Đọc truyện Đệ Đệ – Chương 46Quyển 3 –
Tôi sẽ được yên bình nơi đó, bởi ráng chiều chầm chậm viếng thăm
Và sương sớm cùng tiếng dế mèn ca hát
Giữa đêm vạn vật lấp lánh, sáng bừng như tia nắng buổi trưa
Còn khi chiều buông đầy cánh chim hồng hạc
—— “Hồ trên đảo Innisfree” William Butler Yeats, 1888
Lúc Hứa Bình rời khỏi cửa lớn Bệnh viện Nhân dân, ánh mặt trời giữa trưa hừng hực khiến người ta không mở nổi mắt.
Trước cửa có một dãy dài taxi đang đậu, tài xế trung niên bên cạnh không ngừng ấn kèn, vươn đầu ra khỏi cửa xe lớn tiếng hỏi: “Có đi không?!”
Hứa Bình lại giống như không có nghe thấy, anh rụt cổ bước từng bước xuống đường, không hiểu vì sao hụt chân ngã xuống.
Phỏng chừng bộ dáng của anh thật sự quá hài hước, bênh cạnh có người cười to ra tiếng.
Hứa Bình giống như không nghe thấy bình tĩnh bò dậy, vỗ vỗ tro bụi trên người, nhặt cặp táp bên cạnh lên, chợt phát hiện giày da bị tụt ra một chiếc.
Anh nhặt giày da lên, chậm rãi cúi người mang vào chân.
Mũi giày đã bị hở ra, vừa bước đi đã vang lên tiếng òm ọp, còn để lộ vớ đen bên trong.
Tài xế taxi bĩu môi, rúc đầu về lần nữa mở tờ báo ra nhìn, không lâu sau một người mẹ dẫn theo con trai đi từ bệnh viện ra, chui vào xe taxi, trong tiếng máy ‘brừm brừm’ hòa vào dòng xe cộ.
Hứa Bình nhìn chiếc xe nọ biến mất khỏi góc đường, chậm rãi quay đầu trở về.
Anh mang chiếc giày da há mõm kia tùy tiện chọn một hướng bước đi, mỗi một bước đều có chút khập khiễng, hòa cùng thanh âm nhịp nhàng từ đế giày vang lên.
Có cô bé mặc váy trắng chỉ vào anh reo lên: “Mẹ này, mẹ xem giày của chú ấy kìa.” Người mẹ lúng túng liếc mắt nhìn qua, kéo tay con gái đi mất.
Hứa Bình giống như cái gì cũng không nghe thấy.
Anh không nghe được tiếng ô tô bấm còi inh ỏi, không nghe được đám người nhốn nháo, không nghe được tiếng người bán hàng rong rao to. Anh đi trên đường cái náo nhiệt, đám đông ồn ào xung quanh lại tĩnh mịch hệt như một bộ phim câm.
Anh đẩy nhẹ bác gái đeo giỏ đi chợ đứng trước mặt mình, đối phương quay đầu trừng mắt nhìn anh, không nhịn được mắng một câu.
Cái gì cũng không nghe được, Hứa Bình vỗ vỗ lỗ tai.
Hứa Bình vỗ vỗ cái lỗ tai.
Thật kỳ quái, Hứa Bình nghĩ, mình đây là làm sao vậy.
Anh ngẩng đầu nhìn thái dương, chỉ cảm thấy ánh sáng quá lóa mắt.
“Vị tiên sinh này, không dối gạt anh, văn phòng du lịch của chúng tôi gần đây đang đại hạ giá, bất kể là đi trong nước hay nước ngoài đều có giảm giá. Giống như tour bảy ngày đến Lhasa này, chỉ cần 4999 mỗi người, anh có thể hỏi khắp các cơ quan du lịch trong thành phố, không có chỗ nào giá thấp hơn chúng tôi. Nếu anh không thích Tây Tạng chỗ bọn tôi còn có đi Đại Lý, Lệ Giang, tour sáu ngày đi về bằng máy bay, 3999. Chỗ ở tại Lệ Giang là biệt thự tư nhân, cũng là tour chủ yếu của chúng tôi…”
–
Hứa Bình xốc khăn lông ướt trên trán lên, ngồi bật dậy từ salon.
