Đọc truyện Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970) – Chương 66: Nữ phụ bị cưỡng bức
Cao Phong về đến biệt thự Vòm Bạc, vừa bước vào trong đã thấy Mai Cẩm Tú đi qua đi lại với dáng vẻ sốt ruột, liền hắng giọng như thông báo sự hiện diện của mình. Bấy giờ Cẩm Tú mới vội vội vàng vàng bước đến chỗ anh, hỏi kế hoạch phục kích ông Biện có thành công không và Cao Đình đã an toàn chưa?
– Nếu kế hoạch thất bại thì tôi có thể ung dung trở về à?
Nghe Cao Phong đáp điềm nhiên như vậy, lòng Cẩm Tú trở nên nhẹ nhõm, tiếp theo lại đảo mắt với vẻ lưỡng lự. Dĩ nhiên Cao Phong dễ dàng nhận ra biểu hiện khác lạ từ cô, dường như là đang khó xử về một điều nào đấy. Anh liền cất tiếng hỏi, lát sau thấy Cẩm Tú ngước nhìn và bảo rằng:
– Chiều hôm qua, cô Thảo đến đây tìm cậu.
– Dương Thảo tìm tôi có chuyện gì?
– Cô Thảo vừa từ chỗ cậu Đình về và đã biết em mang thai với cậu ấy, thế nên cô ấy muốn gặp cậu cốt để hỏi rõ mọi chuyện…
Cao Phong tinh ý nhận ra điều mà Cẩm Tú muốn nói, liền nhanh chóng hỏi lại:
– Em đã kể cho Dương Thảo nghe về kế hoạch của tôi?
Cẩm Tú không đáp chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt mang chút áy náy bởi bản thân đã tuỳ tiện làm như vậy mà chưa có sự chấp thuận từ Cao Phong.
Im lặng không lâu thì Cao Phong thở ra nhè nhẹ, đúng là anh muốn đích thân mình nói rõ sự thật cho Dương Thảo biết, tuy nhiên bây giờ tình thế đã rồi thì anh cũng không thể trách Cẩm Tú được.
– Bây giờ cô ấy có ở đây không?
– Sau khi nói chuyện xong, cô Thảo đã trở về nhà vì bảo rằng sáng nay đã hẹn gặp trung uý Chính, sau đó mới quay lại đây.
Cẩm Tú vừa dứt lời là tức thì Cao Phong nhíu mày, một nỗi lo lắng vụt thoáng qua đáy mắt. Nếu như trước đây thì có lẽ anh cũng không mang biểu hiện này, thế nhưng sau khi biết rõ Phó Văn Chính có liên quan đến ông Biện và cả việc vận chuyển bạch phiến thì anh không khỏi mang cảm giác bất an. Hẳn bây giờ Dương Thảo đang gặp tay trung uý đó ở nhà họ Dương… Bất giác, lòng xuất hiện linh cảm chẳng lành, cậu Hai lập tức quay gót rời khỏi biệt thự Vòm Bạc.
***
Đúng như Cao Phong suy đoán, lúc này Dương Thảo đang có cuộc trò chuyện với Phó Văn Chính. Hôm qua hắn có công vụ cần giải quyết nên sáng nay vừa về đã chạy chiếc xe jeep mang theo cả toán cảnh sát ghé qua nhà họ Dương. Do không muốn người ngoài nghe thấy nên Dương Thảo đề nghị Văn Chính lên phòng khách trên lầu để riêng tư hơn, tránh ánh mắt dò xét từ toán cảnh sát. Trong lúc quan sát cô chủ họ Dương rót trà, hắn không ngừng thắc mắc vì sao cô lại muốn hai người ở nơi riêng tư thế này, hay là cô muốn bày tỏ gì với hắn sao?
Nhưng ảo tưởng trong lòng biến mất khi Văn Chính nghe Dương Thảo cất tiếng:
– Xin lỗi khi đã hẹn gặp ngài hôm nay nhưng tôi không thể ngồi nói chuyện lâu được, vì có việc quan trọng khác nên tôi phải đi ngay bây giờ.
– Không biết là chuyện gì mà khiến cô Thảo gấp rút đến vậy?
– Tôi muốn đi gặp Cao Phong.
