Đế Bản Bạc Hạnh

Chương 4


Bạn đang đọc Đế Bản Bạc Hạnh – Chương 4


Suốt mấy ngày nay, Đông Phương Diệu dứt khoát sửa trên trị dưới, khiến cho cả triều đình giống như có một luồng gió mới, mạnh mẽ càn quét qua.
Từ một huyện Hoài Châu nho nhỏ, theo thánh lệnh điều tra từ dưới lên trên, lộ tẩy vô số quan lại có dính líu, một tầng lại thêm một tầng, một người lại lộ ra thêm vài người khác, làm cho Đông Phương Diệu rất tức giận, đến cả một số quan sai làm việc ngay dưới long nhan của hắn mà cũng có mười mấy người bị liên lụy, nhưng những kẻ tội đồ đó đều bị điều trần, bị xử lí nghiêm minh theo kỉ cương phép nước.
Rất nhiều dân chúng ở các địa phương nghe tin, đều mua pháo nổ bốn phía để chúc mừng Đức Trinh Đế thánh minh.
Trong lúc nhất thời, luồng cải cách trị ác quan từ kinh thành thổi đến các địa phương, rồi lại từ địa phương thổi lại kinh thành.
Đương nhiên, trung thần trong triều cũng đều ngầm tán thưởng hoàng thượng một lòng vì dân chúng Bắc Nhạc Quốc, những đề cử đó tất cả đều là công lao của hoàng hậu nương nương.
Tóm lại, trong quá trình nghiêm túc trảm tham quan, sát ác thần,hình tượng của hoàng đế Đông Phương Diệu ở trong cảm nhận của dân chúng đã đạt tới cảnh giới thánh minh.
Hôm nay,sau buổi lâm triều, khi Đông Phương Diệu đang chuẩn bị dời giá đi ngự thư phòng xem tấu chương thì bỗng nhiên nghe Tường Quý phía sau nhỏ giọng xin chỉ ý,“Vạn tuế gia, bữa yến tiệc tối hôm nay, có nên an bài một số tiết mục góp vui không ạ?”
Điều này làm cho Đông Phương Diệu không khỏi quay đầu hỏi:“Hôm nay là ngày gì?”
Tường Quý mỉm cười,“Vạn tuế gia mỗi ngày đều bận rộn nên tự nhiên không rảnh chú ý những việc vặt đó, hôm nay là ngày hội Thất Tịch cầu Hỉ Thước mỗi năm một lần, năm rồi nương nương không ở trong cung, nô tài cũng không dám đề cập chuyện này cùng vạn tuế gia. Bất quá năm nay nương nương đã hồi cung, nô tài cho rằng nếu nương nương thích cái gì, vậy thì vạn tuế gia sao không ngại thừa dịp này biểu lộ tâm ý khiến nương nương vui.”
Đông Phương Diệu tựa tiếu phi tiếu, nhìn hắn một cái,“Ngươi nếu không nhắc nhở trẫm, trẫm thật đúng là không nhớ ra cái ngày này.”
Nói xong, hắn vuốt vuốt cằm, tựa hồ đang tính toán cái gì đó.
“Tố Quyết không giống như những nữ tử bình thường, đối vàng bạc châu báu, lụa là tơ tằm đều lười xem, cùng lắm thì cũng chỉ liếc mắt xem một cái, muốn nói nàng thích cái gì đặc biệt thì… lấy hiểu biết của trẫm đối với nàng, thật đúng là không có mấy thứ. Bất quá……” Hắn lại trầm ngâm một trận, “ Khó được một năm mới có một ngày Thất Tịch như vậy, nếu không lợi dụng, chẳng phải là lãng phí một cơ hội tốt sao .”
Nghĩ nghĩ, đáy mắt hắn nhất thời đầy ý cười, kích động lệnh Tường Quý bãi giá hồi Triều Minh Cung.
Lúc này, tại Triều Minh Cung, Tần Tố Quyết đã sớm dùng qua ngọ thiện, đang nằm trên trường kỉ bên cửa sổ, lười biếng lật xem sách.
Lúc Đông Phương Diệu mới vừa mới bước vào, chính là thấy một màn như vậy.
Tố Quyết đối với việc ăn mặc cũng không quá chú trọng, cho dù vào cung, thân là quốc mẫu nhưng ngày thường cũng không thích đeo vàng đeo bạc.
Giờ phút này nàng chỉ mặc một bộ nhuyễn bào trắng sáng đẹp tựa trăng rằm, tóc dài tùy ý búi lên, mấy lọn tóc mềm mại vờn bên đôi má, một tay nâng má, một tay nâng sách, ánh mặt trời quan tâm chiếu xuống, cả người giống như đắm chìm trong hào quang, chẳng khác nào tiên tử hạ phàm.
Làn da trắng nõn càng thêm sáng, trường bào bạch sắc kia được ánh nắng trải lên, giống như cầu vồng bảy sắc, tựa như vũ y Nghê Thường -một tiên tử tuyệt mĩ khiến người ta phải nín thở.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy Tố Quyết ở Hoa Sơn, nàng mới chỉ là thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, hắn từ nhỏ sinh trưởng cho trong chốn cung đình, nhìn quen không ít danh môn khuê tú, thiên kim tiểu thư, nhưng không có một ai có thể làm cho hắn động lòng như thế.
Khi đó vóc dáng Tố Quyết không có cao như hiện tại, dung mạo không có đẹp như bây giờ, nhưng lại tao nhã, cốt cách thanh tịnh, chỉ cần cùng nàng đứng ở một chỗ, liền có thể cảm nhận được một cỗ hơi thở thoải mái ôn nhu.
