Bạn đang đọc Đế Cuồng – Chương 27: Quá Bất Công!
– Ta đá nát mông mười tám đời tổ tông nhà ngươi.
Thao Thiết tộc ta là chân linh nhất tộc, được chúng sinh kính ngưỡng, vậy mà tên nhãi ngươi dám…!Ta đá, ta đá…
Thao Thiết như phát điên, mối hận bị đá cả ngàn cái trong mộng cảnh khiến y không thể nào nhịn được, muốn sút vào mông Độc Cô Minh gấp mười lần.
– A, Thao Thiết Đại Đế, ngài thần thông vô thượng uy chấn lục giới sao lại chấp nhặt tiểu tu sĩ Khổ Hải như ta…
Độc Cô Minh gào thét thảm thiết nhưng không một ai giúp đỡ hắn.
Cuối cùng khi hai mông đít hắn đã bầm đen, chân sụi lơ hết lết nổi thì Thao Thiết mới ngừng chân, miệng thở hồng hộc:
– Đừng giả vờ, ngươi có Trường Sinh thể, chờ ngươi hồi phục ta lại đá ngươi!
– Thao Thiết, đủ rồi…
Bất Động Minh Vương thở dài, rốt cuộc cũng xoay người lại, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào Độc Cô Minh.
Dưới đôi mắt này mọi bí mật của hắn như đều bị bóc trần ra, ngay cả cổ ngọc màu đồng cũng thoáng cử động, giống như đang tích trữ sức mạnh sẵn sàng bùng phát.
– Chấp niệm của ngươi còn sâu hơn ta…!Lại dùng cách này ở lại thế gian.
Độc Cô Minh ôm mông đít đứng dậy, dáng vẻ đê tiện vô cùng, hoàn toàn khác hẳn với Diêm La vương coi trời bằng vung trong mộng cảnh.
Mọi người không hiểu nổi đâu mới là bộ mặt thật của hắn.
– Bất Động tiền bối, ta đã vượt qua khảo nghiệm, có thể lấy truyền thừa chưa?
Hắn nhỏ giọng hỏi, rất sợ bị vị Minh Vương khủng bố này ghi hận, một chưởng đập chết.
Nào ngờ Bất Động dửng dưng hỏi ngược lại:
– Ngươi vượt qua truyền thừa lúc nào? Tàn niệm của U Minh không còn phân định được đúng sai, nếu ta không kịp thời đưa các ngươi thoát khỏi đó thì e rằng các ngươi đã bị bàn tay kia bóp nát linh hồn rồi…
– Minh Vương, ngài sao có thể vô sỉ như vậy được? Rõ ràng ta đã giải quyết khúc mắc trong lòng ngài?
Độc Cô Minh phẫn nộ nói.
– Với người vô sỉ tất nhiên ta cũng phải vô sỉ.
Lần này bí cảnh chấm dứt đột ngột, ta sẽ truyền thụ ba cấm kỵ thần thông cho tất cả các ngươi.
Nếu đủ cơ duyên và tao ngộ thì sẽ học được…
Bất Động lại nói một câu khiến Độc Cô Minh tức bể phổi.
Hắn thiên tân vạn khổ, thậm chí vì truyền thừa mà mạng cũng không cần, đánh với Bất Động một trận sống đi chết lại, kết quả lại thành truyền thừa bị chia đều cho kẻ khác, đúng là quá bất công.
Mộng Tiểu Phàm mừng rơn ôm quyền bái tạ.
Sát Tiếu Thiên vô công mà hưởng nên không được vui cho lắm, song vẫn ôm quyền tạ ơn.
Ba đại cấm kỵ thần thông trước mặt chỉ cần đưa tay ra là lấy được, ai có thể từ chối?
Bất Động chứng kiến bộ dáng uất ức của Độc Cô Minh, bất giác nhớ lại một ký ức vui vẻ nào đó trong năm tháng thái cổ, mỉm cười nói:
– Nếu ngươi đã là truyền nhân kẻ kia thì phải trả giá thay hắn.
Ở niên đại của ta hắn đi đào hố chôn không biết bao nhiêu người.
Cả ta cũng bị hắn lừa qua một lần, thật là đáng hận…
Thao Thiết hừ lạnh:
– Tên khốn đó khiến trời xanh căm phẫn, rõ ràng lấy lừa đảo nhập đạo!
– Các ngươi nói đi nói lại rốt cuộc vẫn chưa cho ta biết đó là ai! Rõ ràng muốn tìm cớ khi dễ ta!
Độc Cô Minh khóc không ra nước mắt.
Hắn chưa từng nhận được truyền thừa gì cả, cũng chưa từng bái ai làm sư phụ.
Đến thân thế của mình cũng còn mông lung không rõ vậy mà bị hai vị thái cổ cường giả này chụp mũ.
– Được rồi…
Bất Động ngó lơ, nói tiếp:
– Như ta đã nói, cấm kỵ là một loại giác ngộ.
Cho dù có truyền cho các ngươi cấm kỵ thần thông cũng chưa chắc các ngươi đã học được, đừng vui mừng quá sớm!
