Bạn đang đọc Đế Cuồng – Chương 33: Truyền Nhân Vô Sỉ Đại Đạo
Sơ Tuyết vẫn tỏ ra điềm nhiên, chỉ liếc hắn một cái rồi hoàn toàn phớt lờ.
Tay nàng phất lên khiến nhiệt độ không gian xung quanh Nguyệt Nhi giảm xuống thấp tới cực điểm, cuối cùng tạo thành một khối băng phong ấn cô bé.
– Tất cả các ngươi mau rời khỏi Hoả mạch, trong một tháng không được quay trở lại đây?
Sơ Tuyết ra lệnh xong liền đem khối băng có phong ấn Nguyệt Nhi bên trong đi.
Khuôn mặt cô bé bên trong khối băng vẫn giữ nguyên biểu cảm tà ác, hai mắt âm u như muốn cắn nuốt linh hồn những kẻ nhìn vào.
– Nguyệt Nhi, yên tâm ta sẽ cứu muội!
Đám đông đệ tử bắt đầu lũ lượt rời khỏi Hoả mạch, Độc Cô Minh đứng trong đám đông, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Sơ Tuyết đang khuất dần khỏi thông đạo, trong lòng bắt đầu hạ quyết tâm.
– Tiểu tử, mau ném ta vào trong Hoả mạch!
Đúng lúc này có một giọng nói ồm ồm vang lên trong đầu Độc Cô Minh, nhưng hắn nhìn ngang liếc dọc mãi mà chẳng thấy ai.
Đang cau mày khó hiểu thì giọng nói thần bí kia lại vang lên lần nữa:
– Thằng oắt con, bộ ngươi bị bại não hả, ta là tảng đá trong khổ hải ngươi đây…
– Cái gì? Ngươi có thể nói chuyện sao? Lão bất tử Thao Thiết kia nói ngươi chỉ là một hậu duệ yếu ớt của lão kia mà?
Độc Cô Minh kinh ngạc vội dùng ý niệm kiểm tra lại tảng đá đen trong khổ hải thì thấy trên đỉnh đầu của nó vừa bong ra một mảng nhỏ.
Mảng đá này không ngờ lại biết di chuyển, nằm ngửa ra bơi đi bơi lại trong biển linh dịch của hắn, hai mắt lim dim, thi thoảng lại đưa bàn tay rùa nhỏ xíu vớt lấy một ngụm linh dịch uống vào.
– Con mẹ nó, tự dưng lòi đâu ra một con rùa đen? Còn dám xem khổ hải của ta như chỗ nghỉ dưỡng, ung dung tiêu sái bơi trong đó?
Độc Cô Minh thiếu điều ngất xỉu.
Trong lòng lại chửi rủa mười tám đời tên Thao Thiết khốn nạn kia, rõ ràng lừa đảo hắn.
– Không đúng! Tảng đá vẫn còn nguyên, con rùa đen này hẳn là ký sinh trên tảng đá.
Con bà ngươi cút ra khỏi khổ hải của ta ngay tên vô sỉ!
Đám đông đệ tử đi ngang qua chỗ Độc Cô Minh tự dưng thấy hắn nổi giận đùng đùng, ai nấy sợ vạ lây vội vã tránh xa mấy chục trượng.
Con rùa đen kia nằm ngửa bơi trên khổ hải của hắn, vẻ mặt vô cùng đắc ý, truyền âm nói:
– Ngươi muốn cứu con bé Nguyệt Nhi kia thì mau nghe lời ta, ném ta vào trong Hoả mạch.
Bằng không để ta đổi ý thì hối hận không kịp nữa đâu!
Độc Cô Minh nhìn bốn phía xem có ai chú ý tới mình không, nhân lúc hỗn loạn hắn liên tục lùi về phía sau, chẳng mấy chốc đã tới miệng núi lửa ngay bên trên Hoả mạch.
Bên dưới chảy đầy dung nham nóng bỏng như muốn thiêu rụi tu sĩ dám tiếp cận.
Ngay cả Độc Cô Minh sở hữu Trường Sinh thể mà cũng phải cố gắng lắm mới đứng được ở đây.
