Đế Cuồng

Chương 46: Thiên Địch


Bạn đang đọc Đế Cuồng – Chương 46: Thiên Địch


Doãn Chí Bình thân khoác đạo bào, lưng đeo bảo kiếm, tóc búi lên cao, mới nhìn qua thì cử chỉ vô cùng tao nhã đỉnh đạc.

– Các muội muội cùng đến đây, Doãn ca ca dẫn các ngươi bỏ trốn!
Trong chúng thiên kiêu không phải ai cũng biết được hung danh của Doãn Chí Bình, ngay lập tức từ Trung Thổ, Bắc Vực, Tây Thiên, Đông Hải có không ít nữ tu sĩ xinh đẹp chạy về phía gã.

Dù sao Doãn Chí Bình mặc dù cơ sở khổ hải không cao nhưng mới vừa đột phá đến Tiên Thai sơ kỳ, hoàn toàn đáng để người ta xem trọng.

– Đi theo ta! Dù trước mắt có là núi đao biển lửa, quái vật muôn trùng thì Doãn ca ca cũng sẽ bảo vệ các ngươi!
Doãn Chí Bình bày ra bộ dáng anh hùng thiết huyết, tay ôm lấy eo một nữ tu sĩ của Đông Hải né đi một cú quật đuôi của bộ xương Giao Long, kế đến ung dung hạ xuống ở một nơi khá an toàn.

Khi đã chắc mẩm khoảng cách giữa mình và Giao Long đã xa tới mức nó không thể đuổi kịp được mình thì gã lại rút kiếm ra, ánh mắt điên cuồng tay vung kiếm chém về phía Giao Long, miệng thét lớn:
– Quái vật, hận trời xanh để ta sinh sau thời đại thượng cổ năm mươi vạn năm, bằng không Doãn Chí Bình ta nhất định sẽ một kiếm chém ngươi thành tro bụi!
Một kích của Doãn Chí Bình mặc dù chém trúng trên bộ xương khô của Giao Long nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì, đến vết hằn còn không để lại nổi, chẳng khác nào cầm chổi lông gà phủi bụi cho nó.

Tuy nhiên một kiếm này khi rơi vào mắt chúng nữ tu sĩ cảnh giới yếu thì lại biến thành một kiếm cuồng ngạo, không khuất phục trước sinh linh thượng cổ cường đại, không ít người bắt đầu nhìn Doãn Chí Bình bằng ánh mắt sùng bái.

Cô gái đang được gã ôm trong tay ngước mặt lên, hai mắt long lanh như chứa nước:
– Doãn ca ca, muội thích huynh!
Doãn Chí Bình không trả lời mà hỏi lại:
– Tiểu muội có chồng chưa?
– Ta chưa…
Cô gái ngơ ngác nhìn gương mặt anh tuấn của Doãn Chí Bình giờ đã có phần cau lại.

Gã hỏi tiếp:
– Vậy tiểu muội có ý chung nhân hay tình nhân gì đó chưa?
– Chưa có, ta xin thề ta một thân trong trắng, chưa bao giờ động lòng với ai ngoài huynh!

Cô gái cương quyết đáp.

Lòng càng thêm cảm phục vì Doãn Chí Bình đã hỏi mình mấy câu này, cho rằng Doãn Chí Bình đang muốn hỏi kỹ về xuất thân của mình để tránh trường hợp đắc tội với nam nhân khác.

Nhưng nào ngờ câu trả lời của cô gái khiến hai tròng mắt Doãn Chí Bình nổi đầy gân máu, gã thét lớn một tiếng rồi ném cô ta xuống đất:
– Chưa có chồng thì nói sớm chứ, đỡ mất công ta phải cứu cô! Trời ạ, chồng không có, ý chung nhân hay tình nhân cũng không… Trách ta không kèm thêm lưu ý vào trong lời nói!
– Huynh…
Cô gái rơi từ trên cao xuống đất một cái bịch, khắp người ê ẩm, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã xém tức đến ói máu khi nghe được tiếng hô của Doãn Chí Bình.

– Các muội muội, mau tới đây, Doãn ca ca dẫn các ngươi bỏ trốn.

Nhưng Doãn ca ca chỉ nhận người có chồng, có ý chung nhân, hoặc chí ít cũng phải có tình nhân nhé! Dù núi đao biển lửa, quái vật muôn trùng Doãn ca ca cũng sẽ bảo vệ các ngươi tới hơi thở cuối cùng!
Lời gã vừa rao lên đã dẫn tới vô vàn tiếng chửi rủa của chúng nữ tu:
– Đê tiện!
– Tên đạo sĩ thúi Nam Hoang này, chúng tỉ muội ngũ châu cùng hợp sức giết hắn!
– Đúng vậy, ta thấy hắn còn đáng ghê sợ hơn mấy thây ma kia nữa!
Một trời thần thông pháp bảo rực rỡ sắc màu bay về phía Doãn Chí Bình khiến gã rợn tóc gáy, vội vã xoay người nhanh chóng bỏ chạy.

