Đế Cuồng

Chương 22: Diêm La Tam Trảm


Bạn đang đọc Đế Cuồng – Chương 22: Diêm La Tam Trảm


– Minh Vương, ngài đang có phiền muộn gì sao?
Đột nhiên sau lưng Độc Cô Minh vang lên giọng nói của tỳ nữ chăm sóc hắn lúc hắn trúng phải Hỗn Mang tiễn.

Nàng tên gọi Trần Mạn Dao, là người Âm Ảnh tộc.

Toàn tộc của nàng bị cường giả tiên giới giết sạch, may có Diêm La vương đến nơi kịp lúc mới cứu được huyết mạch cuối cùng này.

Độc Cô Minh thở dài, bản thân hắn cũng là một cô nhi nên rất đồng cảm với nàng, bèn kéo tay nàng ngồi xuống bàn đá trong hoa viên, âu sầu nói:
– Mạn Dao, cô nói xem con người của ta trước đây như thế nào?
Trần Mạn Dao nở nụ cười tươi tắn:
– Ngài trước kia khá lạnh lùng, thích bế quan hoặc vùi đầu vào Tàng Kinh các nghiên cứu kinh thư áo nghĩa.

Ngài không có bạn bè tâm giao, hoàn toàn cô độc, ngay cả Quỷ Chủ cũng ít khi gặp được ngài.

Nhưng Mạn Dao thấy từ khi ngài trúng phải Hỗn Mang tiễn lại trở nên thân thiện hơn rất nhiều, còn cười với Mạn Dao nữa…!
– Ta trước kia là một kẻ tự kỷ sao?
Độc Cô Minh cười khổ, đột nhiên nghĩ tới một việc bèn hỏi:
– À, thời gian ta bị thương cô có cho người dọn sạch sẽ Tàng Kinh các không?
– Có, để Mạn Dao dẫn người tới!
Trần Mạn Dao gật đầu trả lời khiến hai mắt Độc Cô Minh rực sáng.

Nếu Bất Động Minh Vương thay mặt Minh giới để lại truyền thừa chờ người hữu duyên tìm tới thì hẳn ông ta đã từng đọc qua rất nhiều công pháp.

Nơi đây lại do hồi ức của ông diễn biến mà thành, nếu khôn khéo tìm tòi nhiều khả năng sẽ lấy được truyền thừa hoặc thần thông cường đại khác.

Còn ba tháng nữa sẽ tới lúc diễn ra buổi thượng triều bái lạy Quỷ Chủ của Minh giới, mọi người cùng bàn bạc nhằm tìm ra đối sách cho Lục Giới Đại Chiến, Độc Cô Minh muốn tận dụng tối đa khoảng thời gian này để tăng cường khả năng sinh tồn cho bản thân.

– Bái kiến Minh Vương!
Thấy Độc Cô Minh và Trần Mạn Dao tới đây, hai thuộc hạ gác cổng vội vã quỳ một chân xuống hành lễ.

Không thể không nói quyền lực cường giả cấp Minh Vương thật sự rất bá đạo , ngay đến vị trí gác cổng nho nhỏ cũng là hai Ứng Kiếp cường giả.

Tàng Kinh các vô cùng rộng lớn, gồm tất cả ba tầng.

Tầng đầu tiên là những điển cố truyền thuyết trong lục giới.

Tầng thứ hai lưu trữ những bí tịch về trận pháp, đan dược.


Tầng thứ ba mới là nơi quan trọng nhất, lưu lại những thần thông bí kinh Diêm La dùng cả đời sưu tầm được.

Lòng Độc Cô Minh tràn đầy hồi hộp, hắn đi một lèo lên thẳng tầng ba.

Thời gian của hắn không nhiều, chỉ ngót nghét mấy tháng, phải tận dụng cho tốt.

Độ hoành tráng của nơi đây thật sự làm Độc Cô Minh choáng ngộp.

Rất nhiều ngọc giản công pháp, tâm kinh ảo diệu đều được lưu trữ ở đây.

