Đọc truyện Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970) – Chương 52: Cuộc chạm mặt ở trang trại ngựa
Từng nhìn thấy những con ngựa qua phim ảnh và tin tức, lại còn nghĩ ngày nào đó có thể được ngồi trên lưng ngựa, thì nay điều ước tưởng chừng như xa vời ấy cũng thành hiện thực đối với Dương Thảo. Hôm nay là một ngày nắng rất đẹp, bầu trời trong xanh không một gợn mây và cô chủ này đang có mặt tại trang trại ngựa của Quận trưởng Sài thành. Mọi chuyện bắt đầu từ lời mời của Quận trưởng dành cho ông Bộ, vì không muốn làm phật lòng mấy vị quan chức nên ông dù vẫn chưa khoẻ mấy cũng nhận lời. Hiển nhiên Dương Thảo phải đi cùng.
Việc nuôi ngựa tại trang trại ở Việt Nam chưa mấy phổ biến, nhất là vào thời này. Mặc dù vậy, một số gia đình giàu có vẫn mang cái thú vui thượng lưu đó, rồi mua những mảnh đất vừa đủ ở ngoại thành để nuôi ngựa, thỉnh thoảng cuối tuần thì đi cưỡi ngựa vui chơi. Nhà Quận trưởng là một trong số đó. Với Dương Thảo, việc có mặt ở đây chẳng phải điều tồi tệ gì mà cái đáng nói chính là cô gặp hai người: Cao Phong và cả Phó Văn Chính! Có vẻ như lần nào cô cũng quên mất rằng, hai người đó sẽ luôn có mặt ở những nơi dành cho giới quyền quý thế này.
Quận trưởng còn mời thêm một vài gia đình thượng lưu khác, ngoài các bậc tiền bối ra thì cũng có những hậu bối, chính là con cái của họ! Hầu hết ở đây đều là các cô chủ đang ở tuổi cập kê xinh đẹp cao sang, thành thử Cao Phong và Văn Chính đều trở thành tâm điểm chú ý của mấy cô gái.
Dương Thảo đang đứng bên cạnh một chú ngựa và nhìn về phía những trai thanh nữ tú ở cách mình không xa, xem chừng ai nấy đều có vẻ như quen biết nhau. Dĩ nhiên, người mà cô để ý nhất là Cao Phong. Anh vận bộ trang phục cưỡi ngựa, đơn giản chỉ là áo sơ mi cổ cao, ghi lê, quần trắng với boot cưỡi ngựa cao đến đầu gối. Cậu Hai trời sinh đã có diện mạo phong độ nay còn ăn mặc kiểu Tây như thế càng tôn thêm khí chất anh tuấn bất phàm. Điều khiến Dương Thảo lưu tâm là cô gái mặc đầm xoè khá giống kiểu peplump đứng bên cạnh cứ quàng tay anh. Nghe đâu đấy là Tôn Lệ Hà, con gái của Quận trưởng. Cô tầm bằng tuổi Phương Di, trông lanh lợi xinh xắn, hẳn do du học nước ngoài nên việc đụng chạm giữa nam và nữ có phần thoải mái chẳng câu nệ. Còn đang nghĩ ngợi thì chợt, Dương Thảo hơi giật mình bởi bắt gặp ánh mắt Cao Phong hướng đến chỗ mình. Tức thì, cô liền khéo léo quay mặt đi như thể phủ nhận hành động quan sát nãy giờ.
Cao Phong không nghĩ rằng sẽ gặp Dương Thảo ở đây, bản thân đến cũng chỉ vì nghe theo ý mẹ gặp mặt Lệ Hà, nào ngờ chẳng những chạm mặt cô mà còn cả trung uý Chính. Nhắc đến điều này, đi theo anh còn có ông Biện. Không biết lý do gì mà người bận rộn như cậu lại có cái thú cưỡi ngựa vui chơi, anh cảm giác ông được mẹ mình “phái” đến đây cốt để giám sát cháu trai. Cũng bởi điều đó nên Cao Phong khó lòng nói chuyện riêng với Dương Thảo, không thể để mẹ biết được anh vẫn còn tình cảm với cô. Dẫu nãy giờ biết cô âm thầm nhìn mình nhưng anh chỉ có thể ở bên cạnh Lệ Hà, nghe cô nói liên tục không biết mệt.
