Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 33: Chúng ta có quen biết nhau sao?


Đọc truyện Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970) – Chương 33: Chúng ta có quen biết nhau sao?

Dương Thảo thắc mắc suốt mấy ngày qua mình bị “giam” ở nhà họ Cao mà người nhà họ Dương không hề sang bên đó hỏi han tình hình, hoá ra bây giờ mới biết là do Cao Phong sắp đặt cả rồi, khi cô chủ này nghe Xuân thuật lại thế này:

– Cậu Phong cho người sang đây báo là cô Thảo đã cùng cậu xuống Bình Dương giải quyết công chuyện nên vài ngày nữa mới trở về…

Nghe xong, Dương Thảo vô cùng buồn cười, chẳng thể ngờ Cao Phong lại viện ra cái lý do như vậy để qua mắt mọi người. Nhưng còn Dương Bộ thì sao, ông ấy không nghi ngờ gì ư? Thế là cô hỏi Xuân về cha mình, tiếp theo thì hay tin: Ông vừa ngã bệnh, mãi đến hôm nay thì khoẻ lại được một chút. Hẳn đó là nguyên nhân ông chưa kịp biết gì về tình hình của con gái.

Dương Thảo ngồi trên giường, đưa ánh mắt lo lắng nhìn cha đang tựa lưng vào gối, khuôn mặt với những nếp nhăn đã hồng hào trở lại, hơi thở vẫn còn yếu.

– Những ngày qua con đi đâu vậy?

Hiển nhiên chẳng đời nào Dương Thảo nói cho ông biết sự việc kia, liền bảo:

– Con có chuyện quan trọng phải giải quyết nên mấy ngày qua không về nhà. Con xin lỗi vì đã không gọi điện báo khiến cha lo lắng.

Ho khan một tiếng, ông Bộ nhìn sang con gái đồng thời lắc đầu:

– Thôi, bình an trở về là được rồi. Cha vừa nghe tin, Cao Phong đã cưới một cô gái nào đó làm vợ, thật là không biết phải nói gì nữa…!

Quá mệt mỏi chán chường nên Dương Thảo không muốn đề cập đến cái vấn đề đó nữa mới nói rằng những chuyện ấy cứ tạm gác qua một bên, rồi hỏi:

– Cha bệnh như vậy còn việc ở thương cảng thì làm sao ạ?

– Mấy ngày nay phải giao cho phó giám đốc Trần đảm đương, có lẽ ngày mai cha sẽ đến văn phòng làm việc tiếp.

Ông Bộ lại ho một tràng dài, bên cạnh Dương Thảo vuốt nhè nhẹ tấm lưng cong oằn kia. Bình thường thấy cha khoẻ mạnh như vậy, nay vừa ngã bệnh mới biết sức khoẻ ông cũng suy giảm rồi. Nghĩ thế cô thấy lo lắm, thiết nghĩ cũng nên đỡ đần công việc ở thương cảng. Suy đi nghĩ lại, bây giờ Dương Thảo không biết bản thân phải làm gì tiếp theo, Cao Phong đã cưới Cẩm Tú, cô còn lý do nào ở cạnh nữa? Vả lại, công việc sẽ giúp tâm trạng cô nguôi ngoai phần nào.

– Cha à, hay là từ nay cha cứ để con đi theo đỡ đần công việc nhé. Tuy không rành rẽ gì về thương cảng nhưng con có thể học, dù gì đi nữa sau này con cũng phải tiếp quản vị trí của cha.

Nhìn con gái trong chốc lát, ông Bộ nghĩ chẳng có lý do gì để từ chối cả.

***

Lương Bằng dừng xe ở một giao lộ chờ đèn xanh. Anh vừa từ chỗ ông chủ Từ về sau khi giao xong mấy thước vải cao cấp. Thoát khỏi chuyện bị “giam lỏng”, anh không còn làm tài xế riêng cho Cao Phong nữa mà được cậu chủ giao cho việc làm mới: đi giao vải cho khách! Hẳn cậu Hai thấy để anh chàng họ Lương rảnh rỗi quá lại đâm ra làm toàn những việc không đâu nên thành thử phải để anh bận tối mắt tối mũi thì may ra tốt hơn. Như vậy cũng giống như bị “hạ chức”.


