Bạn đang đọc Đế Cuồng – Chương 14: Thiên Kiêu Chiến
Độc Cô Minh vô cùng bình tĩnh, lòng hắn đã có tính toán sẵn, ánh mắt dõi theo thân ảnh của Lưu Bình.
Lưu Tích Quân thì không được trấn tĩnh như vậy, thần phù được thúc động tới mức tận cùng, sẵn sàng ngọc đá cùng tan.
– Ha ha, Lưu Bình, ngươi thật sự muốn Độc Cô huynh đệ ôm hết chìa khoá nhảy xuống quỷ vực, để ngươi bớt đi địch thủ dễ dàng độc chiếm truyền thừa U Minh Quỷ Chủ sao?
Một giọng nói trầm trầm vang lên, Doãn Chí Bình lao người ra chặn trước mặt Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân.
Thấy cảnh tượng này, Lưu Bình quát lớn, linh lực cuồn cuộn dâng trào khắp trời đất đè xuống:
– Bằng vào ngươi mà cũng dám cản ta? Gọi Tư Mã thiếu chủ Toàn Chân giáo các ngươi đến đây may ra ta còn liếc hắn một cái!
– Ngông cuồng, Lưu Bình ngươi tưởng mình vô địch thiên hạ rồi sao?
Một gã thanh niên lưng hùm vai gấu, râu ria xồm xoàm, mặt mũi bặm trợn thét dài, hợp lực cùng Doãn Chí Bình chống đỡ.
Lưu Bình quả nhiên dũng mãnh, dù phải một mình đánh hai Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh phong vẫn không thua thiệt chút nào.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Doãn Chí Bình và Triệu Thăng của Nguyên Thủy tông cũng rất cường đại.
Song phương đánh nhau tới long trời lở đất.
Đúng lúc này, từ phương xa Lưu Hoằng bỗng xuất hiện khiến Lưu Bình mừng rỡ.
– Mau tới trợ chiến!
– Lưu Bình mau lại đây!
Chúng tu sĩ hoàn toàn kinh hãi khi phát hiện Lưu Hoằng không phải muốn tới ứng chiến mà giống như đang kêu cứu thì đúng hơn.
Sau lưng gã ta có một thiếu niên mắt sao mày kiếm đang đuổi theo sát nút, kiếm ảnh rợp trời bao phủ lấy Lưu Hoằng!
– Ta có nhìn nhầm không, tu sĩ Khổ Hải lại đuổi giết Hỗn Nguyên cảnh đỉnh phong?
Mọi người nuốt vào một ngụm nước bọt.
Trước đây có nghe Lôi Diệt giết được Hỗn Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong của Nguyên Thủy tông ai nấy bán tín bán nghi, bây giờ chứng kiến cảnh tượng nghịch thiên trước mắt thì bọn họ cũng bắt đầu tin rồi.
– Trời ạ! Bảy vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng khổ hải!
– Loại khổ hải này, chỉ cần không chết yểu tương lai chắc chắn thành đế!
– Dù là Lôi Diệt cũng chưa chắc bằng hắn!
– Hắn là ai, vì sao khuôn mặt lại lạ lẫm đến vậy?
Độc Cô Minh nhìn gã thiếu niên kia, mỉm cười gật đầu một cái.
Đó không phải là Mộng Tiểu Phàm thì còn ai vào đây?
– Từng nghe Lưu Tông tiền bối lấy sức một người địch vạn thiên kiêu thế hệ trước, kinh thế hãi tục.
Còn ngày nay Lưu gia toàn bọn ỷ đông hiếp yếu, đúng là vô sỉ hết sức!
Mộng Tiểu Phàm vung kiếm chém tới Lưu Hoằng, khổ hải bảy vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng phát ra kim sắc chói loá khiến y trông như chiến thần tái thế.
Mà Lưu Hoằng đau khổ không thôi.
Bản thân gã khi ở khổ hải mở ra được tới hai vạn sáu ngàn trượng.
Còn từ lúc đột phá Hỗn Nguyên cảnh tới giờ luyện được mười một sợi nguyên khí, nói thế nào cũng là thiên kiêu một thế hệ.
Vậy mà bây giờ bị gã thanh niên tà dị phía sau lưng đánh đến không có sức hoàn thủ.
Kiếm ảnh trập chùng, kim sắc khổ hải chấn động thế gian, Mộng Tiểu Phàm một đường đánh giết Lưu Hoằng tới tận chỗ Lưu Bình.
Đây là trận đấu cấp độ Hỗn Nguyên cảnh nên đám Vương Thất và Trương Giác không thể tham chiến, dù vậy chúng bắt đầu nhắm tới Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân.
Độc Cô Minh hiểu tình thế không có lợi cho mình, bèn lấy hết chìa khoá đưa đến miệng vực rồi hét lớn:
– Ai cản hai tên kia, ta sẽ chia chìa khoá cho người đó!