Đây là một căn phòng mặt tiền rộng rãi, trong góc có một cái bàn đặt máy vi tính kiểu cũ, bên cạnh còn có ống đựng bút hình cún con rất đáng yêu. Trên giá sách báo bên cạnh chất đầy tờ rơi giới thiệu du lịch, cả mặt tường dán chằng chịt poster du lịch các nơi. Trong phòng không có điều hòa chỉ có một cây quạt điện cũ kỹ đang liên tục thổi gió nóng, một thiếu nữ mặt tròn tóc ngắn ngang cằm có vẻ rất hăng hái, cô vừa dùng quạt kỷ niệm của khu du lịch Lệ Giang quạt cho Hứa Bình vừa thao thao bất tuyệt quảng cáo.
“Tiên sinh xem một chút đi, văn phòng của tôi còn có rất nhiều tour ở các nơi, có Cửu Trại Câu, có núi Nga Mi, Tam Á, Hồng Kông… hiện tại mọi người đều có áp lực lớn, không thư giãn làm sao được? Muốn thư giãn cách tốt nhất là ra ngoài du lịch…”
Hứa Bình ra dấu cắt lời đối phương, ôm đầu nhíu mày hỏi: “Tôi… sao tôi lại ở đây?”
Cô gái ‘Ồ’ một tiếng, lát sau mới nói: “Tôi đang phát tờ rơi trên đường, anh cầm tờ rơi của tôi đi không được hai bước đã ngất xỉu, tôi cảm thấy cũng không thể cứ ném anh ở đó như vậy, vừa lúc văn phòng của tôi không xa liền đỡ anh đến đây.”
Hứa Bình nhìn chữ dán trên cửa thủy tinh, do dự hỏi thăm: “Văn phòng du lịch… Hồng Hoa?”
“Đúng vậy!” Thiếu nữ kia vui vẻ nói, “Tôi họ Lưu, tên đầy đủ là Lưu Hồng Hoa. Rất êm tai phải không?”
Hứa Bình nhếch miệng không phát biểu ý kiến.
Anh kéo khăn mặt đặt lên ghế dựa, nói: “Cám ơn cô, tôi phải đi.”
Vừa đứng dậy đã thấy đầu óc choáng váng, vội vàng chống vào lưng ghế mới không bị té ngã.
Hồng Hoa đỡ anh ngồi xuống, liều mạng giúp anh quat gió.
“Uống chút nước mát đã.”
Hứa Bình nhận lấy ly nước uống một ngụm, chợt phát hiện bản thân quả thực rất khát, liền ừng ực uống cạn hơn nửa ly.
“Cám ơn cô.”
Hồng Hoa cười sang sảng: “Có gì đâu chứ. Đúng rồi, tiên sinh, anh thực sự không có dự định đi du lịch sao? Giá của chỗ chúng tôi hiện tại chính là vô cùng ưu đãi, bỏ qua nơi này liền không còn chỗ khác. ví dụ như tour Cửu Trại Câu hiện tại…”
Hứa Bình cắt lời giới thiệu thao thao bất tuyệt của cô: “Cô Lưu…”
“Anh khách sáo như vậy, làm gì, gọi tôi Hồng Hoa là được.”
“… Hồng Hoa.” Hứa Bình giật giật ngón chân, nói, “Cô xem giày của tôi này, cô cảm thấy người như tôi còn có tiền ra ngoài du lịch sao?”
