Đọc truyện Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã – Chương 18: Ngọc bội
Trông Bạch Khải khá là tiều tụy, râu ria lởm chởm, bọng mắt xanh đen, còn đâu dáng vẻ của vương tử một nước. Ặc, Triệu quốc còn chưa mất đâu
mà đã trông như tiểu thụ chịu đủ khổ cực tàn phá rồi. Đột nhiên bị Diệp
Thiệu đạp gọi tỉnh lại, cậu ta thoáng ngờ nghệch, mở to mắt ngơ ngẩn
nhìn hai bọn ta.
Cô nghĩ, không phải là thằng nhóc này đói đến phát ngốc đấy chứ, tuy rằng từ đầu giờ cậu ta cũng chưa có lúc nào thông minh…
Hôm nay tâm trạng Diệp Thiệu khá tốt, cười híp mắt dựa vào cửa, lặp lại câu nói vừa rồi: “Yến tam điện hạ, phụ vương ngài sắp hoăng rồi!” Dáng vẻ
hết sức phấn khởi này của hắn khiến người qua đường Giáp như cô đây cũng không nhìn nổi, ngươi xem lòng dạ Bạch Khải yếu đuối như vậy, ngươi dọa thế, không sợ cậu ta bị sốc tới mức tự sát sao?!
“…” Hai gò má
Bạch Khải thoáng giật giật, đôi mắt nhanh chóng đỏ ửng thành mắt thỏ,
đong đầy nước mắt, cậu ta bi phẫn gào khóc: “Diệp Thiệu, ngươi là đồ cầm thú! Ngươi sẽ chết không được tử tế!! Ngươi giam cầm ta, lại còn phái
người tới ám sát phụ vương ta! Hu hu hu hu, phụ vương!!! Hài nhi bất
hiếu, không thể tự tay đâm chết Diệp Thiệu, còn dẫn tới đại họa sát thân cho người!!”
Cô và Diệp Thiệu: “…”
Diệp Thiệu quay đầu hỏi cô: “Bản vương trông mặt người dạ thú tới như vậy sao?”
Cô gật đầu vô cùng kiên định, giơ giấy lên: Phải!!!
Diệp Thiệu: “…”
Mắt thấy vẻ mặt Diệp Thiệu không đúng, cô vội vàng chạy tội cho mìnhviết bổ sung thêm, giơ giấy lên chỉ về phía Bạch Khải đang gào khóc: Phải là
tại hắn quá ngốc mới đúng!
Diệp Thiệu lạnh lùng hừ một tiếc rồi
lại đạp Bạch Khải đang định đâm đầu vào tường phải trở về. Bạch Khải
ngẩn ra, cuồng loạn kêu gào: “Diệp Thiệu, ngươi không cần khinh người
quá đáng tới vậy! Chết cũng không cho chết, rốt cuộc là ngươi muốn thế
nào!”
Tình huống thế này là không đúng đâu, náo loạn một lúc lại
náo thành cảnh ngược luyến tình thâm, thù hận giữa hai thế gia, cô đứng
bên cạnh xem không biết tới khi nào đôi uyên ương này mới ôm nhau làm
hòa đây? Có nên tránh đi một chút không, cô tự hỏi.
Diệp Thiệu trầm mặc một lát rồi dứt khoát nói: “Được rồi, ngươi cứ tự sát đi.”
Bạch Khải: “…”
“Nhưng trước khi chết, ngươi phải nói cho rõ là ai đã hạ thủ với A Ngạn.” Đôi
mắt Diệp Thiệu thấp thoáng ý cười, chỉ có điều, ý cười kia không mang
theo chút độ ấm nào.
Thái độ của Bạch Khải không có gì khác trước, mặt mũi lem nhem vẫn kiên trinh bất khuất nói: “Đã nói là ta không nói được!!”
Trong lòng cô thở dài, ở trong mắt cô Diệp Thiệu có hỏi vấn đề này cũng không có nghĩa lý gì bởi vì nhìn tình thế trước mắt có thể thấy, người chủ
mưu ám sát cô mấy tháng trước ngoại trừ Tiêu Hoài Chi thì không còn ai
khác.
Thành thật mà nói, cô rất buồn bực.
Tiêu Hoài Chi là
người đầu tiên mà cô thích, không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là lâu ngày sinh tình. Cô từ một công chúa đăng cơ lên làm vương, gã cũng từ
thiếu phó biến thành thái phó, hơn 10 năm sớm chiều ở chung, cô cứ thế
động lòng. Nhưng tự cô cũng hiểu, cô là thiên sát cô tinh, hại mình cô
là đủ rồi không nên hại người khác. Nhưng có một câu thế này: tuổi trẻ
mà không cuồng dại một lần thì thật uổng cho nên nhân một bữa tiệc trong cung, mượn hương rượu say chuếnh choáng, cô lớn mật thổ lộ với gã.