Một ánh nhìn lần đó thôi đã khắc sâu vào trong tâm hồn hắn, hắn khi đó là một cậu thiếu niên, đầy bụng tính kế, hận đời, nhìn thấy Tố Quyết khi đó, cảm giác chính mình như đang được thanh tẩy, nàng gây cho hắn cảm giác an tâm trước nay chưa từng có, nhưng đôi mắt trong suốt thông minh đó lại nhìn thấu tâm can suy nghĩ của hắn.
Hắn muốn nàng! Hắn vô cùng xác định.
Suy nghĩ muốn chiếm hữu, liều lĩnh, không biết làm cách nào nhưng hắn rất muốn thiếu nữ như thiên tiên kia trở thành tri bảo trong tay hắn.
Cho đến tận khi trưởng thành rồi thì một màn kia vẫn khiến hắn thủy chung không thể quên được.
Năm tháng trôi qua, ở trong lòng hắn, Tố Quyết vẫn là người không gì có thể thay thế được.
Hắn nội tâm mãnh liệt mênh mang, chính là xem nữ tử đang nằm trên trường kỉ, tư thái lười nhác nằm ở nơi đó, lộ ra đường cong trên sườn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trái tim hắn ngập tràn hạnh phúc.
Không đợi Tần Tố Quyết quay đầu nhìn, Đông Phương Diệu đã bước qua, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng, tranh thủ lúc nàng chưa kịp mở miệng, liền che lấy đôi môi nhuyễn nộn của nàng.
Nàng ở trong lòng hắn khi dịu dàng khi đẩy khẽ, dường như kháng nghị sự thô lỗ cùng bá đạo của hắn.
Đông Phương Diệu cũng không để ý, gắt gao ôm lấy cả thế gian ngày tư đêm tưởng trong tâm trí hắn, lần lượt trằn trọc lưu luyến trên cánh môi của nàng, muốn ngừng mà không được, khiêu khai hàm răng, công tiến lãnh địa ngọt ngào của nàng, một chút một chút, làm cho nàng thần phục trong chính nhu tình của mình..
Vài vị cung nữ thái giám thấy thế, một đám đều thức thời không khỏi giật mình rồi nhanh chóng bước chân lui ra, cũng dè dặt cẩn trọng đem cửa phòng đóng lại.
Thật vất vả mới kết thúc nụ hôn lâu dài, môi Tần Tố Quyết đã bị hôn đến đỏ mọng,nàng tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
“Ban ngày ban mặt, chàng đường đường là vua của một nước sao không biết tự trọng, mới vừa trở về,ta không quản, không để ý đã lại làm loại sự tình này.” Nghĩ đến vừa mới còn có cung nhân ở bên cạnh đứng xem, sắc mặt của nàng lại không tự chủ được đỏ vài phần.
Đông Phương Diệu cũng không nghĩ nhiều, yêu thương nhẹ nhàng mơn trớn những sợi tóc hỗn độn trước trán nàng, vô cùng ôn nhu thì thầm bên tai nàng:“Tố Quyết, mỗi lần nhìn thấy nàng rõ ràng ở trước mặt ta, nội tâm đều sẽ dâng lên cảm giác hạnh phúc.”
Hắn gắt gao đem tay nàng nắm ở trong lòng bàn tay của chính mình.“Có lẽ nàng cảm thấy ta nói rất khoa trương, nhưng đã qua hai năm rồi, mỗi lần trở lại nơi này, vừa vén khai rèm, nhìn đến đâu cũng là căn phòng trống vắng, không giống như hiện giờ.” Ánh mắt hắn nóng bỏng vài phần,“Nàng ở trong này hoàn chỉnh là sinh mệnh của ta, là linh hồn của ta, ta cảm tạ trời cao hậu đãi, cho ta đồng thời có được thiên hạ, lại còn thêm được một thê tử như nàng.”
Tiếng thê tử kia hắn nói nghe thật thâm tình, làm Tần Tố Quyết hơi hơi thẹn thùng.

Nàng nhẹ nhàng dùng chân đạp hắn một cái, giáo huấn:“Cứ coi là đúng như thế thì cũng xin chàng, đừng có lại không phân hoàn cảnh, chẳng phân nơi chốn, trước mặt ngoại nhân mà làm càn như vậy.”
“Ai nói ta chẳng phân biệt được hoàn cảnh, chẳng phân biệt được địa điểm? Đây chính là tẩm cung của ta, không, không đúng, đây là tẩm cung của chúng ta, chúng ta có thể quang minh chính đại tương thân tương ái tại nơi này, nếu nàng cảm thấy đám nô tài này ở lại khiến cho nàng không thoải mái, lần sau khi ta hôn nàng,sẽ đuổi hết bọn chúng đi xa vài dặm.”
Tần Tố Quyết nghe vậy quả thực dở khóc dở cười, đem quyển sách xếp sang một bên, nhẹ nhàng gõ một cái ở trên đầu hắn.“Ta nghe nói gần đây trong triều bận rộn, chàng thân là hoàng đế không thể mỗi lần bãi triều liền hướng tẩm cung chạy đến, không muốn làm hôn quân, thì cũng nên đi ngự thư phòng xem tấu chương trước đi chứ.”
“Ân, nàng yên tâm, tấu chương nhất định sẽ xem, bất quá trước lúc đến đây ta nghĩ ra một chuyện muốn nói cho nàng biết.”
“Nói đi, ta nghe đây.”
“Tố Quyết, nàng có biết hôm nay là ngày gì không?”
Nàng không hiểu nhìn hắn,“Ngày gì?”
Đông Phương Diệu hơi hơi bất mãn, mắt hàm chứa tia giận , trừng nàng liếc mắt một cái,“Nàng đúng là một người vô tâm, định không bao giờ để ngày này trong tâm trí chắc? Bất quá không sao ,nàng không nhớ rõ,ta sẽ khiến cho nàng phải nhớ!.”
