rượu ngoại cực mạnh, thường phải thêm đá uống từng chút một, nhưng anh lại uống trực tiếp như thế…
Cay. Nóng. Bỏng rát.
Rượu mạnh chảy xuống đâu thì chỗ đó nóng rát, cổ họng Đồng Tiểu Nghị như muốn bốc cháy. Nhưng đúng là có thể làm anh tạm quên đi ưu phiền.
“ Một ly nữa. “ Anh đặt ly xuống mặt bàn, cứng rắn nói.
Bartender lẳng lặng đưa ly rượu tiếp theo. Hết ly này đến ly khác, cho tới khi Đồng Tiểu Nghị cảm thấy đầu óc choáng váng, anh vẫn không có ý định dừng lại. Một người phụ nữ ngồi phía xa quan sát anh, mỉm cười rồi trên lại ngồi cạnh. Cô ta cụng ly rượu của mình với ly của anh, thổi hơi bên tai anh thì thào nói. “ Sao vậy, anh thất tình à?”
Đồng Tiểu Nghị không nói gì, tiếp tục uống cạn. Người phụ nữ không quan tâm thái độ của anh, mạnh bạo đặt tay lên ngực anh vẽ vòng tròn. “ Nào, tâm sự với em đi, sẽ hết phiền muộn ngay.”
Cô nàng dùng giọng ẻo lả quyến rũ nói. Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi khiến Đồng Tiểu Nghị khó chịu nhíu mày. Mắt anh vì say đã hơi nhòe đi, nhưng vẫn lí trí đẩy cô ta ra.
“ Tránh ra.” Anh lè nhè nói.
“ Đừng thế mà…” Người phụ nữ vẫn nũng nịu. Mùi nước hoa này…không hề dễ chịu hơn mùi cỏ tự nhiên trên quần áo Lục Minh Minh. Đầu óc Đồng Tiểu Nghị đột nhiên nhớ ra ba chữ Lục Minh Minh , anh lăc đầu, kiên quyết đứng dậy đi về, bỏ mặc người phụ nữ với vẻ mặt tức giận.
Anh hiện giờ không thể lái xe, vẫy một chiếc taxi về thẳng khu phố A. Lúc lảo đảo về trước cửa nhà, anh bị choáng dựa vào tường, ngồi sụp xuống.
“Tiểu Nghị! “ Lục Minh Minh vừa mở cửa xem anh đã về chưa, thấy anh như vậy liền lao đến, đỡ anh đứng dậy. Mùi rượu nồng nặc khiến cô không khỏi nhíu mi.
“ Sao anh lại uống rượu ra nông nỗi này? “ Lục Minh Minh mở cửa nhà, dìu Đồng Tiểu Nghị vào trong, đặt anh xuống giường.
“ Nóng…” Đồng Tiểu Nghị mơ màng nói.
“ Tôi rót nước cho anh.” Lục Minh Minh chưa kịp lấy bình nước ở tủ đầu giường, Đồng Tiểu Nghị đã mở mắt nhìn cô. Anh nhớ đến hình ảnh trong phòng Đồng Ân Chấn tối nay, một cỗ chua xót lại xông lên.
“ Oái! “ Đồng Tiểu Nghị kéo mạnh tay Lục Minh Minh làm cô ngã xuống giường. Tiếp theo, anh lật người đè cô xuống bên dưới.
“ Tiểu Nghị! Anh say lắm rồi, thả tôi ra.” Lục Minh Minh giãy giụa thét lên. Cô khá khỏe, nhưng Đồng Tiểu Nghị là con trai, hơn nữa đàn ông khi say có sức mạnh như mãnh thú, cô căn bản không phải đối thủ của anh.
“ Tiểu Nghị, để tôi rót nước cho anh.” Lục Minh Minh cố gắng bình tĩnh, dùng biện pháp nhỏ nhẹ hơn.
Đồng Tiểu Nghị không nói gì, trực tiếp nhắm thẳng môi cô hôn xuống.
“ Ưm!” Lục Minh Minh bị giật mình, theo bản năng mở miệng hô lên, lại thừa dịp tạo cơ hội cho đầu lưỡi Đồng Tiểu Nghị tiến vào chiếm đoạt khoang miệng. Không giống như hai lần chạm môi lần trước, đây là nụ hôn rất sâu, ngập tràn tính xâm lược và bá đạo.
Đồng Tiểu Nghị dùng đầu lưỡi mơn trớn với đầu lưỡi đang trốn chạy trong miệng cô, hung hăng mút lấy thứ nước ngọt ngào. Cổ họng nóng bỏng vì rượu được xoa dịu, khiến anh ngày càng tham lam hơn.
“ Ưm..” Lục Minh Minh bất lực kêu lên, mùi rượu trong miệng Đồng Tiểu Nghị làm cô choáng váng như bị lây say, đại não thiếu dưỡng khí trầm trọng khiến cả người cô mềm nhũn vô lực nằm dưới thân anh.
Dường như chưa đủ thỏa mãn, đôi môi Đồng Tiểu Nghị vẫn ép lên môi Lục Minh Minh, một tay cố định hai tay cô trên đầu, một tay luồn vào áo ngủ của cô chậm rãi ma sát. Lục Minh Minh cả kinh, cảm nhận được vật cứng rắn đang chọc vào đùi mình, cô lập tức tìm lại ý thức vùng ra.
Tuy cô có cảm giác với anh, nhưng hai người bọn họ vẫn chưa tiến được thêm bước nào. Tình dục khi chưa khẳng định tình yêu, là một loại xỉ nhục đau đớn nhất. Cô không muốn quan hệ của hai người đi vào ngõ cụt.
Nhưng hiện tại, miệng cô không thể nói, bàn tay Đồng Tiểu Nghị đã tiến lên đẩy áo ngực cô lên, vân vê hạt trân trâu màu đỏ ở giữa.
“ Ư!” Lục Minh Minh giật thót, nhắm chặt mắt, một giọt nước mắt trong suốt như pha lê theo khóe mắt chảy xuống gối. Thế này thì không được mất.
________________________