Đọc truyện Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã – Chương 33: Quà tân hôn
Mấy đề nghị siêu tưởng của Diệp Thiệu đều bị cô dùng sự im lặng ngầm bác bỏ, hắn hết sạch nhẫn nại: “Sao nàng phiền phức vậy! Thế thì tự nói xem bản thân muốn cái gì đi!”
Dây thần kinh của cô rung lên, phóng khoáng vung bút: “Tiền.”
Diệp Thiệu: “…”
Cô sợ Diệp Thiệu nhỏ nhen sẽ tùy tiện vứt bừa một đồng tiền xuống lừa gạt cô nên vội vàng bổ sung: “Thật nhiều tiền!”
Rốt cuộc thì Tề vương bệ hạ cũng hết nói nổi, một lúc lâu sau mới khinh bỉ chế giễu: “Dung tục!”
Cô: “…” Ngươi cho rằng những hải tảo, vỏ sò, đá cuội của ngươi thì không dung tục sao!! Ngươi đã thấy có phu quân nhà ai tặng cho thê tử mới cưới của mình những thứ đó chưa! Vừa đưa chắc hòa ly luôn!
Diệp Thiệu chê cô tục khí, cô ngại Diệp Thiệu keo kiệt, kết quả của cuộc tranh luận vô bổ này là cô với hắn không ai chịu ai. Cô hậm hực bò lên giường ngủ trưa, cơn đau do quỳ thủy vẫn còn, buổi sáng đi ra ngoài bị gió thổi lâu như vậy cho nên bụng bị lạnh, bắt đầu đau âm ỉ.
Nằm xuống chưa được bao lâu, chỗ bên cạnh chợt lún xuống, Diệp Thiệu đã thay áo đơn vén rèm ngồi xuống.
Cô trừng hắn, ngươi đến làm gì.
Hắn nhìn cô kỳ lạ: “Ngủ trưa.” Dứt lời, thản nhiên chui vào trong chăn, thở dài thỏa mãn: “Có người ủ ấm chăn thật là tốt.”
Cô: “…”
Không phải là lần đầu tiên ngủ cùng giường với hắn nhưng trước đây cô đều có đuôi cá, giờ đổi thành hai chân cảm giác cứ là lạ. Cô lùi sát vào trong giường, cố hết sức không chạm vào hắn.
Diệp Thiệu cười nhạo: “Nàng định lùi sát vào tường làm bích họa sao?”
(bích họa: tranh tường)
Cô: “…”
Đao vừa rồi còn chưa đủ, hắn tiếp tục bồi thêm: “Còn là bức bích họa không đẹp chút nào.”
“…” Cô lặng lẽ ném canh bà vào người hắn. Hắn có vẻ như đã sớm có chuẩn bị, khoát tay nhẹ nhàng tiếp được, đắc ý nhìn về phía cô, xem ra còn định nói mấy lời đáng ghét để chọc cô tức sùi bọt mép, nào ngờ hắn im lặng nói sang chuyện khác: “Canh bà lạnh rồi, sao không nói cho ta một tiếng.”
Cô kéo chăn, quyết đoán bọc mình thành một quả cầu chăn. Không biết có phải do quỳ thủy tới hay không mà tâm trạng cô không hề thoải mái, cuộc hôn nhân này tới quá đột ngột nhưng lại mang tới cảm giác thoải mái, tựa như một giấc mộng, khiến lòng cô luôn không yên, có lẽ là vì bản thân đã gả cho một phu quân quá chênh lệch rồi. Cô không muốn tính kế gì với Diệp Thiệu cả, dù sao cũng có tính được đâu, nhưng mỗi lần bị hắn khinh bỉ vẫn cảm thấy thoáng buồn rầu.
Cô mang nặng nỗi u buồn sau kết hôn đương mơ màng sắp ngủ, sau lưng chợt có một cơ thể ấm áp áp vào, khiến trái tim cô lỡ mất một nhịp. Hắn từ đằng sau sờ soạng ra phía trước, dừng lại trước bụng cô, lòng bàn tay ấm áp dán vào chỗ đau, hơi cựa mình một chút rồi không động đậy nữa. Không bao lâu sau, cô nghe thấy hơi thở đều đặn cho thấy Diệp Thiệu đã đi vào giấc ngủ, nhưng tay hắn vẫn giữ nguyên không hề rời đi.