Nhưng không ngờ đúng lúc này Phong Diệt từ đâu xuất hiện chặn đường gã, vẻ mặt lạnh lùng hỏi:
– Ngươi đã làm gì Tiểu Long Nữ vị hôn thê của ta! Từ lúc ngươi xuất hiện ở ngoài phạm vi Chân Long nhất tộc đến giờ, Tiểu Long Nữ luôn cố tránh mặt ta, thậm chí còn gọi tên Côn Vũ của Côn Bằng nhất tộc truy sát ta.

Tất cả mọi chuyện khẳng định có liên quan đến ngươi!
Đối mặt với Phong Diệt, không ngờ Doãn Chí Bình chẳng những không sợ mà còn cảm thấy hưng phấn.

Gã đằng hắng mấy cái, sau đó thở dài:
– Phong huynh, ta cũng đành nói thật.


Tiểu Long Nữ muội muội vừa gặp đã yêu ta, mặc dù ta nói rằng nàng là vị hôn thê của huynh, dù ta có xấu xa thế nào đi nữa thì cũng không dám đắc tội với đệ nhất thiên kiêu Nam Hoang.

Nhưng không ngờ Tiểu Long Nữ vì quá yêu thích ta, nên đã trực tiếp bỏ thuốc mê cướp đi đời trai của ta… Ta vì cảm thấy quá có lỗi với Phong huynh mà không dám đối diện, đang định sau bí cảnh lần này sẽ đích thân tìm tới Phong Lôi thánh địa tạ tội…
– Ngươi nói láo, Tiểu Long Nữ sao có thể hạ thuốc mê ngươi!
Phong Diệt tức giận quát lớn.

– Ta nói đều là sự thật, nếu nói dối nửa lời thì đời này không cướp vợ người khác được nữa…
Lời của Doãn Chí Bình khiến Phong Diệt biến sắc, sau đó giận dữ đạp mũi chân xuống đất, thân thể hóa thành lốc xoáy khủng bố lao thẳng đến chỗ gã.

– Phong huynh, có gì từ từ nói, mặc dù huynh có Phong linh thể nhưng không đuổi kịp ta đâu! Ha ha ha…
Sau lưng Doãn Chí Bình mọc ra một đôi cánh đã rách tơi tả, lông vũ rụng hết chỉ còn trơ trọi xương, nhìn thì liền biết đây là một kiện pháp bảo phi hành đã bị phá hoại đến không thể nhận dạng.

Nhưng không ngờ tốc độ Phong Diệt mặc dù được xưng là đệ nhất ở Nam Hoang, đến Côn Vũ của Côn Bằng tộc cũng không đuổi kịp y mà bây giờ lại hoàn toàn thất bại trong việc truy kích một gã thiên kiêu Tiên Thai nho nhỏ.

– Đuổi theo ta đi Phong huynh, huynh làm ta cảm thấy rất hưng phấn.

Đúng đó, là cảm giác bị chồng người ta đuổi giết, Doãn Chí Bình ta thích cảm giác này…
– Biến thái, Nam Hoang không dung ngươi!
Phong Diệt rống giận thét lớn, song tốc độ của Doãn Chí Bình quá nhanh.

Nếu gã dùng toàn lực thì chắc chắn đủ khả năng thoát khỏi y, song gã lại như muốn y đuổi theo phía sau nên cứ cách một đoạn lại dừng lại, mở miệng chửi bới khiêu khích:
– Tiểu Long Nữ của huynh hạ thuốc mê ta, cướp đi một đời trong trắng của ta…
– Nếu nàng ấy không say mê ta thì làm sao lại nhờ Côn Vũ đi đuổi giết huynh.


Chính là chờ huynh chết đi sẽ cưới ta làm phu quân!
Tóc tai Phong Diệt bù xù, chính thức nổi điên, dùng toàn lực đuổi theo Doãn Chí Bình như hình với bóng, hoàn toàn không để tâm đến việc thu hoạch hay tìm tòi gì trong bí cảnh cả.

Hai thân ảnh cứ rượt đuổi nhau trong Tuyệt Vọng Ma Uyên dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người.

——————————————————
Tại khu vực hỗn loạn cách cửa vào Tuyệt Vọng Ma Uyên không xa, một thân ảnh nhỏ bé gầy yếu chậm rãi bước đi trong đống xác chết thiên kiêu ngổn ngang dưới đất.

Đây chỉ là một cô bé tuổi chừng mười hai nhưng trên người lại mang ma khí lăng lệ đến cực điểm.

