Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 72: Vây kín xung quanh


Đọc truyện Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em – Chương 72: Vây kín xung quanh

Edit: TH

Ăn xong bữa trưa, Cố Vân Thanh chơi đùa ở phòng khách. Quách Bác Viễn đang gọi điện với Trình Dịch, có vẻ đang bàn chuyện công việc. Còn bác Triệu thì ở phòng bếp dặn dò thực đơn bữa tối.

Thấy cảnh này, Trình Diên đánh mắt ra hiệu với Khương Khê.

Trong lòng Khương Khê đánh thót, một lúc lâu sau, cô ta cắn chặt răng, bắt đầu tiến lên phía trước.

Cố Vân Thanh chạy vòng quanh bàn trà để xuôi bụng. Hôm nay cái nắng buổi trưa quá gắt, sen lại chẳng có ở đây, cô không thể để bác Triệu hơn sáu mươi tuổi cùng mình ra ngoài sân phơi nắng được.

Khương Khê mới bước về phía này hai bước, Cố Vân Thanh lập tức phát hiện ra cô ta.

Bởi vì thính giác và khứu giác của chó cực kì nhanh nhạy, không cần nhiều động tác, những động tĩnh xung quanh có thể cảm giác được hoàn chỉnh.

Cố Vân Thanh dừng lại, đứng đằng xa nhìn Khương Khê, “Gâu?”

Có việc gì sao?

Nhìn đôi mắt ngây thơ trong trẻo của con chó Berger, trong lòng Khương Khê vừa khổ vừa rối, suýt nữa không nói nên lời.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện Trình Diên đã hứa, cô ta vẫn hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: “Chị dẫn em đi chơi được không?”

Có chuyện không thích hợp, rất lạ.

Cố Vân Thanh lại không phải trước chưa từng gặp Khương Khê, trạng thái hiện giờ của cô ta, thật sự là quá mức xa lạ.

Tuy tính Cố Vân Thanh hoạt bát, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu. Nhập vào nhiều động vật như vậy, có thể nói trực giác của cô cũng nhanh nhạy như động vật vậy.

Cố Vân Thanh theo phản xạ lùi về sau hai bước, nghiêng đầu nhìn Khương Khê.

Cô không dám quá tin tưởng, Trình Diên hiện giờ còn ở dưới lầu. Với quan hệ của Trình Diên và sen, hắn ta sao có thể sẽ để Khương Khê tới đây chơi với cô.

Thấy Cố Vân Thanh lùi bước, Khương Khê chỉ cho rằng cô không quen, vì thế giọng càng trở nên dịu dàng, “… Lục Lộ?”


Cố Vân Thanh nhìn chằm chằm bàn tay mảnh khảnh của Khương chừng một phút đồng hồ. Ngay lúc biểu cảm trên mặt Khương Khê gần như không duy trì nổi nữa, dưới chân cô hơi động đậy, thử đi qua.

Khương Khê… Không đánh lại cô được.

Lúc đầu ngón tay thành công chạm đến chiếc mũi ươn ướt của Berger, Khương Khê không nhịn được hơi rúm lại.

Cứ như vậy, hai người không ai cất tiếng. Một người đang không biết nghĩ gì, một kẻ đang lẳng lặng cảm nhận cảm giác được vuốt lông.

Liếc mắt một cái nhìn Trình Diên không chớp mắt ở đây. Khương Khê bỗng cảm thấy mình có lẽ là người cực kì giả nhân giả nghĩa. Rõ ràng biết con Berger này nghe không hiểu, nhưng cô ta vì để mình không cắn rứt lương tâm, vẫn khẽ nói, “… Trình Diên bảo chị dẫn em qua đó, chị không biết hắn muốn làm gì. Nếu như em nghe hiểu được, đừng đi qua được không?”

Trên thực tế, trải qua hơn một năm chung sống, sao Khương Khê có thể không biết Trình Diên sẽ làm cái gì? Nói cho cùng, chỉ là mâu thuẫn trong lòng, vừa muốn để con Berger này biết, lại không muốn để nó biết mà thôi.

Cố Vân Thanh nghe vậy tai run lên, trong lòng có chút ngạc nhiên.

Trình Diên tìm cô làm gì? Chẳng lẽ hắn ta quả thật thừa dịp sen không có ở đây, tới trả thù cô?

Nhưng, Trình Diên ngồi trên xe lăn, sao có thể đánh thắng cô được? Hắn ta không lượng sức bản thân mình à?

Cố Vân Thanh do dự một chút, vẫn đi theo Khương Khê.

Khương Khê nhìn con chó Berger phía sau, không biết nên bày ra vẻ mặt nào đến đối mặt với Trình Diên.

Đơn giản, hiện tại Trình Diên cũng chẳng để ý đến Khương Khê. Nếu không, hắn ta thấy trong mắt cô ẩn chứa sự không đành lòng, không biết sẽ tức giận thành bộ dạng nào.

