Đọc truyện Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970) – Chương 9: Khi mẹ của nam phụ ra tay
Xuân đáp dạ xong liền hối hả chạy đi. Còn lại một mình, Dương Thảo thoáng im lặng, tự hỏi vì sao bản thân lại chấp nhận để Cao Phong đến cứu Mai Cẩm Tú? Sự thật trong cuốn tiểu thuyết, chính Cao Đình chứ không phải Cao Phong mới là người đến giải cứu Cẩm Tú! Dương Thảo đã cố tình thay đổi tình tiết ấy, chỉ có điều sự thay đổi lần này không phải vì lợi ích của mình mà là của Cao Phong…
Dương Thảo sực tỉnh khi nhóm vệ sĩ đã đứng ngay trước mặt, ai nấy đều đang nhìn cô đầy nghiêm túc. Kín đáo hít thở sâu, cô tỏ ra bình tĩnh hỏi:
– Các anh muốn làm gì?
– Thưa cô Thảo, bà chủ thắc mắc vì sao cô đến mà không vào gặp bà để nói chuyện nên bà sai chúng tôi mời cô vào phòng gặp mặt.
– Vì tôi đến gặp cậu Đình nhưng cậu ấy không ở nhà nên tôi sẽ đi về…
Dương Thảo bước lên một bước thì một tên vệ sĩ đưa tay ra ngăn lại, nhấn mạnh:
– Không gặp được cậu Đình thì cô có thể gặp bà chủ!
Hắn dứt lời thì nhóm vệ sĩ đứng tách ra hai bên để nhường đường. Biết rõ bản thân đã chẳng còn đường lui, Dương Thảo kéo nhẹ vạt áo khoác rồi cất bước.
***
Chiếc xích lô dừng lại, Xuân nhảy xuống rồi chạy vào bên trong xưởng vải.
– Cho hỏi, cậu Phong đang ở đâu ạ?
– Cậu Hai vừa đi gặp ông chủ Từ rồi!
Xuân kêu khẽ một tiếng khi nhận được lời đáp của một nhân công nhuộm vải. Ôi! Phải làm sao bây giờ? Cô chủ dặn phải báo cho cậu Phong biết Mai Cẩm Tú đang gặp chuyện, nay cậu không ở đây thì biết thế nào! Xuân bứt tóc bứt tai lo lắng, thời may đúng lúc thế nào lại bắt gặp chiếc ô tô Peugeot 202s chạy vào sân xưởng. Cửa xe mở, Cao Đình bước xuống. Tức thì nhỏ mừng rỡ, chạy đến báo:
– Cậu Đình ơi…! Có chuyện không hay với chị Tú rồi!
– Xảy ra chuyện gì?
Xuân liền đem chuyện bà Hoàng sai người đến tiệm giày của ông Mai kể cho cậu Ba. Nghe xong, Cao Đình lập tức vào lại trong xe. Rất nhanh, chiếc Peugeot 202s chạy đi. Xuân nhìn theo bặm môi, hi vọng cậu đến đó kịp lúc! Lại trùng hợp thay, nhỏ tiếp tục thấy chiếc Chevrolet 1950s xuất hiện trước cổng xưởng vải. Nhận ra chiếc xe Cao Phong thường đi, nhỏ lại gấp gáp chạy đến.
***
Trong khi ai nấy đều lo lắng cho cha con Mai Cẩm Tú thì lúc này trong phòng trà, Dương Thảo đang đối mặt với bà Hoàng. Chốc chốc, cô âm thầm nhìn chiếc đồng hồ cổ với quả lắc đung đưa, lòng thầm mong Xuân sẽ kịp báo cho Cao Phong.
– Lần trước ở tiệm hoa, bác cháu mình không có dịp nói chuyện nhiều hơn, nay trùng hợp cháu lại đến nhà thăm hỏi.
Chất giọng vừa phải từ bà Hoàng kéo Dương Thảo trở về với tình huống hiện tại. Cô thấy bà chậm rãi rót trà rồi đẩy nhẹ chiếc tách về phía mình mời mọc.
– Dạ, cháu cũng vừa mới đến thôi và không biết bác đang ở nhà.
Bấy giờ bà Hoàng mới ngước lên nhìn Dương Thảo, không tránh né khi hỏi:
– Ban nãy bác thấy cháu ở ngoài cửa phòng, sao cháu không vào chào bác?