Dứt lời y ngửa lòng bàn tay ra, từ đó xuất hiện năm đốm sáng phân biệt bay thẳng vào mi tâm của năm người Độc Cô Minh, Sát Tiếu Thiên, Mộng Tiểu Phàm, Lưu Tích Quân và Thao Thiết.
Thấy Thao Thiết xúc động đến mức mặt chảy đầy lệ nóng, Bất Động bèn mỉm cười:
– Ngươi trung thành với Minh giới suốt trăm vạn năm, canh giữ truyền thừa của ta lâu như vậy.
Đây là phần thưởng xứng đáng…
Thấy cả Lưu Tích Quân đứng yên không tham gia bí cảnh mà cũng có truyền thừa, Độc Cô Minh thiếu điều ngất xỉu.
Chưa dừng lại ở đó, trong tay Bất Động còn xuất hiện một viên đá màu tím đen lóng lánh, sinh cơ từ nó phát ra dồi dào đến mức khiến tâm hồn tất cả mọi người đều cảm thấy thư thái.
– Cửu Thiên Huyền Nữ có đại ơn với quỷ giới.
Nếu ta đã tỉnh lại cũng nên cứu lấy hậu nhân nàng ta một lần…
Không biết cố ý hay vô tình mà Bất Động liếc sang Độc Cô Minh một cái.
Nhưng cái liếc này dù cảm nhận kiểu nào Độc Cô Minh cũng thấy không giống nhắm vào hắn mà là nhắm vào miếng cổ ngọc thì đúng hơn.
– Ông trời ơi, ông có mắt không vậy, ta thiên tân vạn khổ tiến nhập bí cảnh, đối mặt với Minh Vương và quỷ chủ, trải qua vô số sinh tử mà rốt cuộc đến cả người chưa từng tham gia cũng có quà hậu hĩnh hơn ta…
Trong lòng hắn điên cuồng gào thét nhưng không cách nào phát tác.
Tử U thạch tiến nhập vào thân thể Lưu Tích Quân sau đó tan rã, biến thành những điểm sáng màu tím lan toả khắp kỳ kinh bát mạch, không ngừng tu bổ và tái tạo.
Khổ hải ban đầu của Lưu Tích Quân vốn chỉ là ba vạn bảy ngàn trượng, nhưng trải qua ba lần sinh tử kiếp cộng thêm việc ăn vào ba loại tiên đan diệu dược của thế gian khiến nàng được thoát thai hoán cốt, không hề thua kém chút nào so với thể chất của Sát Tiếu Thiên và Mộng Tiểu Phàm.
– Nàng ấy đột phá vào Tiên Linh cảnh rồi!
Xung quanh Lưu Tích Quân bỗng xuất hiện dị tượng tinh hà uốn lượn, năm nguyên tố kim mộc thủy hoả thổ giao thoa trong đó kiến tạo thành những tinh cầu nhỏ, kế đến phong hoả lôi điện vờn quanh những tinh cầu.
Cả ba dị tượng này toả ra áp lực trầm trọng khiến Mộng Tiểu Phàm và Sát Tiếu Thiên đều tỏ ra đề phòng.
– Không hổ là một trong tứ đại cấm thư, nếu luyện đến tầng thứ bảy sẽ sáng tạo ra được một giới diện riêng, thành tựu Giới Chủ.
Tiểu cô nương, hành trình của cô còn rất dài, có vượt qua được những sinh tử kiếp còn lại hay không còn chưa rõ…
Sau khi làm mọi việc xong, Bất Động nắm chặt cây sáo ngọc của Tử Hà, ngẩng đầu lên trời, thần thái buồn bã, miệng ngâm khẽ:
“Tư niệm uyển diên hiện thành kiếp,
Chưởng tâm diễn sinh nhất lam thiên.
Tam thiên thế giới đoạn nhất niệm,
Vạn kiếp bất phục thị vĩnh viễn…
Ái niệm dã bất biến…”
Khi câu ngân cuối cùng kết thúc là lúc bí cảnh U Minh bắt đầu rung chuyển dữ dội, mặt đất nứt toạc, bầu trời sập xuống, cảnh tượng diệt thế khiến mọi người đều sợ hãi.
– Các ngươi đi đi!
Bất Động điềm tĩnh phất tay, sau lưng tất cả thiên kiêu có mặt ở bí cảnh thứ hai đồng thời xuất hiện truyền tống trận muốn đem bọn họ hút vào trong.
– Đi thôi, gặp lại ở bên ngoài…
Lưu Tích Quân nhìn Độc Cô Minh một cái thật sâu khiến hắn rợn cả da gà.
Cô ả này sau khi lấy lại tu vi liền định thanh toán hắn sao?
– Có quỷ mới muốn gặp lại cô!
– Ngươi không gặp ta thì đừng mơ biết tới khẩu quyết tám tầng sau của Cửu Chuyển Thiên Công…
Lưu Tích Quân thấy hắn nhát gan như vậy thì hừ lạnh, thân hình biến mất sau truyền tống trận.
