Đọc truyện Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã – Chương 54
Diệp Thiệu ???
Mọi người bao gồm cả cô đều bị giọng nói chêm vào này dọa sợ, lòng cô tràn đầy nghi hoặc, giờ này đáng lẽ ra hắn phải đang ôm “kẻ giả cá” kia vui tươi hớn hở để mặc cho lão nương đây đội mũ xanh chứ?
Không phải cô là người theo thuyết âm mưu đâu, chỉ là vừa rồi gặp phải Tông Sở đột nhiên hắc hóa khiến cho cô đối với thế giới này khuyết thiếu đi rất nhiều cảm giác tín nhiệm. Thậm chí cô còn suy đoán, người trước mặt này rất có thể là một nam tử cả người đầy máu, dáng hình chật vật do “mẹ hắn” là Liễu Tương tạo nên! Không phải đều nói phạm nhân trước khi chết sẽ bỗng nhiên được đối xử tốt sao, căn cứ vào bộ não trác tuyệt tới lạ lùng của Liễu Tương, cô một chút cũng không hoài nghi gã có thể cho một “Diệp Thiệu giả” đi ra để cho cô chết được “cam tâm tình nguyện”…
Cô mang thái độ bàng quan, “Diệp Thiệu” cầm kiếm bước tới gần, tươi cười dịu dàng: “A Ngạn, đã để cho nàng sợ hãi, ta tới rồi.”
Đây nhất định là giả! Cô lập tức lui về sau ba thước, mọi người xem người này cười dịu dàng biết bao! Dù trời long đất lở, Diệp Thiệu cũng sẽ không bao giờ lộ ra nụ cười hiền hòa tới nhường này đâu! Nụ cười của hắn luôn làm cho người ta cảm thấy thế giới này tràn ngập ác ý, không thể sống nổi cơ mà!
“Nàng … đây là thái độ gì!” Thấy cô bơi vèo vèo ra xa, nụ cười như gió xuân trên mặt Diệp Thiệu ngay lập tức biến đổi, mặt âm u tỏa ra hơi lạnh: “Sao, nhìn thấy ta nàng không vui vẻ sao?”
Cô: “…”
Ờ, giờ lại giống y như dáng vẻ của Diệp Thiệu? A a a a a, rối rắm quá đi, đều tại phong cách bình thường của Diệp Thiệu quá quái dị! Đen tối, chết tiệt, bệnh thần kinh, đừng có bắt chước quá giống như thế có được không! Nhìn lại “kẻ giả cá” kia đi, cười giả tới như vậy mà hắn còn ôm vào được!
Cô lộn mấy vòng trong nước, tự hỏi một lát, rồi vung tay lên, dòng nước bay lên không trung ngưng kết ra một dòng chữ to: Ngươi thật sự là Diệp Thiệu sao?
“Diệp Thiệu”: “…”
Rất lâu sau, hắn mới bật tiếng cười khẽ, một cơn ớn lạnh dường như đang lan từ mũi đuôi cô trào lên tới tận đỉnh đầu. Cần chi hoài nghi, giả mạo sao, tất cả đều tan thành mây khói, có thể cười đến mức khiến cho người ta chỉ trong nháy mắt có thể mường tượng ra được ngày chết của mình thì đương thời chỉ có độc nhất vô nhị Tề vương bệ hạ!
“Vân Ngạn, mới một ngày không gặp, nàng ngay cả phu quân của mình còn không nhận ra, hửm?” Diệp Thiệu từng bước tới gần, kiếm trong tay hắn nhỏ từng giọt máu xuống, tựa như đối tượng hắn sẽ diệt trừ tiếp theo chính là cô vậy!
Tình tiết phát triển thế này hình như có chỗ nào không đúng, cô bị tiếng cười của hắn dọa tới mức cả người run rẩy sợ hãi, muốn lại gần mà không dám, luống cuống núp vào trong nước.
Trường kiếm của Diệp Thiệu chống xuống đất, tươi cười càng thêm “nhẹ nhàng”: “Nàng còn không mau lăn lại đây !!”
Cô lăn lăn lăn! Cô lăn ngay đây! Còn chậm chạp nữa cô dự cảm hắn sẽ xắt cô thành cá miếng chấm xì dầu ăn mất, đuôi cô vung lên lướt trên mặt nước nhào về phía hắn.
Mới bổ nhào được một chút, một tấm lưới màu xanh sẫm lặng yên xuất hiện giữa không trung, Diệp Thiệu biến sắc: “Vân Ngạn!”
Mặc dù cô cũng có ý định đổi hướng ngay lập tức, nhưng chướng ngại xuất hiện ngay trước mắt dĩ nhiên đã không thể nào tránh né kịp, chú thuật của Tông Sở chệch một ly, cái đuôi của cô không tránh kịp đụng vào tấm lưới kia. Xoẹt xoẹt xoẹt, ánh lửa tán loạn, thì ra là lưới sét…
Cơn đau từ đuôi truyền ra toàn thân, cô nặng nề trở lại trong nước, trong mơ hồ, dường như cô còn … ngửi thấy mùi thịt bị nướng cháy.