Hắn vừa cười lên, trong mắt có chút đen tối,“Hôm nay là Thất Tịch ,cầu Hỉ Thước sẽ được bắc qua sông Ngân Hà, ngày mà Ngưu Lang Chức Nữ trên thiên đình được phép gặp nhau, ta nghe Tường Quý nói,các đôi tình lữ dân gian trong ngày Thất Tịch này , đều sẽ nắm tay dạo phố ,chơi đùa bên ngoài.
“Tố Quyết, nàng và ta quen biết nhau bao lâu nay, còn chưa có một ngày nào được đi chơi cùng nhau, trước kia là do hoàn cảnh không cho phép, về sau nàng lại bỏ ta mà đi. Lúc này nàng đã hồi cung, vừa khéo lại đến ngày này, cho nên sau khi trời tối, chúng ta cùng nhau lén ra ngoài cung vui chơi trong ngày Thất Tịch này, nàng thấy thế nào?”
“Lén ra cung?Một Thiên Tử như chàng tùy tiện ra cung, vạn nhất để cho người khác nhận ra thân phận của chàng,thật sự sẽ trở thành chuyện lớn .”
“Nàng yên tâm, ta đã dám lên kế hoạch như thế, sẽ không sợ người ngoài nhận ra, Tố Quyết, nàng không thể không đáp ứng, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, trải qua rất nhiều chuyện bên nhau, duy chỉ có Thất Tịch này là chưa cùng nhau hưởng thụ qua, nếu nàng cứ cự tuyệt ta như vậy, ta sẽ rất đau lòng khổ sở.”
“Diệu, chàng thật sự là càng ngày càng biết đối phó như thế nào với ta.” Miệng tuy rằng là mắng, nhưng trong lòng lại bởi vì hắn cẩn thận coi trọng nàng mà nổi lên cảm động không thôi.
Đông Phương Diệu như không biết mình đang bị ăn mắng, lại cười đến thực sung sướng, dùng sức hôn một một cái lên mặt nàng, đứng dậy nói:“Ta phải đi ngự thư phòng phê tấu chương ngay, hôm nay nhất định phải xong xuôi thật sớm, nàng nhớ nhắc Kiều Hỉ tìm hai bộ y phục hàng ngày để buổi tối chuồn ra cung êm thấm.”
Nói xong, hắn xoay người bước thật nhanh.
Nhìn bóng lưng của hắn, Tần Tố Quyết khóc cũng không phải, cười cũng không phải, chỉ có thể nâng tay lên, nơi hắn vừa mới thân mật, vô giác vuốt ve.
Hơi ấm còn lưu lại, có hương vị hạnh phúc, tuy rằng trong lòng còn có nút kết chưa thể cởi bỏ, lại bị một chút nhu tình của hắn làm xao động, tại đây sa vào trong sủng ái hạnh phúc của hắn.
Đến chạng vạng, hai người thay đổi thường phục, Đông Phương Diệu sau khi tận tâm chỉ bảo Tường Quý một phen, liền mang theo Tần Tố Quyết một mình từ trong mật đạo ra ngoài hoàng cung.
Bắc Nhạc là quốc gia phong tục khá cới mở, hai năm này lại được trị vì bởi Đông Phương Diệu, đồ bậy bạ ít dần, dân chúng an cư lạc nghiệp, thuế má giảm bớt, chính sách khai hoang mở rộng ,diện tích nông nghiệp được triển khai, cuộc sống của dân chúng không ngừng được cải thiện .
Điều kiện cuộc sống dân chúng tốt hơn nên tự nhiên cũng có tâm tư hưởng thụ cuộc sống.Mà kinh thành luôn luôn là cái nơi phồn hoa đô hội nhất cả nước, đặc biệt đêm nay lại là đêm Thất Tịch, phố lớn ngõ nhỏ lộ ra đủ mọi màu sắc của đèn lồng. Trên đường, người đi có đôi có cặp cùng nhau thưởng đèn, dạo phố, tiệm cơm tửu lâu tân khách tới lui nối tiếp không ngừng.
Bởi vì lúc đi hai người vẫn chưa dùng bữa tối, cho nên ra cung không bao lâu, Đông Phương Diệu liền mang theo Tần Tố Quyết đi đến tửu lâu nổi danh ,trước kia mỗi khi hắn cùng đệ đệ lén chuồn ra khỏi cung đều có đến ăn qua.
“Khi ta cùng Lão Tam còn nhỏ, tuy rằng ta chỉ lớn hơn ba tuổi so với hắn, lại do mẫu hậu dạy bảo, cái gì cũng phải do huynh trưởng dẫn dắt, lão Tam từ nhỏ chính là quan tâm đến rất nhiều chuyện, mỗi lần dẫn hắn chuồn êm ra cung, hắn đều phải tìm cho ta chút ít phiền toái, không phải là đói bụng chính là miệng khô, sau đó chúng ta liền phát hiện tửu lâu này.” Đông Phương Diệu vừa nói, vừa nắm tay nàng tiến vào.
Tiểu nhị của quán này thực thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người khí chất khác biệt, lai lịch không nhỏ, vội vàng đem bọn họ dẫn lên trên lầu ngồi vào một chỗ cạnh cửa sổ, nhưng cũng là vị trí có thể nhìn thấy toàn cảnh trong lâu.
Sau khi ngồi xuống, Đông Phương Diệu gọi một số món ăn quen thuộc mà hắn biết, còn dặn tiểu nhị trước nhất hãy mang một bình trà Bích Loa Xuân để thưởng thức.
Sau khi tiểu nhị rót trà xong xuôi rồi, Đông Phương Diệu nhân tiện nói:“ Tửu lâu này có món gà hấp nấm hương ngon nổi tiếng, đã qua hơn mười mấy năm rồi, không biết hương vị có còn ngon như xưa không?.”
