Đọc truyện Dễ Dàng Đến Gần – Chương 19: Mơ hồ lo lắng (3)
Khi đồng hồ báo thức vang, trời vẫn còn chưa sáng.
Âm lượng rất thấp, nhưng vẫn đánh thức cô. Cảm giác giường trầm xuống, cô đang trong chấn động mơ hồ mở mắt ra, trong bóng tối thấy Hứa Nam Chinh ngồi xuống, cởi áo khoắc trên người ném sang một bên, hình như là muốn xuống giường. Nhưng rất nhanh lại quay đầu lại, đưa tay muốn đắp kín chăn cho cô, thấy cô mở mắt ra, mới lại cúi người, nhẹ giọng nói: “Hôm nay anh phải đi công tác, em cứ ngủ tiếp một lát.”
Cô hơi nhíu mày: “Lần sau đừng ngủ như vậy, rất dễ cảm lạnh.”
Ngày hôm qua lúc ngủ, còn tưởng rằng anh sẽ đi ngủ ở phòng dành cho khách, không ngờ cứ mặc áo khoác như vậy ngủ ở bên mình cả đêm.
Anh tự tay gấp mép chăn lại cho ngọn: “Được, chờ trở lại em giúp anh lấy chút quần áo, tránh cho lần sau muốn tắm cũng không có quần áo để thay.” Cô ừ một tiếng, không biết là hồi quang phản chiếu khi bị bệnh hay bị sao, vẫn bị lời của anh làm cho chấn động, có chút mơ màng, lại thấp giọng hỏi một câu: “Lấy cả áo trong và áo ngoài luôn sao?”
Cảnh tượng như vậy, dáng vẻ như thế, cô nói xong, mới cảm thấy lời này rất có cảm giác như đang ám chỉ. . . . . .
“Em cảm thấy sao?” Anh hỏi, cười rất có thâm ý.
“Nếu không. . . . . . Em mua mới cho anh được không?”
Muốn cô đi lấy áo trong cho anh, nghĩ tới cũng có chút chột dạ, còn không bằng trực tiếp đi mua mới.
“Được.”
Không biết là hô hấp của người nào rối loạn trước, rõ ràng là muốn lại gần, lại vẫn giằng co. . . . . . Cô chịu không nổi, chống cánh tay ngồi dậy: “Em đi xem một chút coi trong tủ lạnh còn có thứ gì, chuẩn bị cho bữa sáng cho anh.” Khi mới dựa vào đầu giường, muốn lấy áo khoác phủ thêm, đã nghe anh nói: “Anh đã chỉnh thời gian trên đồng hồ báo thức, còn phải về nhà thay quần áo, không còn kịp nữa rồi.”
Anh nói xong, đứng dậy xuống giường.
“Hộc tủ thứ hai bên phải bồn rửa tay, có bàn chải đánh răng và khăn lông mới.”
Nhà vệ sinh trong phòng ngủ toàn là thủy tinh trong suốt, cô dựa vào đầu giường, nhìn anh đang rửa mặt bên trong, tất cả hình ảnh đều giống như chuyển động từ từ, từng động tác được chồng lên nhau.
Kể từ tối hôm qua, giữa hai người giống như có biến hóa gì đó. Quá mức đột ngột, ứng phó không kịp.
Cho đến khi anh đi ra, cô mới bật đèn đầu giường.
“Em biết ở Mã Lai, anh là bị em dồn ép.” Cô ôm chăn bông, nhìn anh dừng bước lại. “Cố ép anh, em cũng không dễ chịu.” Hứa Nam Chinh liếc nhìn, dường như đang nghe, lại dường như không nghiêm túc nghe.
Cô biết anh muốn đi, chỉ có thể Nhất Cổ Tác Khí* nói xong tất cả lời nói: “Nếu như mà em không ép anh đưa ra quyết định, anh sẽ làm sao? Vẫn luôn kéo dài, hay là thật ra thì ở chung một chỗ cùng với ai cũng có thể.”
