Đọc truyện Để Em Làm Nữ Chính Của Anh – Chương 12: Còn chưa xuất cái đó lần đầu
Lục Bình hắng giọng, vừa lúc định hỏi thêm gì đó thì khuôn mặt bỗng rạng rỡ hẳn lên, đôi mắt sáng lóe nhìn ra phía cửa. Lục Minh Minh và Đồng Tiểu Nghị theo ánh mắt của bố, quay người lại, không hẹn mà cùng nhíu mày. Kia không phải là Vũ Bằng sao?
“Con rể, hà hà, ta đã về rồi đây! “
“ Bố, vất vả cho người rồi! “
Hai người tiến đến, tay bắt mặt mừng, cử chỉ quá mức kích động khiến Lục Minh Minh liên tưởng đến một đôi bạn chiến đấu già lâu ngày không gặp. Vũ Bằng đưa hai tay bắt một bàn tay của Lục Bình, trong khi một bàn tay cứng như kìm sắt của ông đang vỗ lên vai anh.
Đồng Tiểu Nghị cảm thấy có chút ghen tị. Anh và Vũ Bằng đối với thái độ của mọi người thật giống một cái áo của ăn mày và một bộ long bào đi?
“ Hai người quen biết nhau sao ạ? “
Chuẩn xác Lục Minh Minh và Đồng Tiểu Nghị cùng đồng thanh lên tiếng, cô và anh đưa mắt nhìn nhau, còn cặp đôi đang hàn huyên kia cũng nhìn họ.
Lục Bình cười xuề xòa, giọng nói sang sảng như tuyên cáo:
“ Từ bữa tiệc chào hỏi hàng xóm, nó đã chúc rượu ông bố vợ này rồi. Rất tốt, rất tốt! “
Đầu óc Lục Minh Minh được khai sáng, thật không ngờ tối hôm đó anh còn chưa nói chuyện với con gái ông mà đã được nhận làm con rể rồi! Vẻ đạo mạo của anh quả thật làm nên chuyện quá mà.
Vũ Bằng nhìn vẻ mặt mất mát của Đồng Tiểu Nghị, khẽ thở dài. Ít nhất thì anh đã có sự hậu thuẫn vô cùng lớn từ phía bố cô, coi như cũng không thua kém Đồng Tiểu Nghị.
“ Bố à, là con lấy chồng hay bố lấy chồng thế? Con và Bằng ca chỉ như anh em thôi. “ Lục Minh Minh vô cùng ảo não thở dài. Vũ Bằng liếc qua khuôn mặt anh tuấn vụt sáng của Đồng Tiểu Nghị, miễn cưỡng nở nụ cười:
“ Chỉ là đùa vui thôi mà, tiểu Minh đừng trách bác trai nhé. “
“ Đùa là đùa thế nào? Con rể phải theo dõi con bé này tập thể thao khi ta đưa A Mỹ đi chữa bệnh! “
“ Làm con gái vẫn tốt hơn! “ Lại là một giọng nam một giọng nữ cộng hưởng vang lên. Lục Minh Minh ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn Đồng Tiểu Nghị. Liệu có phải đêm qua ngủ cùng nhau nên hai người đã có thần giao cách cảm hay không?
Tuy nhiên, không lâu sau cô đã khôi phục tinh thần, trực tiếp nhận ra vấn đề:
“ Bị bệnh? Mẹ bị bệnh? Bị bệnh gì, từ bao giờ ạ? Sao bố không nói cho con biết sớm? “
Lục Bình ấn lên vai Lục Minh Minh, ngăn cô khỏi kích động:
“ Không phải là bây giờ về cho con biết sao? Cuống lên làm gì, mẹ con có em bé thôi mà!”
Tiếng hít sâu vang lên sau lời nói của Lục Bình. Là của Đồng Tiểu Nghị và Vũ Bằng. Còn Lục Minh Minh, cô vẫn vô cùng bình thản mà đứng đó. Đơn giản là vì… cô đã sốc đến nỗi không thể hô hấp được nữa rồi. Làm thế nào mà một phụ nữ gần mười chín năm không sinh, bây giờ lại có bầu?