Đèn xanh bật, Lương Bằng tiếp tục lái chiếc ô tô tải về xưởng vải. Đến ngã ba nọ vô ý thế nào lại suýt tông phải một chiếc taxi “con cóc” Renault 750, đầu xe quệt trúng kính chiếu hậu của taxi. Ô tô tải dừng lại, anh mau chóng bước xuống thì cùng lúc tài xế cũng mở cửa đi ra ngoài. Cái kính hơi vẹo vào trong và còn bị nứt.

– Cậu có biết lái xe không vậy? Đến ngã ba phải chạy chậm chứ!

Rõ ràng ông tài xế rẽ sai làn đường nên Lương Bằng mới không tránh kịp, nhưng bản thân không thích đôi co làm lớn chuyện nên anh bảo:

– Có gì tôi sẽ đền bù thiệt hại cho chú…

Lương Bằng vừa dứt lời thì vừa lúc cửa xe taxi mở, một cô gái trẻ măng trong áo dài thướt tha bước xuống và nhanh chóng cất tiếng:

– Chú à, nếu không mau lên thì tôi sẽ trễ giờ đi hát đấy.

Chất giọng vô cùng quen thuộc đó vừa truyền đến tai là Lương Bằng lập tức khựng người, liền quay qua nhìn về phía cô gái đó. Một gương mặt xinh xắn lanh lợi được tô son đánh phấn, đôi mắt với cái nhìn từng rất hồn nhiên giờ đây được kẻ mi khiến nó trở nên sắc sảo, bờ môi vốn mang sắc hồng tự nhiên lại được đánh son đỏ, mái tóc phía sau cắt ngắn ngang vai, trông cô thật chững chạc với chiếc áo dài gấm ôm khít eo. Đó không ai khác, chính là Phương Di!

Dĩ nhiên Lương Bằng phải nhận ra Phương Di rồi! Trông cô bây giờ có khác thật đấy nhưng vẫn là dáng hình đó không thay đổi. Bất ngờ trong một thoáng, anh mừng rỡ bỏ mặc tài xế mà vội vàng chạy đến bên cô. Hành động đầu tiên anh làm là vòng tay ôm chặt lấy cô chủ họ Phương, miệng không ngừng nói:

– Phương Di! Em trở về rồi sao? Tốt quá, tốt quá!

Về phần Phương Di, bản thân có hơi đột ngột trước cuộc chạm mặt này tuy nhiên cô chẳng hề tỏ ra vui mừng như Lương Bằng, trái lại vẫn mang một khuôn mặt hết sức điềm nhiên và không hề đáp lại cái ôm thắm thiết kia.

– Xin anh vui lòng buông tay ra, chúng ta đang đứng ở giữa đường.

Bấy giờ Lương Bằng mới để ý ánh mắt hiếu kỳ của những người đang qua lại xung quanh, vừa nãy thiếu kiềm chế nên anh đã hành xử vội vã. Chậm rãi buông Phương Di ra nhưng tay vẫn nắm chặt bờ vai cô, anh đảo mắt quan sát cô từ trên xuống dưới, từ trái qua phải như không bỏ xót bất kỳ thứ gì trên thân thể đó.

– Di à, thời gian qua em đã đi đâu? Có biết anh rất lo lắng không? Anh tìm em khắp nơi, thậm chí ngày nào cũng đến hỏi dì Lượm về tình hình của em…

Phương Di cắt ngang câu hỏi han chân tình ấy bằng hành động gạt nhẹ tay Lương Bằng ra đồng thời nhìn thẳng vào anh, thản nhiên nói:

– Chúng ta có quen biết nhau sao?

– Em hỏi gì lạ vậy?


– Xin lỗi, tôi nhớ là mình không hề quen anh. Còn nữa, vui lòng đừng gọi tôi là Phương Di, bây giờ tên tôi là Như Quỳnh.

