Bạn đang đọc Đế Cuồng – Chương 7: Không Thể Là Địch
Sau khi nghe Lưu Tích Quân giảng giải sơ lược về tầng thứ nhất Cửu Chuyển Huyền Công, Độc Cô Minh không khỏi mê đắm trong đó, lòng nổi lên ham muốn phải ngay tức khắc tu luyện.
Nhìn bộ dạng của hắn, Lưu Tích Quân trầm mặc nhớ lại khi xưa mình cũng từng như vậy.
Mặc dù đã được cha mình dặn dò tuyệt đối không được tự ý tu luyện nhưng vẫn không tự chủ được, cuối cùng sa chân vào vực sâu không lối thoát.
“Đừng trách ta, ngươi là hy vọng duy nhất giúp ta có thể vượt qua cửu chuyển.
Đây có khi cũng là vận may của ngươi…!Nếu ngươi thất bại chết đi, e rằng ta cũng sẽ không vượt qua được mấy lần sinh tử kiếp nữa!”
Việc phải tìm kiếm chín loại linh đan diệu dược có công dụng cải tử hoàn sinh còn khó hơn lên trời.
Thay vào đó, bồi dưỡng một Trường Sinh thể cường đại trợ giúp mình mỗi lần sinh tử kiếp đến có vẻ khả thi hơn.
Tất nhiên, Lưu Tích Quân sẽ ước thúc hắn bằng cách mỗi lần hắn giúp nàng vượt qua một kiếp, đồng dạng sẽ truyền thụ cho hắn thêm một tầng Cửu Chuyển Thiên Công.
Nếu hắn bội ước không giúp nàng, khi sinh tử kiếp của hắn tới, không có công pháp tầng tiếp theo, hắn sẽ chết không có chỗ chôn!
– Cô không lừa ta chứ?
Độc Cô Minh như cảm giác được nguy hiểm, nhíu mày hỏi.
– Sợ thì đừng luyện!
Lưu Tích Quân làm vẻ trấn tĩnh cười nhạt.
Độc Cô Minh nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng không nhịn được thử luyện một chút.
– Cửu Chuyển Thiên Công, nghịch huyết phản tổ, đạo niệm trùng thiên, thiên địa nan dung, cửu sinh cửu tử…!
Khoảnh khắc vừa tiến hành vận chuyển máu huyết trong cơ thể chảy ngược lại theo lộ tuyến của Cửu Chuyển Thiên Công, hắn liền phát hiện máu của mình không ngờ lại từ màu đỏ bắt đầu chuyển sang màu bạc, trông cực kỳ quái dị.
Mà máu đỏ trong người hắn chẳng hề chịu thua thiệt, không ngừng sôi trào phản kích muốn luyện hoá máu bạc khiến hắn đau đớn đến thấu trời.
– Hả, dừng lại không được?
Mặc dù cố sức hết điều khiển linh lực về lộ tuyến ban đầu nhưng hắn lại không thể thành công.
– Cô đã động tay động chân gì trong đó?
Hắn lăn lộn dưới mặt đất, tỏ ra vô cùng đau đớn.
– Khẩu quyết còn thiếu, nếu ta không bổ sung cho ngươi đoạn khẩu quyết hướng dẫn phong bế máu huyết nguyên thủy, từ giờ đến sinh tử kiếp đầu tiên, ngươi sẽ phải chịu đựng sự giày vò sống không bằng chết.
– Dám tính kế ta?
Độc Cô Minh giận dữ đứng dậy toan liều mạng.
– Ta không hề có ý định hại ngươi, là ngươi tự muốn học.
Vả lại Cửu Chuyển Thiên Công nằm trong tứ đại cấm thư thái cổ.
Mặc dù khó luyện thành nhưng uy lực vô song không phải bàn cãi.
Lưu Tích Quân nhàn nhạt trả lời, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ sệt.
– Cô muốn gì? Vì sao không truyền cho ta nốt tám tầng còn lại?
Độc Cô Minh hừ lạnh, hắn cũng không phải kẻ ngốc, đoán được tới tám chín phần kế hoạch của cô nàng này.
– Ta chỉ muốn hai ta về sau có quan hệ bằng hữu sinh tử tri giao.
Sinh tử kiếp của ngươi tới, ta sẽ xuất hiện đem tâm pháp tầng kế tiếp truyền lại cho ngươi.
Còn sinh tử kiếp của ta xuất hiện, ngươi phải tới dùng Trường Sinh thể của mình hoá giải cho ta…!
– Sinh tử tri giao? Nghe thúi lắm!
Độc Cô Minh tức giận nhưng không cách nào bộc phát.
Hắn nhìn tới nhìn lui bộ ngực của Lưu Tích Quân khiến cô giật mình, bất giác đưa tay che lại.
– Hừ! Dám tính kế ta, phen này ta lỗ nặng rồi! Không trừng phạt cô một chút cô sẽ không chừa…!
Hắn chầm chậm tiến đến chỗ Lưu Tích Quân, dáng vẻ hung thần ác sát, trong mắt còn lộ ra ý dâm tà.