Tần Tố Quyết vừa thưởng thức một ngụm Bích Loa Xuân, không nhịn được chế nhạo,“Trong nhà vị đại gia như chàng có bao nhiêu là đầu bếp hầu hạ, thế mà chàng lại nhớ mãi không quên hương vị gì đó bên ngoài, xem ra chiêu bài đồ ăn trong tửu lâu này, hôm nay nếu không cẩn thận mà thưởng thức, thì thật sự quá phụ lòng người giới thiệu.”
Đông Phương Diệu mặt mày hớn hở,“ Trong nhà dù cho có đầu bếp, ngày nào cũng đều ăn mãi rồi cũng thấy chán, ngẫu nhiên ra bên ngoài nếm thử thì phát hiện ra vô số tư vị mới mẻ.”
“Nói đến như thế, một ngày kia người không phải cũng sẽ chán ghét ta, đến với cô nương khác để tìm hương vị mới mẻ?”
Hắn nao nao, lập tức cầm trụ tay nàng, hai mắt nở rộ ánh sáng vui sướng,“Tố Quyết, nàng đây là đang ghen sao?”
“Khư! Ta còn không nhàm chán như vậy.” Sắc mặt nàng đỏ lên, không chịu thừa nhận suy đoán của hắn.
Hắn lại cười đến thập phần sung sướng, nhìn chằm chằm vào nàng như thể nàng đang có chuyện gì lạ, thề thốt,“ Nàng yên tâm, đồ ăn có thể biến hóa khẩu vị, thê tử ta , chỉ có một mình nàng, ngoài nàng ra , ta sẽ không bao giờ động tâm với nữ nhân khác.”
Tần Tố Quyết xấu hổ,vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện không ai nghe được, thế này mới yên lòng, bất quá phía dưới bàn, nàng vẫn là không khách khí dùng sức đạp cho hắn một cước, Đông Phương Diệu bị đau, nhưng vẫn thập phần hạnh phúc.
Hai người cười đùa một trận, người xung quanh nhìn vào không khác một đôi tình nhân đang yêu nhau mãnh liệt, hẹn hò nơi chốn đô hội.
Lúc này dưới lầu, một nam tử mặc y phục dị tộc đang đi vào đại sảnh đường, theo bản năng, Tần Tố Quyết lẫn Đông Phương Diệu đều xoay đầu nhìn xuống..
Theo ngay sau hắn lại thêm vài người ăn mặc dị tộc như thế, họ so với người Bắc Nhạc Quốc thì cao lớn, tinh tráng hơn khá nhiều.
Khi mấy người trông giống như tiểu thương đó bước vào, tiểu nhị trong quầy đón tiếp bọn họ vô cùng nhiệt tình.

Đông Phương Diệu cau mày đánh giá những nam tử kia, ngũ quan bọn họ trông khá thâm thúy, dáng vẻ kiên cường, khí chất so với dân thường cũng có sự khác biệt.
“Những người này có chút kỳ quái, rõ ràng cách phục trang của họ giống với tiểu thương, nhưng lại không có ‘chất’ của tiểu thương.”
Tần Tố Quyết cũng nheo hai mắt lại đánh giá, sau một lúc lâu, nàng mỉm cười, ghé bên tai hắn, nhỏ giọng nói:“ Nếu ta không đoán sai, những người này hẳn là đến từ Huyền Cương Quốc.”
Hắn gật đầu,“Ân, nghe tiếng họ nói thì..đúng là đến từ nơi đó.”
“Chàng cẩn thận nhìn lại chiếc giày trên chân họ xem!.” Nàng phân tích nói:“ Người Huyền Cương, dân thường sẽ mang giày màu nâu, quan văn sẽ là màu lam, võ quan đi màu tím, còn lại về phần hoàng tộc thì là màu đen.”
Lại lần nữa đem tầm mắt đảo qua, chỉ thấy giày trên chân mấy người kia đều là màu tím, hắn liền nhíu mày nói:“ Khó trách bọn họ cũng không giống người làm ăn buôn bán. Chính là những người này là võ tướng Huyền Cương, cớ sao lại phải hóa trang như vậy để đến kinh thành Bắc Nhạc Quốc?”
“Vài năm nay Bắc Nhạc cùng Huyền Cương quan hệ như thế nào?”
“Hỗ mặc kệ nhiễu, nói chung là hòa bình.”
Tần Tố Quyết chống cằm,“ Nhưng ta hoài nghi, những võ tướng Huyền Cương kia, lần này tiến đến Bắc Nhạc Quốc, nhất định có âm mưu gì đó!.”
Đang nói, chỉ thấy một cô nương xinh đẹp đang đi ngang qua bàn mấy võ tướng đó thì bị một nam tử trong số họ chạm mông một cái.
Lần va chạm này không nhẹ không nặng, mang theo hương vị đùa giỡn.
Mặt khác, một số người dị tộc khác nhìn thấy thế, cũng tùy hứng mà cười ha ha.
Cô nương kia mặt đỏ lựng, vị công tử đi cùng cô gái cũng đã lộ khuôn mặt trông thật kinh sợ, đối với mấy người kia kêu lên,“ Các ngươi làm gì vậy hả?!”
Những người dị tộc đó không khách khí mà khích bác đáp trả,“ Như thế nào? Lão tử sờ mông nàng một chút, ngươi có ý kiến gì sao?” Nói xong, cố ý cuốn tay áo lộ ra cánh tay rắn chắc.
Vị công tử kia là một thư sinh văn nhược, thấy thế cũng có chút khiếp đảm.
Mặt hắn đỏ lên,nổi giận nhưng cũng không dám lên tiếng.
Cô nương kia vội vàng tiến lên giữ chặt hắn, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó, sau đó dùng sức lôi kéo hắn, kích động rời khỏi tửu lâu.
Mấy nam tử man di kia lại được một trận cười vang, trong đó một người nói:“ Đàn ông Trung Nguyên chính là loại như vậy, ngay cả nữ nhân của chính mình cũng không thể bảo hộ được, còn sống quả thực là lãng phí lương thực.”