Câu đáp lời đó không còn làm Văn Chính hụt hẫng nữa mà bắt đầu trở nên khó chịu, dẫu đang cố gắng nở nụ cười nhưng đến lúc này thì cái miệng không còn nghe theo ý hắn, dần dần co lại tạo thành một đường ngang và gương mặt ấy lạnh tanh. Bàn tay đang cầm tách trà cũng ngừng lại, trong một thoáng lại cứng ngắc.
– Thời gian qua, tôi và Cao Phong đã xảy ra nhiều mâu thuẫn, tôi luôn thắc mắc lý do vì sao anh ấy thay đổi như vậy. Và cuối cùng, tôi cũng đã biết sự thật vì vậy nhất định phải đi gặp anh ấy trực tiếp hỏi rõ.
– Ý cô Thảo muốn nói rằng, cậu Phong thay đổi là có nguyên nhân? – Văn Chính lấy làm ngạc nhiên – Kể cả chuyện cậu ấy cưới Mai Cẩm Tú và làm cô đau lòng?
Nhận được cái gật đầu từ Dương Thảo, Văn Chính không dằn được một tiếng thở mạnh, tâm trạng trước đó vẫn còn vui vẻ ấy thế giờ đây đã trở nên bức bối, chẳng những vậy bản thân không ngừng thắc mắc về cái nguyên nhân khiến Cao Phong đột nhiên khác lạ đến thế.
– Tôi chỉ có thể nói đến đây, ngoài ra tôi cũng muốn khẳng định rõ một chuyện: Tôi rất cảm kích trước tình cảm của ngài, nhưng có lẽ tôi không thể đáp lại! – Lời Dương Thảo nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên quyết.
Điều khiến Văn Chính tức giận ngay lúc này chính là, cứ ngỡ bản thân đang sắp lay chuyển được lòng Dương Thảo thế mà đột ngột, cô phát hiện ra việc Cao Phong không hề thay lòng đổi dạ, ngược lại có lẽ còn mang nỗi khổ tâm, để rồi bây giờ cô một lần nữa muốn trở về bên anh. Há chẳng phải khiến cho tâm tư và công sức của hắn thành công dã tràng ư? Rốt cuộc thì vì sao chứ? Phó Văn Chính này có gì không bằng Cao Phong? Hắn, một sĩ quan có quyền hành trong khi Cao Phong chẳng qua chỉ là thương nhân bình thường, thậm chí còn phải nghe theo sự sắp xếp của mẹ mình, thì hắn thua anh vì cái gì?
Chưa bao giờ Văn Chính cảm thấy bị xúc phạm và bị xem thường thế này. Trung uý như hắn điển trai phong độ, lại phong lưu đa tình và có biết bao đàn bà mong muốn được ngã vào vòng tay hắn, nhưng rồi cuối cùng hắn lại không thể chinh phục cô gái ở ngay trước mặt này! Dương Thảo không quá xinh đẹp càng không hề quyến rũ như bao người hắn từng gặp qua, chỉ vì cô mang cá tính mạnh mẽ, cương nghị, lại cố chấp. Vậy mà hắn cứ một mực đeo đuổi cho bằng được, là do hắn phát hiện bản thân cũng dần có tình cảm với cô hay bởi lòng tự tôn của người đàn ông khi không chiếm đoạt được thứ mình muốn?
Trông sự im lặng từ đối phương, Dương Thảo chậm rãi đứng dậy, bảo:
– Xin lỗi ngài, có lẽ bây giờ tôi phải đi rồi…
Dương Thảo ngưng lại khi thình lình bị Văn Chính nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên bàn, còn chưa kịp tỏ ra ngạc nhiên là cô đã nghe hắn nói, giọng rất trầm:
– Tôi không cho phép em rời khỏi đây!
Nhận ra sự thay đổi thái độ cùng cách xưng hô kỳ lạ đó, Dương Thảo linh cảm có điều chẳng lành liền mau chóng rút tay lại, vẫn giữ dáng vẻ bình thường khi nói rằng mình phải đi ngay bây giờ và mời trung uý ra về. Tức thì Văn Chính đứng bật dậy, không còn dáng vẻ nhã nhặn lịch sự mọi khi nữa mà trở nên mạnh bạo hơn khi đột ngột nắm khuỷu tay Dương Thảo, kéo cô lại gần. Để cả hai mặt đối mặt ở cự ly gần, hắn nhìn chằm chằm vào biểu hiện kinh ngạc ấy.