– Cái gì? Như Quỳnh? Nhưng rõ ràng em là Phương Di…

– Tôi lặp lại một lần nữa, tôi tên Như Quỳnh!

Chất giọng rõ ràng cùng ánh mắt kiên quyết từ đối phương bất giác khiến Lương Bằng phải ngừng lại, cứ như bản thân vừa nhầm lẫn Phương Di với một cô gái khác. Thế nhưng anh nhìn ra sao cũng thấy đây rõ ràng là cô chủ họ Phương, càng không thể nào là người giống người như hai giọt nước được. Từng đường nét quen thuộc đó, cả cái cách cô nhìn anh, hay đôi vai mảnh dẻ này cũng đều là của Phương Di. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lương Bằng hỏi:

– Di, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

– Đủ rồi, tôi không muốn nói thêm điều gì với anh, tôi phải đi đây!

Một cách nhanh chóng, Phương Di vẫy gọi chiếc taxi khác rồi ngồi vào trong. Lương Bằng đập tay vào kính xe và gọi cô nhưng tài xế đã lái xe đi thật nhanh. Dõi theo taxi hoà vào dòng xe cộ ngược xuôi, anh vẫn còn đứng ngây ra mà chẳng hiểu đầu đuôi sự tình gì cả. Phương Di đã trở về nhưng vì sao lại tỏ ra không hề quen biết anh, lại còn đổi cả tên? Tiếp theo, anh tức tốc leo lên ô tô tải…

Nếu Phương Di quay về thì nơi đến đầu tiên nhất định sẽ là nhà họ Phương. Và người duy nhất lúc này có thể cho Lương Bằng lời giải đáp không ai khác ngoài bà Lượm! Người đàn bà đi ở xuất hiện sau cánh cổng sắt, còn chưa hiểu chuyện gì đã bắt gặp cảnh Lương Bằng sốt sắng đi vào hỏi:

– Dì, có phải Phương Di đã về đây không?

– Sao cậu Bằng biết? Cậu vừa gặp cô Di à? – Bà Lượm ngạc nhiên.

– Đúng vậy, chúng tôi tình cờ gặp nhau trên đường nhưng cô ấy trở nên rất khác so với trước đây lại còn nói không quen biết tôi! Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?

– Tôi cũng không hiểu nữa thưa cậu. Mấy ngày trước cô Di về lại nhà, lúc đó tôi thấy cô khác lắm rồi. Sau khi thắp nén nhang cho ông bà chủ thì tôi nghe cô nói bây giờ đang đi hát cho phòng trà Maxim”s. Rồi nghe đâu cô đổi tên thành Như Quỳnh, hiện nay khá là có tiếng ở đó. Cô không cho tôi báo cậu biết…

Đối diện, Lương Bằng ngỡ ngàng. Thế ra Phương Di đã trở thành ca sĩ ở phòng trà thượng lưu ấy, thảo nào lại còn đổi tên! Sao đang yên đang lành, cô lại đi làm cái nghề này? Sực nhớ ra chuyện quan trọng hơn, anh gấp gáp hỏi:

– Vậy còn đứa bé trong bụng Phương Di thì sao?

Tự dưng bà Lượm nheo mắt nhìn, dáng vẻ như đang suy nghĩ dữ lắm:


– Tôi không nghe cô Di nói gì đến cái bầu cả và cũng chẳng thấy ốm nghén nữa…

Chẳng hiểu sao, lòng Lương Bằng bỗng chốc xuất hiện nỗi lo lắng khó tả, không chỉ về bản thân Phương Di mà còn cả đứa con của hai người.

***

Dùng cơm trưa xong, bà Hoàng cùng con trai và con dâu vào phòng trà nói chuyện. Trong lúc bà Viên mang những đĩa bánh mứt bày lên bàn, bà Hoàng âm thầm quan sát Mai Cẩm Tú. Cô ngồi yên trên ghế sô pha, cách chồng một khoảng vừa đủ, dáng vẻ khép nép kín kẽ, tay đặt lên đầu gối.