Trên mặt cô bé có đeo một chiếc mặt nạ màu đen.

Khi vừa thấy chiếc mặt nạ này, không ngờ người trung niên thây ma và Giao Long đều thét lên một tiếng chói tai, lập tức quay đầu bỏ trốn.

– Giang thúc nói ta thôn phệ càng nhiều thì sẽ càng mau chóng trở nên mạnh mẽ, đủ sức bảo vệ ca ca…
Nguyệt Nhi thoáng run rẩy, nhưng sau cùng vẫn đưa tay xuống bắt đầu thôn phệ huyết nhục của mấy trăm thi thể thiên kiêu đã ngã xuống ở đây.

Khổ Hải của cô bé không ngừng tăng lên với tốc độ chóng mặt, phía sau lưng tôn ma không ngừng hiện ra.

Đến khi cô bé thôn phệ xong xác của một chí tôn thiên kiêu thì sau lưng đã xuất hiện tổng cộng bảy đầu tôn ma.

– Càng ngày càng chắt lọc được ít huyết khí tinh thuần.

Muốn đột phá lên tám tôn ma cần nuốt thêm vài trăm tu sĩ nữa…
Nguyệt Nhi liếm môi, việc thôn phệ huyết nhục này không làm thì thôi, đã làm thì rất dễ gây nghiện.

Không những thế còn khiến thần trí tu sĩ dễ dàng thay đổi, tẩu hỏa nhập ma lúc nào không biết.

Nguyệt Nhi từ khi được Giang Trần dạy dỗ đã được y cho thôn phệ rất nhiều tinh huyết, vì để tránh cô bé mất đi lý trí nên liền quyết đoán đưa Hắc Diện cho đeo, không chế ác niệm trong bảy đầu tôn thần.


– Độc Cô ca ca, huynh ở đâu? Giang thúc nói với ta huynh bị nhốt trong Tuyệt Vọng Ma Uyên, nếu ta không nhanh chóng trở thành chí tôn thì sẽ không cứu được huynh!
Thân ảnh nhỏ bé, gầy yếu của Nguyệt Nhi rời khỏi núi xương khô vừa bị mình hút cạn tinh khí, bắt đầu tiến sâu vào trong Tuyệt Vọng Ma Uyên, bất kỳ cổ thú hay thây ma nào vừa trông thấy mặt nạ màu đen mà cô bé đeo thì liền bỏ trốn thật nhanh, giống như vừa trông thấy ma vật đáng sợ nhất trên đời.

Mà lúc này ở cách huyết hà không xa, Quan Thất và chúng tu sĩ của Thiên Địch thánh hoàng triều cũng đang trên đường tới đây.

– Lúc còn ở Trung Thổ, trưởng bối trong nhà hy sinh một ngàn năm tuổi thọ, dùng Đại Diễn quyết để tính ra tương lai cho ta.

Ngài trông thấy hình ảnh ba năm sau ta sẽ ngã xuống chết trước một cô gái áo tím.

Nếu muốn hóa giải nguy cơ thì tại Tuyệt Vọng Ma Uyên này phải tìm giết bằng được cô gái kia, vậy mới có thể nghịch thiên cải mệnh!
Sắc mặt Quan Thất trở nên âm trầm.

Gã hiểu rõ sự đáng sợ của Đại Diễn quyết.

Đây là công pháp có thể giúp tu sĩ đánh đổi thọ nguyên để tính toán ra tương lai.

Từ ngày đạt được nó gã đã giao nó cho đám trưởng bối có nhiệm vụ hộ đạo trong nhà tu luyện, đám trưởng bối này chỉ có một nhiệm vụ là không ngừng hy sinh thọ nguyên tính toán ra những nguy hiểm gã có thể gặp phải.

Để bảo vệ Thái Ất đạo thể mấy chục vạn năm mới xuất hiện một lần dù có mất mạng trong quá trình tính toán thì đó cũng là xứng đáng.

– Cô gái áo tím kia là thiên địch trên con đường tu đạo của Quan Thất ta sao?
Rốt cuộc gã đã nhìn thấy Trần Mạn Dao đang ngồi xếp bằng bên bờ huyết hà, khoảnh khắc hai người quay lại nhìn nhau thì không ngờ lại khiến trái tim Quan Thất đập rộn ràng.

– Thiên địch? Vì sao lại có dung mạo giống với người từng xuất hiện trong bức tranh vẽ thời thái cổ như vậy? Chẳng lẽ là hậu nhân của người kia sao?
Quan Thất chợt nhớ tới một bức tranh mà mình từng đoạt được trong một cổ di tích ở Trung Thổ.

Mà lúc này ở bên bờ huyết hà, còn rùa đen bỗng thét lớn:
– Tiểu cô nương, chạy mau, đám người kia có sát khí với chúng ta!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.