Đọc truyện Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã – Chương 27: Kết bạn là phải kết bạn với người có tiền
Tông Sở nhìn cô đầy ưu thương: “Đại thẩm, ta cảm thấy nếu ta tiếp tục ở chung với các người, sớm muộn gì tam quan của ta cũng méo mó, trở thành một đứa trẻ phản xã hội.”
Ngươi hiện giờ thì không phải chắc!
“Bụi gai lửa không có thuốc nào chữa được nhưng không phải không có cách giải.” Tông Sở lục tìm trong cái túi to của nó, lấy ra một quyển sách cũ nát, cô ghé mắt nhìn, “ Một trăm điều cần biết của vu dược”, không nói gì. Khuôn mặt nhỏ bé của nó trông rất căng thẳng, lật tới một trang, đọc từng chữ: “Theo truyền thuyết, bụi gai lửa là tàn dư còn lại của đóa hồng liên do hậu duệ của cổ thần Chúc Dung lưu lại, cách giải của nó…”
Tông Sở bỗng im bặt, cô với Phục Linh cùng nhìn nó, một lúc lâu sau nó mới bĩu môi: “Trả lại bình “cao con cá” kia cho ta đây!” (~ cái đuôi của bạn cá)
…
Quân doanh tưng bừng tới gần nửa đêm mới dần yên tĩnh lại, trong đêm khuya ngoại trừ tiếng lửa cháy lách tách thì chỉ còn tiếng gió bấc nơi biên thành gào thét. Diệp Thiệu chiếm đoạt giường của cô, cô vốn định đẩy hắn vào trong dịch ra để lại cho mình một phần ba giường nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch không có chút máu của hắn, cô đành cuộn đuôi lại dựng người lên, co vào đầu giường.
Lực sát thương của Diệp thái tử đang nằm kia giảm hết 80%, nhìn gương mặt của hắn kìa, thuần lương vô hại chẳng khác nào mỹ thiếu niên chói lọi như ánh mặt trời, cả mặt đều viết: “Ôôi~~~ đại gia, mau đến xxx người ta đi mà!” Làm cho người ta cảm thấy không ức hiếp hắn một chút thì quá có lỗi với hắn rồi!
Cơ hội khó có được, cô ngứa tay khó nhịn ~ chà xát hai tay khẽ nhéo má hắn một cái, mềm mại quá đi mất! Cô nhéo má hắn không biết mệt, còn bóp bóp mũi hắn, ngón tay không cẩn thận lướt qua cánh môi hắn. Cô ngẩn ra, trong đầu lại hiện lên ký ức ngày hôm ấy, mềm mềm…
“Trông thẩm chẳng có chút đau lòng nào cả.”
Giọng nói của Tông Sở bất thình lình vang lên, nó cầm chén thuốc đẩy bình phong bước vào.
Cô có tật giật mình rụt tay về, cầm bút viết: Thuốc chế xong rồi?
Tông Sở đĩnh đạc ngồi xuống cạnh giường: “Không, nào có nhanh như vậy.” Nó khuấy bát thuốc, nghiêng đầu nhìn Diệp Thiệu rồi lại nhìn cô: “Vì sao thẩm không thấy khó chịu?”
Cô ngơ ngác, nhìn Diệp Thiệu đang bồi hồi ngoài quỷ môn quan, ngơ ngác hỏi lại: Vì sao ta phải khổ sở?
Tông Sở ngâm cứu nét mặt cô, sau một lúc lâu, nó cúi đầu khuấy thuốc, lầu bầu: “Ta cứ tưởng rằng thẩm thích Diệp Thiệu rồi,” nó ngừng một chút, lẩm bẩm: “À, là ta suy nghĩ quá nhiều. Trên đời này làm gì có ai lại đi thích Diệp Thiệu? Hắn ngoại trừ có tiền thì chính là tên bại hoại chẳng có điểm nào tốt! Tên cặn bã!” Nó khịt khịt mũi, lòng đầy căm phẫn: “Đối với một đứa trẻ nhỏ bé còn chưa trưởng thành như tiểu gia ta mà động một tí là kêu đánh gào giết!”