– Ngươi dám làm nhục ta, ta dù có chết cũng không truyền Cửu Chuyển Thiên Công ngươi!
Lần này Lưu Tích Quân thật sự sợ rồi.
Vốn dĩ nàng đã cẩn thận hết mức trong ngôn từ, sợ “cuồng tính” của tên điên này bộc phát, nào ngờ hắn vẫn quyết tâm trả đũa bằng được.
– A a…!
Lưu Tích Quân thét lên thất thanh, nước mắt chảy giàn giụa.
Hoá ra Độc Cô Minh lúc tới gần liền chộp lấy cánh tay nàng ta, sau đó cắn một cái thật mạnh vào đúng vị trí hồi sáng từng cắn.
– Ngươi, tên khốn này, ta giết ngươi…!
Lưu Tích Quân tủi thân vô cùng, đường đường là một thiên kiêu Hỗn Nguyên cảnh, sắc đẹp tuyệt trần.
Bình thường những gã đàn ông khác đều dùng lễ mà đối đãi với nàng, hết sức nho nhã.
Nhưng tên điên trước mắt quả thật dã man hết sức, không hề biết thương hoa tiếc ngọc.
Đáng giận hơn nữa là cắn nàng xong, hắn lập tức đi sang chỗ khác ngả lưng, miệng ngậm cọng cỏ, thần thái vô cùng đắc chí.
Điều này khiến Lưu Tích Quân rất khó hiểu, bất giác hỏi:
– Ngươi không còn giận ta sao?
Độc Cô Minh nhìn lên bầu trời đêm đang lấp lánh mấy vì sao, ánh sao phản chiếu lên con ngươi đen láy của hắn, khiến cái nhìn của hắn trông vô cùng thâm thúy.
Hắn cười tự giễu:
– Là ta tự chuốc lấy khổ, giận cô làm gì? Đằng nào ta và cô đều dính cái sinh tử kiếp chó má này, cô không sợ, chẳng lẽ ta lại sợ sao? Cái cắn đó là ta ngứa răng cắn chơi thôi.
Hừ, đây là lần đầu tiên ta bị người khác lừa…!
– Ngươi đúng là một con người thú vị, khi thì thù dai đến cực điểm, khi lại bao dung đến khó hiểu…!
Lưu Tích Quân bình phẩm về hắn.
Nhưng Độc Cô Minh lại đáp một câu khiến nàng giận tím người.
– Vậy để ta đến đè cô ra ân cần xoa bóp nhé, cho giống ta thường ngày!
– Đúng là miệng chó, không có câu nào sạch sẽ…!
– ————————
U Minh cấm địa lại xuất thế.
Đây là tin tức khiến toàn Nam Hoang sôi trào.
Chỉ trong bảy ngày liền có vô số truyền tống trận được thiết lập ở khắp Nam Hoang.
Xung quanh khu vực lân cận U Minh cấm địa liên tục hiện ra những vòng xoáy lớn, từng đoàn nhân mã của các thế lực ùn ùn kéo đến, khí thế rợn người.
Nhờ có sự xuất hiện của các thế lực này, Lưu gia cũng ngừng cử người truy sát Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân.
Dẫu sao không ai muốn bị kẻ khác chiếm lấy kho tàng trên người nàng và lộ ra bí mật về Trường Sinh thể.
Nên biết rằng Trường Sinh thể có giá trị tương đương với một viên tiên đan diệu dược, bởi vậy mới được dùng trong đệ tam chuyển của Lưu Tích Quân.
Nhỡ đâu thông tin này lan truyền ra ngoài, Lưu gia không dám chắc sẽ thành công đắc thủ giữ lại hắn.
Trong một vòng xoáy hỗn độn phát ra kim quang rợp trời, một đoàn người xuất hiện, dẫn đầu là hai người một nam một nữ dáng vẻ xuất trần.
– Trời ạ, người của Kim Sí tộc, thiếu niên kia chính là thiên tài mới nổi Kim Thiên Chí, nghe đâu cũng năm ngoái khi giao chiến với Quỷ Diện Quân của Luyện Ngục tông từng phát ra khổ hải bốn vạn trượng, tuyệt đối có thể xếp vào hạng thiên kiêu đệ nhất.
– Người này sinh sau đẻ muộn nhưng tiềm năng lớn mạnh không thể khinh thường được.
Ngày nay Phong Lôi thánh tử và Tiêu Ức Tình đã tiến vào Tiên Thai, Lưu Bình cũng đã đặt một chân vào đó.
Vài năm nữa khi Kim Thiên Chí tiến vào Hỗn Nguyên cảnh còn ai dám tranh phong với hắn…!
Ở phía xa xa, một vòng xoáy khác xuất hiện, ánh tím bao phủ trăm dặm xung quanh, khí thế lăng lệ hoàn toàn không thua kém Kim Sí tộc, một người đeo mặt nạ bước ra, không ai biết y là nam hay nữ.
Y thoáng nhìn về phía huynh muội Kim Thiên Chí, ánh mắt ẩn giấu đằng sau mặt nạ loé lên sát khí.
