Đế Cuồng

Chương 44: Ai Mới Là Mạnh Nhất Thế Hệ Này


Bạn đang đọc Đế Cuồng – Chương 44: Ai Mới Là Mạnh Nhất Thế Hệ Này


Sự xuất hiện của Tây Tử Phượng và huynh đệ Vương Nhị Vương Tam khiến hào kiệt Nam Hoang vô cùng vui vẻ, vì so ra họ cũng chẳng quá lép vế với tứ châu khác.

Nhất là Tây Tử Phượng tài hoa trác tuyệt, tay cầm một cây roi da dài tám mươi trượng đã đánh cho Quan công tử của Thiên Địch thánh hoàng triều phải không ngừng thối lui.

Nên biết rằng Quan công tử kia ở Trung Thổ rất có danh tiếng.

Y sở hữu Thái Ất Đạo Thể, ngoài tốc độ tu luyện cực nhanh thì còn có khả năng minh ngộ vượt trội thế hệ cùng trang lứa.

Điển hình như việc Trung Thổ có một bia đá đã tồn tại từ trước thời thái cổ, trên đó không hề ghi chép bất kỳ văn tự gì mà chỉ là vô số những dấu chấm màu đen giống như được ai đó vẽ lên trong lúc đùa cợt.

Từ thái cổ đến nay không ít cường giả đến trước bia đá này ngồi xuống cảm ngộ, hy vọng sẽ tìm ra bí mật trong đó nhưng đều thất bại.

Chẳng ngờ tới cách đây ba năm khi Quan công tử vô tình ghé chân qua tấm bia đá thì lại bị vô số dấu chấm kia thu hút, đốn ngộ ra một loại công pháp cực mạnh tên là Diễn Sinh quyết.

Nhờ có công pháp này, y gần như có thể tính toán rất nhanh từng động tác của đối thủ trong mỗi trận chiến, chiếm trước tiên cơ, nghe đồn rằng nếu chấp nhận hy sinh lượng lớn thọ nguyên thì thậm chí có thể nhìn thấy những gì sẽ diễn ra trong tương lai gần.

Đó là chưa kể y còn có Nghịch Thiên công pháp trứ danh của Thiên Địch Nhân Chủ.
Gần sáu ngàn thiên kiêu đồng thời đi lên Tử Hư sơn là cảnh tượng hùng vĩ đến mức độ nào? Đây chính là lớp anh kiệt trẻ tuổi thế hệ này của nhân giới.

Gần như mỗi người trong số họ nếu có thể sống sót qua một ngàn năm thì đều đủ tư cách trở thành trưởng lão, hay thậm chí tông chủ một thế lực lớn.
Riêng bốn mươi bảy chí tôn thiên kiêu dẫn đầu chính là đại diện cho bốn mươi bảy mầm đế trong tương lai, nếu một ngày nào đó nhân giới lại xảy ra hạo kiếp giống như thời thượng cổ và thái cổ thì chính họ sẽ là nhân tố chủ chốt bảo vệ nhân giới.
Mộng Tiểu Phàm chen chúc trong đám thiên kiêu, gã chỉ là một tán tu hoàn toàn không có chỗ dựa.


Nhìn xuyên qua đám đông, gã thấy được Sát Tiếu Thiên đang dẫn đầu cường giả của Thần Tiêu thánh hoàng triều tiến lên đỉnh Tử Hư.
– Sát huynh dừng bước!
Sát Tiếu Thiên là một con người lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nghe giọng nói quen thuộc của Mộng Tiểu Phàm vang lên bèn ngoái đầu nhìn ra đằng sau:
– Mộng huynh?
Mộng Tiểu Phàm thở hồng hộc, vất vả lắm mới đi được tới chỗ Sát Tiếu Thiên, gã vác vai y:
– May quá gặp được huynh! Con mẹ nó chứ, đây là lần đầu tiên ta thấy thiên kiêu xuất hiện đông như kiến cỏ vậy.

Ta cũng đường đường là một chí tôn thiên kiêu có cơ sở khổ hải tám vạn bảy ngàn trượng, vì sao không ai chú ý đến ta?
– Vì ngươi thích tự do, nếu không chỉ cần thể hiện ra tu vi tin chắc toàn bộ những thế lực ở đây sẽ chào mời ngươi…
Sát Tiếu Thiên hừ lạnh, biết Mộng Tiểu Phàm tới đây là muốn đi chung với mình nhưng lại vòng vo không chịu nói thẳng.

Trong Tuyệt Vọng Ma Uyên rất nguy hiểm.

Mối lo ngại không chỉ đến từ yêu ma quỷ quái trong đó mà còn đến từ đám thiên kiêu đông như kiến cỏ này.

Ở ngoài nhân giới bọn họ có trưởng bối hộ đạo, nhưng ở trong bí cảnh lại phải dựa vào thực lực tự thân.