– Ngươi có chắc muốn ta ném xuống dưới chứ?
Độc Cô Minh truyền âm hỏi lại lần nữa.
– Yên tâm đi, ta ở thời thái cổ chính là Vô Thượng Đế Quy, trên trời dưới đất mình ta độc tôn, vẻ tuấn mỹ kim cổ vô song, đệ nhất đào hoa trong lục giới, ngay cả Bá Luân gặp ta cũng phải chạy xa mười thước…! Một cái hồ nhỏ bé làm sao gây khó dễ được ta?
– Con mẹ ngươi, còn tự luyến hơn ta!
Lần đầu tiên Độc Cô Minh gặp phải một kẻ khiến cho hắn cảm thấy bản thân còn quá tốt đẹp.
Con rùa đen này giống như là tập trung của mọi nguồn gốc vô sỉ trên thế gian, ngay cả hạng người mặt dày như hắn mà còn thấy bực tức khi nói chuyện với nó.
Lấy con rùa đen ra khỏi khổ hải, Độc Cô Minh không chút kiêng nể ném mạnh nó xuống dưới dòng dung nham đang sôi phừng phực:
– A, Tiểu Minh Tử, ta quên mất mình không biết bơi, cứu ta với!
Con rùa đen rơi xuống dung nham một cái tủm, sau đó còn làm bộ chết đuối đưa tay lên cầu cứu trêu đùa hắn.
– Ngươi đi chết đi, mai mốt ta trở lại đây vớt xác ngươi lên đem về làm món rùa nướng muối ớt…
Độc Cô Minh hừ lạnh, nhưng không quên ôm quyền vái con rùa một cái:
– Hy vọng ngươi giúp ta cứu Nguyệt Nhi, nếu thành công chỉ cần ngươi muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng!
Mặc dù ghét con rùa này nhưng hắn biết nó vô cùng bất phàm.
Hoả mạch là nơi cực hoả trên thế gian, ngay cả tu sĩ Đạo Đài rơi vào cũng phải bị thiêu cháy không còn chút tro bụi mà con rùa này lại có thể tung tăng bơi lội, thậm chí còn vớt cả nước dung nham lên uống, rõ ràng sở hữu yêu thể còn kinh khủng hơn Ứng Kiếp cường giả.
Điều duy nhất hắn cảm thấy thiếu sót ở nó chính là sinh cơ và dao động linh lực.
– Được, một tháng sau ta sẽ tự khắc trở về.
Con bé kia chưa luyện đến tôn ma thứ năm, khổ hải đạt tới năm vạn trượng thì chưa có nguy hiểm gì đâu! Ngươi mau biến đi, đừng để người khác chú ý!
Con rùa dứt lời liền lặn một hơi mất tăm, Độc Cô Minh cũng không dây dưa nữa, nhanh chóng rời khỏi Hoả Mạch này.
Sự kiện Nguyệt Nhi tẩu hoả nhập ma ngay tại Hoả mạch khiến cho chúng đệ tử Chân Đại Đạo bàn tán xôn xao trong mấy ngày liền, cuối cùng đích thân Sơ Tuyết đi trấn áp thì mới hoàn toàn chấm dứt.
Độc Cô Minh sau khi trở về động phủ một mực bế quan tuyên bố không gặp bất cứ ai.
Ngô Trung, Liễu Thần, Tiêu Ngôn bị bắt phải dời động phủ tới gần đây để canh chừng, chỉ cần thấy ai lui tới muốn cầu kiến hắn thì phải kiếm cớ đuổi đi ngay lập tức.
Chính vì lý do này mà Bạch Tử Hạo mãi không gặp được Độc Cô Minh, nhưng y vô cùng điềm tĩnh, cứ cách đôi ba ngày lại đi tới xin được gặp.
Lúc này đây bên trong động phủ, Độc Cô Minh đang ngồi xếp bằng dùng ý niệm tiến vào tâm hải, bắt đầu tìm cách phá giải Hư Thần kinh.
Tuy nhiên công pháp này bá đạo vô song, bản ngã kia bây giờ giống như không còn là của hắn, tự chủ tu luyện, tự chủ hô hấp.