Khóe miệng run rẩy kịch liệt, Lục Minh Minh mếu máo:
“ Bố, bố đùa con phải không ạ? Mẹ, mẹ làm sao có thể…” Khuôn mặt góc cạnh của Lục Bình đỏ lên, ông xoa xoa cái mũi:
“ A Mỹ là có thai thật, do tuổi không còn trẻ nên bác sĩ chẩn đoán bà ấy có nguy cơ trầm cảm khi mang thai, phải đi điều trị. “
Lục Minh Minh nghe bố nói thì không khỏi cay cay sống mũi. Cô lắc đầu:
“ Bố, không phải hai người đi kí hợp đồng sao, bố làm gì mẹ con vậy? “
“ Khụ! “ Ba người đàn ông cùng ho khan trước câu hỏi vô tình của cô. Đồng Tiểu Nghị thật muốn nói “ thì làm là “ làm” thôi “, nhưng có mặt bác trai ở đây, anh hiển nhiên không dám.
“ Bố, vậy bây giờ phải đưa mẹ đi đâu chữa bệnh ạ? “ Vũ Bằng lí trí hỏi vấn đề quan trọng.
“ Đảo F, bác sĩ nói ở đó tốt cho việc chữa bệnh con ạ.”
Xa, quả thực rất xa. Lục Minh Minh gắt gao nắm chặt bàn tay. Đối với việc sắp trở thành chị, cô vui mừng, nhưng lo lắng nhiều hơn.
“ Không còn cách nào khác sao ạ?” Cô hỏi.
Lục Bình lắc đầu: “ Ở đó mới có thể làm bệnh trầm cảm của mẹ con thuyên giảm. Tiểu Minh, chúng ta lần này về thăm con, mấy ngày nữa ta sẽ đưa mẹ con đi.”
Cô cười nhẹ, gật đầu: “ Con biết rồi, con vào phòng mẹ đây. “, sau đó lập tức quay lưng bước đi. Từ nhỏ cô đã phải thường xuyên sống xa bố mẹ, thêm vài tháng nữa cũng không sao. Nhìn người phụ nữ nhắm nghiền mắt trước mặt, nước mắt không tự chủ được ứa ra, lăn dài trên gò má:
“ Mẹ, mẹ phải mau khỏi bệnh nha. Mẹ có khỏe thì em mới kháu khỉnh chứ. Mẹ mau khỏe lại còn mắng con, cốc đầu con nha mẹ… “
Gia đình là thứ quan trọng nhất đối với một con người, là nơi ta tựa vào để đối mặt với thế giới hỗn loạn bên ngoài. Lục Minh Minh yêu gia đình của cô. Rất nhiều.
Lục Bình nhìn bóng lưng con gái, áy náy vô cùng. Ông quay lại nhìn hai chàng trai trước mặt: “ Ta nhờ hai cậu, chỉ đến lúc cô Tiêu về thôi, có được không? “
Đồng Tiểu Nghị không do dự gật đầu: “ Vâng, bác cứ yên tâm đưa bác gái đi chữa bệnh đi ạ.” Trái lại, Vũ Bằng rơi vào trầm tư, mi tâm hơi nhíu lại, cắn cắn cánh môi.
“ Tiểu Nghị! “ Sau khi rời khỏi nhà Lục Minh Minh, Vũ Bằng nặng nề gọi tên anh “ Anh có chuyện cần nói. “
“ Ừ. “ Đồng Tiểu Nghị ngồi dựa lưng lên ghế sô- pha nhà mình, tay ấn bụng. Dạ dày gần ba ngày không ăn của anh sắp không gắng gượng được nữa.
“ Có một show truyền hình thực tế muốn mời em tham gia, em thấy thế nào? “
“ Bằng ca, anh biết là em không có hứng thú mà. Đóng phim thì chỉ cần bày ra bộ mặt giả cho vai diễn là được. Nhưng tham gia thực tế, phải sống với con người thật của mình. Điều này em không thể! “
“ Được, còn một chuyện nữa, anh nghĩ em đồng ý với chú Lục hơi vội vàng rồi.” Vũ Bằng đứng dựa vào sô-pha phía sau Đồng Tiểu Nghị – “ Quách Bá Danh đã tìm ra em.”
Một câu cuối cùng nói ra, Đồng Tiểu Nghị mở đôi mắt đầy căm giận, gằn lên: “ Anh nói thật chứ? “
Vũ Bằng ngửa đầu, hơi thở dài: “ Ừ, hôm qua anh để mất dấu bọn thuộc hạ của hắn! “
Đồng Tiểu Nghị nhếch khóe miệng. Được thôi, muốn chơi anh sẽ chơi đến cùng!