Một khi bị ám toán giết chết trong bí cảnh thì trừ phi có biện pháp truy tung kẻ thù, bằng không đừng hòng tìm ra manh mối.
– Sát huynh, Tích Quân cũng hy vọng được đi chung đường!
Lưu Tích Quân mỉm cười bước tới.

Lưu gia của nàng xảy ra biến cố, cha của Lưu Bình đã thành công đột phá trở thành Ứng Kiếp cường giả, thao túng toàn bộ gia tộc.


Bất đắc dĩ lắm Lưu Tích Quân thân là tuyệt thế thiên kiêu của một trong tứ đại gia Nam Hoang mà bây giờ phải tới cầu cạnh Thần Tiêu thánh hoàng triều.
– Được! Có hai người trợ giúp ta cũng thêm trợ thủ để đối phó với đám người Đông Hải và Quan Thất!
– Họ Quan kia thật kiêu ngạo, dám tách riêng đi một mình vào bí cảnh!
Mộng Tiểu Phàm nhìn thiếu niên áo bào xám đang chậm rãi bước đi vào vòng xoáy dẫn tới bí cảnh, vẻ mặt không khỏi ngưng trọng.
Sát Tiếu Thiên gật đầu:
– Quan Thất rất đáng sợ, chính là thiên tài nổi bật nhất Trung Thổ hiện nay, chỉ mới mười sáu tuổi đã là Tiên Thai sơ kỳ.

Ngộ tính của y kinh dị đến mức có thể trong khoảnh khắc sao chép ra thần thông của địch nhân.

Nhưng ta cho rằng một phần có Đại Diễn Quyết ghi lại trên tấm bia đá cổ kia trợ giúp thì y mới làm được điều này.
Lưu Tích Quân nhìn tới nhìn lui rồi hỏi:
– Lần này đến Tuyệt Vọng Ma Uyên chỉ có hai thánh hoàng triều là Thần Tiêu và Thiên Địch sao? Người của Đông Hoa và Độc Cô đâu?
Đông Hoa thánh hoàng triều và Độc Cô thánh hoàng triều đều là hai quái vật khổng lồ truyền thừa từ thời thái cổ đến nay.

Trong đó Độc Cô thánh hoàng triều là nơi có Đại Đế duy nhất của Trung Thổ trấn giữ, ngày nay danh khí lên tới cực điểm, ngay cả ba thánh hoàng triều kia mỗi năm đều phải cử cường giả tới bái phỏng đưa ra lễ vật trọng hậu.
Nhắc tới hai chữ “Độc Cô”, trong đầu Lưu tích Quân không khỏi xuất hiện bộ dạng đầy vô sỉ nhưng cũng có lúc cuồng phóng coi trời bằng vung của Độc Cô Minh.

Thầm tự hỏi không biết giờ này hắn đang chui rúc ở chỗ nào, liệu có lẫn trong đám tu sĩ đi vào bí cảnh này không.
– Hai thánh hoàng triều vẫn có vài thiên kiêu tới nhưng đều là hạng tầm thường.

Nhân thủ chính của bọn họ đều đang mắc kẹt ở Thiên Khanh, nơi cũng vừa xuất hiện dị tượng cách đây một năm.


Nghe đồn một nửa nhân thủ của Đông Hải cũng đang ở chung chỗ này, đều là những chí tôn thiên kiêu đệ nhất.

Vì vậy ở Tuyệt Vọng Ma Uyên vắng mặt khá nhiều nhân vật đáng sợ.
– Theo truyền thuyết kể lại trong đại chiến thượng cổ thì Diêm La Quỷ Chủ bị mấy vị cường giả nhân tộc phong ấn ở chỗ này.

Năm mươi mấy vạn năm trôi qua chẳng lẽ y còn chưa chết sao?
Mọi người âm thầm đưa ra suy đoán.

Cả U Minh bí cảnh và Thiên Khanh liên quan tới hai vị quỷ chủ hùng mạnh đều xuất hiện dị động cùng thời điểm, không hiểu có ẩn tình gì trong đó.
– Sát huynh, rốt cuộc huynh là tộc nhân của Thần Tiêu nhất mạch hay là thiên kiêu của một thế lực nào đó.

Mộng Tiểu Phàm thử thăm dò.