Hoa Hồng cúi đầu nhìn một chút, lại nói: “Cứ tưởng là gì, còn không phải chỉ là keo bị hở sao? Nếu có công cụ tôi còn có thể giúp anh dán thậm chí là may lại ấy, trước đây tôi vẫn thường giúp cha tôi sửa giày. Hơn nữa nghèo đi du lịch kiểu nghèo, giàu đi du lịch kiểu giàu, người người đều có quyền lợi thưởng thức phong cảnh mỹ lệ, cho dù có bao nhiêu tiền đi nữa núi vẫn là núi nước vẫn là nước, địa cầu cũng không vì vậy mà thay đổi nha.”
Hứa Bình nhìn cô một chú, mỉm cười.
“Tiên sinh, a kết hôn chưa?” Cô nhảy dừng lên kéo một xấp tờ rơi ra khỏi ngăn kéo, “Chỗ chúng tôi có một hạng mục mới khai phá, chuyên môn phục vụ các cặp tình nhân.”
Cô trải tờ rơi ra bàn, phía trên in hình bãi biển cùng trời xanh mênh mông ngút mắt.
“Đây là một hòn đảo cách chỗ này ba giờ máy bay, tour trăng mật mười ngày mười đêm, có biệt thự đơn độc ven biển, bến tàu tư nhân cùng thuyền nhỏ miễn phí. Người trên đảo cơ bản đều ở trong thị trấn cách biệt thự 2km, mỗi ngày ngoại trừ có người mang thức ăn và dọn dẹp phòng ốc đều không có ai đến quấy rối. Ngẫm lại mà xem, chỉ có anh và người yêu ở đó, trên hòn đảo mặt trời rực rỡ nắm tay tản bộ, có bao nhiêu tốt đẹp chứ, cả đời có mấy lần hồi ức như vậy?! Bản thân tôi cũng từng đi du lịch rất nhiều nơi, thế nhưng hòn đảo nhỏ này lại là đặc biệt chưa trải qua khai phá náo động, thật giống như chỉ có riêng ta và thần minh. Dân cư ở nơi này cũng chất phát, tôi thường nghĩ, nếu sau này mình già rồi, ngày tháng không còn dài nữa, tôi sẽ bán hết tài sản lên đảo này mua một căn nhà nhỏ cạnh biển, mỗi ngày nhìn mặt trời mọc lặn, nghe thủy triều lên xuống. Như vậy tôi liền có thể đối mặt tất cả, không còn lưu lại tiếc nuối.”
–
Hứa Bình đẩy cánh cửa xanh biếc có chút tróc sơn của cửa hàng sửa đồng hồ, thấy thợ cả Phùng đang mặc quần ngắn trên lưng vắt một cái khăn lông dùng để lau mồ hôi.
Ông liền bắt chuyện với anh: “Tới rồi? Hôm nay đến sớm như vậy.”
Hứa Bình gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay muốn đón Hứa Chính ra ngoài ăn nên mới về sớm một chút.”
Anh nhìn trái nhìn phải, không thấy được em trai.
“Em trai cháu đâu?”
Thợ cả Phùng vừa cầm quạt nan phe phẩy vừa oán giận nói: “Đã ra sau rửa mặt rồi, thời tiết quỷ quái này, đường nhựa cũng nóng đến có thể chiên trứng.”
Hứa Bình cười cười.
Thợ cả Phùng kéo ghế: “Đến đây ngồi.”
Hứa Bình ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thợ cả Phùng nhìn anh hồi lâu, lại nói: “Hứa Bình, sắc mặt của cậu hôm nay không tốt.”
Hứa Bình sờ sờ mặt, cúi đầu cười khổ: “Ngoài trời quá nóng, lúc đi đến đây cháu hình như hơi cảm nắng.”
“Không nói sớm!” Thợ cả Phùng vỗ đùi, “Chỗ bác có hoắc hương chính khí thủy (Một loại thuốc giải nhiệt của Trung Quốc, giống giống la hán quả hay sâm bí đao của mình), cậu mau uống một chút.”