– Tại sao lúc nào cũng là Cao Phong? Tôi có gì không bằng hắn, em nói đi!
Dương Thảo nhận thấy vị trung uý này đang mất tỉnh táo, vừa cố gắng thoát khỏi sự kìm giữ mạnh mẽ từ hắn vừa điềm tĩnh nói:
– Trung uý Chính xin hãy buông tay ra! Mong ngài tôn trọng tôi!
– Đừng nói mấy lời thừa thải đó nữa! Em mau trả lời đi, tại sao không phải là tôi?
Ngừng hành động phản kháng, Dương Thảo nhìn trực diện vào Văn Chính:
– Là vì ngài không thành thật trước! Rõ ràng, việc cha tôi được thả về là do Cao Phong nhờ vả Đô trưởng thế nhưng ngài lại tự nhận mình đã làm điều ấy! Chưa hết, ngài không ngừng nói Đào Văn Biện hãm hại cha tôi ấy thế mà đằng sau, ngài lại rất thân thiết với ông ấy! Rốt cuộc, lời ngài nói bao nhiêu phần là đáng tin cậy?
Ánh mắt Văn Chính từ tức giận lại chuyển qua bất ngờ, bản thân không biết được Dương Thảo đã sớm phát hiện ra những chuyện mà hắn cố ý che giấu. Ngạc nhiên nhìn cô gái này trong phút chốc, tiếp theo hắn chợt cười khỉnh vì nhận ra mình đã xem thường cô! Vì Dương Thảo, kẻ phong lưu như hắn đã kiên nhẫn bao nhiêu và cũng nghĩ ra bao nhiêu cách hòng lấy lòng cô. Nay, cô cũng biết hết mọi thứ rồi thì hắn chẳng cần phải tỏ ra lịch thiệp nữa.
– Vậy hãy để tôi nói em biết thêm một chuyện bí mật… – Văn Chính thì thầm, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai Dương Thảo – Kẻ bỏ bạch phiến vào thương cảng hòng đổ oan cho ông Dương chính là tôi!
Mắt Dương Thảo mở to sửng sốt, bên tai lại nghe hắn nói tiếp, đầy thú vị:
– Ông Dương bề ngoài chân tình nhưng kỳ thực bên trong luôn chống đối chuyện làm ăn bí mật của tôi nên tôi muốn ông ấy vào tù, ngoài ra cũng giúp tôi có cơ hội tiếp cận em! Em sẽ vì cha mình mà luôn cầu cạnh tôi.
Dương Thảo chẳng ngờ được lòng dạ của gã trung uý ấy lại bỉ ổi đến vậy, thế mà cô trong một khoảng thời gian đã bị cái vẻ ngoài giả tạo đó đánh lừa! Cuối cùng, thủ phạm mà cô muốn tìm kiếm đã lộ diện, tuy nhiên bản thân thấy bất an trước việc Văn Chính thẳng thừng thừa nhận việc làm xấu xa, điều đó đồng nghĩa hắn không cần phải đóng kịch nữa và rất có thể sẽ gây ra điều tồi tệ với cô!
Không quá lâu sau, nỗi lo lắng trong lòng Dương Thảo đã trở thành sự thật khi Văn Chính quơ đổ những tách trà xuống đất rồi mau chóng vật cô nằm ngửa xuống bàn. Hai bàn tay gọng kìm cứng ngắc của hắn đè nghiến hai cánh tay cô nằm sát trên mặt gỗ, đôi mắt đó lấp loáng sự ham muốn không giấu giếm, vẻ mặt đầy đắc ý. Tất nhiên Dương Thảo lập tức nhận ra ý đồ đê tiện từ Văn Chính, tuyệt đối không thể để hắn ra tay cưỡng bức, cô dùng hết sức phản kháng.
– Buông tôi ra! Phó Văn Chính, ngài thật vô sỉ!
– Em cứ mắng đi, chẳng có ai đến cứu đâu! Những gì Phó Văn Chính này không có thì đừng hòng kẻ khác chiếm được! Đặc biệt là Cao Phong!