Dù sao thân phận của Sát Tiếu Thiên khá bí ẩn, trong phái đoàn của Thần Tiêu thánh hoàng triều có tận mười vị chí tôn thiên kiêu, một trăm mấy tuyệt thế thiên kiêu, vậy mà tất cả đều nhường chỗ cho Sát Tiếu Thiên dẫn đầu, không những thế họ còn tỏ ánh mắt kính trọng với Lưu Tích Quân và Mộng Tiểu Phàm, điều này chứng tỏ ở Thần Tiêu thánh hoàng triều y có địa vị rất siêu nhiêu.
– Đừng nhiều chuyện, chẳng qua ta nể chút duyên tri ngộ ở U Minh bí cảnh mới cho các người đi theo, đừng nghĩ như vậy đã là có quan hệ thân tình với ta.
Sát Tiếu Thiên lạnh lùng vượt lên, sau đó bất kể Mộng Tiểu Phàm có hỏi thêm gì y đều không trả lời.
——————————
Lúc này đây phía trên trời cao có không ít thân ảnh già nua chăm chú nhìn xuống mấy ngàn thiên kiêu đang lục tục tiến vào bí cảnh.

Đây chính là những cường giả hộ đạo đến từ những thế lực lớn ở Đông Hải, Tây Thiên, Trung Châu, Bắc Vực và Nam Hoang.

Bọn họ toàn bộ là cường giả Đạo Đài cảnh, nhưng ẩn giấu ở nơi cách xa Tử Hư sơn mấy vạn dặm thậm chí còn có khí tức của lão quái Ứng Kiếp cảnh ẩn hiện.

Rõ ràng họ vô cùng cẩn trọng khi đến Chân Đại Đạo, mặc dù qua thăm dò thì danh khí của giáo phái này đang xuống thấp tới cực điểm.
Giang Trần và tám vị trưởng lão của Chân Đại Đạo điềm tĩnh chờ vị thiên kiêu cuối cùng bước vào vòng xoáy hỗn độn thì liền đóng bí cảnh lại, kế đó dùng đại pháp lực gia trì bảo vệ cánh cổng này.

Đây là vị trí rất quan trọng, chỉ cần có gì sơ xuất thì sáu ngàn thiên kiêu kia sẽ vĩnh viễn bị kẹt lại ở Tuyệt Vọng Ma Uyên.

– Giang giáo chủ quả nhiên có khí độ của cường giả!
Một lão già đến từ Đông Hải vuốt râu nói, không hề tỏ ra khinh thị Giang Trần.
– Đạo hữu quá khen, liên quan tới an nguy của hào kiệt nhân giới, Giang Trần không dám khinh suất!
– Hy vọng Chân Đại Đạo không có mưu mô gì, bằng không Tử Hư sơn sẽ vĩnh viễn biến mất trong tu đạo giới, mà Nam Hoang e là cũng bị vạ lây đấy!
Không ít người vẫn hoài nghi Giang Trần, nhưng lợi ích do Tuyệt Vọng Ma Uyên đem lại quá lớn khiến họ chấp nhận mạo hiểm.

Tuy nhiên với lực lượng khủng bố toàn cao thủ Đạo Đài, còn có lão quái Ứng Kiếp từ phía xa canh giữ thì họ tin Giang Trần có thêm mười cái mạng cũng không dám giở trò.
– Nhân lúc nhàn rỗi, chúng ta cùng đoán xem vị chí tôn thiên kiêu nào sẽ nổi lên sau bí cảnh này đi…
Giang Trần mỉm cười, đánh lảng sang vấn đề khác để giảm đi bầu không khí nghiêm trọng.
Một cường giả Thi tộc nói:
– Tất nhiên là Liễu Khấu và Tử Đường của Thi Tộc ta, bọn họ là kinh diễm nhất trong số thiên kiêu có mặt ở đây!
Liễu Khấu tái sinh từ thi thể Thần Tộc, trong người có sẵn sức mạnh huyết nhục siêu việt nhân yêu, hiện tại y đang có cảnh giới Khổ Hải chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng.

Còn Tử Đường tái sinh từ thi thể Diệu Dục tộc, có thần thông thiên phú về ảo cảnh, chỉ cần địch nhân không đề phòng thì nhiều khả năng sẽ vĩnh viễn chìm trong mộng cảnh dục vọng.

Nàng ta có tu vi Tiên Thai sơ kỳ.
Phía Đông Hải không đồng ý, liên tục hừ lạnh:
– Thẩm Yến của Thượng Thanh cung đã dừng chân ở Khổ Hải chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng đúng mười năm.

Linh lực của y đã áp súc đến mức không cách nào tưởng tượng nổi, nghe đồn muốn tìm tòi ra cảnh giới Khổ Hải hoàn mỹ mà cổ nhân trong quá khứ cũng chưa từng tìm được.

Thẩm Yến mới là người có khả năng chiến thắng nhất!
Tranh luận về vấn đề thiên kiêu của ai mạnh nhất chẳng khác nào đang ngầm so bì độ mạnh yếu giữa các đại lục trong tương lai.

Không bên nào chịu yếu thế, thậm chí có người còn hùng hổ phóng ra tu vi nhưng không giao chiến mà chỉ muốn phô trương thanh thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.