Dương Thảo ngồi yên lặng, thầm hiểu ngụ ý mà bà ta đang muốn đề cập đến: là cô đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa bà với nhóm vệ sĩ!
– Cháu đã nghe hết mọi chuyện đúng không?
Gương mặt bà Hoàng vẫn điềm nhiên dù ánh mắt thì sắc bén vô cùng, chẳng những thế còn đầy dò xét. Dương Thảo nhận ra chứ, sau vài phút suy nghĩ đã nói:
– Đúng vậy thưa bác.
Đối diện, biểu hiện trên mặt bà Hoàng thay đổi nhưng không phải tức giận hay khó chịu mà là nửa thú vị nửa hài lòng khi nghe câu trả lời rõ ràng kia.
– Khá lắm! Rất thẳng thắn và cương quyết, cháu quả là một người hiểu chuyện. Nếu như kẻ khác thì hẳn đã xanh mặt xanh mày, quanh co chối cãi rồi.
– Nếu lúc này cháu nói dối chỉ càng bị lộ tẩy thêm thôi.
– Thế, cháu có gì muốn hỏi bác không?
Bây giờ Dương Thảo lại đâm ra lưỡng lự, bởi thật ra đã biết quá rõ lý do vì sao bà Hoàng làm thế nên chẳng việc gì phải đi hỏi nữa. Nhưng nếu cô im lặng thì liệu có khiến bà ta thấy kỳ quặc? Và quan trọng hơn nữa, câu hỏi kia chỉ mang ý nghĩa đơn thuần hay người phụ nữ toan tính này lại muốn dò xét gì ở cô?
– Có vẻ cháu chưa thể tìm ra điều muốn hỏi. Vậy thì bác cháu mình cứ thong thả uống trà rồi từ từ trò chuyện.
Trước nụ cười ẩn ý ấy, Dương Thảo thản nhiên cầm tách trà đưa lên môi uống.
***
Những cái kệ gỗ, những đôi giày mới bị ném xuống đất một cách không thương tiếc. Âm thanh rơi rớt, đổ vỡ vang lớn làm ồn ào cả tiệm giày nhỏ khiến những người qua đường không khỏi ngạc nhiên. Nhóm vệ sĩ theo lệnh chủ, thẳng tay đập phá mọi thứ tại đây. Trong góc tiệm, ông Cửu và Cẩm Tú ôm chầm lấy nhau, run rẩy sợ hãi chẳng hiểu lý do gì đám người lạ mặt này xông vào làm càn.
– Dừng lại đi! Tôi xin các anh đừng đập phá nữa! Trời ơi giày của tôi!
– Cha…! Cha ơi! Cẩn thận!
Trong bầu không gian hỗn loạn là tiếng than thở đứt ruột của ông Cửu lẫn tiếng khóc nức nở của Cẩm Tú. Nhóm vệ sĩ bỏ mặc, tiếp tục vung tay đập đổ kệ giày. Quá ấm ức, ông Cửu lao vào ngăn lại thì bị một tên đẩy mạnh ngã xuống đất, ông kêu lên đau đớn vì bàn chân bị trặc. Hốt hoảng, Cẩm Tú chạy đến bên ông.
– Dừng tay lại!
Chất giọng ra lệnh thật to khiến mọi người đều ngừng lại. Cùng lúc, Cao Đình từ ngoài cửa bước vội đến chỗ Cẩm Tú đang bật khóc vì sợ hãi. Nhóm vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau bởi xuất hiện một người cản trở, mà đấy còn là cậu Ba nhà họ Cao.
– Cẩm Tú đừng sợ, có anh đây.
– Cậu Đình… em sợ lắm…
Ôm lấy bờ vai cô gái họ Mai vỗ về xong, Cao Đình nhìn qua nhóm vệ sĩ, rành rọt:
– Tại sao các anh lại đến đây làm loạn?
– Thưa cậu Đình, chuyện này không liên quan đến cậu nên…
– Không liên quan? – Cao Đình cắt ngang bằng câu hỏi mỉa mai – Tôi biết các anh là người của bà Cao phái đến nên không cần úp mở!
– Nếu cậu đã biết rõ như vậy thì hi vọng cậu đừng can thiệp vào.
Trước nét mặt lạnh tanh của tên vệ sĩ, Cao Đình siết chặt tay. Anh biết bà Hoàng không hề xem mình là con trai, và cách đối xử xem thường của bà đã khiến những tên thuộc hạ hạ cấp này không hề coi trọng lời nói của cậu Ba. Cao Đình đẩy nhẹ Cẩm Tú ra và bước lên trước che chắn cho cô, kiên quyết:
– Dám đụng đến Mai Cẩm Tú thì tôi không tha đâu!