Cô cúi đầu nhìn xuống, cảm thấy nỗi u buồn sau kết hôn của mình giảm bớt đi đôi phần, cũng nhắm mắt lại từ từ thiếp đi.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Ngày tân hôn thứ hai, cô phải cùng Diệp Thiệu đón tiếp sứ giả các nước tới. Bình thường người tới tặng lễ sẽ không phải là quốc quân một nước mà hầu hết đều là triều thần được sủng ái hoặc là vương tử. Lúc này, cô lại phải thêm một lần cảm ơn cái nghèo của Kinh quốc, vì nước nghèo cho nên cô ít có cơ hội giao thiệp với những người này, vậy nên cũng không quá lo lắng sẽ bị người khác nhận ra. Mà cho dù đã từng gặp mặt một hai lần thì Diệp Thiệu cũng sẽ giúp cô đánh lạc hướng.
Lần lượt tiếp đãi sứ thần các nước, được chừng nửa ngày cô với Diệp Thiệu đều cảm thấy mỏi mệt, hắn xoa vai nắn xương: “Mặt cười đến xơ cứng rồi.”
Cô liếc bộ mặt từ đầu tới giờ đều không có tí tẹo biểu cảm nào của hắn, đấy mà gọi là cười sao, không nhìn xem xem lễ bộ thượng thư Triệu quốc người ta sợ tới mức suýt khóc kìa. Cô bưng chén trà nóng lên nhấp một ngụm, có hơi nóng nên buông xuống, Diệp Thiệu thuận tay tiếp lấy.
Ơ! Đó là đồ cô uống d… nhìn hắn thoải mái uống một ngụm, tay cô cầm bút lên mà không biết nên viết xuống thế nào.
Hắn uống xong trà thì nhìn cô: “Làm sao mà mặt đỏ vậy?”
Không, không có gì. Cô cúi đầu lặng im cất giấy bút.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng thông báo khiến cô xóa tan xấu hổ, thị quan báo là có công chúa Yến quốc tới đưa quà tặng.
Quốc gia khác đều là vương tử, đại thần, chỉ có Yến quốc là công chúa. Cô còn đang hiếu kỳ, chợt thấy một bóng dáng màu hồng hùng hổ xông vào, không có lễ nghi, chỉ đứng yên đó: “Tam ca của ta đâu?!”
Cô với Diệp Thiệu: “…”
Cô suýt nữa thì quên mất sự tồn tại của Yến tam vương tử Bạch Khải trong vương cung Tề quốc. Sau trận chiến Đồng Quan, nghe Phục Linh kể biểu hiện của Bạch Khải ở chiến trường cũng khá tốt, sau khi chiến sự kết thúc lại theo Diệp Thiệu về Tề quốc. Hình như tại vì Tề vương bệ hạ đã quên mất việc trả lại ngọc bội cho cậu ta cho nên cậu ta mới phải bất đắc dĩ khổ sở theo sau về Tề quốc, sau Diệp Thiệu lại bận rộn chuẩn bị hôn sự, quét sạch thế lực của Tề hậu, ai nấy đều bận rộn tới mức không để ý tới cậu ta.
Ngày qua ngày, Yên quốc mất đi một vị vương tử kia dường như chẳng có chút động tĩnh nào, không biết là vì Yến vương quá rộng lòng hay là tại sự tồn tại của Bạch Khải bình thường cũng quá mỏng manh…
Cho nên hôm nay công chúa Yến quốc tới cửa đòi người, cô với Diệp Thiệu mới thình lình nhớ ra: Ồ, thì ra còn có Yến tam vương tử tồn tại ở đây mà.