Đến tận nửa tháng sau khi đầu tôn thần thứ ba hình thành cũng là lúc bản ngã của hắn lần đầu tiên phát ra giao động của sinh mệnh.
Giống như có một loại mầm mống hắc ám chứa đựng đầy sự điên cuồng đang dần lớn lên trong bản ngã, khiến nó dần thay đổi ngoại hình.
Tuy vẫn là Độc Cô Minh nhưng tóc dài hơn, đen hơn, làn da lại trắng bệch như thiếu ánh sáng lâu ngày khiến ai cũng không muốn đứng gần.
Trong nửa tháng này Độc Cô Minh hoàn toàn tuyệt vọng.
Đến cả cổ ngọc thần bí cũng không còn bảo vệ hắn.
Điều này cũng dễ hiểu vì nói cho cùng “bản ngã” kia và hắn chính là một thể.
Cổ ngọc chỉ xuất hiện khi có lực uy hiếp cấp đại đế trở lên, ngoài ra chẳng khác gì một miếng ngọc vỡ vô dụng.
– Chẳng lẽ cuối cùng ta sẽ trở thành một ma đầu khát máu chuyên đi thôn phệ huyết nhục sao?
Độc Cô Minh thở dài, đình chỉ việc tu luyện.
Sau khi thấy hắn xuất hiện ngoài động phủ, ba tên Ngô Trung, Tiêu Khôn, Liễu Thần vội vã chạy đến hành lễ.
Nhất là Liễu Thần bộ dáng khiếp sợ, ôm quyền cúi đầu thật thấp, thiếu điều khiến lưng mình gãy làm đôi.
– Công tử!
– Công cái gì mà công, gọi ta là Bá đại ca!
Trong Chân Đại Đạo cũng có chia làm nhiều phe phái.
Ở thời điểm hiện tại phe của Vương Lục, thiên kiêu đến từ Vương gia là mạnh nhất vì y nắm quyền quản lý Luyện Đan các, chịu trách nhiệm phân phát đan dược cho đệ tử toàn giáo.
Nhắc đến Vương gia, Độc Cô Minh không khỏi cảm thán về độ bao phủ của gia tộc này.
Gần như trong mười ba thế lực lớn nhất của Nam Hoang đều có chân rết của họ bám trụ, dây mơ rễ má rất sâu.
Phong Lôi thánh địa tuy mang tiếng có Đại Đế toạ trấn nhưng mấy ngàn năm qua sinh tử không rõ, ngày nay tuy có hai vị Phong Diệt và Lôi Diệt thánh tử kinh diễm vô song nhưng không quá hoàn toàn lấn áp được các thế lực khác.
Tiêu gia thực lực thâm sâu khó dò, thế hệ này có Tiêu Ức Tình là thiên tài Tiên Thai cảnh, ở cảnh giới Hỗn Nguyên và Khổ Hải cũng không thiếu thiên kiêu, thêm vào đó có hai vị Ứng Kiếp lão tổ toạ trấn đủ để tranh hùng với Phong Lôi thánh địa.
Dù vậy, cả hai thế lực này vẫn không bì nổi với Minh giáo và Vương gia.
Vương gia có tới bốn Ứng Kiếp lão tổ toạ trấn, tuy trong số đó có hai vị chỉ mới tấn cấp nhưng vẫn là chiến lực dài hạn, không phải kẻ già lão quanh năm ngủ say.
Vương gia thất tử càng kinh diễm, từ Vương Tứ trở lên thực lực thâm sâu khó dò.
Bốn vị công tử này luôn ở trong Vương gia không ra ngoài, được bao bọc rất kỹ.
Minh giáo thì càng không cần phải nói.
Một đời này chẳng biết ai là thiên kiêu chân chính của họ.
Bọn họ cứ lâu lâu lại cử ra một kẻ thuộc loại tầm thường đi lại trên tu đạo giới, chết thì bỏ cũng không thèm báo thù hay thương tiếc, giống như để đánh lạc hướng nhằm bảo vệ cho một tuyệt đỉnh thiên kiêu nào đó.