“Đúng vậy ! Không sai…!”
Bên cạnh có người tiếp lời, phụ họa khinh thường loại công tử thư sinh văn nhược vừa rồi .
Tần Tố Quyết gặp mấy người này thật sự rất giận, liền nhớ tới hai câu răn dạy bản thân, nhưng Đông Phương Diệu lại cầm trụ tay nàng, hướng nàng lắc đầu, trên mặt lại lộ vẻ tính kế, cười nham hiểm.
“Làm gì mà phải cùng những người kia chấp nhặt mấy chuyện này, đấu khí tức với bọn họ tương đương tự cấp chính mình không thoải mái, chúng ta hôm nay là đi ra ngoài hưởng lạc mà!.” Nói xong, hắn dùng chiếc đũa kẹp lấy một củ lạc, trong nháy mắt, chợt nghe thấy tiếng tên nam tử vừa mới chạm mông cô nương kia kêu lên thảm thiết.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy nam tử kia che mắt trái của hắn, yết hầu không ngừng run rẩy, thật hiển nhiên, Đông Phương Diệu vụng trộm đem củ lạc bắn tới mắt hắn.
Tần Tố Quyết ngẩn ra, lại nhíu mày nhìn Đông Phương Diệu, nhưng vị vạn tuế gia này lại không ngừng gắp lia lịa thức săn vào trong bát của nàng.“Nếm thử món này xem sao? So với Lý đầu bếp nhà chúng ta , xem tài nghệ của ai cao hơn nào!.”
Nàng há miệng ăn, củi lửa vừa đúng, gia vị hoàn mỹ, quan trọng nhất là, xem cái tên vô lại ngông cuồng kia cứ ai ái không biết ngượng, trong lòng nàng cũng rất vui.
Tên vừa bị trúng một mắt đau đớn hét lớn,“ Là tên tiểu tử vương bát đản nào đánh trúng gia gia ta hả?…, Mau lăn ra đây cho gia gia ngươi!!”
Khách nhân khác thấy thế đều không nhịn được cười trộm, nhưng không có một người nào đáp lời.
Tên dị tộc kia bị trúng đòn bất ngờ, không suy nghĩ gì, chỉ cố tìm cho được một kẻ để phát tiết cơn giận, nhưng không ai đáp lại hắn, chỉ có thể cùng đồng bọn la lối om sòm.
Tần Tố Quyết vừa nhìn Đông Phương Diệu vừa nhìn cảnh tượng đáng đời của tên dị tộc vô lại kia, đáy lòng không nhịn được khẽ bật cười. Người này cả đầu, tâm nhãn,đều xấu, nhiều năm trôi qua như vậy, thật sự là một chút cũng chưa có cải biến.
Sau khi đã dùng xong bữa, hai người mới chậm rãi đi ra ngoài tửu lâu, Đông Phương Diệu bất động thanh sắc làm một ám hiệu, không bao lâu, một ám vệ thần không biết quỷ không hay xuất hiện tại trong đám người.
Hắn đến gần người nọ, nhỏ giọng phân phó vài câu bên tai đối phương, ám vệ kia vội vàng gật đầu, theo ánh trăng, lại lặng yên xoay người biến mất.
Tần Tố Quyết hỏi hắn,“Chàng cho ám vệ đi điều tra lai lịch của đám dị tộc kia sao?”
Đông Phương Diệu cười nói:“Hiểu ta chỉ có nàng, Tố Quyết, kiếp này nếu là không có nàng, nhân sinh của ta nhất định sẽ mất đi rất nhiều thú vị.”
Nàng trừng hắn. Người này, thật đúng là càng ngày càng không đứng đắn.

Lúc hai người rời khỏi tửu lầu, sắc trời cũng chưa quá trễ, đêm nay náo nhiệt như vậy, Đông Phương Diệu hưng trí không sai, lôi kéo Tần Tố Quyết đi dạo ở trên những con đường chung quanh.
Hai người đi đến bên hồ Mẫu Đơn, nhìn đến trên mặt hồ không thiếu những người đang thả hoa đăng, đèn đuốc sáng trưng, rất náo nhiệt.
“Tố Quyết, chúng ta cũng đi du ngoạn trên thuyền hoa nhé?”
“Nhưng sẽ có rất nhiều người cũng lên thuyền hoa du ngoạn, đêm nay là Thất Tịch, khó tránh khỏi có thần tử trong triều xuất ngoại mua vui, nếu là nhìn thấy chàng xuất hiện ở đây, không tốt lắm đâu.”
“Có cái gì không tốt? Chẳng lẽ ta còn không dám gặp người sao?”
Nàng trừng hắn liếc mắt một cái,“Chàng tưởng cải trang ra khỏi cung, trừ bỏ thường phục trên người, không ai có thể nhận ra chắc? Tối hôm nay mọi người đều ra ngoài chơi, nếu bởi vì chàng mà huyên náo một phen chẳng phải là làm hỏng nhã hứng của không biết bao nhiêu người hay sao?”
Đông Phương Diệu nhất thời cảm thấy ủy khuất,“Nguyên lai ta không biết suy nghĩ bằng nàng. Ta lại bị coi như bạo quân chỉ biết hưởng lạc,không biết suy tính thiệt hơn!.”
Tần Tố Quyết bật cười, nhéo cánh tay hắn một phen, nhỏ giọng giải thích,“Chàng đúng là đồ trẻ con * trẻ trâu =)) * , ai coi chàng như bạo quân, ý của ta là đêm nay chúng ta đã mai danh ẩn tích đi ra ngoài vui chơi một trận,nhưng cũng phải biết kiềm chế một chút, hơn nữa không phải cứ nơi nào đông người là nơi đó náo nhiệt cả! Chúng ta tùy tiện đi dạo một chút, chẳng phải là tốt hơn không?”