“A Ngạn!”
Đương trong cơn đau tới chết đi sống lại dường như cô nghe được tiếng kêu kinh hoảng của Diệp Thiệu, nhưng Diệp Thiệu sao lại kinh hoảng chứ, trước giờ hắn vẫn luôn là đại ma đầu cực kỳ bình tĩnh, cười tủm tỉm để cho người khác kinh hoảng đến chết mà –
Bạch Khải ở ngay gần đó nhào vào trong nước ôm cô đang co rút lại dậy: “A Ngạn, cậu sao rồi?”
Ho ra mấy ngụm nước, rốt cuộc cô cũng có thể hô hấp, run rẩy sờ đuôi mình, hoàn hảo, không hề cháy …
Liễu Tương đứng ở nơi cao trong không trung, pháp trượng trong tay vẫn còn chĩa xuống dưới, nhắm thẳng vào hướng Diệp Thiệu, cực kỳ kinh ngạc: “Ngươi thế mà … có thể tìm được tới nơi này, thật sự là ngoài dự liệu của ta.”
Diệp Thiệu rút kiếm ra, ống tay áo bay bay, ánh mắt cô không tự chủ được bị hắn hấp dẫn theo. Tuy trang phục trên người hắn không chỉnh tề gọn gàng, thậm chí còn hơi chật vật tới mức buồn cười, nhưng thần thái bức người của hắn khiến cho người ta không nhìn ra một chút sa sút nào.
Cô, hình như đã gả cho một người cực kỳ nổi bật.
“Ngươi bắt cóc vương hậu của ta, ta tìm tới không phải là chuyện rất bình thường sao?” Diệp Thiệu cầm kiếm thản nhiên nói, lưới sét ngay trước mặt mà hắn không lùi lại một bước nào, thậm chí còn tiếp tục tiến về phía trước, mỗi một bước đều trầm ổn và chắc chắn, mặt hắn lộ vẻ trào phúng: “Chỉ là vài tên thi sống mà thôi, ha ~”
Chữ “ha” này cô nghe cái hiểu luôn … “Bổn đại gia anh minh thần võ, thần tiên hạ phàm như thế, dùng mấy thứ đồ bẩn thỉu kia mà muốn ngăn chặn ta sao. Người trẻ tuổi ơi, ngươi quá ngây thơ rồi, ha ha ha!”
Cô nghe thấy mà khóe miệng run rẩy, thấy Diệp Thiệu bước từng bước về phía cô mà nhất thời thất kinh, hắn, hắn là muốn theo cô cùng làm đôi uyên ương nướng sao! Cô nhìn hắn lắc đầu thật mạnh, bảo hắn đừng có tới, ấy vậy mà hắn lại vờ như không phát hiện ra, còn im lặng trợn mắt với cô.
Cô: “…”
Cái người này!
Pháp trượng của Liễu Tương vừa nhấc lên, một tia sáng hình rắn đã vọt tới gần Diệp Thiệu, Diệp Thiệu không thèm tránh né, cổ tay vung lên, thanh Diệp kiếm nhanh tới mức không thể nhìn thấy rõ chém ngang qua, cho tới khi tia sáng kia bị ngăn trở. Cô nhìn xem mà mắt cũng trợn ngược, nét kinh ngạc trên mặt Liễu Tương càng đậm, gã nặng nề nhìn Diệp Thiệu: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Từng đường kiếm của Diệp Thiệu vung lên, mỗi kiếm giết một, bóng kiếm đan vào nhau như dệt cửi, kín không kẽ hở nhất nhất bẻ gãy những thứ thuật pháp kia của Liễu Tương, hắn không màng tới câu hỏi của Liễu Tương, thản nhiên nói: “Muốn lừa thì cũng nên tìm con gì giống cá tới, trong mắt vị vương hậu này của cô chỉ có ăn, cái khác đều không nhìn thấy, huống chi là lấy lòng cô.”
Cô: “…” Đây là đang khen cô sao … sao cô thế nào lại cảm thấy một luồng khí nồng nặc u oán nhỉ?
“Chỉ có điều, nàng ta ngụy trang cũng giống thật, suýt chút nữa ta đã bị lừa rồi.” Diệp Thiệu mỉm cười: “Chỉ còn một chút nữa là các ngươi thành công, đáng tiếc các ngươi đã bỏ qua một điểm quan trọng nhất.”
“Điểm gì?” Liễu Tương nhíu chặt lông mày hỏi.
Diệp Thiệu nhìn cô đầy sâu xa: “Cái này chỉ có ta với Vân Ngạn mới biết.”
Cô ngơ ngác nhìn hắn, hả?
Ngón trỏ của Diệp Thiệu hơi chà vào đôi môi mang đầy tính ám chỉ, cô nháy mắt mấy cái, có một số hình ảnh không chút hài hòa nhảy vào trong đầu. Cô nhớ ra điều gì đó, theo bản năng vạch mở tay áo nhìn xem, mặt thoáng chốc trở nên 囧, từ cổ tới mặt đều đỏ rực.