Dương Thảo vuốt ve chú ngựa, kỳ thực là tự hỏi Cao Phong đã rời mắt khỏi đây chưa, lòng chỉ hi vọng anh đừng nghĩ là cô đang có ý gì. Tiếp theo, cô nghe một chất giọng khá quen cất lên ngay sau lưng, rồi người đó xuất hiện ở trước mặt.
– Tôi không nghĩ là cô Thảo cũng biết cưỡi ngựa.
Văn Chính trong bộ trang phục cưỡi ngựa trông thật cao lớn và đạo mạo.
– Tôi không biết cưỡi ngựa, chỉ tiện thể đi theo cha tôi đến đây thôi.
Nghe Dương Thảo đáp vậy, Văn Chính chỉ nở nụ cười, ánh mắt kín đáo nhìn cô từ trên xuống dưới. Hầu hết những cô chủ ở đây đều mặc đầm, riêng Dương Thảo lại mặc sơ mi, quần và boot da mặc dù cô chẳng biết cưỡi ngựa. Nhưng vẻ như nam phục kiểu này càng khiến cô trông giống một nữ anh hào, rất phù hợp! Niềm vui thú khi quan sát cô chủ này lập tức biến mất, Văn Chính lại bị phá bĩnh bởi cái kẻ mà mình không bao giờ ưa nổi. Cao Phong, rõ ràng đang đứng nói chuyện với Lệ Hà ấy vậy chẳng rõ từ lúc nào đã đứng ngay tại đây rồi.
– Kể ra tôi và trung uý Chính thật có duyên.
– Tôi cũng thấy như vậy, mà đúng hơn là cả ba chúng ta, phải không cô Thảo?
Thấy Văn Chính nhìn sang Dương Thảo hỏi, Cao Phong cũng đảo mắt qua cô.
– Tôi không biết là em có thể cưỡi ngựa.
– Em chỉ nhân tiện đi theo cha chứ không biết cưỡi ngựa gì hết. Còn anh hình như không chỉ biết cưỡi mà hẳn là cưỡi rất giỏi?
– Tôi cưỡi ngựa cũng thường thôi.
– Cậu Phong khiêm tốn rồi, lúc nãy cứ nghe cô Hà khen cậu hết lời. Tôi trông hai người có vẻ thân thiết lắm, chắc là mối quan hệ rất đặc biệt.
Những lời mà tay trung uý này nói, bề ngoài nghe có vẻ vô hại thế nhưng lại đầy ẩn ý, mà dĩ nhiên toàn là ý không tốt lành. Cao Phong biết hắn cố tình nói thế trước mặt Dương Thảo, lại còn nhấn mạnh năm từ “quan hệ rất đặc biệt” hệt kiểu muốn cô nghĩ anh thiếu đứng đắn. Vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên, anh trả lời ngắn gọn: “Chúng tôi chỉ như anh trai em gái thôi”. Đối diện, Dương Thảo có chút lưỡng lự khi định hỏi Cao Phong điều gì đó nhưng đột ngột, Lệ Hà từ đâu xuất hiện.
– Anh Phong! Sao đang nói chuyện với em mà anh đi đâu thế?
– Tôi gặp bạn nói chuyện phiếm thôi.
– A, là trung uý Chính! Vậy còn cô ấy là ai?
Thấy Lệ Hà nhìn mình tò mò, Dương Thảo cũng tự giới thiệu bản thân:
– Tôi là Dương Thảo, con gái của chủ thương cảng Dương Bộ, xin chào cô Hà.
– Dương Thảo? Sao nghe cái tên này quen quen…?
– Cô Thảo từng là vị hôn thê của cậu Phong đấy, cô Hà.
Lần nữa, Cao Phong lại nhìn qua Văn Chính trong khi hắn vẫn mang dáng vẻ hết sức bình thường như thể chẳng hề có ý đồ gì khi nói câu đó.
