Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 2: Nữ phụ "thách đấu" với nữ tác giả


Đọc truyện Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970) – Chương 2: Nữ phụ “thách đấu” với nữ tác giả

Vừa lúc, Lương Bằng cất tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ trong đầu Dương Thảo:

– Đừng đứng đây nữa, hai cậu mau về nhà chào ông chứ.

– Tôi không muốn ngồi ô tô nên sẽ ngồi xích lô về.

Cao Phong cười khỉnh trước những lời hờ hững của Cao Đình:

– Cậu Ba nhà họ Cao cũng rảnh rỗi thật, xe ô tô đến tận nơi đưa rước mà không muốn ngồi lại thích ngồi xích lô đấy.

– Anh là người hiểu rõ nhất lý do tôi không thích ngồi chung ô tô với anh…

Trước cảnh Cao Phong và Cao Đình nhìn nhau đầy “ác cảm”, Xuân với Quý tỏ vẻ e ngại còn Lương Bằng thì thở dài. Thái độ căm ghét của hai anh em nhà họ Cao không phải điều gì lạ lẫm với Dương Thảo. Một người là con bà lớn, một người là con bà nhỏ nên hiển nhiên chẳng ưa gì nhau. Và về sau, bị cuốn xoáy vào mối tình tay ba với Mai Cẩm Tú thì mối quan hệ giữa họ càng trở nên tồi tệ hơn nữa.

– Hai anh đã cùng ngồi tàu hoả suốt bao nhiêu tiếng để về đây, vậy mà bây giờ chỉ ngồi chung thêm một chút cũng khó khăn vậy à?

Cao Phong rời mắt khỏi em trai, bấy giờ mới chịu nhìn sang cô chủ họ Dương, tuy nhiên cũng chỉ là một tia nhìn thoáng qua mau chóng. Cao Đình thì khẽ xoay mặt qua hướng khác, im lặng. Chỉ mỗi Lương Bằng là tán đồng với lời cô vừa nói.

– Đúng đấy, hai cậu chịu khó một chút đi.

Quý khéo léo mời hai cậu chủ ra xe. Lương Bằng liền đặt tay lên vai hai anh em nhà họ Cao rồi đẩy họ đi nhanh ra ngoài. Những lúc thế này thật may khi có Lương Bằng, ngoài nam phụ Cao Phong ra thì anh cũng là nhân vật khiến Dương Thảo chú ý. Chững chạc, dịu dàng và lớn nhất trong ba người, Lương Bằng cũng có lượng fan đông đảo. Anh khá thân với Cao Phong, dù cả hai trên vai trò chủ – tớ. Lương Bằng được nhà họ Cao đem về nuôi dưỡng, công việc là làm tài xế. Anh cũng yêu và âm thầm bảo vệ nữ chính, thật là cái số kiếp của “nam phụ phụ”!

Cuối cùng thì nhờ Dương Thảo và Lương Bằng, hai anh chàng luôn ghét nhau kia đã cùng nhau về nhà. Dương Thảo cũng được Sơn chở đến nhà họ Cao, vì theo căn dặn của ông Bộ là có một việc quan trọng cần sự có mặt của cô.

Không hổ danh là dòng họ giàu có bậc nhất Sài thành, Dương Thảo đứng nhìn chăm chú ngôi biệt thự to lớn nằm giữa sân vườn xanh ngát. Ngôi nhà ba tầng thiết kế theo kiểu Tây phương gồm nhiều cửa sổ kính hình vòm – một kiểu dáng đặc trưng của các nhà giàu thời đó. Tường lát gạch màu cà phê sữa rất sang trọng.

Lúc Dương Thảo cùng hai anh nhà họ Cao bước vào đại sảnh, gian phòng rộng bày biện nhiều món đồ cổ đắt tiền, đã thấy hai người đàn ông trung niên với sơ mi, áo ghi lê và quần tây, mang giày da cao cấp. Họ đều có gương mặt nghiêm nghị lẫn khó tính. Dương Thảo không ngờ nghệch đến mức không biết đây chính là cha của Cao Phong và cha của… mình! Chỉ là cô không biết nên gọi ai là cha thôi.