Tịnh Minh thiếu chủ cười ha hả, quả nhiên lao tới chặn đầu Vương Thất lại.
– Vương huynh, nghe danh đã lâu, chúng ta thử một chút!
– Ngươi muốn tìm đường chết!
Cách đó không xa, Tiết Hồng Y của Phong Lôi thánh địa mặc dù đã có chìa khoá nhưng cũng ra tay với Trương Giác.
Hai người này không vừa mắt nhau đã lâu, nay đúng lúc có cớ giao chiến.
Về phần mấy vị thiên kiêu đã có chìa khoá là Linh Minh vương tử Thạch Hầu tộc, Hứa Du Chân Đại Đạo, Kim Thiên Chí Kim Sí tộc bắt đầu suy nghĩ nên trợ giúp phe nào.
Kim Thiên Chí nói:
– Giết Trường Sinh thể, bằng không quá nhiều người vào được cửa ải thứ hai, cơ hội của chúng ta sẽ giảm đi!
Hứa Du cười cười:
– Chỉ một tên Khổ Hải chưa tới hai vạn trượng cũng gây ra được thiên kiêu chiến cỡ này, đúng là đáng khâm phục!
Linh Minh vương tử đồng ý với suy nghĩ của Kim Thiên Chí:
– Giết Trường Sinh thể, sau đó hợp lực Lưu Bình vây công giết nốt kẻ thần bí có kim sắc khổ hải kia.
Nếu hắn không chết về sau sẽ là mối hoạ lớn!
Khổ hải bảy vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng! Chỉ nghĩ thôi cũng thấy sởn cả gai ốc!
Đây là loại tuyệt đỉnh thiên kiêu thậm chí còn mạnh mẽ hơn Lôi Diệt của Phong Lôi thánh địa!
– Giết!
Kim Thiên Chí, Linh Minh vương tử, Hứa Du đồng thời lao đến chỗ Độc Cô Minh.
Cả ba tế thần phù ra sẵn sàng chống lại Lưu Tích Quân.
– Làm sao bây giờ?
Lưu Tích Quân thở gấp, nàng vô cùng yếu nhược, chỉ có thể miễn cưỡng thúc động thần phù.
Độc Cô Minh nhìn chúng tu sĩ xung quanh một lượt rồi cầm toàn bộ chìa khoá giơ trước miệng vực, lớn giọng:
– Còn muốn toạ sơn quan hổ đấu sao? Nếu không ai ra mặt thì ta ném toàn bộ xuống dưới!
Lần này không chỉ những kẻ đang im lặng quan sát mà ngay cả mấy thiên kiêu đang khổ chiến như Tịnh Minh thiếu chủ phía trên cũng giận dữ nói:
– Ngươi dám ném xuống thì không ai cứu nổi ngươi nữa đâu!
Kim Thiên Chí, Hứa Du, Linh Minh vương tử mang theo sát khí thao thiên đã đánh tới rất gần.
– Con mẹ nó, ba người các ngươi định cắt đường vào bí cảnh của mọi người sao! Ta liều mạng!
Lý gia Lý Mật rốt cuộc sợ chuyến đi đến U Minh Cấm Địa trở nên vô nghĩa, vội lao vào tham chiến.
Cường giả Cửu Diệu tông, Thái Hoàng tông, Tiêu gia và các thế lực trung bình khác cũng tham gia vào trận chiến hỗn loạn này.
Bất giác chiến trường chia làm hai phe chính, một phe quyết tâm giết bằng được Độc Cô Minh, một phe lại kiên quyết bảo vệ hắn.
– Trong số những người ra mặt chỉ có Mộng Tiểu Phàm, Doãn Chí Bình, Tiết Hồng Y và Triệu Thăng không có địch ý với ta.
Những kẻ còn lại tuy ra mặt nhưng ánh mắt chúng khi nhìn về phía ta giống hệt như đang nhìn một viên đan dược vậy!
Độc Cô Minh nắm chặt đống chìa khoá trong tay, thần thái trở nên lạnh lùng.
Lưu Tích Quân thở dài:
– Trường Sinh thể quả thật có sức hấp dẫn rất lớn.
Ngay cả Lưu gia chúng ta sau khi đoạt được ngươi cũng phải phong bế tin tức, sợ các thế lực khác biết được.
Động tâm với Trường Sinh thể không phải chỉ có mấy tu sĩ Khổ Hải hay Hỗn Nguyên cảnh mà còn có những lão quái Ứng Kiếp đang ngủ say.
Trường Sinh thể đủ sinh cơ giúp họ gia tăng thêm mấy trăm năm thọ nguyên, kéo dài sự hưng thịnh của gia tộc để chờ đợi thế hệ Ứng Kiếp tiếp theo.