Trình Dịch, bao gồm tất cả người hay động vật bên người anh, bây giờ đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Trình Diên. Phải nhất định rút nó ra mới thoải mái.

Nhìn thấy con Berger từng chút lại gần mình, Trình Diên hít sâu một hơi, biểu cảm vặn vẹo vươn tay, “Cho tao sờ?”

… Thật sự muốn ngoặm cái gương lại đây, để hắn ta soi xem mình là cái bộ dạng gì.

Cố Vân Thanh cảm thấy, chỉ với cái bộ dạng này của hắn ta, đừng nói cô là linh hồn con người, ngay cả Lục Lộ chân chính ở chỗ này, chắc chắn sẽ không mắc mưu.


Không biết suy nghĩ trong lòng Cố Vân Thanh, Trình Diên thấy cô chậm chạp không chịu lại gần, vì vậy vội vàng không chờ được di chuyển xe lăn lên trước.

Đến khi cảm giác được bàn tay gã đàn ông sờ trên đỉnh đầu, cả người Cố Vân Thanh giật thót.

Biến… Biến thái!

Nhìn thấy con Berger này xoay người muốn chạy, Trình Diên một tay nhanh chóng bắt được cái đuôi của cô, một bàn tay khác lại đột nhiên giơ ra phía trước tóm lấy. Vẻ mặt của hắn cũng từ kiềm nén bình tĩnh, trở nên dữ tợn.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, cả Khương Khê đứng gần ngay trong gang tấc cũng không kịp phản ứng lại.

“Gâu!”

“Choang!”

Sau tiếng chó kêu là tiếng đồ sứ vỡ vụn, ngay sau đó, còn cả tiếng Trình Diên kêu thảm thiết.

Trình Diên che lại bàn tay chảy máu đầm đìa, sự âm u và cáu giận trong mắt như tràn ra, “Mày dám cắn tao!”

Cố Vân Thanh thò chân vào trong miệng, xoa hai cái thật nhanh. Sau khi cảm giác mùi máu tươi phai đi một chút, cô bắt đầu hung tợn trợn mắt nhìn Trình Diên: “Gâu gâu gâu!”

Cắn mày đấy thì sao?!

Cố Vân Thanh hoàn toàn không nghĩ tới, vậy mà Trình Diên tính xô bình hoa đè chết cô.

Nhìn những mảnh vỡ dưới mặt đất, Cố Vân Thanh thoáng cái cũng bực.

Cái bình hoa bị Trình Diên đẩy không phải bình nhỏ, mà là một cái bình hoa trang trí cao khoảng nửa mét. Ở phần đáy có vẽ hình rồng và phượng trên nền màu xanh. Cái bình này nếu thực sự rơi xuống đầu cô, không chết cũng tàn phế. Đến lúc đó còn có thể nói là trong lúc chơi đùa cô không cẩn thận làm đổ nó, cực kì hoàn hảo. Dù sao chẳng ai chứng kiến, cô cũng không có cách nào mở miệng giải thích.

Nghĩ đến đây Cố Vân Thanh nghiến răng, cô cảm thấy cái ngoặm ban nãy của mình vẫn còn nhẹ chán.


Phía động tĩnh ở phòng khách bên này thật sự quá lớn, cho nên bác Triệu ở phòng bếp và Quách Bác Viễn ở hành lang đều nghe được tiếng động.

Quách Bác Viễn vốn cũng đã cúp điện thoại, đang chuẩn bị quay về phòng khách. Bây giờ chân bước càng nhanh, gần như chạy không ngừng.

Còn hơn hai mươi mét nữa, hai ba giây anh ta đã chạy tới nơi.

Quách Bác Viễn nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, đồng tử không kiềm được hơi co rút lại.

Anh ta không ngờ Trình Diên sẽ phát rồ như vậy!

Tuy rằng không chứng kiến lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy vết thương trên tay Trình Diên bị chó cắn, Quách Bác Viễn bỗng hoàn toàn hiểu ra.

Trong mắt anh ta, chó ta vốn sẽ không tùy ý cắn người bao giờ, trừ phi người này chọc giận nó.

Quách Bác Viễn bình tĩnh đến cạnh con Berger đang thở dồn dập, quan sát cô cẩn thận một phen, không thấy vết thương nào trên người cô. Lúc này anh ta mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà ngay sau đó, chính là không kiềm được lửa giận.

Quan hệ giữa sếp và Trình Diên vốn đã không tốt, Quách Bác Viễn cũng không cần thiết phải dùng kính ngữ, trực tiếp nói thẳng, “Anh đã làm gì?!”

Trình Diên nhìn bác Triệu và Quách Bác Viễn đứng chung một chỗ căm tức nhìn mình. Hắn ta bỗng bật cười, có điều nụ cười này thấy thế nào cũng quái gở, “Tao vốn muốn dịu dàng với nó, không ngờ nó lại chẳng biết điều như vậy.”

Ngoan ngoãn bị hắn ta giết chết không tốt sao?

Trên thực tế, buổi sáng để Khương Khê dụ con chó Berger này lại đây, chỉ là hứng thú nhất thời của Trình Diên mà thôi.