Cô: “…”
Tên vừa gặp mặt đã giơ hung khí ra đòi cắt đuôi cô có quan hệ rắm gì với đứa trẻ nhỏ bé đang tuổi vị thành niên vậy!
Huống hồ, phụ vương từng dạy cô: “A Ngạn à, con là quốc quân tương lai! Có một số điều cần phải ghi nhớ, kết bạn cẩn thận, thầy tốt bạn hiền có thể giúp con làm ít công to, phường tiểu nhân gian nịnh sẽ khiến con lầm đường lạc lỗi, mất đi đạo làm vua.”
Cô ngửa khuôn mặt ngây thơ ngơ ngác hỏi: “Phụ vương… A Ngạn nghe không hiểu.”
Tay phụ vương đặt lên đầu cô một lúc lâu, rồi tóm gọn lại rõ ràng: “Chính là, nhất định phải kết bạn với người có tiền!”
Cô: “…”
Diệp thái tử xuất thân từ quốc gia giàu có đương nhiên cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn của phụ vương, cho nên mù quáng bỏ qua những khuyết điểm tựa như bệnh thần kinh của hắn, cô vẫn cảm thấy có thể làm bạn với hắn được…
“Đại thẩm, thẩm nói xem nếu lúc này ta thần không biết quỷ không hay giết chết hắn, sẽ chẳng có ai phát hiện đâu nhỉ?” Tông Sở bất thình lình bật thốt một câu.
Cô viết xuống bốn chữ: Không có khả năng!
Tông Sở bĩu môi không tin: “Hắn vốn đã bị thương, ta chỉ cần…”
Cô ngắt lời nó: có ta biết.
Tông Sở: “…”
Mặc dù bà đây có đuôi cá nhưng vẫn là một con người thứ thiệt đấy.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Theo lời của Tông Sở, từ lúc độc của bụi gai lửa ngấm vào người thì thời gian độc phát tới mất mạng chỉ có 7 ngày ngắn ngủi. Xem thương thế của Diệp Thiệu, chắc hẳn là trên đường về sau khi kết thúc chiến sự thì bị Kiêu tộc ám toán, độc ngấm vào cơ thể đã được hai ngày rưỡi. Độc phát bảy ngày, mà Tông Sở cần tận 3 ngày để chế thuốc giải.
Nếu như giữa chừng xảy ra biến cố gì thì cho dù là ai cũng không thể cứu vãn được.
Diệp Thiệu làm chủ tướng toàn quân, biến mất mấy ngày không thấy, về tình về lý đều không thể hiểu được. Huống hồ, từ ngày hắn trở về, từ thôn trang tới tiểu trấn xung quanh Đồng Quan đã bắt đầu lan truyền tin đồn chủ soái người nước Tề bị thương chí mạng, sắp không giữ nổi mạng. Lời đồn nổi lên bốn phía, mà Diệp Thiệu thì không hề lộ diện, lòng quân không yên, Hà Nguyên cầm đầu đám tướng lĩnh tới thăm dò vài lần.
Cả Bạch Khải cũng lo lắng chạy tới hỏi: “A Ngạn, Diệp Thiệu…rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?”
Cô nghẹn họng không có lời gì để nói: Hắn đã đối với ngươi như vậy, ngươi còn quan tâm tới hắn thế sao? Tình yêu đúng là không thể nào lí giải được!
“…” Bạch Khải mặt như đưa đám, đấm ngực dậm chân: “Ngọc bội của ta vẫn còn trong tay hắn kìa a a a a!”