Bà Hoàng vốn dĩ muốn giải quyết Cao Đình nhưng nào ngờ Cao Phong đi trước một bước, khiến em trai phải đi cà nhắc và còn điều nó xuống Bình Dương. Bản thân bà thấy để đứa con nghiệp chủng ấy sống như thế âu cũng hay, tiếp theo lại nghĩ đến việc xử trí Cẩm Tú. Ấy thế mà Cao Phong lần nữa lại thay đổi kế hoạch của bà khi nhất quyết đòi cưới cô. Cái chuyện bà Hoàng dễ dàng chấp thuận đám cưới này là vì trước mắt phải để Cao Phong củng cố quyền hành trong nhà, không nên để hai mẹ con xảy ra mâu thuẫn. Bà tạm thời nhắm mắt cho qua, để chờ một thời gian nữa sẽ tính đến việc tống khứ Cẩm Tú rời khỏi nhà họ Cao.

Thấy mẹ cứ nhìn Cẩm Tú không rời mắt, Cao Phong mới hỏi chuyện:

– Mẹ có gì muốn căn dặn vợ con à?

– Chỉ là thắc mắc không biết cả buổi sáng con Tú đi đâu.

Quay qua mẹ chồng đang nhấm nháp nước trà, Cẩm Tú lễ phép thưa:

– Dạ là cậu… à, anh Phong bảo con nếu không có gì làm thì cứ đi chơi đây đó…

– Thế sáng nay cô đã đi đâu rồi?

– Con chỉ về nhà thăm cha thôi ạ.

– Kể ra cô cũng không đỡ đần được việc gì cho thằng Phong.

Cao Phong bỏ một miếng mứt dừa vào miệng, dáng vẻ như không phải thưởng thức mà là đang ngẫm nghĩ. Anh vốn biết mẹ mình đã âm thầm phái vệ sĩ bám theo để xem nhất cử nhất động của Cẩm Tú, biết hết những việc cô làm.

– Mẹ à, Cẩm Tú thì biết gì về kinh doanh, ở xưởng vải cũng chẳng có việc gì để cô ấy làm. Cứ để cô ấy ở nhà, rảnh rỗi thì đi chơi không thì mua hột xoàn, váy vóc.

Nghe thế, bà Hoàng liền hạ tách trà xuống rồi bảo bâng quơ:

– Làm gì cũng phải chừng mực, đừng có đem tiền ném qua cửa sổ. Nói đi nói lại, cưới vợ về cũng chỉ để hầu hạ, săn sóc chồng thôi.

Cẩm Tú lại đáp dạ, bên cạnh Cao Phong mỉm cười xong liền gợi ý:

– Dù sao Cẩm Tú cũng mới về nhà, mẹ đừng gây khó dễ. Đợi thêm một thời gian nữa con sẽ để cô ấy đến biệt thự ở ngoại thành chăm sóc cho cha.


Lần này bà Hoàng thoáng im lặng, cũng không hiểu lý do gì con trai đề cập đến chuyện cho Cẩm Tú đi chăm nom cha chồng đang ngồi xe lăn trong khi người làm đầy rẫy ra đấy. Trông gương mặt Cao Phong rất thản nhiên, kiểu như cũng chẳng có dụng ý sâu xa nào nên bà càng thấy mù mờ khó đoán.

Đúng lúc, Quý đi vào thưa có trung uý Chính đến thăm hỏi. Thiết nghĩ mình nên trở về phòng nên Cẩm Tú đứng dậy, chào mẹ và chồng một tiếng. Lúc ra đến cửa lại tình cờ gặp Văn Chính bước đến, cô liền cúi chào. Văn Chính cũng mỉm cười đáp lại, nghe đâu đây là vợ mới cưới của cậu Hai. Tính ra tay công tử này quả nhiên có mắt nhìn, hết Dương Thảo rồi đến Cẩm Tú, ai cũng xinh đẹp thanh tao.

Đi vào phòng, Văn Chính ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bà Hoàng, nói:

– Tiện thể có việc đi ngang qua nên ghé vào đây thăm hỏi bà Cao.