Ngày cô thổ lộ cũng trùng với ngày cô thất tình.
Tiêu Hoài Chi nói: “Về đạo nghĩa, ngài là quân, ta là thần, không được phép
đi quá giới hạn; về luân lý, ta là thầy, ngài là trò, cũng không được
phép vượt quá. Quân thượng yêu thần, thần sợ hãi.”
Cô à một tiếng, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Như vậy là không phải ngươi sợ cô là sát tinh?”
Tiêu Hoài Chi im lặng một lúc lâu mới chậm chạp bảo: “Có chút.”
“…” Qua một lúc sau, cô ôm ngực nói: “Ngươi có thể nói dối mà, thật đấy…”
Aizzz, một ngàn một vạn lần, cũng chỉ một câu đó, mệnh cô không tốt. Nhớ lại
chuyện này, cô không khỏi nghĩ tới Diệp Thiệu. Quốc quân Kinh quốc thiên sát cô tinh cả thiên hạ đều biết, Diệp Thiệu nhất định cũng biết. Vậy
rốt cuộc hắn lấy dũng khí ở đâu ra mà muốn cưới cô về???
Thừa dịp Bạch Khải còn đang khóc sướt mướt, cô đưa ra nghi vấn này, trịnh trọng hỏi Diệp Thiệu.
Sắc mặt Diệp Thiệu trở nên nghiêm túc hơn, trong lòng cô vui vẻ, có lẽ hắn
sẽ bỏ đi ý niệm cưới cô chăng? Diệp Thiệu vân vê ống tay áo, trầm ngâm
một lúc rồi nói: “Bất cứ chuyện gì cũng đều có hai mặt, nàng xem mệnh
cách của nàng cứng cỏi như vậy, bản vương lấy nàng về…” Hắn nhìn cô cười khẽ: “Nàng xem có khi nào chưa tới hai ngày, vua địch quốc đã bị nàng
khắc chết rồi không? Ha ha ha ha ha!”
Cô: “…”
Rõ ràng biết
hắn đang đùa nhưng cảm giác quái lạ “Bất thình lình đặc tính thiên sát
cô tinh của cô vùng trỗi dậy thì sao” là sao đây?
Diệp Thiệu xoa
đầu cô hớn hở: “Ta cứ tưởng rằng nàng gả cho ta trong lòng không cam
nguyện, thì ra A Ngạn nàng lại suy nghĩ cho ta nhiều đến thế.”
Mặt cô không chút thay đổi đáp trả hắn ba chữ: Nghĩ quá nhiều.
Diệp Thiệu: “…”
Bạch Khải ngồi dưới đất khóc sưng cả mặt, thấy không có ai để ý tới mình,
tiếng khóc dần chuyển sang thút thít, cậu ta lau nước mắt nghẹn ngào:
“Ta suy nghĩ rất lâu, phụ vương ta cũng già rồi sắp hoăng, cho dù ngươi
có vô nhân tính thật thì cũng không tới nỗi đi ám sát ông.” Hắn oán hận
trừng Diệp Thiệu: “Ngươi là đang dối gạt ta phải không?!”
Diệp Thiệu trầm mặc, nói với cô: “Ta thật sự không thể giết hắn sao?”
Cô: “…” Vị Tam vương tử Yến quốc này sao cứ lỗ mãng mãi thế, ngươi có mắng
Diệp Thiệu thì cũng mắng ở trong lòng giống như cô là được rồi, sao cứ
phải nói ra, muốn chết à?
Bạch Khải không mở miệng, đương nhiên
Diệp Thiệu vẫn có thủ đoạn đối phó với cậu ta, phất phất tay để Phục
Linh mang theo roi bước vào. Diệp Thiệu thản nhiên chỉ thị: “Không mở
miệng, cứ đánh tạm 50 roi trước đã.”
Tạm, tạm sao…
Cả người cô toát mồ hôi lạnh.
Cả người Bạch Khải cũng toát mồ hôi lạnh, cái roi trong tay Phục Linh
không phải là roi bình thường, trông chỉ to như cổ tay trẻ con nhưng sần sùi, ram ráp, nhìn thôi đã thấy đau. Bạch Khải vừa thấy roi thì cả
người run như cầy sấy, Phục Linh vẩy chút nước muối lên đó rồi mới giơ
lên, cậu ta đã gào thét: “Ta nói, ta nói!!!”
Cô: “…”
Cô
không khỏi thổn thức, có một đứa con trai không chịu cố gắng lại ngốc
nghếch như vậy, Yến vương sống tới giờ cũng là không dễ dàng gì.