Nghe giọng cười khàn đục khoái cảm ấy, Dương Thảo càng thêm sợ hãi, hai cánh tay dù đang bị đè đến đau nhưng vẫn tiếp tục giãy giụa. Do phản kháng quá mạnh nên một chiếc cúc nơi cổ áo bị bung, cô giật mình trước việc hai mảnh vải tách ra và cảnh Văn Chính nhìn hau háu vào chiếc cổ mình. Vẻ như chính cô đã khiến hắn thêm kích thích, mong muốn cưỡng đoạt càng tăng cao.
Hoang mang khi thấy Văn Chính đang từ từ kề mặt xuống cổ mình, Dương Thảo ngoẹo đầu nhìn quanh bàn cốt để tìm vật gì đó trợ giúp. May thay, cô phát hiện con dao gọt trái cây đang nằm chơ vơ bên mép bàn, không chần chừ liền đưa tay chụp lấy. Nhanh như cắt, gã trung uý liền khựng lại bởi cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của mũi dao kề ngay cổ mình. Một cách thận trọng, hắn buông tay ra rồi chậm rãi đứng lên, cùng lúc đó Dương Thảo cũng bật dậy và hướng mũi dao về phía hắn bằng dáng vẻ quyết liệt lẫn phẫn nộ.
– Nếu còn dám bước đến gần thì tôi sẽ giết ngài!
Trước phản ứng dữ dội ấy, Văn Chính thoáng im lặng, bản thân đã làm đến nước này thì không thể chịu thua. Hắn cần đoạt lấy con dao sắc bén đó từ trong tay cô nhưng nếu bất cẩn thì hoặc là hắn hoặc là cô sẽ có thể chết! Nghĩ gì đấy, hắn rút trong bao da ra khẩu súng lục và đặt nhẹ xuống bàn, cười khỉnh:
– Giết tôi? Được, nếu em không đủ can đảm dùng dao đâm thì dùng súng bắn đi! Chỉ cần bóp cò là em sẽ giết tôi ở cự ly này! Rất dễ!
Dương Thảo nhận ra bàn tay cầm dao đang run rẩy, tưởng tượng phải đâm thứ kim loại ấy vào người khác cũng đủ làm cô rùng mình. Khẽ đưa mắt nhìn xuống khẩu súng nằm trên bàn, sau một lúc đắn đo cuối cùng cô cũng buông dao, chụp lấy súng. Nhưng cô không ngờ rằng, hành động này đã khiến Văn Chính đắc ý, vì khẩu súng ấy không có đạn. Bấy giờ, hắn mới ung dung tiến về phía cô.
Dương Thảo ngạc nhiên khi Văn Chính chẳng hề tỏ ra e dè gì khi đứng trước họng súng, cho dù cô chưa từng bắn súng thế nhưng chỉ cần bóp cò thì thể nào hắn cũng bị thương khi đứng ở vị trí gần như vậy. Suy nghĩ lập tức biến mất khi cô thấy hắn kề ngực vào ngay mũi súng, ánh mắt hết sức điềm nhiên đầy khiêu khích:
– Em bắn đi, ở vị trí này thì không trật được đâu!
Dương Thảo hết nhìn Văn Chính rồi nhìn xuống khẩu súng, bắt đầu hiểu ra vấn đề nên cô liền bóp cò. Quả đúng như suy đoán, súng không có đạn! Cô mím môi bởi biết mình đã bị lừa, và hắn không để cô có cơ hội khác là đã lập tức cầm lấy tay cô. Hai bên giằng co quyết liệt, đến nỗi làm cây súng đập mạnh vào cửa sổ.
Âm thanh vỡ kính vang lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của của Cao Phong và toán cảnh sát. Cách đây vài phút, anh cùng Ngũ vệ đã đến đây, nhưng lại bị cấp dưới của Văn Chính chặn lại. Dù có kiên quyết thế nào họ cũng không tránh đường, khiến anh nghĩ lý nào phải dùng vũ lực. Thế nhưng ý nghĩ đó còn chưa thành thì đột ngột vang lên tiếng “xoảng” ở trên lầu, những mảnh vỡ rơi xuống đất. Biết Dương Thảo đã xảy ra chuyện, Cao Phong không nhân nhượng nữa liền yêu cầu Ngũ vệ chống lại toán cảnh sát, một mình chạy vào bên trong.