– Quỷ Diện Quân của Luyện Ngục tông! Phen này có trò hay rồi, bọn họ đều đang áp súc ở cảnh giới Khổ Hải đại viên mãn.
Nghe đồn muốn vượt qua khổ hải bốn vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng để đuổi kịp Phong thánh tử của Phong Lôi thánh địa.
– Điều này không có khả năng.
Phong Diệt là kỳ tài vạn năm có một.
Ở cảnh giới Khổ Hải bộc phát chiến lực năm vạn trượng, song thực tế ai biết được y tột cùng cao thâm bao nhiêu? Chẳng ai đủ cường đại để bức được y phải sử dụng toàn bộ chiến lực cả.
Có lời đồn rằng khổ hải của y rộng tới bảy vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, từng khiến Phong Lôi thánh địa hứng chịu lôi kiếp khủng bố như muốn diệt thế!
– Đáng tiếc U Minh cấm địa chỉ dành cho tu sĩ dưới Tiên Thai cảnh, bằng không đám Phong Diệt, Lôi Diệt, Tiêu Ức Tình cùng đến đây, chắc chắn sẽ có một trận long tranh hổ đấu!
Liên tục những vòng xoáy hỗn độn hiện ra, các thế lực lớn của Nam Hoang gần như xuất hiện đầy đủ.
– Cửu Diệu tông Trần Mạn Dao tới!
– Nguyên Thủy tông Triệu Thăng tới!
– Chân Đại Đạo, Hứa Du tới!
– Vương gia, Vương Thất tới!
– Lý gia, Lý Mật tới!
– Minh giáo Trương Giác tới!
– Tịnh Minh đạo Tịnh Minh thiếu chủ tới!
– Phong Lôi thánh địa, Tiết Hồng Y tới!
– Toàn Chân giáo Doãn Chí Bình tới!
…!
Đang cõng Lưu Tích Quân trên vai, Độc Cô Minh chợt ngẩn người khi nghe tới cái tên “Toàn Chân giáo Doãn Chí Bình”.
Đây chẳng phải là vị thần nhân trong truyện kiếm hiệp Kim Dung hay sao?
Chen qua dòng người đông đúc, hắn thấy được một gã đạo sĩ trẻ tuổi dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, lưng đeo bảo kiếm đang tiêu sái tán gẫu với mấy cô nương sinh đẹp thế lực khác.
Lưu Tích Quân nghi hoặc hỏi:
– Sao lưng ngươi ướt đẫm mồ hôi thế?
Độc Cô Minh nhớ lại vài chi tiết trong Thần Điêu Đại Hiệp, không trả lời mà hỏi ngược lại:
– Thế giới này có ai tên là Tiểu Long Nữ không?
– Có, là thánh nữ của Chân Long nhất tộc, đồng thời là thê tử sắp cưới của Phong thánh tử.
Thì sao cơ chứ?
– Phong Diệt thảm rồi!
Độc Cô Minh lắp bắp, bất giác thấy vị đạo sĩ trẻ tuổi kia quay sang nhìn hắn, thậm chí còn gật đầu mỉm cười.
– Một lời khó nói rõ, nhưng đời này tuyệt đối không thể là địch nhân của Doãn Chí Bình!
Tuy ánh mắt của vị đạo sĩ chứa đầy thiện ý nhưng lại khiến toàn thân Độc Cô Minh run rẩy.
Lưu Tích Quân hừ lạnh:
– Chỉ là một tên đạo sĩ thúi tiếng xấu xa, chuyên môn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nếu không phải có chút bản lĩnh, thêm vào đó thân phận thiếu chủ dự khuyết của Toàn Chân giáo thì đã sớm bị mấy thế lực khác lột da rồi.
Đột nhiên từ xa vang lên một tiếng hô lớn, người Lưu gia cũng đã tới.
Dẫn đầu là Lưu Bình và Lưu Hoằng.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
– Lưu Bình là người được đặt ngang với đám Phong thánh tử, Tiêu Ức Tình.
Tuy đặt nửa chân vào Tiên Thai cảnh nhưng thủy chung vẫn chưa tiến vào.
Coi như hợp quy với điều kiện của U Minh cấm địa.
– Ở đây hắn tu vi cao nhất, còn ai dám tranh phong nữa?
– Lưu gia còn một Lưu Tích Quân tu luyện Cửu Chuyển Thiên Công.
Sở hữu hai thiên tài tuyệt thế.
Một ngàn năm nữa không ai có thể ngăn họ quật khởi!
Đám người Lưu gia hết sức kiêu ngạo, Phong Diệt, Tiêu Ức Tình không ra, còn ai dám tranh huy hoàng với Lưu gia?
Lưu Hoằng đi phía sau lưng Lưu Bình, khi nghe thấy những lời bình luận khi chỉ cười nhạt không lên tiếng.
Ánh mắt gã loé lên lệ mang:
“Càng ít người chú ý đến ta càng tốt! Phong Diệt, Lưu Bình ư? Sớm muộn gì ta cũng đạp các ngươi dưới chân!”