Trong tiểu thuyết “Yêu em tựa hơi thở” có cảnh Cao Phong và Cao Đình về nhà gặp mặt cha là Cao Lim, thương gia buôn vải nổi tiếng ở Sài thành. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, không hề có sự xuất hiện của cô lẫn Dương Bộ. Thế nên cô chẳng tài nào đoán được tình tiết sắp diễn ra ngay tại đây là gì…


Còn đang phân vân thì may thay, người đàn ông cầm tẩu thuốc gỗ đắt tiền nhìn về phía cô, bảo: “Đến đây chào bác Lim đi con gái”. A, thế ra ông ấy là cha mình! Nhanh chóng, Dương Thảo bước đến bên cạnh cha đồng thời cúi chào ông Lim.

– Cháu chào bác Lim ạ.

Ông Lim có vẻ ưu ái con gái rượu của ông Bộ, nên cất giọng chân tình lắm:

– Đúng là người đi du học về có khác… Còn hai con đi đường mệt không?

– Chúng con chào cha! – Cao Phong và Cao Đình cùng cất tiếng.

– Ừm, đây là bác Bộ, chủ một thương cảng ở đất Sài Gòn này đấy.

Hai anh em cũng cúi chào ông Bộ, ông ngậm tẩu thuốc rồi phẩy tay một cái.

– Đi đường mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Quý, đưa cậu Đình lên phòng!

Ông Lim lệnh cho tên người làm xong liền đưa mắt qua Cao Phong vẫn đang ngạc nhiên vì sao cha lại chỉ cho phép em trai đi, còn mình thì phải ở lại đây. Ông ra dấu yêu cầu con trai lớn bước đến gần, và khi Cao Phong đã đứng bên cạnh thì ông đặt tay lên vai anh siết mạnh, chất giọng rõ ràng hơn:

– Lần này cha muốn hai anh em con về lại Sài Gòn ngoài chuyện xưởng vải ra thì còn một chuyện nữa, cha và bác Bộ muốn hai nhà Cao – Dương thắt chặt thêm mối quan hệ, vì vậy đã quyết định để con và Dương Thảo đính ước với nhau.

Câu tuyên bố đó vừa dứt là Dương Thảo vô cùng kinh ngạc. Đính ước? Thế nghĩa là cô và Cao Phong sẽ trở thành vợ chồng vào một ngày không xa? Việc này bất ngờ quá! Rốt cuộc, tên Hạt Tiêu đang làm cái quái gì vậy?

Trong khi Dương Thảo còn chưa hết bất ngờ thì bên cạnh, Cao Phong nhíu mày:

– Đính ước? Cha đang đùa với con ư?

– Chuyện cưới hỏi trọng đại mà mang ra đùa à?

– Giờ là thời đại nào rồi mà còn cái chuyện cưới vợ nhưng chưa gặp mặt lần nào? – Vốn là người có tư tưởng tiến bộ, cậu Hai nhà họ Cao khó mà chấp nhận chuyện này.


– Vị hôn thê của con là con gái duy nhất của nhà họ Dương.

– Con không quan tâm!

– Ở trước mặt bác Bộ, con đừng tỏ ra hỗn láo như thế!

Không muốn tình hình trở nên xấu đi, Dương Thảo lều lên tiếng giảng hoà:

– Bác Lim bớt giận, có lẽ do anh Phong quá bất ngờ. Dẫu sao đây cũng là lần đầu chúng cháu gặp mặt, vẫn còn chưa hiểu nhau. Vả lại anh ấy đi đường cũng mệt rồi nên chuyện đính ước hãy để vài ngày nữa rồi bàn đến cũng không muộn ạ…

Ông Bộ rít một hơi thuốc, dù nãy giờ không mấy hài lòng về thái độ của Cao Phong nhưng nghe con gái nói chí lý như thế cũng im lặng tán thành. Về phía ông Lim, không muốn mích lòng ông chủ thương cảng và bản thân không thể kìm được sự ương bướng của con trai, nên đành hạ giọng:

– Cao Phong, con đã hai mươi ba tuổi rồi đó, hãy biết cư xử cho phải phép!

– Cha không thể ép buộc con… – Cao Phong vẫn cố chấp.