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng rất có đạo lý.“ Hảo, nàng nói gì ta đều tuân mệnh, ai bảo nàng là nương tử ta yêu thương nhất trên đời chứ!”
“Lại ba hoa.” Nàng sẵng giọng.
“Chẳng lẽ ta nghe lời nàng, nàng mất hứng sao?”
“Không để ý tới chàng nữa.” Nàng cười, từ hồ Mẫu Đơn đi theo một phương hướng mới.
Đông Phương Diệu vội vàng đuổi theo, vô cùng thân thiết nắm giữ tay nàng,“Nàng mà không để ý tới ta,ta sẽ thương tâm mà đau lòng đến chết mất.”
Hai người nói nói cười cười, vui đùa ầm ĩ một trận, đúng lúc này, đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ, người nọ thái độ thập phần cung kính, khom người nói:“Công tử, gia chủ của tại hạ mời ngài lên thuyền gặp mặt .”
Khi Đông Phương Diệu thấy rõ diện mạo của đối phương , bất đắc dĩ giơ tay lên vỗ trán mà cười cười.
Đông Phương Diệu nhìn Tần Tố Quyết nói:“Xem ra lúc này không muốn xem náo nhiệt cũng không được nữa rồi.”
Người nọ dẫn đường, hai người theo sát, một lúc sau thì đã bước lên trên một con thuyền vô cùng xa hoa, tráng lệ.
Mà kẻ dẫn đường kia không phải ai khác chính là Dương Cửu, thủ hạ dưới trướng của An Lạc Vương Đông Phương Lạc.
Mấy tháng trước, An Lạc Vương nhận được thiệp mời từ Nhị hoàng huynh, trên thiếp có ghi rõ rằng thê tử của Nhị ca– Thất công chúa của Nam Lăng hoàng triều rất có bản lĩnh, thay hắn sinh một đôi song bào,nay thông tri thiệp mời tới hắn, mời hắn tới Nam Lăng uống chén rượu mừng.
Trùng hợp khi đó Đông Phương Lạc cùng Dung Tiểu Mãn thành thân chưa được bao lâu, liền vào cung thỉnh xin thánh ý của hoàng thượng, hy vọng có thể đi Nam Lăng chúc mừng đại hỉ kia, thuận tiện cũng là du sơn ngoạn thủy một chuyến.
Lúc đó, Đông Phương Diệu chính là cảm thấy hắn rất phiền, liền phái mấy người mang đến mấy hòm châu báu tiễn hắn đi Nam Lăng coi như quà đáp lễ cho thê tử mới của hắn.
Đông Phương Lạc mang theo thê tử đến Nam Lăng, liền ở lại luôn nơi đó.
Chủ yếu là bởi vì thê tử Dung Tiểu Mãn thực sự thích phong thổ của Nam Lăng, hơn nữa nàng cùng thất công chúa Tô Mặc Nhu chơi rất thân,Dung Tiểu Mãn lại thập phần thích đôi song sinh kia.
Cuối cùng hai nữ nhân cũng không biết thế nào tựu thành thân thiết như chỉ trên khăn, cả ngày cứ bên nhau như hình với bóng, làm hại hắn cùng Nhị hoàng huynh Đông Phương Hách thường thường cô chẩm nan miên*.
Vì thế hắn quyết sử dụng đến thủ đoạn mạnh mẽ, dụng tâm bắt thê tử cho dù không cam tâm tình nguyện cũng phải lên ngựa về kinh.
Vừa về Bắc Nhạc, còn chưa tiến cung diện thánh, đã muốn cùng thê tử trải qua ngày Thất Tịch, mà Đông Phương Lạc cũng là một nam tử khổ vì thê tử , vì muốn dỗ thê tử vui vẻ, liền mang theo nàng lên chiếc thuyền hoa này, chuẩn bị ở trên thuyền lãng mạn một phen.
Không nghĩ tới hai người vừa tới thuyền hoa không bao lâu, hắn liền nhìn thấy huynh trưởng đến bên hồ Mẫu Đơn, chính là đang lôi kéo hoàng hậu của huynh ấy nói nói cười cười, vui đùa ầm ĩ.
Dung Tiểu Mãn đã từng gặp hoàng đế, nhưng đây lần đầu nhìn thấy hoàng thượng không có mặc long bào, xuất phát từ bản năng sẽ hướng Đông Phương Diệu thi đại lễ quân thần, lại bị trượng phu một phen kéo trở về.
Đông Phương Lạc thấp giọng nhắc nhở,“ Nàng không thấy hoàng huynh mặc thường phục sao? Đã cải trang ra cung chính là không muốn làm cho người ngoài biết thân phận của hoàng huynh, nàng mà quỳ xuống, vạn nhất chọc hư tâm ý của hoàng huynh, làm không tốt nhất định là sẽ bay đầu ngay!.”
Dung Tiểu Mãn bị lời nói này làm cho phát hoảng, ngơ ngác đứng ở nơi đó, không dám quỳ xuống nữa.
Đông Phương Diệu cười hừ trừng mắt nhìn tam đệ, liếc mắt một cái. Hắn rất hiểu đệ đệ này, lão Tam hắn từ nhỏ liền yêu đến mang thù, lần trước hắn bắt giam Dung Tiểu Mãn, thù này lão Tam luôn luôn ghi tạc trong lòng .
Cho nên lúc trước hắn cố ý chọc giận tam đệ, dụ dỗ hắn xuất thủ, và quả nhiên hắn xuống tay thật , không chút khách khí.
Mấy tháng không thấy, xem tam đệ thần thái phấn khởi, một chuyến Nam Lăng này hẳn là rất vui vẻ.
Vừa nghĩ, hắn cười với Dung Tiểu Mãn nói:“ Lão Tam nói rất đúng, hôm nay trẫm cải trang ra cung, đó là không muốn làm cho người ta biết thân phận của trẫm, muội không cần sợ, hôm nay không cần tuân thủ quy củ trong cung, hết thảy giản lược là tốt rồi.”