Bình thường là người trầm mặc thế nhưng khi đã bắt đầu giận dữ thì gương mặt Cao Đình trở nên đáng sợ! Khiến người ta cảm tưởng như một con sư tử đang ngủ yên mà bất ngờ thức giấc trước sự đe doạ từ kẻ thù.
Tuy nhiên, tên vệ sĩ vừa nãy vẻ như chẳng mảy may để ý đến lời đe doạ đó.
– Nếu cậu Đình không tránh ra thì đừng trách chúng tôi…
Lần nữa, một chất giọng lạnh băng khác lại vang lên ngay tiệm giày nhỏ bé này:
– Đừng trách thế nào?
Nhóm vệ sĩ, cha con Mai Cẩm Tú và cả Cao Đình đều bất ngờ trước sự có mặt của Cao Phong. Hất nhẹ chiếc áo khoác veston dài ra sau, anh từ tốn bước vào bên trong. Nhìn những đồ đạc và giày bị ném vung vãi dưới đất, anh lạnh lùng hỏi:
– Ban ngày ban mặt mà các anh cũng lộng hành quá nhỉ?
Hết Cao Đình rồi đến Cao Phong, nhóm vệ sĩ nhìn nhau e ngại. Thật chẳng ngờ cái tiệm giày tồi tàn này lại “diễm phúc” đến nỗi cùng lúc được hai cậu chủ danh giá nhà họ Cao đến bảo vệ. Với Cao Đình, họ không quá để tâm nhưng Cao Phong thì khác, anh là con trai của bà chủ và lời nói của anh khiến họ khó mà không nghe.
– Nói! Lý do các anh đến đây đập phá là gì?
Trước tia nhìn vô cảm từ cậu Hai, nhóm vệ sĩ chợt nhiên im lặng. Cao Phong thấy thế liền cười khỉnh, trước đó cũng đã nghe Xuân kể rõ mọi chuyện rồi.
– Là mẹ tôi phái các anh đến phải không?
Hiểu Cao Phong đã biết sự thật, nhóm vệ sĩ nghĩ cũng chẳng cần che giấu nữa.
– Thưa, là vì bà không muốn cậu qua lại với Mai Cẩm Tú.
– Cái gì? – Cao Phong nhíu mày.
– Bà không thích cậu có mối quan hệ nào với một cô gái thấp kém như vậy.
Nghe xong, Cao Đình thở mạnh một phát. Bên cạnh, Cẩm Tú kìm tiếng nức nở:
– Bà Cao hiểu lầm rồi! Tôi và cậu Phong chẳng hề có mối quan hệ thân mật gì cả! Chúng tôi chỉ đơn thuần quen biết nhau và nói chuyện vài lần thôi!
– Có thân thiết hay không, không phải chỉ do cô nói.
– Đó là sự thật! Tôi không hề có chút tình cảm nào với cậu Phong hết!
Có thể khi nói câu “vô tình” đó, Cẩm Tú chỉ muốn nhóm vệ sĩ ngừng việc hiểu lầm quan hệ giữa cô với Cao Phong, tuy nhiên bản thân lại không hề biết rằng anh đã cảm thấy hụt hẫng thế nào khi nghe rõ từng câu từng chữ ấy. Trong một thoáng, cậu chủ này cảm giác trái tim như bị ai lấy kim châm chích. Khó chịu!
– Đi đi! Trước khi tôi nổi giận!
Nghe giọng nói trầm đục của Cao Phong, nhóm vệ sĩ vẫn đứng lừng khừng.
– Tôi nói các anh đi mau! – Cao Phong hét – Lời của tôi mà cũng không nghe sao?
– Nhưng thưa cậu…
– Đích thân tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với mẹ!
Tiếng Cao Phong lạnh đến mức có thể hiểu rằng, sức chịu đựng đã đến cực hạn. Trông thế, nhóm vệ sĩ nói nhỏ với nhau điều gì đấy. Họ nghĩ có lẽ không nên chống đối lại cậu Hai nữa đồng thời thấy tiệm giày cũng hoang tàn lắm rồi nên cuối cùng tất cả cùng cúi chào Cao Phong và rời đi.