Có người phỏng đoán đó là thiếu chủ Trương Kiệt, ca ca của Trương Giác, nhưng cũng có người phỏng đoán kẻ đó còn khủng bố hơn Trương Kiệt, nhất mực tiềm tu, chờ đợi đúng thời cơ sẽ xuất thế đè ép mười hai thế lực còn lại.
Đám Liễu Thần sau trận đòn hôm trước liền hiểu ra thực lực của Độc Cô Minh tuyệt đối tiếp cận với khổ hải năm vạn trượng, chính là loại tuyệt thế thiên kiêu có thể sánh với những Kim Thiên Chí, Linh Minh vương tử, Tiêu Mịch Nhi hay Lý Mật.
Đối với một tuyệt thế thiên kiêu như vậy họ chấp nhận làm tùy tùng theo hầu, cảm thấy chẳng có gì là mất mặt.
– Bá đại ca giờ mới xuất quan, làm chúng tiểu đệ tưởng đại ca gặp phải sự cố lúc tu luyện, buồn chảy cả nước mắt.
Độc Cô Minh nhìn Liễu Thần ràn rụa nước mắt không khỏi kinh hãi, tên này bản lĩnh diễn xuất và nịnh nọt còn cao minh hơn cả hắn gấp nhiều lần.
Hết con rùa đen kia giờ tới tên Liễu Thần này, chẳng lẽ thiên kiêu trong giới vô sỉ đại đạo đều bắt đầu xuất thế hết hay sao?
– Bá đại ca sao không nói gì? Đại ca không cần cảm động, kiếp này đệ sống vì đại ca, chỉ cần đại ca nói một dù là nước sôi lửa bỏng đệ cũng sẵn sàng nhảy vào liều mạng.
– Huynh đệ, lúc trước ta cũng hiểu lầm ngươi…!Tha thứ cho ta!
Độc Cô Minh thở ra một hơi, hai tay vịn vai Liễu Thần, nhìn thẳng vào mắt gã:
– Ta chỉ có một nguyện vọng duy nhất là đột nhập vào Vân Hư cung cứu Nguyệt Nhi ra.
Đệ có nguyện ý vì ta đi dương đông kích tây, đối phó với Giang Trần giáo chủ để tranh thủ thời gian cho ta không?
Liễu Thần nghe xong mặt đen như than, nhưng rất trở về bộ dáng nghĩa khí thấu trời xanh, ôm quyền vái Độc Cô Minh ba vái:
– Lần này đệ đi có thể không bao giờ quay trở về được, mong đại ca giữ gìn sức khoẻ!
Nói đoạn nước mắt lưng tròng, gã quay lưng thật sự bước đi về hướng đỉnh núi.
– Ơ…
Độc Cô Minh đang định mở miệng nói là “ta chỉ đùa thôi” thì đã thấy Ngô Trung và Tiêu Ngôn lao tới ôm Liễu Thần lại, khóc rống lên:
– Liễu Thần ca ca, nếu huynh muốn đi thì hãy mang theo bọn đệ.
Chúng ta có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu!
– Liễu Thần ca ca, ta không thể để huynh lên đó một mình được…
Liễu Thần nghẹn ngào, cũng ôm lấy Ngô Trung và Tiêu Khôn:
– Lần này Bá đại ca giao phó, ta không thể từ chối được.
Các đệ hãy ở lại chăm sóc Bá đại ca…
– Không được, hay mang chúng đệ đi!
….
Độc Cô Minh đưa tay vuốt trán, hắn đã ngồi đây chờ suốt một canh giờ mà ba tên kia vẫn chưa chia tay nhau xong, khóc đến mức hai mắt tím đen, miệng lưỡi khô khốc.
– Thôi đủ rồi, tình cảm của các ngươi ta lĩnh nhận.
Bây giờ cùng ta đi đến thương phường bên trên, ta muốn đi dạo một vòng xem sao!
– Vâng vâng, tuân lệnh đại ca!
Ba tên nam nhân đang ôm nhau khóc nghe vậy liền biểu cảm như tội nhân được đại xá, thiếu điều nhảy cẫng lên, ngay lập tức đi ra phía sau lưng Độc Cô Minh.