Đọc truyện Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970) – Chương 71: Có phải em đang muốn quyến rũ anh?
Vừa vào phòng, Cao Phong đã trông thấy khung cảnh: Dương Thảo ngủ quên trên bậu cửa sổ, trên người vận mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh chẳng rõ dài đến đâu do cô ngồi co người nên đuôi váy phủ chụp hết đôi chân, bờ vai được che ấm bởi áo veston màu đen, hai tay để hờ trên đầu gối, đầu tựa nhẹ vào tấm kính bị những hạt mưa bám li ti ở bên ngoài. Trông gương mặt cô thật thư thái với mái tóc quăn gợn nhẹ vén qua vành tai, đuôi váy xoã dài xuống thêm chút nữa thì chạm đất. Gió từ ngoài cửa chốc chốc thổi vào làm hai tấm rèm cửa bay phất phơ. Thật là, nhìn thấy cảnh này chỉ khiến người ta muốn ngắm mãi không thôi.
Nghĩ đêm nào Dương Thảo cũng ngồi chờ trong tư thế yêu kiều này, bất giác làm lòng Cao Phong xao động nên chẳng nỡ đánh thức. Cứ thích ngắm cô mãi như vậy nhưng anh không muốn cô cảm lạnh, đành vươn tay ra rồi nhẹ nhàng bế lên.
Giấc ngủ chưa sâu nên Dương Thảo lơ mơ cảm nhận được thân thể mình được nhấc bổng, hành động nâng niu ấy đã đánh thức cô. Lập tức mở mắt ra, cô thấy gương mặt dịu dàng của Cao Phong hiển hiện trong không gian nửa sáng nửa tối nơi này, ánh đèn mờ ảo dìu dịu từ chiếc đèn ngủ gần đó chảy tràn trên mặt anh rồi xuống bờ vai. Tiếp theo, hơi thở nóng ấm lướt qua vầng trán cô khi anh cất giọng:
– Anh làm em tỉnh giấc à?
Dương Thảo ngoái đầu nhìn lại bậu cửa sổ rồi thấy mình đang nằm trên tay Cao Phong mới biết vừa ngủ quên, liền đáp lại bằng một câu hỏi:
– Anh về từ lúc nào vậy? Em không nghe tiếng xe ô tô…
– Hẳn do tiếng mưa rơi. Anh chỉ vừa mới về thôi, thấy em ngủ ngon quá nên định đưa em lên giường nằm, nào ngờ làm em thức giấc.
Trước cảnh Cao Phong đang hướng về phía chiếc giường mà đi tới, Dương Thảo bất giác vòng tay qua cổ anh ôm chặt hơn, lên tiếng ngăn:
– Bây giờ không buồn ngủ nữa, em muốn ngồi bên anh thêm chốc lát.
– Trên giường sẽ ấm hơn.
– Không, em thích chúng ta ngồi trên ghế…
Dương Thảo vừa quả quyết vừa vùi mặt vào khuôn ngực ấm áp ấy, tỏ ý thích ghế sô pha hơn là giường. Biểu hiện có phần nũng nịu từ cô không khỏi làm Cao Phong thích thú, cô gái này mọi khi nào đâu mang cái dáng vẻ mềm mỏng như thế, hẳn là do lâu ngày mới gặp lại anh đây mà. Phụ nữ dẫu mạnh mẽ cứng cỏi cỡ nào cũng sẽ có lúc muốn dựa dẫm, muốn bày ra sự yếu đuối trước mặt người đàn ông họ thích. Dương Thảo vì anh mà bộc lộ ra điều đó, anh nỡ lòng nào từ chối ý thích của cô nên sau cùng liền quay gót, hướng đến ghế sô pha mà bước đến.
Thay vì để Dương Thảo ngồi bên cạnh thì Cao Phong ngồi xuống trước sau đó để cô ngồi ở trong lòng mình cho ấm áp. Anh gác một tay lên thành ghế, dễ dàng để cô tựa đầu lên vai mình, tay còn lại vòng qua hông cô ôm lấy, không quá chặt cũng không quá lỏng. Dương Thảo cũng ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Cao Phong, cánh tay mảnh khảnh vẫn còn ôm cổ anh. Hai người ngồi yên lặng trong tư thế đó khá lâu, mặc không gian xung quanh vương chút se lạnh.
– Chuyện ở nhà họ Cao thế nào rồi? – Dương Thảo đột ngột hỏi, nghe thanh âm của mình nhẹ đi – Em đã lo lắng chẳng biết có xảy ra chuyện gì không?
Nãy giờ nhắm mắt và phớt mũi lên mái tóc cô ngửi nhè nhẹ, Cao Phong chậm rãi nói như không muốn phá tan cảm giác thư thái này:
– Anh đã đem chuyện của cậu Biện kể hết cho Đô trưởng nghe, vài ngày nữa sẽ có một chuyến vận chuyển bạch phiến, ngài ấy và đại uý Trương Văn Tuần sẽ ra tay bắt gọn cậu Biện, biết đâu có cả Phó Văn Chính.