(*Thành ngữ 一鼓作氣 (Nhất cổ tác khí)bắt nguồn từ câu chuyện của Tả Khâu Minh năm 389 trước Công nguyên được ghi lại trong “Tả truyện (左傳).Cách dịchđúng nghĩa của thành ngữ này là “Ở hồi trống đầu tiên, sĩ khí (tinh thần chiến đấu) là cao nhất”. Ý nghĩa của nó là phải giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.)
Nói gián đoạn không diễn đạt được ý trong câu.
Cô nói xong, chỉ cảm thấy hốc mắt cay cay, tiếp tục như vậy nữa mình cũng không nhận ra mình nữa rồi. Lo được lo mất giống người đần độn, chỉ vì anh một phút lạnh nhạt, sẽ chua xót vô cùng, rồi lại bởi vì một câu quan tâm của anh, là có thể bay lên trời. Cô chỉ nghĩ tới muốn ôm lấy anh, nhưng không nghĩ tới sau này duy trì quan hệ thế nào.
Cô đi theo anh nhiều năm như vậy, từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, lại trở lại Bắc Kinh.
Cô rất hi vọng anh có thể yêu mình, giống như tình cảm của mình với anh, nhưng nếu như anh chỉ thỏa hiệp. . . . . .
Ngoài cửa chợt có tiếng vang, loáng thoáng nghe Hứa Viễn Hàng nói anh đang ở nhà em gái anh, em đừng nghĩ lung tung. Rất nhanh, tất cả âm thanh đều bị ngăn lại ở bên trong nhà vệ sinh, người yêu bình thường, có thể gọi điện thoại cho nhau, cho dù là năm giờ sáng vẫn có vẻ ấm áp thú vị như cũ, nhưng khi cô nghe ánh mắt lại càng thêm mơ hồ.
Cô nhắm mắt, cố gắng duy trì thái độ bình thường: “Lái xe chậm một chút, thực sự không kịp thì đổi chuyển tiếp theo.”
Nói xong, nghiêng người nằm xuống, ôm chăn ở trước ngực, chôn mặt vào sâu bên trong.
Đè xuống dưới đáy lòng, hình ảnh vừa lo lắng vừa hạnh phúc nhiều ngày nay đều lướt qua trước mắt. Cô thầm nghĩ ngủ như vậy để quên hết tất cả, nhưng lại không nghe thấy tiếng đóng cửa, cảm giác anh vẫn còn ở trong phòng, im lặng không tiếng động.
“Hỏi xong rồi?” Anh dán vào bên tai hỏi.
“Ừ.” Nhiều lời như thế đã là cực hạn, nói yêu nói quên đi tất cả đều là một mình cô quyết định, vậy cũng coi như là không làm mình thất vọng. Hơi thở của anh, đang ở bốn phía, cách rất gần, chỉ là im lặng như vậy, làm cô có chút không chịu nổi, liều mạng cầu nguyện ngàn vạn lần anh đừng có nói bất kỳ cái gì, cứ như vậy mà đi mới tốt nhất, giữ lại cho mình chút đường sống, không làm cho mình khóc thảm.
“Thật xin lỗi, Tiếu Tiếu.”
Anh nói rất nhẹ, lời xin lỗi sâu sắc nhất, còn có dịu dàng không tan biến.
Hơi nóng bên tai cô từ từ chuyển qua trên mặt, rất sợ anh giải thích một cách nghiêm túc, lại muốn anh giải tích một cách nghiêm túc. Có lẽ người đã từng chủ động, đều sẽ có loại lo lắng này: Có phải bởi vì em chủ động, anh mới tiếp nhận đoạn tình cảm này không?
Anh hơi dừng lại, nói tiếp: “Thật xin lỗi, anh luôn do dự nhiều năm như vậy, nhưng từ khi bắt đầu ở Mã Lai, anh rất nghiêm túc, trong lòng anh vẫn luôn có em.”
Im lặng rất lâu.