“Thực ra ta cũng không biết nhiều lắm. Chỉ là nghe được một chút cuộc nói
chuyện của phụ vương. Ngày hôm ấy, sau khi hạ triều, Lý thừa tướng nhận
lệnh đưa một người lạ vào thư phòng phụ vương, ta thấy người nọ đầu đội
mũ trùm che kín mặt mày rất khả nghi liền theo đuôi, trốn ở ngay điện
bên cạnh. Bởi vì cách một lớp tường gỗ cho nên chỉ nghe được tiếng nói
chuyện lúc có lúc không, bọn họ nói cái gì đó về quốc quân Kinh quốc,
liên minh gì đó.
Lúc đầu ta cho là A Ngạn phái sứ thần tới đây
thương lượng việc hai quốc kết thành liên minh nhưng nếu như thế thì cứ
việc thoái mái đến chứ cần gì phải lén lút. Ta sinh nghi bèn dán lên
tường tiếp tục nghe, hình như nghe thấy được mấy chữ “chẳng sống được
lâu”. Khổ nỗi bọn họ cố ý nói nhỏ, ta không thể nào nghe rõ. Sau khi xác định rõ người đó đã đi, ta tìm cơ hội tới hỏi phụ vương. Không ngờ phụ
vương biến sắc, phạt đánh ta, rồi hạ lệnh cưỡng chế ta từ nay về sau
không được phép tới Kinh quốc, lại càng không được liên lạc với A Ngạn
cậu.”
Khóe miệng cô run rẩy, từ sau khi ngươi tốt nghiệp thái học các về cơ bản là có bao giờ liên lạc với cô đâu?
Bạch Khải ngẩng đầu nhìn cô: “Sau việc này, ta càng nghĩ càng thấy không ổn, nên định giấu phụ vương tới Kinh quốc tìm cậu, nhắc cậu nhớ cẩn thận
nhưng không ngờ…” Vẻ mặt cậu ta tràn ngập nỗi hối hận: “Nếu ta tới sớm
hơn vài ngày thì A Ngạn sẽ không bị kẻ xấu làm hại, biến thành thế này,
còn rơi vào…” Bị uy lực của cái roi uy hiếp, cậu ta không nói ra tên
Diệp Thiệu.
Cậu ta nói làm cô nhớ ra, khoảng thời gian trước khi
bị ám sát, có một lần hộ bộ thượng thư nhắc với cô, đột nhiên Yến quốc
đơn phương bội ước, không thông thương với nước ta nữa. Thực ra việc này cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra, hồi phụ vương cô còn tại vị, về cơ bản thì bốn nước xung quanh đều đã từng có lần tuyệt giao với Kinh
quốc vì vấn đề thiếu nợ.
Chuyện này không cần lo lắng, cùng lắm
thì sau khi trả sạch nợ rồi thiết lập lại quan hệ ngoại giao là được,
phụ vương đã dạy cô như vậy.
Cho nên khi hộ bộ thượng thư nhắc tới cô hoàn toàn không lo lắng gì nhiều.
Cho nên người tới Yến quốc liên lạc kia chắc hẳn là người của Tiêu Hoài Chi.
Nhưng trọng điểm chú ý của Diệp Thiệu khác với cô: “Vậy chân của nàng ấy là sao?”
Bạch Khải lộ vẻ khổ sở, Phục Linh ve vẩy cái roi, cậu ta khóc lóc nức nở:
“Cái này ta thật sự không biết mà!” Cậu ta cố gắng nhớ lại, nói không
chắc lắm: “Hôm ấy hình như ta còn nghe được hai chữ “nguyền rủa”,
nhưng…từ khi Mục triều khai quốc tới nay, chư hầu bị ám sát chết không
hề ít nhưng chưa từng nghe nói ai bị nguyền rủa chết cả…”
Đúng
vậy, không một ai bị nguyền rủa chết cả, nhưng có một người bị nguyền
rủa biến thành cá đang ở ngay trước mặt ngươi đây! Còn nữa! Đây là bị
nguyền rủa cái gì chứ! Đây còn không phải là Tiêu Hoài Chi cố ý chơi
khăm bà đây sao???
Ý của cô với Bạch Khải về cơ bản là thống nhất, không tin vào mấy thứ nguyền rủa chó má đó. Nhưng hiện thực đặt chình
ình ngay trước mắt, đúng là cô có một cái đuôi vàng thứ thiệt. Ngoại trừ tác dụng trường sinh bất lão của thịt người cá mà Diệp Thiệu từng đề
cập thì chỉ có một chỗ duy nhất mà cô thấy tốt đó là, cô có thể thở
thoái mái ở trong nước.