Ngạc nhiên, Dương Thảo hơi ngóc đầu dậy, chớp mắt nhìn Cao Phong:
– Trung uý Chính cũng có liên quan đến chuyện này?
– Hắn bắt tay với cậu Biện, làm hậu thuẫn ở phía sau.
Điều này Dương Thảo không ngờ đến, cứ ngỡ đâu hắn đơn thuần hợp tác với bà Hoàng thôi. Ngẫm đi ngẫm lại, cô nhớ hắn từng nói về chuyện cha mình phản đối chuyện “làm ăn bí mật” nào đấy nên hắn mới giá hoạ cho ông nhập lậu bạch phiến. Nghĩ ngợi một lúc, cô lại nhìn anh và hỏi một điều quan trọng:
– Anh đi tố giác ông Biện như vậy có thể mẹ anh cũng sẽ bị liên luỵ…
Bàn tay đang vuốt nhẹ bờ vai cô liền khựng lại, dẫu động tác trước đó rất khẽ tuy nhiên hành động ngừng lại đó cũng khiến người ta cảm nhận rõ, điều ấy chứng tỏ lòng Cao Phong đang dao động khi nghe đề cập đến bà Hoàng.
– Anh biết mọi chuyện sẽ ra sao khi làm vậy, nhưng đây là sự lựa chọn tốt nhất. Anh hết lần này đến lần khác nhân nhượng mẹ, còn bà ấy thì sao? Sự nhẫn tâm và độc ác của bà khiến anh không thể chấp nhận thêm. Bà ấy hại Cẩm Tú sẩy thai, suýt chút nữa thì giết chết em, với anh như vậy là quá đủ rồi…
Dẫu có ánh sáng của chiếc đèn ngủ nhưng mặt Cao Phong chẳng hiểu sao lại chìm hẳn vào bóng tối nơi đây khiến Dương Thảo dù đang ở gần như thế cũng khó lòng nhìn ra biểu hiện lúc này của anh. Chất giọng anh rất khẽ, thậm chí căn phòng hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng vẫn không thể giúp cô nghe rõ từng lời. Thứ cô cảm nhận rõ rệt nhất khi ấy chính là lồng ngực nặng nề đang áp sát vào người mình, cả hơi thở lạnh lẽo bất chợt phả vào gò má cô.
Dương Thảo không nói gì thêm, bằng cách thấu hiểu nhất, kéo nhẹ Cao Phong cúi xuống để mái đầu anh vùi vào trong ngực mình. Cánh tay vòng qua cổ anh ghì chặt, còn những ngón tay thì nhẹ nhàng vuốt vào chân tóc anh, tất cả những hành động đó như thể cô muốn đem chàng trai này chôn sâu vào thân thể mình, sưởi ấm.
Mảnh vải êm dịu cọ xát nhè nhẹ vào trán, hương thơm thấm đượm hoà chút ấm áp vương vấn trên mũi, Cao Phong tự thấy bình yên khó tả, cứ áp mặt vào ngực Dương Thảo. Thời khắc này đối với anh mà nói, không biết sẽ được bao lâu. Chỉ vài ngày nữa thôi, khi đối diện với mẹ và cậu Biện, anh hi vọng bản thân sẽ kiên cường hơn. Bên tai nghe tiếng mưa rơi đều, lại còn được một thân thể mềm mại ôm ấp, anh bất tri bất giác suýt chút ngủ quên nếu không chợt nghe tiếng cô:
– Bây giờ anh muốn đi ngủ không?
Tuy rất thích cảm giác dễ chịu bây giờ nhưng Cao Phong cũng phải rời khỏi lòng Dương Thảo, ngồi thẳng lên và để tầm mắt cả hai ngang nhau:
– Còn em, đã buồn ngủ chưa?
Tâm trạng nặng nề trong mấy ngày qua vẫn còn quẩn quanh, lại nghĩ chỉ vài ngày nữa thôi là Cao Phong phải đối diện với những mâu thuẫn tranh chấp xảy ra trong nhà họ Cao, chẳng rõ kết quả sẽ như thế nào nên Dương Thảo chưa thể an tâm, được bình yên ở cạnh anh như vậy thấy thật là hạnh phúc. Biết trời cũng đã khuya rồi ấy vậy mà sao bản thân chưa muốn rời khỏi đây, cô không thể ngủ được khi thỉnh thoảng cứ giật mình tỉnh giấc vì sợ hãi. Tiếp theo, cô lắc đầu:
– Em muốn ở đây thêm chốc nữa…
Cao Phong quan sát dáng vẻ nhu mì đó, khuôn mặt đượm buồn hơi cúi, chất giọng nhẹ như gió thoảng, chẳng rõ thế nào mà nhận ra Dương Thảo xinh đẹp lạ lùng trong không gian lập loè ánh sáng này. Nhanh nhưng không quá mạnh, cánh tay anh vòng qua hông cô liền siết chặt rồi kéo lại gần mình thêm nữa, để hai người mặt đối mặt rất tình tứ.