– Mẹ con cũng đã đồng ý việc này rồi, con muốn chống đối lại bà ấy sao?

Cao Phong không đáp, trong đôi mắt giận dữ ấy có chút bất lực. Dương Thảo biết rõ, người mà Cao Phong luôn nghe lời không phải người bố uy nghiêm ở trước mặt mà là mẹ anh! Đào Thị Hoàng, người phụ nữ lãnh đạm và tham vọng. Anh đối với mẹ, vừa “kính” cũng vừa “sợ”. Vẻ như ông Lim biết rõ điều đó nên đã đề cập đến vợ mình, như thể khẳng định với con rằng hôn sự này là không thể thay đổi! Ông thở nhẹ trước dáng vẻ lặng thinh kia vì biết “chiến lược” này đã thành công.

Ông Lim mời ông Bộ uống một tách cà phê trước khi ra về. Khi hai người cha đã rời khỏi đại sảnh, Dương Thảo mới cảm thấy nhẹ nhõm.

– Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không chấp nhận chuyện đính ước này.

Dương Thảo chậm rãi quay qua và bắt gặp gương mặt lạnh băng vô cảm từ chàng nam phụ đó. Vẻ như cô đang bị đẩy vào tình huống muôn thuở của tiểu thuyết: bị chính người chồng đính ước của mình chối bỏ!


– Tôi đã có người mình để ý rồi.

Dương Thảo vẫn không nói gì, bởi Cao Phong có “người mình thích” đâu phải chuyện lạ lẫm. Là Mai Cẩm Tú chứ gì? Nữ chính của tiểu thuyết này. Anh yêu cô ấy cũng vì anh là nam phụ và “buộc” phải yêu. Nhưng sau cùng cô ấy chỉ khiến anh thay đổi và đau khổ nhiều mà thôi!

– Cô ấy đã xuất hiện đúng thời khắc đó, còn cô chỉ là người đến sau.

Lần này thì Dương Thảo chăm chú nhìn Cao Phong, bản thân nhớ rất rõ anh đã vì Mai Cẩm Tú mà trở nên tàn ác như thế nào. Đáng trách là vậy nhưng với cô, anh cũng rất đáng thương. Ở nhân vật Cao Phong, cô mang một sự đồng cảm vì cả hai giống nhau! Cô cũng đã xót xa cho anh nhiều ra sao với cái kết bi kịch anh phải gánh lấy. Và ngay lúc này, Cao Phong lại ở trước mặt cô với tư cách là một con người thật sự chứ không phải nhân vật tiểu thuyết. Và cô vẫn thích anh!

– Đến sau ư? Không phải đâu… Em sẽ chứng minh cho anh thấy, đến trước hay đến sau đều chẳng quan trọng, em nhất định làm anh phải yêu em!

“Em đến đây là để cứu rỗi anh, Cao Phong.”

Trông đôi mắt kiên quyết của cô chủ đó, Cao Phong chỉ cười khỉnh rồi cất bước. Lúc đi ngang qua cô, anh còn thì thầm một câu lạnh lùng: “Cô cứ thử làm đi”.

Dương Thảo vẫn đứng yên lặng, tiếng bước chân ở phía sau nhỏ dần. Vừa rồi cô biết mình đã nói ra một điều không dễ thực hiện. Nhưng chuyện đã đến nước này, cô không còn lựa chọn nào ngoài việc bước tiếp về phía trước, nếu lùi bước có thể sẽ mất tất cả. Giờ thì Dương Thảo đã hiểu câu nói của tên Hạt Tiêu “tuỳ thuộc vào bản lĩnh của cô”. Để khiến Cao Phong có thể yêu mình, cô buộc phải xoay chuyển và thay đổi tình tiết trong tiểu thuyết “Yêu em tựa hơi thở”.

Điều ấy đồng nghĩa, Dương Thảo sẽ “thách đấu” với nữ tác giả Mộng…

Ánh mắt trở nên mạnh mẽ hơn, cô thầm nhủ: Tôi sẽ làm được!