Tất cả đều lơ lửng phiêu phù giữa không trung, phía trên mỗi ngọc giản đều hiện lên hình chiếu tí hon của một đại nhân vật nào đó đang diễn luyện thần thông bí kinh bên trong.

– Số lượng phải lên tới cả vạn công pháp!
Độc Cô Minh nuốt nước bọt ừng ực.

Diêm La Minh Vương chinh chiến lục giới suốt mấy vạn năm, chiến quả nhiều vô số, không khó hiểu khi có được tích lũy kinh người thế này.

Có điều đa phần đều là công pháp không thích hợp để y tu luyện, nên mới đem cất vào Tàng Tinh các để nghiên cứu mỗi khi rảnh rỗi.

Thấy bộ dạng hết hồn hết vía của Độc Cô Minh, Trần Mạn Dao che miệng cười khúc khích:
– Sao ngài bước vào bảo tàng của chính mình mà lại kinh ngạc tới mức độ này?
Hai má Độc Cô Minh ửng hồng vì xấu hổ, đoạn ho khan nói:
– Lâu quá chưa vào đây nên ta quên mất cách bố trí, cô dẫn ta đi xem một lượt đi…!
Trần Mạn Dao cau mày khó hiểu, thầm nghĩ vị chủ công này sau khi bị trúng Hỗn Mang tiễn xong hình như có chút cổ quái.

Dù vậy vẫn dẫn Độc Cô Minh đi một lượt giới thiệu:
– Đây là Dương Linh quyết ngài mang về sau khi bình định Thái Dương tộc…!
– Phá Vân Nhất Kích, của Phá Vân Đại Tiên, sau khi diệt hắn thành công chiếm được…!
– Tàng Ly Thất Thương của Tàng Ly đạo nhân, một trong những kẻ phản bội nhân tộc, bị ngài chém đầu ở Tử Tịch ma lâm…!
Trần Mạn Dao dẫn Độc Cô Minh đi khắp tầng ba từ sáng đến tận tối mịt vẫn chưa giới thiệu hết một phần tư.

Tuy vậy, Độc Cô Minh vẫn rất hưng phấn vì trong quá trình này tìm ra được một bộ công pháp tàn khuyết khá hoành tráng gọi là Hoá Sinh thuật.

Đây là công pháp Diêm La vương đoạt được khi đi đến một hồng hoang cấm địa.

Đừng tưởng rằng đạt đến cảnh giới Đại Đế thì đã có thể tự do tung hoành trong thiên địa.


Vũ trụ rộng lớn bao la, trước thái cổ còn có thời kỳ hồng hoang, trước hồng hoang lại có thời kỳ thần thoại.

Hai thời kỳ này đã cách xa thái cổ ức vạn năm, lâu đời đến mức hoàn toàn rơi vào quên lãng trong trí nhớ chúng nhân.

Nếu không phải trong vũ trụ còn sót lại mấy di tích về hai thời kỳ này, có lẽ chúng sinh hoàn toàn không biết vũ trụ đã từng có thời điểm vạn tộc tranh hùng, mỗi một tộc đều nắm giữ một giới diện, hoàn toàn khác hẳn với cảnh tượng lục đạo độc tôn như hiện nay.

– Hoá Sinh thuật nói về thuật điều khiển ngũ hành, tứ tượng.

Vận dụng sự tương sinh tương khắc giữa chúng mà biến hoá ra thần thông.

Hiện tại Độc Cô Minh đang ở trong hồi ức của Bất Động Minh Vương, vậy nên cảnh giới của hắn cũng được ông ta mặc định là cảnh giới Đại Đế, tốc độ tham ngộ phân tích công pháp rất kinh người, chẳng mấy chốc đã nắm giữ yếu lược của bộ công pháp này.

– Phong Vi Sơn!
– Địa Vi Thủy!
– Thiên Vi Hoả!
Độc Cô Minh nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra cảnh bản thân phất tay một cái, thi triển Hoá Sinh thuật khiến gió trong thiên địa ngưng đọng lại thành từng ngọn núi lớn chụp xuống địch nhân.

