Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 28


Đọc truyện Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất – Chương 28

Trong lòng Tần VũTinh luôn có một bí mật. Trừ cô ra, điều bí mật này chỉ có mẹ cô biết rõ ràng. Có đôi khi, mẹ Tần nhìn cô một cách bất đắc dĩ, nói rằng nếu côkhông bị cú sốc kia, có lẽ cô sẽ không thay đổi trở thành bộ dáng nhưbây giờ. Cô từ vô cùng tự mãn, biến thành vô cùng dè dặt cẩn thận. Giống như con thỏ đã từng bị hoảng sợ, chỉ cần có chút gió thổi lây động bụicỏ, thì lập tức lui về phía sau không ngừng, lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Chúng ta thường tự hỏi bản thân, tại sao càng lớn lại càng trở nên dối trá?

Bởi vì sợ hãi, hiểu được quan hệ giữa lợi và hại, trở nên có chỗ đáng sợ.

Bộ dạng lúc không sợ hãi là gì? Bạn dám cầm dao, cứa một nhát lên cổ tay?Hay là nhớ rõ lần đầu tiên tự mình làm tổn thương là lúc nào không? Chodù đã xảy ra chuyện gì, nhất định không phải là sau hai mươi tuổi. Chỉcó thiếu niên non nớt mới có can đảm tự tử vì tình, mới có thể cho rằng, chết thật dễ dàng. Cho nên chuyện xem thường sinh mạng thường xảy ravới những cô bé mười lăm, mười sáu tuổi, sẽ vì lý do nho nhỏ nào đókhiến người ta không hiểu được, thậm chí giết người phóng hỏa cũng không thấy tiếc, cũng cho rằng đây là theo đuổi giấc mộng.

Tần Vũ Tinh đã từng là đứa con khiến trời cũng phải kiêu ngạo, tự tin ngạo mạn, con trai khắp thiên hạ hận không thể lọt vào mắt xanh của cô, ngoại trừ Mục Vũ Sâm.

Mục Vũ Sâm là thanh mai trúc mã của Tần Vũ Tinh. Haingười đã chơi với nhau từ thuở sơ sinh. Bởi vì mẹ Tần và mẹ Mục là bạnthân, thỉnh thoảng còn trêu đùa với nhau, thậm chí còn nói kết cô dâunhỏ. Người lớn nói đùa lại lọt vào tai của bọn nhỏ, nhất là cô bé nghexong sẽ suy nghĩ nhiều. Mục Vũ Sâm thật ưu tú, còn nhỏ mà rất chínhchắn, thường xuyên đại biểu trường học tham gia các loại thi đấu, đượcNhất Trung công nhận là nhân vật ‘hot boy’. Kỳ lạ thay, Mục Vũ Sâm hoànmỹ như vậy, ở thời điểm huy hoàng nhất, gặp Tô Tiểu Mộc, đã xảy ra thayđổi.

Có lẽ mỗi con người, đến thời điểm nào đó trong cuộc sống sẽ có thời kỳ phản nghịch, cho nên Tần Vũ Tinh rất ghét Tô Tiểu Mộc. TôTiêu Mộc mồ côi cha, cuộc sống khó khăn, lại xuất thân từ trường trunghọc Cửu Trung lưu manh, thi vào được Nhất Trung theo kiểu tự túc. Vớitính cách bài ngoại của học sinh trung học Nhất Trung, cô khó tránh được sự bài xích của họ. Nhưng Tần Vũ Tinh không để ý người nào bài xích côấy, duy chỉ có Mục Vũ Sâm vẫn luôn giúp đỡ cô. Tâm tư thiếu nữ thiếu suy nghĩ, có rất nhiều lần Tần Vũ Tinh tìm Tô Tiểu Mộc làm phiền. Chỉ là Tô Tiểu Mộc cũng không phải là người dễ bị ăn hiếp, thậm chí trong một lần ngẫu nhiên, bởi vì thái độ cao ngạo của Tần Vũ Tinh, cô (TTM) đã ra tay tặng cho cô nàng (TVT) một cái tát.

Cũng bởi vì cái tát này mà Tần Vũ Tinh đã làm ra một chuyện hối hận đến cả đời.

Quán cà phê rất ít người, vì thế càng ngày càng trở nên hết sức yên tĩnh.Bên cạnh Tần Vũ Tinh là cửa sổ kính trong suốt dài tới mặt đất. Tần VũTinh liếc ra ngoài cửa sổ rồi quay đầu lại.