“ Bằng ca, hắn mới là kẻ xấu, mình phải sợ hắn sao? Em sẽ chơi với hắn đến cùng! “
“ Tiểu Nghị….. “
“ Anh lo cho em thì mau nấu cho em ăn đi, hai ngày tuyệt thực đói muốn chết rồi! “ Anh phẩy tay, lại nhắm mắt, để lại phía sau tiếng thở dài của Vũ Bằng.
****
Mấy ngày qua, Lục Minh Minh luôn quấn quýt bên mẹ, rất nhanh đã đến lúc bố mẹ cô phải đi. Đảo F, nơi cảnh sắc tuyệt đẹp, thanh lọc tâm hồn đang chờ đón họ. Trương Mỹ đã ngày một trầm mặc, đôi mắt phượng ngày càng vô hồn, không thể chậm trễ một giây nào nữa.
“ Bố, mẹ, hai người giữ gìn sức khỏe! “
Lục Minh Minh đứng ngoài cửa kính ôtô, nói với vào.
Lục Bình ôm vợ, vẫy tay ý bảo cô vào trong, quay lên nói với người lái xe: “ Đi thôi! “
Tài xế Vũ Bằng “ vâng “ một tiếng, chiếc xe khởi động, đưa hai người ra sân bay. Vốn Đồng Tiểu Nghị cũng ngỏ ý muốn đưa họ đi, nhưng Lục Bình từ chối, bởi khuôn mặt quá đẹp trai thường không mang lại cảm giác an toàn.
“ Cô muốn khóc thì khóc đi, mạnh mẽ cho ai xem vậy! “ Đồng Tiểu Nghị liếc xuống khuôn mặt đang cúi gằm, giọng nói trầm thấp mang vạn phần an ủi.
Lục Minh Minh khịt khịt mũi, cong khóe miệng, bỏ lại một câu rồi toan quay bước vào nhà: “ Làm gì có, tôi yếu đuối như vậy sao? “
Đồng Tiểu Nghị phát bực! Trước mặt anh mà cô còn gói bọc bản thân kĩ như vậy! Nhưng rất nhanh tâm tình lại dịu xuống, bởi vì cô gái này, sao lại giống mẹ anh đến vậy…
Không nói thêm lời nào, anh trực tiếp kéo tay cô lại, ép cô vào lồng ngực, thật chặt. Lục Minh Minh run lên, bức tường thành sụp đổ, cô không còn tâm tư đẩy Đồng Tiểu Nghị ra nữa mà yên vị trong vòng tay anh, lặng lẽ rơi nước mắt. Không ồn ào, không gào lên, không la lối, chỉ là từng giọt âm thầm thấm vào áo phông của anh, nhưng lại làm trái tim Đồng Tiểu Nghị bị hòa tan cực đại.
Qua một lúc lâu, trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng thở dài: “ Không muốn mẹ đi thì nói ra. Họ thương cô như vậy, nếu cô nằng nặc đòi thì sẽ được thôi.”
Lục Minh Minh cọ cọ, lau hết nước mắt còn sót vào áo anh, khiến Đồng Tiểu Nghị bật cười khe khẽ. Cô hít sâu, nở nụ cười đã có phần tươi hơn:
“ Anh chưa nghe câu Trời đất bao la, phụ nữ có thai là lớn nhất (*) sao? “
“ Ồ, nói vậy, nếu tối hôm đó không phải là tôi mà là một tên lưu manh, hẳn cô cũng trở thành lớn nhất rồi! “
Lục Minh Minh vênh mặt: “ Anh có giở trò tôi cũng chả sợ, xí!”
“ Thật không? “ Anh nheo mắt quen thuộc.
“ Ờ, vì chắc gì tiểu thụ anh đã xuất cái đó lần đầu, ha ha…” Lục Minh Minh le lưỡi, chuẩn bị tinh thần bỏ chạy. Nhưng Đồng Tiểu Nghị tay dài chân siêu dài, nhanh hơn bắt được cô, ghì chặt vai cô, cúi xuống phả hơi vào vành tai nóng bỏng:
“ Hay lắm, tối nay tôi muốn xuất vào bên trong cô, không lên đỉnh không về… “
_______________________
(*) Đoạt hôn 101 lần – Diệp Phi Dạ