***

Hôm sau, Dương Thảo đến nhà họ Cao khá sớm. Vừa bước xuống xe, cô đã bắt gặp cảnh Lương Bằng đứng bên chiếc ô tô Peugeot 202s màu xanh đen. Cô đoán ra ngay là anh sắp chở Cao Phong đi dạo quanh Sài Gòn. Lương Bằng cũng trông thấy cô chủ danh giá chiều hôm qua ở ga tàu hoả đang tiến về phía mình, liền cất tiếng:

– Lại gặp cô Thảo nữa rồi.

– Chào anh Bằng, hôm qua không có dịp nói chuyện với anh.

– Xin cô đừng xưng hô với tôi như thế, tôi đâu phải cậu chủ nhà họ Cao.

– Cá nhân tôi thấy gọi vậy cũng chẳng có gì là sai trái.

Lương Bằng thoáng nhìn Dương Thảo, cứ có cảm giác cô chủ này khác thường.


– Tôi nghe nói cô Thảo được đính ước với cậu Phong?

Nhắc đến chuyện đó là Dương Thảo lại nhớ về thái độ lạnh lùng của Cao Phong.

– Đúng thế, đó là quyết định từ cha của chúng tôi.

– Cậu Phong vốn không thích những sự sắp đặt như vậy…

– Tôi biết! Bởi vì anh ấy đã có người mình thích, là cô gái ở ga tàu hoả chiều qua.

Lần nữa Lương Bằng lại cảm thấy kỳ lạ, vừa lúc nghe giọng Cao Phong phía sau:

– Anh đã chuẩn bị xe xong chưa, Bằng?

– Rồi ạ, mời cậu Hai lên xe.

Lương Bằng đi vòng qua chiếc Peugeot 202s để vào trong xe. Dương Thảo quan sát Cao Phong đủng đỉnh đi lại gần, hai tay bỏ vào túi quần, hôm nay anh mặc sơ mi xám và khoác mỗi áo veston thời thượng. Vẫn là gương mặt thờ ơ của ngày hôm qua, anh gác một tay lên mui xe, nghiêng đầu nheo mắt:

– Mới sáng sớm mà cô Thảo đến nhà tôi làm gì vậy?

– Đến để gặp anh. – Dương Thảo cũng dùng dáng vẻ thản nhiên – Em biết anh có cái thú ngồi ô tô ngắm Sài Gòn buổi sớm nên muốn đi cùng anh.

– Chà, cô bắt đầu điều tra về tôi rồi sao? Nhanh nhẹn quá nhỉ?

– Anh sẽ còn thấy được nhiều ưu điểm ở em. Nào, chúng ta lên xe thôi!

– Tôi có nói sẽ đi với cô à?

– Vậy anh, hoặc đuổi em về hoặc không cần lên xe!

Dương Thảo khoanh tay, vẻ mặt hết sức nghiêm túc như thể thách thức. Đối diện, Cao Phong nhìn cô chằm chằm, thể hiện rõ ra mặt là không ưa thích gì rồi. Nhưng anh hiểu, bản thân không thể khiếm nhã mà đuổi thẳng cô chủ họ Dương ra khỏi vườn nhà này, càng không thể vì cô mà từ bỏ sở thích lâu nay của mình. Sau cùng anh chọn phương án: bỏ mặc! Cánh tay rời khỏi mui xe, anh nhanh chóng mở cửa xe và vào trong. Còn Dương Thảo thì kín đáo nở nụ cười.

Lương Bằng lái ô tô chở hai cô cậu chủ đi qua những con đường Sài Gòn vào buổi sáng. Lần đầu được quan sát đô thị này vào thập niên 70, Dương Thảo tỏ ra thích thú, ngồi gần cửa xe và quan sát hai bên đường. Những ngôi nhà, hàng cây, góc phố, pa-nô quảng cáo to đùng bằng tiếng Pháp cùng những bóng người qua đường, người Việt lẫn khách Tây. Qua đại lộ Lê Lợi, có trụ sở Hạ nghị viện (Nhà hát lớn) hay qua đường Pasteur có một rạp Casino (chiếu phim) đã mở cửa. Ở góc đường kia là tiệm cà phê nơi các quý ông thích ngồi, đối diện là sạp báo với các quý cô áo dài đang đứng đọc. Khung cảnh đường phố thật cổ điển và hoài niệm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.