Sau khi do dự một hồi, cô mở miệng trước: “Chuyện này, hai người đến đây làm gì vậy?”

Tô Tiểu Mộc vẫn giữ im lặng, Lạc An lên tiếng trả lời: “Công ty của TiểuMộc mà một nhà sản xuất thiết bị y tế của Mỹ. Tính đến đại đa số bệnhviện quốc nội đều dùng đồ một lần, không thể nào mua thiết bị y tế caocấp, bọn họ đặc biệt thành lập bộ môn kinh doanh cho vay. Thời giantrước có căn cứ vào nghiệp vụ tốt, đã lựa ra đối tác có thực lực, khiếnbệnh viện từ từ trả lại khoản tiền thiết bị này.”

Tần Vũ Tinh gật đầu nói: “Tương đương với việc nhà sản xuất chịu một phần phí tổn tiền mặt lưu động của bệnh viện phải không?”

“Yes!” Lạc An cười nói: “Phía Nam có một bệnh viện, viện trưởng và viện phó đấu tranh nội bộ, cho nên có liên quan tới tụi anh.”


Tần Vũ Tinh không hiểu cười một tiếng, nói: “Lạc An anh là ông chủ lớn, đương nhiên là phải đi theo công tác, đúng không?” Nếu nói không phảilà vì Tô Tiểu Mộc thì ai mà tin.

Lạc An cười nhẹ, nhìn gương mặtthản nhiên của Tô Tiểu Mộc, túy ý nói: “Cách mạng chưa thành công, cầnphải cố gắng. Đúng rồi, nghe nói em đã đính hôn, năm tới tổ chức gìkhông? Nhớ cho anh biết, để anh gởi em bao lì xì.”

Tần Vũ Tinhkhông biết nói sao, theo bản năng thu lại ngón áp út trống không, nói:“Có chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn, có thể không tổ chức hôn lễ. Gầnđây, kết hôn cũng có thể ly hôn, huống chi chỉ là đính hôn.”

Lạc An ngẩn người ra, không nhiều lời nữa.

“Tại sao hai người đi bệnh viện mà lại chạy tới Lệ Giang?”

Gương mặt Lạc An nóng lên, trả lời: “Nội bộ y viện đấu tranh dữ dội, bệnhviện thả lồng tụi anh. Anh kéo Tiểu Mộc tới Vân Nam giải sầu.”

Tô Tiểu Mộc cau mày, nhưng không lên tiếng. Lãnh đạo nói chuyện, cứ như thế ngồi nghe, cô cũng lười tán dốc với Lạc An.

Tần Vũ Tinh nhíu mày một cái, nói: “Nếu như người của bệnh viện đã mở lời, có lẽ em có thể giúp anh liên lạc.”

Lạc An cong khóe môi: “Không thành vấn đề.” Anh sảng khoái trả lời, đối với Tần Vũ Tinh không chút khách sáo.

Tần Vũ Tinh thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Mộc, hôm nay gặp lại cậu quả thật không tồi, rất tốt.”

Tô Tiêu Mộc ngạc nhiên, nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì.”

Tần Vũ Tinh chấp hai tai, lấy hết can đảm, nói: “Mình thật xin lỗi chuyệnxảy ra ở trung học. Lúc đó mình tùy hứng kích động, thật xin lỗi.”


Tô Tiểu Mộc cúi đầu, không lên tiếng trả lời.

“Cậu nhất định cảm thấy ba chữ ‘thật xin lỗi’ nói rất dễ, rốt cuộc cũngkhông thể thay đổi chuyện ban đầu. Nhưng mình thề, ban đầu đúng là bởivì ghen ghét cậu, cho nên muốn tìm người dạy dỗ cậu. Sau đó sự tình phát triển bất ngờ… Nhưng mình chỉ là tìm người giáo huấn cậu thôi, không có làm tiếp những chuyện khác.”

Tô Tiểu Mộc cụp mắt xuống, cô biếtrõ Tần Vũ Tinh muốn biểu đạt điều gì. Bởi vì Tần Vũ Tinh tìm tên côn đồgiáo huấn cô, không nghĩ tới người kia nhận lầm bạn thân của cô. Chẳngnhững dạy dỗ sai người, còn gây ra vụ tai tiếng hãm hiếp, khiến cho đànanh trung học của cô bị ngồi tù. Chẳng biết tại sao chuyện này lại đổxuống đầu cô, có thư nặc danh của phụ huynh học sinh, yêu cầu trường học khai trừ cô… Sau đó cô bị lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, mẹ cô đi làm công trường bị tử vong, tất cả giống như là một giấc mộng. Cô không rõ mình trải qua đoạn đường tối tăm này như thế nào, hay là cô chưatừng qua khỏi. Nhưng tất cả ngọn nguồn, chính là vì sự trả thù tự cao tự đại lúc ban đầu của Tần Vũ Tinh.