Bạch Khải vẫn còn đang mờ mịt hỏi: “Cái gì không giống cơ?”
Cô: “…”
Ngay đêm trước đó cô với Diệp Thiệu vừa mới trở thành phu thê, hắn … đã để lại trên người cô rất nhiều dấu vết. Còn kẻ giả trang thành cô mà Liễu Tương đưa tới đường nhiên sẽ … không có dấu hôn của Diệp Thiệu lưu lại! Loại chuyện xấu hổ thế này làm sao mà cô nói ra được đây! Cũng chỉ có loại người như Diệp Thiệu mới nghĩ ra chuyện này thôi!
Toàn thân so với hồi vừa rồi đâm vào lưới sét còn nóng hơn, dường như Diệp Thiệu còn cố ý dừng lại để thưởng thức vẻ mặt 囧của cô rồi mới đi tiếp, còn từ tốn nói: “Ngay từ đầu ta đã không hiểu vì sao lại có nhiều thích khách tới ám sát Vân Ngạn như vậy, cho tới khi ta phát hiện ra thân phận của mẫu thân Vân Ngạn – công chúa Triều Ca dường như rất đặc biệt, lần theo mối liên kết này ta đã chạm tới Liễu gia các ngươi. Nếu ta đoán không sai, trăm năm trước, Liễu gia các ngươi chính là chủ mưu đứng sau việc diệt tộc của người cá.”
Có rất nhiều thích khách tới giết cô sao, vì sao cô không hề biết tí tẹo nào? Cô hoảng hốt nhìn về phía Diệp Thiệu, hắn nhún vai với cô: “Đều là chút binh tôm tướng tép, còn chưa đến gần nàng thì đã … rớt.”
Cô: “…”
“Binh tôm tướng tép sao?” Liễu Tương nở nụ cười: “Vì ngăn cản những “binh tôm tướng tép” kia mà Tề vương bệ hạ cũng thật nhọc lòng, không tiếc rời bỏ tẩm cung có thú Nhai Tí trấn thủ cũng muốn chuyển tới chỗ vương hậu ở. Dù cho thân thủ Tề vương bệ hạ rất cao, thì ở trước mặt những thi sống không biết đau đớn không có sinh tử kia cũng chỉ là có lòng mà không đủ lực thôi.”
Cùng với lời của gã, cô để ý thấy dòng máu chảy trên thân kiếm của Diệp Thiệu vẫn không ngừng chảy như trước…
Lưới sét cách Diệp Thiệu càng ngày càng gần, cô muốn ngăn cản Diệp Thiệu, nhưng cô không thể nói chuyện … Cô kinh sợ nhìn Diệp Thiệu, chợt đẩy Bạch Khải đang đỡ mình ra, cố hết sức bơi về phía bên hồ, nước biển lọt vào làm đau vảy cá đang bị thương, cơn đau như lửa cháy âm ỉ. Cố nén đau đớn, cô từng chút một bơi về phía Diệp Thiệu.
Dường như Liễu Tương không hề chú ý tới chút giãy dụa vụng trộm của cô, vẫn như một đứa trẻ tò mò hỏi Diệp Thiệu: “Vậy ngươi làm thế nào tìm tới được nơi này?”
Diệp Thiệu cười cười, mang từ trong lòng ra một thứ gì đó tròn tròn. Thỏ biển run rẩy rung rung lỗ tai, cực kỳ có tinh thần kêu “chi” một tiếng. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng gì, nó vụt một cái nhảy lên, tựa như một mũi tên rời cung nhằm thẳng hướng Liễu Tương, biu~ một đống “mực nước” từ bốn phương tám hướng tập kích Liễu Tương.
“Đại thẩm đi mau!” Tông Sở từ vừa rồi không hề có cảm giác tồn tại đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, chộp lấy tay cô kéo ra ngoài. Dưới thân dường như đang nằm trên mây vậy, cô thân bất do kỷ bay lên trời, trong lúc Liễu Tương bận rộn lau mực nước lộ ra khe hở mà mang theo cô thoát nước rời đi, lặng lẽ lách qua lưới sét.
“Các ngươi … có phải đã quên ta rồi không!” Trong lúc vội vã dường như cô nghe thấy một giọng nói cực kỳ ai oán.
Ơ, ai vậy?
Cô đương rối loạn chợt ngẩng đầu …
Một bóng đen khổng lồ ngưng tụ lại phía sau Diệp Thiệu, cái rìu lớn trong tay chém thẳng về phía đầu hắn.
“Diệp Thiệu !!!” Tiếng thét chói tai vụt ra khỏi yết hầu cô.
~
Lion: Chương này hơi ngắn, nếu kịp tối nay mình sẽ mần thêm.
Chúc các bạn mùng 8/3 vui vẻ, hạnh phúc