– À thì ra là thế, thảo nào…
Dương Thảo bất giác thiếu thoải mái trước ánh nhìn nửa săm soi nửa chẳng mấy thân thiện của Lệ Hà. Bản thân không muốn ai nhắc đến mối quan hệ đã qua này thành thử cô ngầm trách Văn Chính toàn nói những điều thừa thãi.
– Anh Phong, chẳng phải anh nói sẽ chỉ em cưỡi ngựa à?
– Cô Hà cứ lên ngựa trước, chờ một lát tôi đến sau.
– Không, em sợ lắm! Anh phải ngồi cùng em cơ!
Vừa nói Lệ Hà vừa nắm chặt tay cậu Hai nhà họ Cao đung đưa qua lại, ra vẻ nũng nịu. Cao Phong, nửa khó xử trước hành động quá thân mật này nửa lại chú ý đến sắc mặt Dương Thảo, nên khéo léo rút tay ra.
Thấy cô chủ ấy tỏ rõ sự quyến luyến quá, Dương Thảo cũng đoán ra cô đối với Cao Phong không đơn thuần chỉ là tình cảm anh em. Giữa nơi đông người mà Lệ Hà chẳng hề ngại ngùng cứ níu níu kéo kéo người ta, chẳng những vậy còn có ý làm nũng nữa, nếu không phải chàng trai mình thích thì sẽ không làm thế. Chưa kể Cao Phong có vợ rồi, chí ít Lệ Hà cũng nên giữ khoảng cách, đằng này lại…
Chớp lấy cơ hội mau chóng, Văn Chính liền ngỏ ý dàn xếp thế này:
– Thì cậu Phong cứ đi với cô Hà, còn tôi cũng muốn chỉ dẫn cô Thảo cưỡi ngựa.
Không muốn chứng kiến thêm cái cảnh kẻ nắm người kéo ở ngay trước mặt, Dương Thảo gật đầu đồng ý. Còn Cao Phong toan cất tiếng thì bất giác thấy phía bên kia ngọn đồi nhỏ, ông Biện thỉnh thoảng nhìn về phía này. Lại nghĩ đến mẹ mình để rồi những lời muốn nói đành phải kìm nén, anh cùng Lệ Hà rời đi.
Biết Dương Thảo đang nghĩ ngợi lung tung, Văn Chính lôi kéo sự chú ý khi bảo:
– Để tôi chỉ cô cách cưỡi ngựa.
– Tôi nghĩ là chỉ cần ngồi trên lưng ngựa và đi vài vòng là được rồi.
***
Khi đó ở một mảnh đất trống cách khá xa biệt thư Vòm Bạc đang diễn ra một cuộc trao đổi bí mật ở trong xe ô tô. Một bên là Mai Cẩm Tú trong dáng vẻ rất ư điềm tĩnh, biểu hiện nhu mì hiền lành mọi khi đã không còn. Sự thay đổi kỳ lạ này khiến ai nấy đều không khỏi thắc mắc, kể cả người vệ sĩ tên Thạc – đứng đầu nhóm vệ sĩ của bà Hoàng – ngồi bên cạnh cũng phải e dè. Không cần quá nhiều lời, Cẩm Tú đưa cho hắn một tấm hình chụp cùng cuộn băng cát sét ghi âm rồi hỏi:
– Anh có nhận ra họ không?
Gương mặt biến sắc, Thạc nhìn chằm chằm bức ảnh trắng đen trên bàn tay cứng ngắc của mình, trong đó là cô vợ trẻ và hai đứa con.
– Hiện nay, chỉ có tôi mới biết họ đang ở đâu!
Vệ sĩ như đã nói, là những người đi theo chính khách hoặc giới thượng lưu, ngoài mặt bảo vệ họ và bên trong còn âm thầm làm nhiều việc khác, có khi tốt có khi xấu. Đấy là lý do vệ sĩ thường có nhiều kẻ thù và họ phải giữ bí mật về bản thân, đặc biệt về gia đình. Bởi một khi bị kẻ thù bắt đi thân nhân, vệ sĩ sẽ rất khốn khổ! Và cái cách Cẩm Tú đang làm chính là điều đó.
Trước thái độ im lặng hệt kiểu đang suy xét của Thạc, Cẩm Tú bảo luôn:
– Yên tâm, tôi sẽ không làm hại đến họ, ngược lại còn cho sống ở nhà đẹp và ăn ngon. Anh có thể nghe tiếng nói của con gái mình ở trong băng cát sét ghi âm.
