Đọc truyện Dễ Dàng Đến Gần – Chương 14: Em yêu anh nhất (1)
Khi trở về rửa mặt, Tiêu Dư vẫn duy trì động tác rất chậm, không rõ mình muốn làm cái gì. Cho đến khi mở cửa, mới nhìn thấy Hứa Nam Chinh và Phương Ngôn đứng ở cửa cầu thang nói chuyện, dưới mắt Phương Ngôn phát ra ánh sáng màu xanh, ngược lại nhìn còn thiếu ngủ hơn hai bọn họ.
“Chờ tôi sao?” Giám đốc tài vụ đi từ tầng ba xuống, vẻ mặt mệt mỏi.
Bốn người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ngược lại nở nụ cười.
“Ông chủ.” Cuối cùng Phương Ngôn định nói một câu. “Bị anh hại thảm rồi, ngủ ở trong tòa nhà này, chính là không có việc gì tự đi tìm khổ.”
Tất cả mọi người bị tiếng sóng biển quấy rầy một đêm, hai người bọn họ bị mệt mỏi nhìn suy sụp không ít.
Cô ở trên ghế dựa muốn ngủ, hai thực tập sinh bộ phận PR* yên vị ở bên người, các em gái ngành IT nói chuyện đêm qua đến gần bắt chuyện với bartender đẹp trai nhất quầy rượu như thế nào đó, cả đêm không về. Bởi vì công nhân viên bình thường bên dưới đều là hai người một phòng, tự nhiên sẽ lặng lẽ truyền ra, cô cứ như vậy mà nghe, chợt may mắn mình phòng đơn.
(*PR: Public relations (quan hệ xã hội, quan hệ công chúng)
Chỉ là làm việc trái với lương tâm, đều sẽ luôn thấp thỏm.
“Quản lý Tiêu.” Phương Ngôn ngồi xuống ở bên người cô. “Tối hôm qua tôi bị con muỗi đốt, muốn tìm cô mượn muỗi không đốt*, gõ nửa ngày, cũng không thấy cô đáp lời. Sóng to như vậy mà ngủ ngon như thế, hâm mộ quá.”
(Muỗi không đốt: là loại thuốc chủ yếu dùng để kháng khuẩn cho làn da, phòng bị lây nhiễm, xua muỗi. Nói chung thoa nó vào muỗi sẽ không tới)
Tiêu Dư cầm điện thoại di động, im lặng bấm: “Đầu hôm bị các người làm ầm ĩ muốn chết…, sau nửa đêm đương nhiên ngủ ngon.”
Phương Ngôn à: “Đám cô gái nhỏ kia rất có thể nói là. . . . . .”
Cô cười, nửa thật nửa giả nói: “Nghỉ phép chính là dùng chi phí chung để ăn chơi, giám đốc Phương, ngài đừng quá uất ức mình.”
Vừa mới dứt lời, đã có ba bốn nữ đồng nghiệp trẻ tuổi đi tới, đẩy ra một người da trắng như tuyết, nhẹ giọng hỏi Phương Ngôn, có thể khi bọn họ bơi lội trông quần áo giùm hay không. Phương Ngôn há miệng, không nói ra lời nào, ở phía xa có mấy người tụ tập vào một chỗ cười đến nửa ngày, anh mới làm bộ như rất bình tĩnh hỏi một câu: “Bơi lội còn mang theo vật đắt tiền làm gì?”
Cô gái nhỏ cười hì hì: “Không phải, chỉ trông áo khoác, không phải là người ở đây đã đặc biệt nói qua, con khỉ sẽ thừa dịp không có người mà trộm đồ, nhất định phải có người trông.”
Phương Ngôn liếc nhìn Tiêu Dư, cô đã sớm thức thời nhắm mắt giả bộ ngủ, bốn phía cũng đều không có ai, nhìn quanh nửa ngày cũng đành phải nói đồng ý lấy lệ. Đến khi mấy người kia nhảy xuống nước, Tiêu Dư mới chậm rãi cầm quần áo lên, đứng dậy vỗ vai anh ta một cái: “Anh bạn, tôi đi ngủ tiếp đây, anh tiếp tục trông quần áo.”
Cô trở về phòng tắm rửa qua loa rồi thoải mái ngủ một giấc buổi trưa.