Nàng cười gật đầu, nhỏ giọng trả lời,“Muội đã biết.”
Nói xong, khóe mắt dư quang đảo qua, chỉ thấy nữ tử bên người hoàng thượng dáng người cao gầy, khí độ siêu phàm, trong lòng không nhịn được tán thưởng, quả là một tiên tử ung dung đẹp đẽ,cao quý, bất nhiễm phàm trần.
Tuy rằng nàng ấy chỉ mặc thường phục nhưng vẫn có thể làm cho người ta liếc mắt là thấy kinh diễm, khắc sâu ấn tượng.
Tần Tố Quyết cũng nhân cơ hội đánh giá Dung Tiểu Mãn một phen. Nàng đã sớm nghe nói Tam vương gia cưới vương phi, hôm nay vừa thấy, quả nhiên như nàng suy nghĩ ,một nha đầu lanh lợi, cùng Tam vương gia thật xứng đôi vừa lứa.
Đông Phương Lạc nhìn thê tử nói:“Nàng lúc trước không phải hỏi qua ta, hoàng hậu Bắc Nhạc của chúng ta vì sao sau khi hoàng thượng đăng cơ liền biệt tăm biệt tích sao? Hiện tại nhân vật chính đang đứng trước mặt nàng, có cái gì nghi vấn, nàng có thể trực tiếp hỏi tỷ ấy.”
Dung Tiểu Mãn sắc mặt đỏ lên. Tam ca thế nào mà nói như vậy a! Bất quá……
Lại liếc mắt một cái, vụng trộm đánh giá Tần Tố Quyết, vẫn là cảm thấy nàng đẹp quá, khó trách một Thiên Tử lại vì nàng mà phế bỏ hậu cung , chỉ lập duy nhất một mình nàng làm hậu.

Nàng hì hì cười, nhu thuận nói:“Hoàng hậu nương nương, Dung Tiểu Mãn đã sớm nghe nói qua uy danh của người, hôm nay vừa thấy, quả nhiên làm cho Dung Tiểu Mãn thán phục.”
Tần Tố Quyết nghe nàng nói chuyện thảo hỉ, không khỏi cười nói:“Ta cũng vậy,những tin đồn về muội cùng Tam vương gia ta cũng nghe qua không ít đâu.”
Lúc trước khi trợ Diệu đoạt vị, nàng cũng cùng Đông Phương Lạc tiếp xúc qua, biết tính tình đối phương tuy có chút tự cao, hơi hơi thù dai nhưng cũng thật sự rất đáng yêu, trong lòng sớm xem hắn như đệ đệ mà đối đãi.
Đông Phương Lạc tiến lên nói:“Tố Quyết tỷ tỷ, vài năm không gặp, biệt lai vô dạng.”
Đông Phương Diệu lập tức bất mãn, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái,“Cái gì Tố Quyết tỷ tỷ? Nàng là hoàng tẩu ngươi, về sau nhớ cẩn thận cho trẫm.”
Đông Phương Lạc cười đểu, hừ lạnh:“Nếu là không có đệ, huynh làm sao có thể lừa Tố Quyết tỷ tỷ đem về hoàng cung?”
Lúc trước trong buổi đại hôn của hai người, hắn ra tay rất nặng, hoàn toàn là xuất phát từ việc Đại hoàng huynh bày mưu đặt kế, Đại hoàng huynh còn cảnh cáo hắn cần phải đem sự tình làm lớn lên, bằng không huynh ấy sau này sẽ không khách khí, tiếp tục ép buộc tân nương của mình.
Tuy rằng là thánh mệnh nan vi*, nhưng không thể phủ nhận, một đao kia đâm xuống, tâm tình hắn vẫn là thực sảng khoái, khó có thể có được cơ hội báo thù quang minh chính đại,hắn sao có thể không hảo hảo mà tận dụng .
Chính là, hắn cảm thấy Đại hoàng huynh thực sự quá ngốc, biết rõ Tố Quyết tỷ tỷ ở đâu, trực tiếp đem người trói trở về là được,lại còn cố tình muốn dùng cái loại khổ nhục kế này để ép buộc chính mình.
Hắn đã đánh cược với bản thân, khẳng định Tố Quyết tỷ tỷ cũng vẫn sẽ không quên được tình xưa nghĩa cũ.
Nhắc tới việc này, tựa hồ lại khiến cho Tần Tố Quyết bất mãn, nàng âm thầm nhéo Đông Phương Diệu một phen, giáo huấn:“Về sau không được làm cái loại chuyện ngu xuẩn này, miệng vết thương của chàng lâu như vậy mới có thể khỏi, về sau chắc chắn lưu lại vết sẹo, nhìn sẽ rất khó coi.”
Hắn nhún vai, tỏ vẻ không sao cả,“Nam tử hán đại trượng phu, lưu lại sẹo có hề gì, chỉ cần nàng trở về, cho dù để cho Lão Tam đâm thêm vài lỗ nữa, cũng đáng.”
Nghe vậy, mọi người không khỏi không nói được gì, bất quá dù sao hai huynh đệ mấy tháng không gặp, tất nhiên là có rất nhiều điều muốn tán gẫu.
Thuyền hoa rất lớn, mấy người vào trong khoang thuyền ngồi xuống, cho hạ nhân đi ra,nói như thế nhưng thật ra cũng không có nhiều thay đổi.
Đông Phương Lạc kể những việc chính mình đã trải qua cùng huynh trưởng, thuận tiện cũng tâm sự tình hình gần đây của Nhị hoàng huynh Đông Phương Hách ở Nam Lăng.