Thạc cảm nhận giọt mồ hôi rịn ra trên trán, bàn tay trong một chốc không kìm được mà run nhẹ khi bật băng cát sét. Giọng nói ngọng nghịu của đứa bé gái cất lên rõ ràng, đó chẳng hề là sự cầu cứu hay sợ hãi mà rất hồn nhiên vui vẻ. Để mặc những âm thanh trong trẻo kia không ngừng phát qua băng, Thạc đưa mắt nhìn Cẩm Tú sau cùng cũng hỏi thẳng vào vấn đề:
– Rốt cuộc, mợ muốn tôi phải làm gì?
– Tôi biết anh thương gia đình, vì vậy đành dùng kế này để trao đổi. – Cẩm Tú mỉm cười, nhưng không giả tạo mà thật tình – Anh theo bà Cao bao lâu rồi?
– Hai tháng.
– Thời gian ngắn như thế chứng tỏ lòng trung thành cũng chưa nhiều, đúng chứ?
– Xin mợ nói thẳng, đừng vòng vo nữa!
– Tôi muốn anh thay thế toàn bộ vệ sĩ đang ở biệt thự Vòm Bạc bằng người của cậu Phong! Ngoài ra, chính anh sẽ là người báo cáo tin tức giả cho bà Cao!
Bây giờ Thạc đã hiểu ra mục đích của đối phương, không phải Cẩm Tú mà là Cao Phong muốn ông Lim thoát khỏi sự giám sát từ mẹ mình. Hắn khẽ đảo mắt đắn đo, đấy cũng là điều dễ hiểu khi bản thân đứng giữa hai lựa chọn: phản bội chủ hoặc cứu gia đình! Hắn ở bên cạnh bà Hoàng chưa lâu, nếu nói về quan hệ chủ – tớ rõ ràng là không quá sâu sắc như kiểu thuộc hạ thân tín lâu năm. Còn đối với vợ con, dĩ nhiên phải quan trọng hơn. Chưa kể Cẩm Tú bây giờ đã thay đổi, tay vệ sĩ này chẳng biết được liệu cô có nhẫn tâm xuống tay với vợ con mình?
– Anh bây giờ đã không còn sự lựa chọn, tôi làm thế này nghĩa là xem trọng anh. Nếu anh thuận theo, tôi đảm bảo sau khi xong việc gia đình anh sẽ được trở về an toàn. Còn nếu anh chống đối thì tôi e rằng…
Câu nói lấp lửng cùng ánh mắt kiên quyết ấy khiến nỗi lo lắng càng tăng bấp bội vì thế sau cùng, Thạc chỉ còn cách gật đầu.
***
Dương Thảo đã làm quen với ngựa, sau vài tiếng được Văn Chính giúp đỡ thì bây giờ cũng có thể ngồi trên lưng nó mà cưỡi đi mấy vòng. Thật là khó tả trước cái cảm giác ở trên lưng ngựa và ngắm nhìn toàn cảnh trang trại với bãi cỏ xanh mướt trải dài, cô gái ở thế kỷ 21 này thấy đây quả là một trải nghiệm tuyệt vời! Chính vì vậy, cô cứ cưỡi ngựa chầm chậm, đi bao nhiêu vòng rồi vẫn chưa hết chán.
Vừa quan sát dáng vẻ thích thú lẫn vui vẻ của Dương Thảo, Cao Phong vừa bước đến chỗ Văn Chính đang đứng dõi theo cô gái với một nụ cười đầy tình ý. Dừng bước, anh tháo bao tay ra và mắt nhìn lơ đễnh khi nói:
– Thời gian này tôi thấy trung uý Chính có vẻ rất tích cực ở cạnh Dương Thảo.
Văn Chính kiểu như chẳng mấy quan tâm đến sự có mặt của đối phương, vẫn chăm chú nhìn người mình muốn nhìn, miệng hỏi vu vơ:
– Điều đó làm phật lòng cậu Phong à?
– Sao ngài cứ luôn xuyên tạc lời của tôi vậy?