Hầu như cô không thể thở, cho đến khi cảm giác được anh vén chăn bông lên, nằm sau lưng: “Một đêm không ngủ, chết cứng rồi.” Tay của anh, vỗ lên bàn tay đang nắm chặt của cô, ngón tay len lõi vào trong kẽ tay của cô, nắm tay của cô.
Quả nhiên là rất lạnh, tay cũng lạnh như băng.
Cô dựa vào trong ngực của anh, vẫn không lên tiếng, nhịp đập của anh rất nhỏ, cũng rất rõ ràng.
“Tiếu Tiếu?” Anh nằm bên cạnh gọi cô, xoay cô quay lại, hai người ở dưới ánh đèn mờ tối nhìn nhau.
Mặt cách rất gần, chóp mũi sắp đụng phải bờ môi của anh, cô không biết là anh muốn ngủ, hay là suy nghĩ muốn nói gì. Nhìn anh một lát, mới hoảng hốt cảm giác được anh đang nổi lên phản ứng, vừa chạm vào lập tức cháy lên.
“Em giúp anh gọi điện thoại cho thư ký, đổi sang chuyến tiếp theo được không?” Cô nhẹ giọng hỏi, khẩn trương làm cho cơ thể cũng cứng ngắc.
Áo ngủ của cô không dày, anh cũng chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, áo quần mỏng như thế hoàn toàn không giấu được dục vọng. Cô hít nhẹ một hơi, cảm giác anh dùng đầu lưỡi quét qua môi của mình, nhẹ giọng hỏi chảy máu rồi hả? Cô rất nhẹ ừ một tiếng, không phải là anh rất gấp sao? Anh thấp giọng cười, sao em biết anh rất gấp?
Thật ra thì cô muốn hỏi là chuyện đi công tác. . . . . . Nhưng anh lại cố ý xuyên tạc đến chuyện này.
Không có hôn sâu, nhưng ngay cả hơi thở ra cũng nóng hầm hập.
Ngón tay của anh rất chậm rãi, lặp lại, dịu dàng vuốt ve lỗ tai của cô. Trong lòng bàn tay cô dần dần nóng lên, tỉ mỉ che kín một tầng mồ hôi, cảm thấy mê loạn, cuối cùng đưa tay thăm dò vào trong áo sơ mi của anh, ngón tay rất nhẹ, từ phía sau lưng anh một đường trượt xuống: “Đang luyện ngồi trong lòng mà vẫn không loạn sao?”
Chỉ cách một tầng áo sơ mi, bất kỳ động tác nhỏ xíu nào đều sẽ bị phóng đại vô cùng, nhất là lúc sáng sớm như vậy.
Xưa này cô luôn chơi đùa mạnh mẽ. Chỉ tiếc, chọn thời gian sai lầm rồi.
Anh thở ra hơi thở nóng hổi, ở bên tai: “Anh chọn ngày hoàng đạo, trực tiếp kết hôn có được hay không?”
Cô nhắm mắt lại, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Anh cầu hôn như vậy sao. . . . . .”
Anh ngừng cười, đưa tay, trực tiếp tắt đèn.
“Ngày sinh của em thì thế nào?”
Anh muốn hù chết ba mẹ em sao? Cô nhắm chặt hai mắt, không tránh thoát, cũng không dám động. Ngày sinh của mình là mồng một đầu năm, chỉ còn lại thời gian hơn một tháng, nhanh như vậy, đoán chừng người hai nhà đều bị bệnh tim mất.
Rốt cuộc anh nở cười, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, mới dùng tiếng Pháp nói một câu Anh yêu em.
Bốn phía một mảnh tối đen, cô không dám thở, nghe nhịp tim của mình càng ngày càng chậm, gần như hít thở không được, anh mới lại nói ra tiếng: “Năm ấy khi em ở trong ký túc xá của trường gọi điện thoại cho anh, cố ý nói qua câu này.”
“Không phải là anh nói nghe không hiểu tiếng Pháp mà em đã nói sao?”