– Được trung uý hạ cố đến thăm, thật là vinh hạnh.

Quan sát cuộc nói chuyện vui vẻ giữa mẹ với Văn Chính, Cao Phong mang nhiều suy nghĩ. Vậy ra mối quan hệ giữa hai người họ vốn dĩ đã thân thiết từ lâu, bây giờ nghĩ lại việc mình từng nhờ tay trung uý đó tìm ra thủ phạm phá hỏng phanh chiếc La Dalat thì anh mới thấy bản thân thật ngớ ngẩn. Hắn ta biết rất rõ bà Hoàng đứng phía sau dàn dựng mọi thứ nhưng vẫn tỏ ra không biết gì, khéo léo bao che cho bà. Xem chừng, bây giờ anh mới biết mẹ mình có một đồng minh ghê gớm thế này, bà “bắt tay” với cả sĩ quan!

Thấy Cao Phong ngồi trầm tư khác thường, Văn Chính lấy làm ngạc nhiên:

– Cậu Phong có chuyện gì bận tâm hay không hoan nghênh tôi đến nhà?

– Trung uý lại quá lời, tôi nào dám. – Cao Phong cười bảo.

– Chỉ là đùa cho vui thôi. Mà, lúc nãy tôi có gặp mợ Hai, đúng là một cô gái xinh đẹp thuỳ mị. Nhưng tôi có hơi bất ngờ vì cậu từ hôn cô Thảo nhà họ Dương.

Bản thân không hiểu lý do gì mà Văn Chính đề cập đến chuyện này, Cao Phong liền im lặng. Bên cạnh, bà Hoàng mới đáp lời thay con trai:

– Thằng Phong đính ước với Dương Thảo là ý muốn của ông nhà tôi. Nay, nó một mực muốn cưới Cẩm Tú thì người làm mẹ là tôi không thể phản đối.

Trong lòng Cao Phong có hơi buồn cười trước điệu bộ đóng kịch của mẹ.

– Thế cô Thảo đồng ý à? Còn ông Dương có nói gì không? – Văn Chính tò mò.

– Chờ lúc nào thuận tiện, tôi sang xin lỗi ông Dương một tiếng. Hình như ngài có vẻ quan tâm đến chuyện đính hôn của thằng Phong nhà tôi?

– À không, tôi thắc mắc vậy thôi. Với lại, tiện thể hỏi cho kỹ càng để tôi có đi gặp cô Thảo cũng hành xử cho phù hợp hơn.

Bề ngoài, câu nói ấy tưởng như vô thưởng vô phạt thế nhưng chẳng rõ vì sao Cao Phong bất giác cảm nhận một sự ám muội kỳ lạ qua chất giọng thú vị của gã trung uý này. Đặc biệt là khi hắn nhắc đến hai từ “cô Thảo” thì trong đáy mắt chợt nhiên ánh lên nỗi háo hức kín đáo. Và điều này mang đến cho anh một dự cảm chẳng lành, về một chuyện không hay sắp diễn ra.

Vào phòng đóng cửa lại, Cao Phong đến bên cửa sổ, bên dưới là cảnh bà Hoàng tiễn chân Văn Chính ra ngoài xe. Bản thân không lường trước được mối liên hệ mật thiết giữa hai người họ, anh bắt đầu nhận ra kế hoạch của mình đã trở nên khó khăn hơn dự tính. Chẳng thể ngờ “phe cánh” của mẹ anh lại hùng hậu đến vậy!

Dằn xuống một tiếng thở nặng nề, Cao Phong chẳng còn cách nào khác ngoài việc vẫn phải tiếp tục thực hiện những dự định đã đề ra trước đấy. Quay qua cầm lấy mấy cuốn sổ sách của xưởng vải, anh đang nghĩ đến một người: Đào Văn Vận! Đó là cậu Út và là người rất được mẹ anh yêu thương chăm sóc. Cậu Vận quản lý một phần việc kinh doanh ở xưởng rượu, có máu mê cờ bạc…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.