Bấy giờ Cao Đình mới thở phào, quay qua hỏi Cẩm Tú có bị thương không? Cô quệt nhẹ nước mắt rồi ngã đầu vào lòng anh, sụt sùi. Quan sát hành động thân mật giữa hai người đó, Cao Phong không nói gì mà lẳng lặng cúi xuống định đỡ lấy ông Cửu đang ngồi bệt dưới đất. Thế nhưng bàn tay anh đã bị gạt nhẹ ra, là Cẩm Tú.
– Xin cậu hãy về đi ạ! Đừng để bà Cao thêm hiểu lầm nữa!
– Nhưng tôi muốn giúp…
– Không cần đâu thưa cậu! Đã có cậu Đình rồi nên xin cậu hãy rời khỏi đây ạ!
Đôi mắt đứng yên trong phút chốc, Cao Phong cố kìm lòng mà rút tay lại sau đó chỉ nói ba từ “hãy cẩn thận” rồi quay lưng bước ra khỏi tiệm. Xuân, đã đứng ngoài cửa lắng nghe cuộc đối thoại ngay từ đầu, cũng hối hả chạy theo anh.
Mang tâm trạng buồn bã ra chỗ đỗ xe ô tô bên góc đường, Cao Phong dừng bước vì nghe tiếng gọi vội vã của Xuân ở phía sau, liền quay lại.
– Cậu Phong không sao chứ?
– Không có gì… Xuân về đi, chuyện này cảm ơn em đã đến báo.
– Vậy em xin phép về thưa cậu, em còn phải xem cô Thảo thế nào nữa…
Tự dưng nghe con bé người ở nói một câu lạ lùng, Cao Phong khó hiểu liền hỏi:
– Dương Thảo thì làm sao?
– Cô Thảo tình cờ nghe được mẹ cậu sai người đến nhà chị Tú nên mới bảo em đến xưởng vải báo cậu hay, còn cô thì bị bà giữ lại ở nhà họ Cao rồi ạ.
Mắt chớp nhẹ, tiếp theo Cao Phong mới hiểu rõ sự tình liền lên tiếng trách:
– Thật là ngốc nghếch! Quý, mau chạy xe về nhà!
***
Dương Thảo nghe tiếng mở cửa, đưa mắt nhìn mới thấy nhóm vệ sĩ đi vào.
Hẳn đây là đám người được sai đến phá tiệm giày của ông Mai! Dương Thảo vừa nhủ thầm vừa quan sát một tên bước đến nói nhỏ vào tai bà Hoàng. Cô không rõ Cao Phong có kịp thời đến cứu Mai Cẩm Tú? Và chẳng quá lâu cô đã nhận được câu trả lời bởi trông nét mặt không mấy hài lòng của bà Hoàng. Đưa tay ra hiệu cho hắn lui ra, bà lấy lại vẻ bình thường và nhìn sang cô gái:
– Lúc sáng nay, bác thấy còn có một người đi chung với cháu.
– Đó là Xuân, người ở của nhà cháu ạ. Cháu nói con bé về trước rồi…
Dương Thảo đáp lời bằng một câu lấp lửng. Bà Hoàng vẫn nhìn nét mặt điềm nhiên kia, lòng không khỏi thấy thú vị. Vừa rồi bà được nghe vệ sĩ báo rằng Cao Phong rồi cả Cao Đình đều xuất hiện ở tiệm giày nhà họ Mai, tức thì đã hiểu ra sự việc. Chính Dương Thảo đã bảo Xuân đến báo cho hai cậu chủ biết, còn mình thì chấp nhận ở lại đây nhằm lôi kéo sự chú ý của bà…
Hẳn bây giờ, bà Hoàng bắt đầu thấy phục sự nhanh trí của cô chủ trẻ này.
– Cũng đã chiều rồi, cháu xin phép về nhà thưa bác.
Dương Thảo nghĩ bà Hoàng cũng chẳng còn lý do giữ mình ở lại nữa, liền đứng dậy. Lễ phép cúi chào, cô chậm rãi đi ngang qua và vừa lúc nghe tiếng bà cất lên:
– Hi vọng rằng, mẹ chồng nàng dâu ta sẽ luôn hoà hợp trong thời gian tới.
Bước chân có hơi chậm lại nhưng Dương Thảo cũng nhanh chóng rời phòng. Bà Hoàng vẫn ngồi yên và nhìn tách trà đã cạn, biết rằng sẽ có một người nữa đến đây.