Độc Cô Minh đưa nắm chìa khoá giao cho Lưu Tích Quân, dặn dò cô phải đứng yên ở đây.
– Ngươi muốn tham chiến sao?
– Đúng vậy, có một số kẻ khiến ta thấy chán ghét!
Dứt lời hắn vận dụng Bách Bộ Hồng Trần lao thẳng tới chiến trường của Vương Thất và Tịnh Minh thiếu chủ.
Thiên kiêu các thế lực lớn không ai là không hùng mạnh, thủ đoạn vô song.
Tuổi đời cả Vương Thất và Tịnh Minh thiếu chủ đều còn rất trẻ nhưng kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, lại thêm có mấy kiện Đạo bảo trong tay, không hề dễ chết.
– Trường Sinh thể, ăn một gậy vẫn chưa chừa sao?
Vương Thất rống giận khi thấy Độc Cô Minh tham chiến.
Hư ảnh ngân hà lấp lánh tinh điểm bao quanh thân thể Độc Cô Minh, khí thế dâng lên tột đỉnh, hắn bắt đầu công kích như vũ bảo về phía Vương Thất.
Tịnh Minh thiếu chủ truyền âm:
– Không cần sợ Đả Thần Tiên, ta dùng một kiện Đạo bảo khác chặn nó.
Mau giết hắn đi!
Độc Cô Minh cười lạnh, tên Tịnh Minh thiếu chủ kia không phải hạng thiện lương gì.
Ánh mắt lúc nào cũng chứa đựng đầy sự âm độc, rõ ràng vô cùng thèm thuồng Trường Sinh thể của hắn.
Dù vậy trước mắt hợp tác với y giết chết Vương Thất cũng tốt.
Chỉ trong mấy trăm chiêu Vương Thất đã chịu không nổi, bị Thấu Tâm chưởng của Độc Cô Minh đánh cho ngũ tạng dập nát, thất khiếu chảy ra máu đen trông rất ghê người.
Gã gào lên:
– Ta còn sáu vị ca ca hùng tài tuyệt diễm, nếu ngươi giết ta từ nay về sau sẽ bị truy sát toàn Nam Hoang!
– Yên tâm, nếu sáu tên đó dám chọc vào ta, ta sẽ tiễn chúng xuống hoàng tuyền làm bạn với ngươi!
Độc Cô Minh ghét nhất là bị uy hiếp.
Đây coi như một tật xấu của hắn.
Người khác không nói gì thì thôi nhưng chỉ cần dám uy hiếp là máu điên của hắn sẽ ngay lập tức nổi lên, bằng mọi giá phải làm cho bằng được.
– A a a a a, ta không muốn chết!
Âm thanh Vương Thất vang vọng khắp chiến trường khiến mọi người sởn cả gai ốc, đồng loạt nhìn lại.
Chỉ thấy hình ảnh Độc Cô Minh lạnh lùng tung chưởng đánh nát đầu Vương Thất, kế đến xoay người tấn công Tịnh Minh thiếu chủ đang định đánh lén.
Tịnh Minh thiếu chủ kia hợp tác giết người xong không ngờ lập tức trở mặt, định khống chế Độc Cô Minh nhằm uy hiếp Lưu Tích Quân giao ra chìa khoá.
– Đã sớm biết ngươi có ý này!
Độc Cô Minh cầm lấy Đả Thần Tiên đánh về phía Tịnh Minh thiếu chủ.
Mặc dù trong cây roi chín đốt này vẫn còn tồn tại oán niệm của Vương Thất nhưng nhanh chóng bị hắn dùng thần niệm xoá sạch.
– Khổ hải chưa tới hai vạn trượng nhưng có chiến lực bằng ta? Thật khó hiểu!
Tịnh Minh thiếu chủ đánh rồi mới biết Độc Cô Minh không dễ nuốt.
Y là khổ hải hai vạn sáu ngàn trượng, còn mạnh hơn Vương Thất một chút nhưng vẫn cảm giác không thể chiến thắng nổi Độc Cô Minh.
– Cửu Chuyển Thiên Công quả nhiên danh bất hư truyền!
Càng đánh Tịnh Minh thiếu chủ càng kinh hãi khi thấy thần thông của mình dù có sức công phá mạnh đến đâu cũng bị ngân hà màu bạc hút sạch, sau đó giúp khí thế Độc Cô Minh tăng lên nhanh chóng.
Ban nãy nếu không phải bị Đạo bảo đập trúng khiến Tinh Hà Chuyển tan rã thì Độc Cô Minh chắc chắn không chịu thiệt trước Vương Thất.
Mà nay hắn thành công đoạt được Đả Thần Tiên, mạnh càng thêm mạnh, hoàn toàn đủ sức giao tranh sòng phẳng với Tịnh Minh thiếu chủ.