**Lời người chỉnh ngữ: Ah,không lẽ “đàn anh trung học” của Tô Tiểu Mộc là anh Thiên?Mình có cảmgiác Mã Hiểu Dạng tô vẻ một trong những nữ phụ phản diện điển hình trong ngôn tình thành nữ chí[email protected]@

Chuyện này rất giống chuyện ngheđược mấy ngày trước. Có một đứa bé ở lầu 10 đẩy hồ cá thủy tính xuống,đụng trúng công nhân kỹ thuật đang sửa máy điều hòa ở lầu 5. Công nhânkỹ thuật té xuống đất. Vì tránh đụng phải anh ta, chiếc xe tải bẻ taylái đột ngột, lật nghiêng đè xẹp hai chiếc xe giường nằm. Cùng lúc xegiường nằm có người, vì vậy gây ra án mạng. Bạn sẽ không bao giờ biết rõ vì nhất thời xúc động làm việc không suy nghĩ mà bản thân sẽ gây ra hậu quá xấu như thế nào!

Đây là một trận tai họa bất ngờ.

Đáng tiếc năm đó bọn họ đều là thiếu niên… tranh giành khí thế, cả đời áy náy.

“Thật xin lỗi…” Tuy rằng bây giờ xem ra rất vô ích, nhưng Tần Vũ Tinh vẫn hi vọng có thể nhận được một đáp án.

Tô Tiểu Mộc thở ra nhẹ nhàng, nói: “Không có gì.”

…… Như trút bỏ được gánh nặng, hốc mắt Tần Vũ Tinh ửng đỏ, nói: “Cám ơn cậu, Tô Tiểu Mộc.”

Tô Tiểu Mộc không lên tiếng, bưng ly cà phê lên, uống cạn một hơi. Có lúcso với gây tổn thương cho một người, tha thứ cho họ lại cần nhiều canđảm hơn. Cô thản nhiên quay đầu, nói: “Đã không còn quan trọng nữa rồi.Nếu như là cậu tới xin lỗi mình tám năm trước, mình có thể nhặt đại mộthòn đá mà đập vỡ đầu cậu. Nhưng đã tám năm rồi, sự tình rành rành trướcmắt năm đó nay chỉ là hồi ức. Có lẽ hôm nay cậu nói chuyện với mình,ngày mai coi như là chuyện của ngày hôm qua, một năm sau lại xem như là quá khứ. Chúng ta không phải bạn bè, cho nên mình có thể nói với cậu,không có gì.”

Tần Vũ Tinh lau khóe mắt, không nhiều lời nữa. Bọnhọ không phải bạn bè, ngược lại nước chảy bèo trôi. Bên trong bi kịchnăm đó, còn có ẩn giấu những người khác, có thể là bạn của Tô Tiểu Mộc.Cô ráng cười một lần nữa, đôi mắt đo đỏ nói: “Tóm lại, vẫn là muốn cámơn cậu.” Cô nói xong nín khóc rồi cười, cố gắng hóa giải bầu không khíngột ngạt.


Ánh mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên pháthiện một bóng dáng quen thuộc. Cô sợ hết hồn, lúng túng nói: “Mình phảira ngoài trước đã!”

Cô chạy ra cửa, nhìn chằm chằm Hạ Thiên đứng bên lề đường, hỏi: “Làm sao anh biết tôi ở đây?”

Hạ Thiên thản nhiên liếc mắt nhìn cô, rồi lại nhìn hai người bên trong quán cà phê, hỏi ngược lại: “Người đàn ông là ai?”

“Anh quản nhiều quá đi!” Tần Vũ Tinh bất mãn nói.

Hạ Thiên cúi người, dán miệng vào sát lỗ tai cô, tư thế hai người mập mờ,ánh mắt của anh nhìn về phía Lạc An, miệng mấp máy nói: “Em không biếtđiện thoại Apple có một công năng gọi là định vị hay sao?”

Tần Vũ Tinh sửng sốt: “Đó cũng chỉ để tôi tự định vị thôi!”