Khi mới vừa tắm xong đi ra ngoài, đã nhìn thấy hai con khỉ không lớn ngồi ở trên ban công, dốc sức lấy chiếc váy cô đang phơi.
“Này, đủ rồi đó.” Cô kéo nửa cửa, túm lấy vạt váy. “Ngoan, buông tay, chị cho bọn mày chuối tiêu.”
Con khỉ tiếp tục đứng ở nơi đó, nhìn cô chằm chằm.
Cứng rắn kéo lại không được, lỡ kéo luôn bọn khỉ vào sẽ rất ồn ào, đến cuối cùng chỉ có thể dùng gần nửa sức lực, chỉ duy trì trạng thái không bị cướp đi.
“Bọn mày xem, váy dài đến đất, không thích hợp với bọn mày.” Cô lấy một cái áo tay ngắn của làng du lịch từ trên giá áo. “Cái này tương đối phong cách, cầm đi đi.”
Cô không ngừng nói đâu đâu, cặp mắt đen bóng của hai con khỉ nhỏ vẫn bình tĩnh nhìn cô như cũ.
Những con khỉ cứ tung hoành ở làng du lịch, còn nhiều hơn ở vườn thú. . . . . .
Chỉ là cô cầm cự không được, chỉ nghe thấy trên tầng có tiếng cười rất thấp.
Một con khỉ nhỏ ngẩng đầu lên, bắt đầu nhìn chằm chằm vào người trên lầu, rất là đề phòng.
Hứa Nam Chinh mở miệng nói: “Anh ném que diêm xuống, dọa bọn nó một chút là được rồi.”
“Không được, cẩn thận bị vu cho tội ngược đãi động vật.”
Hai người bàn bạc mấy biện pháp, cuối cùng không có hiệu quả đều trở thành phế thải. Cuối cùng anh còn thở dài một tiếng, trực tiếp nhảy từ ban công tầng ba xuống, động tác gọn gàng, không chỉ dọa sợ con khỉ, cũng dọa cô choáng váng. Hai con khỉ bỏ chạy, nhưng cô lại chỉ chân không, mặc một chiếc áo T shirt lớn, che kín lại những chỗ nên che.
Để con khỉ nhìn còn chưa tính, đã thế còn để anh nhìn nữa.
“Anh không thể nói trước một tiếng sao?” Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể sứt rồi cho vỡ luôn, cô nhìn cửa to, lại nhìn ban công: “Nhảy xuống dễ dàng, leo lên chắc khó khăn, chốc nữa em cũng không giúp được anh.”
Anh bảo cô vào nhà, tiện tay khép lại cửa ban công: “Quang minh chính đại, tại sao không thể đi từ cửa chính?”
Cũng đúng, trời trong sáng ngời, đi từ cửa chính ra thì làm sao?
Cô cố gắng thả lỏng, ném váy lên giường, đi tới bên quầy bar, cầm nước suối ướp lạnh: “Bản lĩnh vẫn như năm đó, là muốn chứng minh mình còn trẻ tuổi sao?” Khi quay người lại, Hứa Nam Chinh đã cầm khay đựng trái cây, đặt ở bên cạnh quầy bar: “Mới vừa ngủ dậy, đừng uống nước đá quá nhiều.” Cô vặn mở nắp chai nước: “Rất nóng, để em uống từ từ trước hai ngụm đã.”
Ngủ hai tiếng, không mở máy điều hòa, lại đùa với khỉ nửa ngày, trên người dĩ nhiên là chảy mồ hôi ròng ròng.
Một hớp nước đá đi xuống mới tính giảm bớt, nhưng mồi lửa lớn nhất cũng đang trước mặt. Ở chung một phòng sẽ rất bất an, tiếp tục như vậy nữa, cũng chỉ còn dư lại một kết quả, đó là triệt để từ bỏ luôn.
Cô uống hai ngụm nước, nhìn Hứa Nam Chinh cầm trái xoài lên.
“Hứa Nam Chinh.”
Anh tùy ý đáp một tiếng, dùng dao gọt trái cây gọt xoài, cắt thành 12 miếng đặt ở trong đĩa, hột rất lớn ném trong thùng rác. Vết cắt khéo léo, cô nhìn có chút mất hồn.