Nhưng mà thời gian qua đi, trong ba bốn tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trong lòng hắn ta bỗng nảy ra ý định. Cái ý định này vừa loé lên, Trình Diên không thể kiềm được.

Hôm nay Trình Dịch đi xử lý công chuyện, dĩ nhiên hắn ta biết. Mà cái chuyện này lại còn là sai lầm của hắn, cho nên hiện giờ xem ra, ba mẹ vẫn nghiêng về phía hắn ta. Nếu như vậy, hắn chỉ cần nghĩ cách để bọn họ vĩnh viễn mãi như vậy thì tốt.

Thằng em trai yêu quý của hắn yêu thích con Berger này cỡ nào, hắn ta nhận ra được. Nhưng nếu hắn ta giết chết con Berger này?

Trình Dịch tất sẽ nổi trận lôi đình, nhưng ba mẹ sẽ che chở cho hắn ta. Cứ như vậy, quan hệ giữa hai bên vốn cứng ngắc lại càng dậu đổ bìm leo. Đến lúc đó hắn ta thêm dầu vào lửa, chờ mâu thuẫn đạt tới đỉnh điểm, không còn hoá giải nổi nữa. Một người thừa kế mang lòng oán hận còn thích hợp hơn nhiều kẻ thừa kế mang hai cái cân tàn tật.

Trình Diên chuẩn bị dao sắc chặt đay rối*, hiện tại để cho Trình Hoài Tông và Ôn Ngọc Văn lựa chọn một người giữa hai người bọn họ. Đây là cơ hội duy nhất mà hắn ta có thể nắm chắc được.

(*) Ý là giải quyết nhanh chóng.


Bây giờ trên tay hắn bị con chó kia cắn một cái, để lại chứng cứ, còn thao túng nhiều chỗ hơn nữa.

Cho nên, chỉ cần con chó này chết là được.

Nhìn vẻ mặt u tối của Trình Diên, kết hợp với lời hắn nói, trong lòng Cố Vân Thanh cảnh giác tới cực độ.

Quách Bác Viễn cũng cảm thấy có chút không ổn, anh ta thấy tình huống đang mất khống chế, mau chóng lôi điện thoại ra, muốn gọi cho sếp.

Chỉ mới nửa ngày, sao Trình Diên có thể điên thành thế này!

Bác Triệu lui về phía sau hai bước, chuẩn bị đi sờ máy bàn đặt bên cạnh, kêu bảo vệ ở khu biệt thự tới. Ông cũng cảm thấy, Trình Diên điên rồi, có lẽ vì điên rồi nên mới càng làm cho người khác cảm thấy đáng sợ.

Một tên điên, ai có thể biết hắn ta sẽ làm ra chuyện gì.

Nhìn động tác của bọn họ, Trình Diên bỗng phá lên cười, “Muốn gọi người à? Muộn rồi!”

Cố Vân Thanh nhanh chóng động đậy lỗ tai, tiếp theo cô lập tức nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn vặt bên ngoài căn biệt thự.

Bây giờ chạy ra không còn kịp rồi, Cố Vân Thanh chỉ có thể liều mạng túm lấy ống quần của bác Triệu và Quách Bác Viễn kéo về phía góc phòng khách.

Rất nhanh, năm gã đàn ông lực lưỡng mau chóng đi đến.

“Mẹ kiếp! Vệ sĩ của Trình Diên!” Quách Bác Viễn không nhịn được chửi thề một câu, sau đó anh ta tìm kiếm điện thoại càng mau hơn. Nhưng mà không biết có phải vì khẩn trương hay không, vân tay mở khóa liên tiếp ba lần đều không mở được. Không có cách nào khác, anh ta chỉ có thể nhập mật khẩu.

Đến cả bác Triệu, dĩ nhiên ông cũng chưa kịp gọi điện thoại.

Một tên vệ sĩ đi thu di động của những cô giúp việc, mặt khác bốn tên còn lại mau chóng áp sát bọn Cố Vân Thanh. Những người này nếu đã nhận mệnh lệnh, đương nhiên không phải là đến tay không. Mỗi người bọn chúng trong tay đều cầm theo cái gậy như bóng chày làm bằng sắt, trên bề mặt phản xạ ánh sáng của kim loại khiến người ta không rét mà run.

Lưng Cố Vân Thanh cong như cái cung, hé ra hàm răng sắc nhọn, như hổ rình mồi nhìn bọn chúng.

Còn may cô mới đến cạnh Trình Diên, làm âm mưu dự tính của hắn bại lộ. Bây giờ còn có một chút chuẩn bị tâm lý. Nếu không đột ngột gặp phải loại tình huống thế này, hơi ngây người một chút thì tiêu đời rồi.

Cố Vân Thanh ngàn vạn lần nghĩ đến cách mình quay về thân xác của mình, nhưng tuyệt đối, không bao gồm bị đám người này đánh chết!

Đêm khuya nhá hàng chơi =)))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.