Đó là lần đầu tiên cô nói câu này với anh, lại bị anh cười nhạo nói nghe không hiểu, từ đó cũng không nói tiếng Pháp ở trước mặt anh nữa.
“Đêm đó, cũng giống như đêm hôm qua vậy, anh một đêm không ngủ.” Giọng nói của anh khàn khàn, lọt vào trong tai.
Đây là câu nói cuối cùng anh nói trước khi hoàn toàn ngủ say.
Hai người đều ngủ rất sâu, dường như do quá mệt mỏi.
Đợi khi cô tỉnh lại lần nữa, Hứa Nam Chinh vẫn còn đang ngủ. Cô nhỏ giọng đi nhà tắm tắm rửa, lúc đi ra cầm khăn tắm vừa lau tóc, đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn mặt trời mới mọc trên bầu trời,
Tuyết rơi xuống hai ngày cũng đã ngừng rơi, cả thành phố vẫn còn chìm trong màu trắng, nghênh đón đợt giao thông bận rộn mới.
Hứa Nam Chinh ngồi dậy từ trên giường, nhận lấy khăn tắm, vừa lau tóc cho cô, vừa gọi điện thoại cho thư ký, đổi sang chuyến bay buổi tối. Cô chỉ gác cằm trên vai anh hỏi: “Buổi chiều không có chuyến bay sao?”
“Muốn ở chung với em lâu hơn.” Anh đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, lại gọi một cú điện thoại ra ngoài: “Thẩm Kha, thời gian nghỉ kết hôn của công ty chúng ta là bao lâu?” Mặt của cô lại đỏ bừng, cháy từng chút một.
Giám đốc nhân sự ở đầu bên kia điện thoại càng thêm khiếp sợ, nơm nớp lo sợ giải thích xong, lập tức hỏi ông chủ có chỉ thị gì, anh cố ý thở dài, cười nhìn Tiêu Dư: “Không có gì, chuẩn bị kết hôn, sớm sắp xếp trước một chút.”
. . . . . .
Cho đến khi cúp điện thoại, Thẩm Kha cũng không nói được một câu đầy đủ.
Tiêu Dư kháng nghị: “Em còn chưa suy xét xong. . . . . .”
Anh nửa cười mà lại như không cười nhìn cô: “Được, anh trở về, nói với ba mẹ em trước.”
Giọng điệu rất lười biếng, chính là dùng tiếng Pháp, giống như từ đêm qua ngôn ngữ này bắt đầu trở thành ngôn ngữ bí mật giữa hai người.
Cô chun mũi một cái, cố ý nói: “Anh nói cái gì? Em nghe không hiểu. Thật xin lỗi, em học ở đại học là tiếng Đức, tiếng Pháp thật sự là không tốt, thật sự không tốt, cơ bản là cái gì cũng nghe không hiểu.”
“Tiếu Tiếu.” Anh chỉ cười, kéo cô ngã xuống giường, cúi người nhìn cô. “Lúc em học đại học, mười hai giờ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho anh, thật ra thì em nói không chuẩn, anh cũng luôn nghe hiểu. Khi đó không để cho em nói, là sợ em mới vừa lên đại học đã dùng tiếng Pháp gọi điện thoại về nhà, sẽ làm người ta nghĩ em khoe khoang gia thế, bị bạn học bài xích. Hiện tại anh muốn nói, em nghe hiểu không?”
Anh cố ý nói rất chậm, mang theo hương vị độc đáo trong tiếng nói của người Germanic, êm tai say lòng người.
Cô chỉ nhìn anh chằm chằm, lại không nói nên lời nào.
Lúc lên đại học cô từng nói tiếng Đức rất êm tai, so với tiếng Pháp mềm mại thích hợp với anh hơn. Lúc ấy anh chỉ cười trừ, nhiều năm như vậy, cô lại không biết anh thật sự học tiếng Đức, hơn nữa, còn nói lưu loát như thế. . . . .