Độc Cô Minh sắc mặt rầu rĩ, nghĩ tới cảnh tượng Lưu Tích Quân đang ở ngoài mài dao chờ hắn đi ra rồi phanh thây, bước chân không khỏi chùn lại.
Đột nhiên thiếu niên Thao Thiết chạy theo đưa cho Độc Cô Minh một cục đá màu đen thui cao tầm một trường.
Hắn cầm vào tay thì phát hiện nó nặng tới mức kinh khủng, thiếu điều muốn kéo hắn rớt xuống mặt đất.
– Đây là huyết mạch duy nhất còn sót lại trong thiên địa của Thao Thiết nhất tộc.
Ngươi phải giúp ta bảo vệ nó…
Độc Cô Minh cười nhạt:
– Tiền bối, ngài với ta có ơn rất nhiều, không sợ mỗi ngày ta đều lôi hậu nhân của ngài ra ân cần thăm hỏi sao?
Ánh mắt Thao Thiết loé lên tia sáng thâm thúy:
– Đó là tùy vào ngươi! Nó có tên gọi là tiểu Hắc, tuy là chân linh nhưng sinh ra không có tu vi, nhờ vậy trong hạo kiếp năm đó giữ được một mạng.
Tiểu Hắc không hề có chút uy hiếp nào với ngươi, ngược lại có thể dùng vài thiên thú huyết mạch trợ giúp ngươi.
– Vì sao không giao cho ai khác mà lại giao cho ta?
Chứng kiến vẻ mặt thành khẩn của Thao Thiết, Độc Cô Minh nghiêm túc hỏi lại.
Thao Thiết mỉm cười:
– Ở chung với kẻ vô sỉ như ngươi, Tiểu Hắc sẽ không phải chịu thiệt nhiều…!Được rồi, mau cất tảng đá vào trong khổ hải rồi đi đi…
Độc Cô Minh gật đầu, ôm quyền hướng về Thao Thiết và Bất Động vái một cái, sau đó tiến vào truyền tống trận.
Đợi đến khi tất cả thiên kiêu hoàn toàn rời đi, Thao Thiết mới quay sang hỏi Bất Động:
– Minh Vương, người lựa chọn như thế có đáng không? Hy sinh nhiều đến vậy chỉ để phục sinh một tàn hồn yếu ớt?
Bất Động thở dài, liên tục gật đầu:
– Đáng giá, hết thảy đáng giá.
Ngươi và ta cùng ngủ say đi…
———————–
Quá trình sụp đổ của U Minh bí cảnh diễn ra rất nhanh, tử quang âm u phủ kín trời đất.
Trong cảnh tượng diệt thế đó bỗng xuất hiện một làn sương trắng đang bay nhanh về phía một quỷ vực sâu thăm thẳm.
Làn sương trắng lao vút xuống mấy ngàn vạn trượng, rốt cuộc đến được nơi toạ lạc của một phần mộ, từ phần mộ này toả ra khí tức quỷ mị âm u đến cực điểm, dù là Đại Đế đến đây cũng sẽ bị ép đến mức phải quỳ xuống không thể ngóc đầu lên.
Phía trước phần mộ có trồng một đoá Bỉ Ngạn hoa đẹp rực rỡ, dường như nó đã tồn tại được vô số năm mà chưa từng bị ai chạm vào.
– Ca ca, đây là người ngươi chọn để tiếp nhận truyền thừa của ta sao? Tàn niệm của ta chỉ có thể truyền thừa một lần duy nhất sau đó sẽ vĩnh viễn tiêu tán trong thiên địa…
Trong phần mộ phát ra giọng nói ngắt quãng đầy mệt mỏi.
Không ai trả lời, sau một lúc lâu kẻ trong phần mộ kia mới thở dài một tiếng não nề.
Đoá Bỉ Ngạn hoa như bị sức mạnh thần bí nào đó ngắt lên, kế tiếp dung nhập vào làn sương trắng.
Vô số ký tự màu tím xuất hiện trong không trung không ngừng nhảy múa dưới quá trình dung hợp này.
– Luân Hồi Bỉ Ngạn kinh là tâm huyết một đời của ta, nay truyền lại cho ngươi…
Làn sương trắng kia sau khi dung hợp với Bỉ Ngạn hoa thì liền hoá thành bộ dáng một thiếu nữ xinh đẹp áo tím có thân hình mảnh mai, khuôn mặt nàng tái nhợt, quỳ xuống trước phần mộ quỷ chủ dập đầu chín cái.
Tàn niệm sót lại của quỷ chủ đã hoàn toàn biến mất trong thiên địa.
Cuộc đời của một cái thế cường giả không ngờ lại bi thảm đến mức này, chỉ có thể vùi thân dưới quỷ vực, làm bạn với cô độc, không được chúng sinh triều bái.
Sau lưng thiếu nữ áo tím xuất hiện truyền tống trận hút cô vào.
Kế đến U Minh bí cảnh hoàn toàn sụp đổ, bên trong chỉ còn lại không gian loạn lưu, bất kỳ sinh mệnh sống nào cũng vô pháp xâm nhập.