Cô: “…”
Lời đồn này có tính trái khuáy, ngươi càng che giấu kỹ nó càng lan tràn nhanh, càng khiến cho tướng sĩ và bách tính tin rằng thái tử đại nhân những tưởng không gì không làm nổi của họ sắp về chầu trời. Cô chỉ đơn giản vẩy mực múa bút, mượn danh nghĩa Diệp Thiệu viết một phong thư cho chúng tướng sĩ Tề quốc và tướng lĩnh vương đô. Đại ý là: Thái tử ta đây bị cảm phong hàn, cơ thể quả thực không khỏe lắm, nhưng còn lâu mới chết được.
Tuy rằng thành tích tại Thái Học các của cô khi xưa không được tốt lắm, nhưng cố bắt chước nét chữ của Diệp Thiệu cũng không phải quá khó. Sau khi viết xong đưa cho Phục Linh xem qua, hắn là thị vệ bên người Diệp Thiệu, qua được cửa của hắn thì việc giấu giếm chúng tướng sĩ chắc chắn không thành vấn đề.
Phục Linh nghiêm túc chăm chú xem xong, một lúc sau mới gật đầu: “Tuy rằng chữ xấu hơn rất nhiều so với thái tử nhưng trong quân cũng không có mấy người biết chữ, hẳn sẽ không nhận ra.”
Cô: “…”
Câu viết sau cùng của cô được hắn đặc biệt yêu thích: Bản vương muốn chết, cũng phải xem xem Diêm Vương có dám thu nhận không!
Hắn bảo câu nói này cực kỳ hợp với khí chất cao ngạo, không coi ai ra gì, mũi lúc nào cũng hếch lên tận trời của Diệp Thiệu.
Cô với Tông Sở cực kỳ đồng quan điểm.
Sau khi lá thư tay của Diệp Thiệu truyền ra ngoài, không khí trong quân đã thả lỏng hơn rất nhiều nhưng vẫn có nhiều người nửa tin nửa ngờ, tỷ như lão già Thẩm Kích còn vô cùng quan tâm tới thăm Diệp Thiệu.
Là người được Tề quốc phái tới trung ương chấp hành nhiệm vụ đảm nhiệm chức thứ sử U Châu như ngài Thẩm Kích đây, đối với chuyện Diệp Thiệu bị thương thì cực kỳ quan tâm, vì thế đồng chí Thẩm Kích vô cùng trung thành, tận tâm bày tỏ: Vì để thái tử có được sự chăm sóc tốt nhất, lão đã đưa con gái Thẩm Mộ Lan tới, cùng với cô lo lắng cho sinh hoạt hàng ngày của Diệp Thiệu.
Mà cô đây thân là thái tử phi tương lai lại uyển chuyển mà không mất đi sự kiên định từ chối ý tốt của lão, với lý do: Thái tử cần tĩnh dưỡng, không thích hợp để nhiều người bên cạnh.
Nói đến đây rồi mà cô còn không chịu nhả ra, Thẩm thứ sử không giả vờ được nữa, vuốt râu chậm rãi nói: “Tâm ý của thái tử phi đối với thái tử tốt thật đấy nhưng dù sao tương lai thái tử cũng phải kế thừa vương vị, còn có rất nhiều việc phải làm. Hậu cung không thể chỉ có mình thái tử phi được, chỉ sợ ngài còn chưa biết, vương hậu đã thu xếp việc tuyển phi cho thái tử. Đợi thái tử khải hoàn liền tổ chức đại hôn, đồng thời nghênh đón mấy vị mới vào cung.”
Bắc cương cách Tề quốc khá xa, tin tức này cô không biết. Mà đoán chừng không chỉ cô, Diệp Thiệu đang dốc sức nơi sa trường hẳn cũng không biết rõ việc này.