– Mặc chiếc váy phong phanh, đêm hôm khuya khoắc ở trong phòng ngủ của hôn phu, còn bày ra dáng vẻ nũng nịu này trước mặt anh… – Cao Phong ngừng lại, ánh mắt mải miết nhìn khắp gương mặt cô như thể vuốt ve, sau đó hạ thấp giọng hỏi tiếp – Có phải là em đang muốn quyến rũ anh không?
Chớp mắt vài cái xong, Dương Thảo cười nhẹ đồng thời ngẩng đầu lên cao hơn khiến hai gương mặt chỉ còn cách đúng nửa gang tay, nghênh ngang đáp:
– Đúng thì sao nào?
Cao Phong bật cười, hẳn đây là âm thanh lớn nhất từ nãy đến giờ ở trong căn phòng tĩnh lặng, bản thân thấy vị hôn thê này đúng là cả gan lắm rồi! May cho cô khi anh là đàn ông đứng đắn, còn rất giỏi kiềm chế, không lợi dụng thời cơ mà áp chế cô. Chậm rãi rút cánh tay đang gác trên thành ghế xuống, anh gõ nhẹ lên chóp mũi lành lạnh kia, nheo mắt bảo rằng:
– Người xưa nói chẳng sai chút nào, phụ nữ là tuyệt đối không nên quá nuông chiều nếu không sẽ sinh ra kiêu ngạo!
– Không phải phụ nữ càng kiêu ngạo thì đàn ông càng muốn chinh phục ư?
Thái độ khiêu khích từ Dương Thảo rõ ràng đang thách thức lòng kiên nhẫn của Cao Phong, dẫu có là người biết kiềm chế thì anh cũng là đàn ông, trong khung cảnh nơi phòng ngủ riêng tư lại thêm một hôn thê với dáng vẻ thướt tha thì làm sao không động lòng. Anh không nghiện thuốc phiện, nhưng thiết nghĩ khi say đắm một người hẳn cảm giác cũng giống thế, khó mà dứt ra. Đối với anh, người con gái này gây nghiện, làm sao dừng lại? Khẽ khàng, anh nhắm đôi môi cô mà hướng đến.
Nhanh như cắt, Dương Thảo liền giơ bàn tay lên ngăn nụ hôn của Cao Phong lại.
– Dạo gần đây, em phát hiện anh có hơi tuỳ tiện.
Bị ngăn cản bất ngờ, Cao Phong ngạc nhiên chốc lát, tiếp theo thì trả lời:
– Mấy lần em đều không phản đối, nên anh phải nghĩ rằng em thích.
– Chẳng qua em không muốn mang tiếng ích kỷ với hôn phu thôi.
Lần thứ hai, Cao Phong lại cười lớn, khéo đêm nay bị cô làm cười đến chết mất!
– Luận về tranh cãi, anh thua em thế nhưng hành động thì sẽ không nhượng bộ.
– Anh muốn làm gì em?
Dương Thảo vừa dứt lời là đã bị Cao Phong nhấc bổng lên cao, nói rành rọt:
– Phạt em đêm nay phải ở lại đây!
Không bận tâm biểu hiện trên mặt Dương Thảo thế nào, Cao Phong thản nhiên bế cô rời khỏi ghế sô pha rồi đi về phía giường. Mau chóng thả cô nằm xuống, anh cũng trút bỏ áo veston, cởi luôn áo ghi lê và tháo cà vạt, trên người chỉ còn áo sơ mi vừa mở hai nút. Dương Thảo quan sát hành động đó bằng đôi mắt kinh ngạc, tiếp theo thấy anh chẳng ngần ngại ngồi xuống giường tháo giày, nghĩ chuyện này không được rồi! Đúng là thật dại dột khi chọc vào lòng tự tôn của đàn ông!
Dương Thảo bật dậy, còn đang lồm cồm định bò xuống giường thì đột ngột liền bị Cao Phong ở phía sau vòng cánh tay qua hông kéo giữ lại. Chẳng để cô kịp phản ứng, anh đẩy nhẹ cô xuống giường sau đó cũng nằm xuống theo. Khẽ nghiêng người, anh kéo cô vào trong lòng mình, để cô nằm quay lưng lại, cứ thế mà ôm chặt.
Váy ngủ bằng vải sa tanh vốn lạnh, khi chà xát vào vải sơ mi ấm nóng của anh, hai luồng nhiệt giao thoa truyền qua da thịt bất giác làm cô giật mình.
Tự dưng Dương Thảo nằm yên, ngay cả thở cũng e dè, cảm nhận cánh tay anh ôm ngang hông mình rất chặt. Cao Phong gác tay còn lại xuống đầu, cằm tựa hờ trên tóc cô, hơi thở phả vào tận chân tóc, mắt nhắm nhiền và nói khẽ:
– Ngủ đi, đêm không còn dài nữa…
Làn hơi từ môi anh lan truyền xuống vành tai cô, mang theo chút mụ mị. Bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, hoá ra anh chỉ muốn đi ngủ thôi. Nghĩ gì đó, cô áp tấm lưng sát vào ngực anh hơn, để thân thể mình vùi sâu trong lòng anh, thiếp đi.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi rả rích, lạnh càng thêm lạnh, đêm tối như dài vô tận.