Cô tự thấy có lỗi với Bạch Khải, mà Diệp Thiệu đây thì đâu cảm thấy lỗi lầm gì, hắn thoải mái tự nhiên không vương chút áy náy chột dạ đáp: “Lệnh huynh đang làm khách ở Tề quốc, ở trong đây rất thuận lợi suôn sẻ, thuận buồm xuôi gió, còn đang vui tới quên cả trời đất.”
Công chúa Yến quốc hoàn toàn không tin vào lời ngụy biện của hắn, giận tím mặt: “Ngươi nói bậy! Tam ca ta ghét nhất là những người Tề quốc âm hiểm giả dối ỷ thế hiếp người các ngươi, làm sao có thể lưu luyến ở đây không rời?!”
Cô với Diệp Thiệu: “…” Không thể phủ nhận, cô công chúa này rất hiểu Bạch Khải, cũng rất hiểu … Tề quốc.
Yến công chúa nôn nóng tới mức hai má đỏ bừng, giọng nói cực kỳ kích động: “Nhất định là các ngươi đã giam lỏng huynh ấy! Mau trả tam ca của ta đây!”
“Trả lại cho ngươi?” Diệp Thiệu là một cao thủ nắm bắt sơ hở, nhướn mày cười như không cười nói: “Xem ra tình cảm giữa công chúa và Bạch Khải điện hạ cũng “không tầm thường” đâu nhỉ.”
Mặt công chúa Yến quốc đơ lại, chậm chạp như cô đây cũng cảm thấy phản ứng của cô công chúa này có chút quá khích, cái này…
Cô trợn mắt há hốc mồm, cái này quá làm cho người ta kinh sợ rồi! Chẳng lẽ đây chính là phiên bản hiện thực máu chó đầm đìa của “Nguyện những người hữu tình trong thiên hạ đều là huynh muội” sao????
Vị thị quan “cứu cánh” vừa rồi lại xuất hiện lần nữa, bẩm báo: “Quân thượng, vương hậu, Yến tam vương tử và đại tư mã cầu kiến.”
Công chúa Yến quốc chợt lộ vẻ kinh hoảng, đôi mắt đẹp đảo quanh, dường như đang vội vã tìm một nơi ẩn mình.
Cô với Diệp Thiệu liếc nhau, Diệp Thiệu trầm giọng tuyên: “Truyền.”
Không kịp để cô công chúa đó tìm được chỗ trốn, hai người kia đã bước vào trong điện, một người vừa thấy mặt công chúa đã lộ ra vẻ mặt choáng váng, một người mặt nặng nề âm trầm.
Người to đầu tới choáng váng chính là Bạch Khải: “Nhị muội, sao muội lại chạy tới đây?”
Một thanh niên xa lạ khác cũng đặt câu hỏi y hệt nhưng giọng nói thì không thân thiện như vậy: “Quân thượng rõ ràng đã hạ lệnh cấm túc, vì sao điện hạ vẫn tự tiện tới Tề quốc?”
ồ, thì ra vị công chúa này cũng vụng trộm chạy tới. Có lẽ nào “bỏ nhà ra đi” chính là truyền thống của vương thất Yến quốc?
“Ai cần ngươi lo!” Công chúa Yến quốc bướng bỉnh trợn mắt với đại tư mã trẻ tuổi, rồi nhào vào lòng Bạch Khải: “Tam ca! Huynh lâu lắm rồi không về, người ta rất lo lắng cho huynh.”
Sắc mặt đại tư mã Yến quốc càng đen hơn, chân tay Bạch Khải cùng tập trung hợp lực đẩy Yến công chúa ra ngoài, hét thất thanh: “Ta đã dặn muội đừng xem mấy thứ truyện loạn luân hổ lốn kia rồi mà, cả ngày cứ diễn diễn diễn không biết mệt à!”
Cô với Diệp Thiệu cùng đổ mồ hôi.