Cô biết mà. Diệp Thiệu giết chết Tề Kha, còn mang cả Diệp Lĩnh theo, làm sao Tề hậu có thể nhịn được cục tức này mà yên phận ở trong vương cung làm vương hậu được. Chẳng bằng lúc này ở sau lưng đâm thọt, nhân lúc Diệp Thiệu không phòng bị mà đâm một dao. Đợi đến khi bà ta đã làm xong việc, Diệp Thiệu trở lại vương đô Thịnh Dương, chờ đợi hắn đã là một Tiềm Long để oanh oanh yến yến rồi.
Những cô gái được tuyển vào Đông cung nào có phải là người cá nông thôn không rõ lai lịch như cô, không cần nghĩ cũng biết đều là những người sau lưng có hào môn thế gia làm chỗ dựa, hơn nữa nhất định hào môn thế gia đó đều trực thuộc phe phái của Tề hậu.
Thẩm Kích nói xong mấy lời sâu xa này rồi nhìn cô thật hiền lành thân ái.
Cô suy nghĩ một lát, nay vương hậu muốn cưới vợ lẽ cho Diệp thái tử cô đây làm gì có tư cách làm chủ đâu! Tất cả cứ đợi Diệp Thiệu tỉnh lại rồi nói sau ~
Cho nên cô đáp lại bằng một thái độ cực kỳ bình tĩnh vững vàng: Ừm…
“…” Cơ mặt Thẩm thứ sử co cứng, há mồm đang định nói.
Tông Sở ở trong chợt hét lên: “Nương! Lại đây giúp tí đi!!!”
Cô lại cực kỳ bình tĩnh vững vàng viết xuống tiếp: Con ta gọi, xin lỗi không tiễn được.
Thẩm Kích: “…”
Đợi đến khi cô đẩy xe lăn tới, Tông Sở ngồi xổm bên bếp lò nhỏ, giọng nói nặng nề: “Đại thẩm, có chuyện rồi.”
Tay cô khựng lại, một lúc lâu sau mới hỏi: Diệp Thiệu có chuyện?
Tông Sở phe phẩy tờ giấy viết chữ của cô, lắc đầu: “Không phải, mà là … ta vừa mới giở sách, phát hiện phương thuốc ban đầu còn thiếu một vị thuốc.”
Cô bị ngữ khí nặng nề này của nó lây nhiễm, lòng không khỏi khẩn trương: Cái gì?
Bắc cương này trời đông giá rét, ngàn vạn lần đừng giống như mấy bộ tiểu thuyết kia, muốn mấy thứ như là Thiên Sơn tuyết liên, huyết sâm ngàn năm nhé ~ mấy cái đó CMN chở từ nơi xa xăm ngàn dặm tới đây, hai cây liễu bên mộ Diệp Thiệu đã mọc xanh um rồi, bên trên còn có hai con chim hoàng anh đang hót líu lo nữa!
Tông Sở do dự nhìn cô: Máu của thẩm.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Căn cứ vào tác phong chữa ngựa chết thành ngựa sống của mình, quá trình Tông Sở phối thuốc phải nói là cực kỳ dị thường, tùy hứng và khác người. Bạch Khải từng tò mò đi vào ngó nghiêng xem nó phối thuốc, chưa quá nửa khắc đã chạy trối chết đi ra, mặt trắng bệch, vừa chạy vừa khóc: “Từ bé tới giờ, lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều sâu bọ như vậy! Huhuhu!”
Cô: “…”
Trước khi độc của bụi gai lửa lan tới phủ tạng một ngày, Tông Sở bưng một chén thuốc đen sì đặc sệt đi ra.
Trong quá trình mớm thuốc có xảy ra chút biến cố: mặc dù đang hôn mê nhưng Diệp Thiệu cắn chặt hàm răng, không tiếp nhận bất cứ thứ gì vào.
Phục Linh buồn rầu lo lắng, Tông Sở hết sạch nhẫn nại quát: “Ai da, có gì khó đâu! Bóp cằm hắn rồi đổ vào là được! Hắn không biết đâu!”