Ngón tay Diệp Thiệu gõ lên cạnh cửa, hắn
yên lặng suy nghĩ một lúc rồi hỏi tới một vấn đề chẳng liên quan: “Vân
Ngạn, ngọc bội Toan Nghê của nàng đâu?”
Cô chậm chạm liếc mắt nhìn hắn, chờ hắn trợn mắt nhìn cô chỉ hận rèn sắt không thành thép, cô mới
kịp phản ứng, viết xuống: “Ặc…chắc là mất?”
Diệp Thiệu và Bạch Khải: “…”
Diệp Thiệu sắp phát điên rồi: “Vật quan trọng như vậy mà nàng ném được à?”
Cô ngượng ngùng luống cuống cúi đầu. Cũng đâu thể hoàn toàn trách cô, hai
tháng này xảy ra quá nhiều chuyện lộn xộn, đột nhiên ngươi hỏi cô: ngọc
bội đâu? Cô vắt hết óc nhớ lại, cô nhớ là khi đi tuần cô có mang theo
ngọc bội nhưng sau khi rơi xuống biển tỉnh lại thì đã biến mất rồi.
Cô thử viết xuống: “Hay là rơi xuống biển rồi?”
Vẻ mặt Diệp Thiệu rất lạnh lùng: “Vậy bản vương sẽ ném nàng vào trong biển tìm, tìm cho đến khi nào được mới thôi.”
Cô: “…”
Tên thần kinh này đã nói thì nhất định sẽ làm được!
Cô bắt đầu khổ sở nhớ lại, hình như khi bị ám sát trên người cô cũng không hề mang theo ngọc bội, hay là đã rớt lại trên đường cô tới biệt cung
đổi y phục?
Dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Thiệu, cô run rẩy viết xuống – có khả năng là ở biệt cung.
“Nàng mất tích không thấy đâu, Tiêu Hoài Chi vì che giấu chân tướng nhất định sẽ phái người tìm giết nàng khắp nơi để cắt đứt hậu họa; đồng thời để
danh chính ngôn thuận thế chỗ nàng, hắn cũng sẽ tung hết khả năng tìm
bằng được ngọc bội Toan Nghê rồi đến thời điểm thích hợp sẽ tuyên cáo
trước thiên hạ rằng trước khi nàng chết đã hạ mật chỉ phó thác Kinh quốc cho hắn, ngọc bội chính là bằng chứng.” Diệp Thiệu sắp xếp mọi chuyện
đâu vào đấy: “Cho nên để cản hắn chúng ta phải tìm được ngọc bội trước,
mà ngọc bội cũng là chứng cứ chứng minh thân phận của nàng có sức thuyết phục nhất.” Hắn tính toán: “Diệp Lĩnh cùng với quân tiên phong đã tới
Nhạn Môn quan, việc này không thể chậm trễ, trước khi khai chiến chúng
ta phải lấy được ngọc bội rồi cùng hội hợp lại với bọn họ.”
Hả??? Vậy còn cái đuôi của cô thì sao!
Dường như Diệp Thiệu có thể nghe thấy tiếng lòng của cô: “Cái đuôi của nàng
với chuyện Tiêu Hoài Chi soán quyền là hai chuyện khác nhau, nàng rơi
xuống biển không chết lại còn biến thành người cá có thể là nằm ngoài kế hoạch của hắn.” Hắn dừng một chút: “Hoặc cũng có thể là một khả năng
trong kế hoạch đó.”
Cô với Bạch Khải cùng mở to mắt nhìn nhau mờ mịt, hoàn toàn không thể theo kịp tiết tấu của Diệp thái tử được!
Diệp Thiệu dịu dàng xoa xoa mặt cô: “Ngoan, trước khi đại hôn, bản vương nhất định sẽ nghĩ ra cách biến nàng trở về.”
Cô bất chợt run run, thôi, hay là từ bỏ đi…
Diệp Thiệu quả quyết nói: “Việc này không nên chậm trễ, giờ chúng ta sẽ xuất phát tới biệt cung.”
Bạch Khải đáng thương hỏi: “Có thể trả ngọc bội của ta lại cho ta không?”
Diệp Thiệu lạnh lùng cự tuyệt: “Không thể.”
Bạch Khải: “…”
Cô không đành lòng kéo kéo ống tay áo Diệp Thiệu, chung quy thì người ta
cũng là thái tử một nước, ức hiếp cậu ta như vậy sẽ ảnh hưởng đến quan
hệ hữu hảo giữa hai nước đấy!
Diệp Thiệu bất đắc dĩ dừng bước chân: “Nể mặt hôn thê bản vương, phái người trục xuất ngươi về nước là được.”
Bạch Khải bi thương muốn chết: “Ta không quay về đâu! Dù sao không mang ngọc bội về, phụ vương cũng bị ta chọc tức chết thôi!”
Cô: “…”