Nhưng lời nên nói vẫn phải nói, là chuyện mình phải làm được, phá vỡ cân bằng, sẽ phải đối mặt với hậu quả.
Cho đến khi nhìn anh cắt hết trái xoài thứ hai, cô mới buộc mình đi tới, nhìn anh: “Em muốn nói với anh vài lời.”
Anh đưa đĩa sứ cho cô: “Nói.”
“Em vẫn luôn thích anh, thích rất lâu rồi.”
Cô nhìn anh, cố gắng muốn nhìn ra phản ứng gì, lại tốn công vô ích.
Anh cầm một miếng xoài lên, ăn rất chậm, hai người im lặng thật lâu, cô mới ép buộc mình mở miệng lần nữa.
“Không phải là bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, là từ rất lâu trước kia, em chỉ thích mỗi mình anh.” Từng tưởng tượng qua vô số lần tỏ tình như vậy, ngay cả vẻ mặt nói chuyện, giọng nói cũng luyện tập qua vô số lần, nhưng mà bây giờ lại như là vừa diễn ra phim tình cảm hiện đại chất lượng kém, lo lắng mười phần. “Ngày hôm qua là lỗi của em, em chỉ muốn cho chính mình một câu trả lời thỏa đáng, nếu tiếp tục cùng với anh như vậy, em nhất định sẽ không chịu được.”
Nói xong tất cả, cô mới cầm một miếng xoài lên, đưa nguyên miếng vào miệng.
Không phải là rời đi, kết quả tệ nhất, cũng chỉ là rời đi.
Hứa Nam Chinh nhìn cô, đợi cô không yên lòng ăn xong, mới cầm cổ tay của cô trực tiếp ôm vào trước người.
Chính là có chút nhẹ chút nặng, kiên nhẫn hôn lên mặt của cô, từ mắt, một đường hôn đến chóp mũi, cuối cùng lại dừng ở bên tai. Một đường im lặng rất dài, cô chờ sắp hít thở không thông, vừa định muốn tránh khỏi lúng túng này thì anh mới nhỏ giọng nói: “Tiếu Tiếu, trong lòng anh vẫn chỉ có em.”
Chỉ có giọng nói, không thấy được vẻ mặt của anh.
Nhưng giọng nói là chân thật, ôm cũng là chân thật.
Anh nói xong cũng không nói nữa. Đời này cô chỉ muốn cùng trả qua như vậy với Hứa Nam Chinh, trong miệng còn có vết thương đêm qua, lẫn vào vị của xoài. Hai người gần như đồng thời hôn thắm thiết đối phương, càng đau, càng không buông tha mình, đáp án như vậy, rõ ràng là kết quả tốt nhất, nhưng càng muốn không ngừng chứng minh từ trên cơ thể.
Cho đến khi một tiếng vỡ vang lên, cô mới phát hiện ra trong tay mình còn cầm xoài, làm cho đĩa đựng trái cây vỡ nát.
Thế nhưng anh lại không dừng lại.
Rất chuyên tâm hôn, vật liệu may quần áo mềm mại mà rất mỏng, một chút chuyển qua ngang hông của cô. Cho đến khi bàn tay anh đến phía sau lưng cô, rất nhẹ kéo móc khoá, cô mới giãy dụa trốn về phía sau.
Tay của anh, phủ ở trên lưng cô, dừng lại: “Sao vậy?”
“Nơi này rất cấn người.”
Anh cười, dùng chóp mũi cọ vào mặt của cô: “Được, đổi chỗ khác.”
Cô mê loạn, nhưng vẫn còn duy trì lý trí: “Anh không làm chuẩn bị sao?”
“Không phải là làm thôi sao?”
. . . . . .
“Anh đặc biệt gọt xoài, mới vừa ăn xong đã quên ngay?”
Màu đen nặng nề trong đáy mắt, đều là cười, rất rõ ràng là cười.
. . . . . .
Hỗn loạn như thế không chịu nổi, lại một trận tiếng gõ cửa vang lên trong im lặng.
“Quản lý Tiêu, muỗi không đốt, tôi đang cần ngay muỗi không đốt.”