Mọi người: “…”
Vẫn còn Bạch Khải là có tính người yếu ớt bày tỏ: “Thế này thì không ổn lắm đâu…”
Tông Sở buồn bã đáp: “Bằng không huynh dùng miệng bón cho hắn?”
Bạch Khải: “…”
Cuối cùng, mọi người thống nhất ý kiến, dùng thìa bạc cạy miệng Diệp Thiệu ra rồi đổ thuốc vào.
Một khắc trôi qua, một chén trà trôi qua, một nén nhang trôi qua…
Diệp Thiệu vẫn mím chặt môi như cũ, không hề có chút động tĩnh não.
Ánh sáng trong mắt Phục Linh càng ngày càng tàn lụi, Tông Sở và Bạch Khải cũng im lặng không lên tiếng, cô viết một dòng chữ xuống: Mọi người đi nghỉ đi, để ta trông.
Bạch Khải nói đầu tiên: “A Ngạn, để ta cùng với cậu!”
“Huynh ở cùng với thẩm ấy có thể làm cho Diệp Thiệu sống dậy không? Mau cùng tiểu gia ta ra ngoài nghiên cứu thêm chút gì đi.” Tông Sở nhón chân túm áo Bạch Khải kéo ra ngoài trướng, trước khi nó vén rèm rời đi còn quay lại chần chừ bảo: “Đại thẩm, thẩm…thôi, bỏ đi!”
Cô: “…”
Trực giác của cô bảo, lời nó muốn nói tiếp là: thẩm không cần nghĩ quẩn rồi tự sát…
Cô không thể nào hiểu được vì sao bọn họ lại làm như thể nhà có tang vậy, làm như là Diệp Thiệu đã mồ yên mả đẹp không bằng ấy. Thuốc này vừa mới uống xong cũng phải có thời gian phát huy tác dụng đã chứ, chưa tới nửa canh giờ đã trông cậy vào việc Diệp Thiệu có thể mở mắt, vui vẻ đứng dậy chào hỏi: “Yooooo, đã lâu không gặp các bạn!”╮(╯_╰)╭
Mà cô, chỉ là tại tối qua phải thức trắng đêm trông Diệp Thiệu nên giờ mệt không chịu nổi. Các ngươi ở đây sắm vai dê núi trầm mặc, cô làm sao có thể thản nhiên đi ngủ được đây!
Bọn họ vừa đi, cô đã nhanh chóng bò lên giường, nằm bên cạnh Diệp Thiệu. Tướng ngủ của cô không tốt lắm, vì phòng ngừa mình ngủ lộn xộn kéo mất chăn của Diệp Thiệu nên cô cơ trí đặt đuôi lên người hắn!
Ngủ được chừng nửa canh giờ, cô bị tiếng động sột soạt đánh thức. Cô lười nhác duỗi eo còn chưa kịp mở mắt, người bỗng bị đè, dường như có một ngọn núi lớn đè ép lên phổi cô vậy, không thể thở nổi.
“Vân Ngạn, nàng ngủ như heo ấy.”
Tức giận mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú gò má cao, thon gầy đã gần ngay trong gang tấc, chóp mũi sát chóp mũi, con ngươi đen pha lẫn màu xanh tràn đầy ý cười chế nhạo: “Ăn nhiều vậy rồi mà sao ngực vẫn phẳng nhỉ?”
Cô: “…”
~
Lion: hì hì, mọi người đều thắc mắc vụ máu cá đó, mình cũng thắc mắc, nghĩ mãi ra 3 phương án:
A. Lỗi logic của tác giả.
B. Trong lúc bệnh nhân bị thương nặng, mọi người bối rối, không ai nhớ ra.
C. Bản thân bụi gai lửa + lông sói đen là chất kịch độc không thuốc chữa cho nên dù có là máu người cá chữa được bách bệnh thì cũng phải điều chế theo công thức a.k.a cho thêm chất phụ gia mới có thể đạt được hiệu quả điều trị như mong muốn.