“Nói đến Nhị hoàng huynh, năm đó hắn bị lão già kia hạ lệnh chém rớt đầu, may mắn được một người thần bí cứu, vài năm nay, Nhị hoàng huynh luôn luôn muốn biết vị cao nhân thần bí kia ở đâu, nhưng đối phương sau khi cứu hắn xong một mạng, liền biến mất biệt tăm. Đại hoàng huynh, huynh rốt cuộc có biết người năm đó đã cứu Nhị hoàng huynh là ai không?”
Đông Phương Diệu bưng chén rượu không hé răng, nhưng Tần Tố Quyết tiếp lời nói:“Kỳ thực người thần bí kia đúng là gia sư.”
“A? Thiên Cơ lão nhân?” Đông Phương Lạc thực khiếp sợ.
Nàng gật đầu,“Gia sư có khả năng đoán trước thiên cơ, năm đó đêm xem thiên tượng, tiên liệu được việc hoàng gia gặp nạn, bất quá không thể không ra tay ngăn chặn kịp thời, vì ngăn cơn sóng dữ, gia sư cố ý từ Hoa Sơn chạy tới kinh thành, cứu nhị vương gia.”
“Ngày đó Cơ lão nhân vì sao không muốn nói ra việc cứu Nhị hoàng huynh?”
“Gia sư luôn luôn không thích can thiệp triều chính, lúc cứu nhị vương gia, trừ bỏ xuất phát từ thương hại thương sinh ngoại, cũng là bởi vì gia sư từng chịu ân huệ của tộc Bố Nhĩ Mạn.”
Khi nhắc tới tộc Bố Nhĩ Mạn , mọi người sắc mặt đều có chút khó coi.
Đông Phương Diệu, Đông Phương Lạc cùng với Đông Phương Hách ở Nam Lăng xa xôi kia nguyên bản là cháu ngoại của tộc trưởng tộc Bố Nhĩ Mạn , nhưng có người tung tin đồn nhảm mẫu hậu là yêu nữ hóa thân nên cũng làm cho vận mệnh của họ bị thay đổi.
Phụ hoàng bọn họ vì tin đồn thất thiệt đó mà đem mẫu hậu chôn sống, còn phái sát thủ truy sát ba huynh đệ bọn họ.
Dung Tiểu Mãn cảm thấy không khí trở nên đè nén, kịp thời thay đổi đề tài, cuối cùng cũng khiến cho tâm tình mấy người trở lại như ban đầu.
“Đúng rồi hoàng huynh, ta cùng Dung Tiểu Mãn trên đường về Bắc Nhạc,nhìn thấy không ít người thương nhân dị tộc đi qua biên ải vào nước chúng ta.”
“Nha? Ngươi cũng nhìn thấy người dị tộc thường lui tới?”
“Hoàng huynh cũng thấy sao?”
Đông Phương Diệu đem chuyện chính mình gặp ở tửu lâu nói ra.
Đông Phương Lược nghe xong, cũng cảm thấy có chút không thích hợp.“Người Huyền Cương thường xuyên lui tới Bắc Nhạc, chắc chắn có âm mưu gì đó, xem ra phải cẩn thận phòng bị trước.”
“Ân, ta đã phái người đi theo hành tung những người đó, mặc kệ bọn họ có âm mưu gì, lấy thực lực Huyền Cương, trước mắt còn không có tư cách cùng Bắc Nhạc ta xung đột.”
Mấy người lại nói chuyện phiếm một trận, Đông Phương Lạc tựa hồ không nhìn thấy hoàng huynh nhà mình cùng hoàng tẩu ân ái, đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện, nói:“ Hai năm này Tố Quyết tỷ tỷ rời cung trốn đi, hoàng huynh ta vì tỷ thủ thân như ngọc. Hiện thời cuối cùng đã đem tỷ lừa trở về, tỷ cũng không nên lại tùy tiện rời đi. Tỷ cũng biết hoàng huynh ta, người này…., mặt ngoài nhìn như nhã nhặn vô hại, kỳ thực tâm nhãn đặc biệt nhiều, nếu là chọc hắn không thoải mái, mọi người trong thiên hạ nhất định cũng sẽ phải không thoải mái theo hắn.”
Tần Tố Quyết sắc mặt ửng đỏ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đông Phương Diệu ngầm bi thương trừng mắt nhìn tam đệ một cái, ám chỉ hắn đừng nữa nói hươu nói vượn, bằng không ngày sau đừng mong sống dễ chịu.
Hắn là Thiên Tử, làm khó dễ vài thần tử chẳng phải là chuyện khó khăn gì .Thấy thế, Đông Phương Lạc vội vàng cáo trạng,“ Nhìn thấy không, hiện nay liền xem ta không vừa mắt, vội vã muốn đuổi chúng ta đi .”
Hắn kéo thê tử, nghiêm trang nói:“Dung Tiểu Mãn, chúng ta vẫn là thức thời chạy nhanh tránh người kia đi, nếu không tránh, hoàng huynh về sau tại trên triều khẳng định nghĩ cách ép buộc ta.”
Nói xong, hắn kéo thê tử đang cắn chân gà, vui vẻ đi qua hưởng thụ thế giới hai người.
Đông Phương Diệu hừ một tiếng.
Tần Tố Quyết cố gắng nén cười. Huynh đệ bọn họ, tình cảm vẫn là giống như năm đó , vẫn chưa bởi vì Diệu lên ngôi hoàng đế mà biến chất nửa phần.
Thấy nàng cười vui vẻ đến như vậy , Đông Phương Diệu đột nhiên thực nghiêm túc tỏ vẻ,“ Lão Tam kia tuy rằng há miệng phun không ra ngà voi, bất quá Tố Quyết, hắn cũng có nói đúng một chút, nếu là ta không thoải mái, khắp thiên hạ mọi người cũng sẽ phải không thoải mái theo ta. Nếu nàng không muốn làm cho người trong khắp thiên hạ này chịu khổ qua ngày …ha ha, về sau không được phép”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.