Ông đứng dậy kéo ngăn tủ lấy một lọ ra.
“Không cần, cháu không sao đâu.” Hứa Bình vội vàng đứng lên ngăn cản.
“Ai! Người trẻ tuổi chính là không coi trọng thân thể, bệnh nhẹ liền không coi ra gì cứ để phát triển thành bệnh nặng. Thân thể của con người cũng giống như đồng hồ vậy, phải bảo dưỡng đúng lúc, có bệnh nhẹ liền phải nhanh chóng sửa lại, nếu cứ xem nhẹ một bánh răng thả lỏng nghĩ là không việc gì, thế nhưng chỗ này chính là một vòng lôi kéo một vòng, như vậy những bánh răng khác cũng sẽ theo đó mài mòn.”
Hứa Bình trầm mặc xuống.
Anh nhận lấy hoắc hương chính khí thủy, uống một hơi cạn sạch, nói tiếng cám ơn.
Thợ cả Phùng kéo ghế tới gần, quạt cho cả hai.
Hứa Bình mở túi công văn đặt trên đùi, lấy một gói giấy.
“Thợ cả Phùng, bác đã trông nom em cháu lâu như vậy, cháu cũng không biết làm sao để cảm ơn. Một chút lòng thành, bác nghìn vạn lần đừng khách sáo.”
Thợ cả Phùng liếc anh một chút, thả quạt xuống mở gói giấy ra, bên trong là hai gói thuốc Trung Hoa.
Thợ cả Phùng cầm một gói lên giơ trước ánh sáng nhìn một chút, đầu tiên là vui vẻ, sau đó chợt do dự liếc Hứa Bình một cái, đẩy ngược trở lại, sừng sộ nói: “Không nhận!”
Hứa Bình sửng sốt.
“Vô sự xum xoe! Cậu đừng nghĩ tôi già rồi hồ đồ?! Bác còn tưởng cậu làm người chất phát, thật không ngờ cũng chẳng khác gì cha cậu, cả người đều là ý nghĩ xấu. Mua phần lễ lớn như vậy khẳng định đã đào sẵn hố chờ tôi nhảy xuống! Cậu nói trước đi! Cậu có chuyện gì nhờ vả tôi.”
Hứa Bình cười cười.
“Mấy hôm nửa cháu định dẫn em trai ra ngoài du lịch.”
“Đi bao lâu?”
“Nửa tháng.”
“Chỉ như vậy?” Thợ cả Phùng nghi ngờ hỏi.
Hứa Bình gật đầu.
“Cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn cảm ơn bác.”
Rèm cửa hạt châu sột soạt một hồi, Hứa Chính từ nhà sau đi lên, áo thun đã ướt hơn phân nửa, mái tóc ngắn ngủn còn dang nhỏ nước.
Cậu ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Bình, gọi một tiếng “Anh hai!”, liền chạy qua muốn ôm người.
Hứa Bình vội vàng đứng dậy.
Anh cầm tay em trai không cho đối phương lộn xộn, quay đầu lại nhìn thợ cả Phùng.
Thợ cả Phùng không biết đã dựa vào ghế phe phẩy quạt nan lim dim từ khi nào, gói giấy ban nãy cũng không nhìn thấy nữa.
Hứa Bình mỉm cười.
“Thợ cả Phùng, bọn cháu về trước.”
Thợ cả Phùng híp mắt “Ừ” một tiếng.
Hứa Bình dọn xong đồ đạc của em trai, cầm cặp táp mở cửa chuẩn bị rời đi.
Mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt, Hứa Bình vươn tay che trán.
“Chơi cho thoải mái, chụp nhiều ảnh một chút.” Từ căn phòng âm u phía sau chợt truyền ra một câu như vậy.
Hứa Bình hơi sững sốt, không trả lời.
Anh cúi đầu kéo tay em trai ra ngoài.