Hạ Thiên cười, nói: “Tối hôm qua tôi đã kết nối điện thoại của em với icloud của tôi rồi…”

! ! ! Tần Vũ Tinh muốn dùng ánh mắt chém chết anh…

“Hạ Thiên!” Tần Vũ Tinh hít vào một hơi thật sâu: “Tôi thật không ngờ anh là thứ người như thế!”

Ánh mắt Hạ Thiên tối lại, nét mặt biểu lộ chút tự giễu: “Tôi đã nói sớm với em, tôi không phải là người tốt gì. Huống chi tối hôm qua em làm tôi…Người nào quy định đàn ông có thể bị ‘chơi xong rồi bỏ’?”

“Đủrồi!” Tần Vũ Tinh cả giận nói. Làm sao cô lại trở thành người ‘chơi xong rồi bỏ’. Lúc trước tự nhiên sao lại cảm thấy Hạ Thiên hiền lành dễ bắtnạt! Một cô nhi, tội phạm, có thể chạy tới lăn lộn trong một quán bar ởThâm Quyến, rồi ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ, lại có thể lột xác trởthành nam thần tam hảo* (mình nghĩ tam hảo này chắc là giàu có, đẹptrai, nổi tiếng). Làm sao có thể một đường thẳng tiến mà không dùng chút thủ đoạn chứ? Cô trúng phải khỉ gió gì mới có thể xem anh như là sự anủi! Nhìn lại bây giờ, khốn kiếp anh ta còn khó chơi hơn so với phóngviên nhà báo.

“À, tôi may mắn tìm được em. Vừa rồi Tiểu Vương đến khách sạn.”

Tim Tần Vũ Tinh co bóp một cái, hỏi: “Anh chưa đi?”

Hạ Thiên hất cằm lên, đúng lý hợp tình nói: “Không phải em đã nói tôi thích chờ em thì chờ sao?”

….. Tần Vũ Tinh nghẹn lời: “Tiểu Vương có phải hiểu lầm cái gì không hả?”


Hạ Thiên quay đầu thản nhiên nói: “Chuyện này tôi không biết. Bất quá côta nói vị hôn phu Từ Trường Sinh của em gọi điện thoại tới chủ nhiệm Từ. Hiện giờ bệnh viện phái người tới đón cô ta đi Cổ Trấn.”

…. Tần Vũ Tinh cắn môi, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Ha ha.” Hạ Thiên bật cười, híp mắt nói: “Em nên sớm nói với tôi là em muốn đi sân bay tìm Từ Trường Sinh. Tần Vũ Tinh, rốt cuộc là em hèn hạ haytôi hèn hạ?”

Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, khổ sở nói: “Anh cảm thấy vạch trần sự khó xử của người khác thú vị lắm sao?”

Hạ Thiên nhìn cô chằm chằm, thái độ dịu đi một chút: “Dù sao tôi cũng đã nói với Tiểu Vương rồi.”

“Nói cái gì?” Tần Vũ Tinh nhíu mày.

“Quan hệ của chúng ta.”

“Chúng ta có quan hệ từ khi nào hả?” Tần Vũ Tinh chất vấn anh.

Hạ Thiên cắn môi, trả lời: “Chính là kể chuyện của tôi và em tối hôm qua cho cô ta nghe…”

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, rít giọng nói: “Hạ Thiên, cái miệng của anh lớncở nào! Loại chuyện này mà cũng đi nói với Tiểu Vương! Ý anh muốn bị TừTrường Sinh ghét bỏ hay là tôi chán ghét tôi đây hả?”

“Dù sao tôi đã nói rồi. Huống chi Tiểu Vương cũng không phải là cô ngốc, cô ta không có mắt nhìn à!” Hạ Thiên cãi lại.

“Cho nên?” Tần Vũ Tinh tức giận nhìn về phía anh.

“Tôi cũng đã nói với cô ta là em không muốn gặp mặt Từ Trường Sinh, muốncùng tôi đi chụp quảng cáo phiên bản cổ trang trong thôn, để cho cô tangăn cản Từ Trường Sinh lại, hay là phái người đưa đối phương trở về.Nếu không Từ Trường Sinh sẽ biết được giáo sư Tần của cô ta có giantình.”

“Sao lại là gian tình rồi!” Quả thật Tần Vũ Tinh khóckhông ra nước mắt. Cô có thể tưởng tượng Tiểu Vương khờ khạo làm thế nào giúp cô che giấu phần gian tình này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.