Cuối cùng trò khôi hài này cũng được Đại tư mã Yến quốc thẳng tay giải quyết, được Diệp Thiệu ngầm đồng ý để thuộc hạ kéo công chúa đi, sau khi mọi thứ đều yên tĩnh trở lại thì bồi tội với cô và Diệp Thiệu đồng thời dâng lên lễ vật chân chính. Chỉ có điều khi người này vén vạt áo đứng dậy cáo từ có nói: “Tam điện hạ quấy rầy quý quốc đã lâu, lần này…”
Xem ra quốc quân Yên quốc phái hắn tới dâng hạ lễ đồng thời còn dặn phải bắt cả huynh muội Bạch Khải về nữa.
Diệp Thiệu là loại người nào chứ, người khôn không nói chuyện mập mờ, lập tức phóng khoáng đáp lại rằng: “Ngươi cứ tùy tiện.”
Cô: “…” Đây là cho phép Đại tư mã Yến quốc có thể áp dụng bất kỳ thủ đoạn nào xử lý hai huynh muội này sao?
Trong điện chỉ còn lại cô với Diệp Thiệu, hắn cảm thán: “Thật là loạn.”
Cô ở bên im lặng gật đầu.
Lịch trình buổi sáng về cơ bản đã kết thúc. Buổi chiều còn phải tiếp đãi sứ thần đến từ đế đô. Lần này đế đô phái tới vị tể tưởng quyền cao chức trọng, nguyên lão tam triều, lương đống trong triều. Ông ta tới đại diện cho thiên tử, thân làm vương hậu như cô đây đương nhiên phải tham dự, nhưng vấn đề là… cô với vị tể tướng này năm nào cũng chạm mặt, quen thân tới mức cô có thể nói chính xác nhà ông ta có bao nhiêu tiểu thiếp.
Cô bứt tóc rầu rĩ, làm thế nào đây?
Trái lại thì Diệp Thiệu không vội không hoảng mở danh mục quà tặng ra, thấy vật nào hiếm còn bàn luận với cô đôi câu, thấy cô sầu muộn không thôi liền vụng về an ủi: “Lão tể tướng tuổi tác đã cao, mắt lại mờ, nói không chừng sẽ không nhận ra nàng đâu.”
Tuổi tác cha ngươi cũng không kém gì tể tướng, chẳng phải chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô sao!
Hắn im lặng một lát rồi đưa ra đề nghị: “Hay là nàng hóa trang thật xinh đẹp xem?” Dứt lời chính hắn cũng tự bác bỏ: “Cái này độ khó quá cao, hay là nàng cứ hóa trang xấu đi.”
Cô: “… … …”
Thấy cô giận rồi, hắn mới thu lại nét đùa vui, gõ bàn nói: “Nếu ông ấy thực sự nhận ra nàng thì cũng đâu có gì khó xử,” mặt hắn thản nhiên: “Để cho ông ấy gặp chút chuyện “ngoài ý muốn” là được”. Hắn nhìn cô bật cười: “Dù sao tuổi tác tể tướng cũng không còn nhỏ gì, có xảy ra cũng không khiến người khác sinh lòng hoài nghi.”
Cô nhìn hắn kinh hoàng, hắn nhún vai: “Ta nói đùa đấy.”
Ngươi như vậy mà là nói đùa sao! Rõ ràng là trong lòng ngươi đã sắp xếp thủ hạ xong xuôi, thiết lập hết kế hoạch, chỉ chờ người tới thôi!
Tuy rằng vẫn còn lo lắng nhưng nói nhảm với hắn mấy câu khiến tâm trạng cô được lơi lỏng khá nhiều. Mà thôi, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, nghĩ nhiều quá cũng chẳng có ích gì với thực tế, cô vẫn nên nghĩ xem trưa nay nên ăn gì đi.
“Vân Ngạn.” Diệp Thiệu bất thình lình gọi cô.
Cô ngẩng đầu, một vật lành lạnh được đặt vào trong tay, cúi đầu nhìn xuống, nhất thời ngơ ngác.
Đó là một miếng ngọc bội được mài dũa tỉ mỉ tạo thành hình Nhai Tí, lóng lánh rực rỡ.
“Quà tân hôn.”
~
ngọc bội Nhai Tí:
~
Lion: đọc đến chương này, cũng bàng hoàng nhận ra mình đã quên mất sự tồn tại của bạn Bạch