Là Phương Ngôn, lại bám riết không tha đến đòi muỗi không đốt rồi.
Hứa Nam Chinh bế cô đến ngồi trên quầy bar, ý bảo cô ứng phó.
Tiêu Dư đột nhiên cảm thấy buồn cười, cố ý chao ôi một tiếng, Hứa Nam Chinh hiểu cô đang quấy rối, hung hăng lật cô lại, làm bộ muốn đánh mông cô.
Cô bĩu môi, không tiếng động nói: cẩn thận em để lộ anh.
Phương Ngôn ở ngoài cửa ngược lại bị dọa không nhẹ: “Thế nào? Điện giật hả? Ngã?”
Giật điện. . . . . . Làm IT quả thật thị giác rất đặc biệt.
“Không có, gọt xoài thiếu chút nữa cắt phải tay.” Cô trượt từ trên quầy bar xuống. “Anh đợi một lát, tôi tìm cho anh.”
Muỗi không đốt đang ở trong ngăn kéo, cô cầm lên vừa muốn đi, thì bị Hứa Nam Chinh kéo lại, nhìn xuống một cái.
Cặp chân trơn bóng dài vô biên.
Cô hé miệng cười: Cởi quần anh ra.
Hứa Nam Chinh nhướng mày: Hiện tại muốn ngay?
Vốn là cô nói giỡn, bị anh khích tướng như vậy, ngược lại hạ quyết tâm: Em chỉ có một cái quần, đi tắm, vẫn còn ở trên ban công. Nếu anh không muốn em để trần đi ra ngoài, thì cởi quần ra cho em mặc.
Nói xong, nói với bên ngoài cửa: “Chờ chút, không cẩn thận rơi vào phía sau hộc tủ rồi.”
Hứa Nam Chinh nửa cười mà lại như không cười, trực tiếp tháo dây lưng quần, trực tiếp cởi ra. Tiêu Dư vốn định nhìn anh rối rắm thế nào, ngược lại bị anh kéo một đoàn quân, che mắt lại, không nhịn được lại gần một tiếng.
Phương Ngôn ở ngoài cửa ngược lại rất có kiên nhẫn, theo sát sau hỏi một câu: “Sao lại như vậy. . . . . .”
Trên người nặng xuống, quần bãi biển bị ném qua một bên, cô lấy hết dũng khí đưa tay ra, vùi đầu mặc vào, lặng yên không một tiếng động quét mắt nhìn anh một cái. Cũng may cũng may, còn mặc bên trong . . . . . .
Cuộc triền miên sau giữa trưa giống như bị muỗi không đốt can thiệp rồi.
Một cú điện thoại gọi đến từ Hồng Kông, tất cả các người đứng đầu các ngành đều họp trong phòng Hứa Nam Chinh, ngay cả cơm tối đều để thư ký đưa tới. Tiêu Dư vẫn tự xưng là tham công tiếc việc, nhưng đụng phải Hứa Nam Chinh, nhớ lại ngày đó thì phải nói là nói thêm chọc cười
Cô ăn một bàn vỏ sò, lại nhấp một ngụm nước xoài. Đang tự mình thuyết phục mình nên tiếp tục ăn no thêm một chút, tránh cho trực tiếp làm đến sau nửa đêm không chịu nổi thì Hứa Nam Chinh chợt kêu cô một tiếng: “Cho anh một ngụm nước xoài.”
Đưa tới theo bản năng, mới phát giác ý trong giọng nói của anh, mặt lập tức nóng lên, tiếp tục ăn sò.
“Tổng giám đốc Phương.” Anh uống một ngụm nước cây xoài, chuyển mục tiêu sang Phương Ngôn.
Ở chỗ này, trừ Hứa Nam Chinh bị gọi là “Tổng” là chuyện đương nhiên, những người còn lại một khi bị gọi thế này, tiếp theo chính là đối tượng bị đùa giỡn.
Sống lưng Phương Ngôn thẳng tắp, trông gà hoá cuốc: “Ông chủ, tôi không nghĩ sẽ lại đàm luận lý tưởng với ngài nữa đâu, ngài tìm người khác đi.”
Anh để ly xuống, cực nhanh tiêu diệt một bàn vỏ sò: “Trong phòng của cậu rất nhiều muỗi sao?