Bất kỳ kẻ địch nào bị giam trong ngọn phong sơn này đều bị gió độc nghiền nát, thể xác linh hồn biến thành hư vô.

Kế đến mặt đất biến thành trọng thủy dìm chết vô số sinh linh, kết hợp với bầu trời ngập tràn dị hoả thiêu đốt, cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục.

– Một thần thông quá mức cường đại, tiếc lại là bị tàn khuyết…!
Trần Mạn Dao nhíu mày, nghi hoặc nói:
– Ngài trước đây không phải đã từng xem qua hay sao, cũng từng than thở hệt như lúc này?
Độc Cô Minh véo mũi nàng ta, nghiêm giọng:
– Từ bao giờ một nha đầu lại dám chất vấn Minh vương chứ? Cẩn thận không bổn Minh vương véo rớt mũi ngươi!
Trần Mạn Dao sợ hãi liền im bặt, không dám ý kiến gì thêm, nhưng trong mắt vẫn tỏ vẻ nghi hoặc.

Điều này khiến Độc Cô Minh vô cùng khó hiểu:
– Chỉ là ảo cảnh do hồi ức của Bất Động Minh Vương tạo ra mà cũng sống động như vậy, thậm chí còn có suy nghĩ riêng?
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt ba tháng đã trôi qua.

Trong khoảng thời gian này Độc Cô Minh tìm tới khu vực chứa đựng những suy tư cảm ngộ cả đời của Diêm La vương, may mắn thấy được một môn thần thông cực kỳ bá đạo của y.

Chính nhờ môn thần thông này mà Diêm La vương danh chấn lục giới, trở thành một trong mười chiến tướng dưới trướng Quỷ Chủ.


– Diêm La Tam Trảm!
Cầm Hoả Diệm đao – kiện Đế binh do Diêm La huyết luyện cả đời trong tay, Độc Cô Minh bắt đầu thi triển ra Diêm La Tam Trảm uy chấn cổ kim.

– Đao thứ nhất trảm thân, Tu La trảm!
Hoả Diệm đao cháy bùng lên phát ra ánh sáng đỏ rực giống như mang theo nghiệp hoả của mười tám tầng địa ngục chém xuống.

Dưới nghiệp hoả này, dù thân thể ngươi cường đại đến mấy cũng bị thiêu đốt thành tro bụi.

– Đao thứ hai trảm đạo, Vị Danh trảm!
Hoả Diệm đao chém xuống, lần này không có ánh lửa mà đao mang theo ý cảnh ngộ đạo cả đời của Diêm La.

Đao này là dùng đạo bản thân đối kháng với đạo của địch nhân, một khi đắc thủ thì liền đánh rơi tu vi địch nhân xuống liền mấy cảnh giới.

– Đao thứ ba, thiên cổ đệ nhất đao, Tuế Nguyệt trảm.

Một đao này tiếp cận đạo thời gian, là thứ ta dùng để đột phá cảnh giới Giới Chủ!
Hoả Diệm đao vung xuống, hoàn toàn không gây ra uy áp hay vết thương gì, nhưng lại đoạt đi năm tháng của đối phương.

Một đao chém xuống đối phương liền mất đi một vạn năm thọ nguyên, khủng bố vô song.

Độc Cô Minh dùng ba tháng hoàn toàn cảm ngộ ba đao này.

Nói đi cũng phải nói lại tất cả là nhờ hồi ức của Bất Động Minh Vương thúc đẩy.

Một khi rời khỏi hồi ức, hắn không dám chắc bản thân còn nắm giữ được Diêm La Tam Trảm và Hoá Sinh Thuật nữa hay không.

– Minh vương, sao ta cảm thấy ngài giống như một thiếu niên đang tiếp nhận truyền thừa của tiền bối thì đúng hơn…!
Trần Mạn Dao suốt ba tháng không hề bỏ cuộc, cứ liên tục thăm dò hắn.

Mặc dù cái mũi của nàng bị hắn véo đến mức đỏ ửng lên vẫn không sợ.

– Nha đầu, ngươi chỉ có tu vi Tiên Thai mà gan còn to hơn Đại Đế đấy.

Diêm La ta cả đời ăn tươi nuốt sống không biết bao nhiêu sinh linh, vậy mà một tiểu nha đầu lại dám suốt ngày chất vấn ta!
Hành hạ cái mũi xinh xắn của nàng ta xong, Độc Cô Minh quay đầu đi, chợt nghe nàng ta lên tiếng:
– Ta biết ngài không phải Diêm La vương.

Diêm La vương vốn là một người cô độc lạnh lùng, không thể có cử chỉ thân thiện với một nô tỳ hạ đẳng như ta vậy được.

– Hạ đẳng?
Độc Cô Minh quay đầu lại mỉm cười.

Nụ cười của hắn khiến Trần Mạn Dao bất giác lui lại mấy bước.


– Trên thế gian này làm gì có ai hạ đẳng kia chứ? Tôn nghiêm cần phải tự mình giành lấy.

Chỉ cần cô chịu nỗ lực, cuối cùng sẽ có ngày sánh bằng với ta…!
Lời Độc Cô Minh khiến khoé mắt Trần Mạn Dao nhoà đi, trong đầu nhớ lại cảnh tượng toàn tộc bị diệt vong dưới một chưởng của đại đế tiên giới.

Lúc đó bản thân cô hoàn toàn bất lực, vị đại đế tiên giới kia diệt cả ngàn vạn sinh linh kia mà đến một chữ cũng không thèm nói ra, coi bọn họ như một đám kiến hôi, chỉ vươn tay ra là đập chết.

– Bầu trời tuy cao nhưng không phải không thể chạm tới.

Chỉ cần cô có quyết tâm là được!
Độc Cô Minh mỉm cười, thân hình nhoáng lên ôm lấy Trần Mạn Dao, kế đến lao vút lên bầu trời.

Hiện tại hắn có tu vi Đại Đế, việc bay vào tinh không hoàn toàn rất dễ thực hiện.

– Cô nhìn xem, thế giới mà ta thấy, cô cũng có thể thấy.

Trước đây ta cũng chỉ là một quỷ hồn nhỏ bé mỗi lần ngước lên trời cao đều có cảm giác không thể chạm tới.

Nhưng bây giờ thì sao, thiên địa chẳng phải đều run rẩy dưới chân ta sao?
Độc Cô Minh cười ha hả, lao vút đi trong tinh không.

Mộng cảnh của Bất Động Minh Vương rất thần kỳ, vô cùng chân thật.

Thảo nào kẻ định lực kém như Hứa Du rất dễ đắm chìm trong đó.

– Là kẻ nào mà dám xâm phạm vào chiến trường nhân tiên!
Độc Cô Minh bay đi một lèo, không ngờ tới ngay trung tâm chiến trường của nhân giới và tiên giới.

Vô số cường giả đều ngoái đầu nhìn lên, trong ánh mắt toả ra sát khí kinh thiên.

– Ta là Diêm La vương, hôm nay tới đây muốn tắm tiên huyết!
Một tay ôm Trần Mạn Dao trong lòng, tay kia cầm Hoả Diệm đao chém xuống.

Biển lửa do Tu La trảm tạo thành trực tiếp đốt chết cả ngàn tiên nhân khiến chúng kêu gào thảm thiết.

Đúng lúc này một vị đại đế tiên tộc xuất hiện, tay cầm phất trần đánh thẳng tới chỗ Độc Cô Minh.

– Là hắn!
Đôi mắt loan đẹp tuyệt diễm của Trần Mạn Dao chảy ra hai hàng lệ nóng, vĩnh viễn không thể nào quên kẻ thù đã giết hại toàn bộ tộc nhân của mình.

Một trong ba mươi ba vị Phạm Thiên chủ nhân ba mươi ba tầng trời tiên giới, Khúc Thủy Phạm Thiên!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.