Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 95: Một trận thành công
ÐÓ là Thánh Hiệp Du Lập Trung, Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam, Du Băng
Viên, Vũ Duy Ninh và các đặc sứ áo vàng của Ðồng Tâm Minh gồm Vạn Nhân
Ðịch Uất Trì Hoẵng, Thần Ðà Tử Hầu Thông, Thanh Khê Lão Nhân Từ Giới
Nhiên, Mục Dã Kỳ Khách ôn Chi Yến, Thiết Trượng ông Mạc Hiển Bình, Hắc
Công Công Vũ Văn Ðỉnh, Hắc Bà Bà Ngư Tri Xuân, Phi Long Trảo Vi Uy
Lương, Nhất Ðẩu Tiên Lý Trạch, Hỏa Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa.
Thân Thủ Tướng Quân mở to mắt, vừa sợ vừa mừng nói:
– Các vị các vị đều tới cả rồi.
Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nụ hỏi khẽ:
– MỘ Dung đặc sứ bất ngờ lắm phải không?
Thân Thủ Tướng Quân phấn khích đáp:
– Chứ sao! Thật không ngờ các vị lại tới mau như vậy – Lại có vị này…
ông ta đưa mắt nhìn Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam, mặt đầy vẻ lạ lẫm kinh ngạc nói:
– Có phải là lão đại ca Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam không?
Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam gật đầu cười nói:
– Hai mươi năm không gặp, không ngờ lão khiếu hóa ngươi còn nhận ra được già này.
Thánh Hiệp Du Lập Trung cười chen vào:
– Lư huynh tình cờ gặp tiểu nữ Ở Thanh Nguyên, y và tiểu nữ về Ðồng Tâm
Minh, biết được tung tích của mười một người bọn ta mới đuổi gấp theo
họp mặt.
Nói tới đó, giơ tay chỉ lên núi hỏi:
– Tình hình hiện giờ ra sao?
Thân Thủ Tướng Quân đáp:
– Vô Danh Ma hiện đang chỉ huy quần ma lắp đặt cơ quan, bà ta cho rằng
minh chủ sau nửa tháng nữa mới tới đây được, nên tính xây dựng gấp trong mười ngày, chuẩn bị lấy đây làm căn cứ để một phen tử chiến với Ðồng
Tâm Minh.
Du Lập Trung khẽ cười một tiếng nói:
– Nếu bà ta biết rằng chúng ta đã tới đây, không rõ sẽ nghĩ thế nào?
Thân Thủ Tướng Quân hỏi:
– Minh chủ quyết định ra tay ngay à?
Du Lập Trung gật đầu đáp:
– Ðúng vậy, ngươi mau trở về gọi Cái đặc sứ ra đi.
Thân Thủ Tướng Quân mừng rỡ nói:
– Hay quá, nghe nói đường lui của tòa tổng đàn này chưa làm xong, hiện
tại chúng ta chỉ cần chặn Ở cửa vào, thì có thể có một mẻ lưới quét sạch bọn họ!
Nói xong tra kiếm vào vỏ, co người chuẩn bị vọt lên núi.
Hỏa Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa nói:
– Chờ một chút, lão ăn mày già!
Thân Thủ Tướng Quân vội dừng lại hỏi:
– Nhiếp huynh muốn lão khiếu hóa cầm mấy quả Tích Lịch Ðạn vào trong kia phải không?
Hỏa Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa cười nói:
– Không phải Tích Lịch Ðạn mà là cái này…
Vừa nói vừa móc túi ra tám vật hình tròn nhét vào tay Thân Thủ Tướng quân.
Thân Thủ Tướng Quân ngạc nhiên hỏi:
– cái này là đồ chơi gì vậy?
Hỏa Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa đáp:
– Ðây là loại Tân Ðạn lão phu mới sáng chế ra, gồm có tiêu, ớt và thuốc
nổ trộn lẫn chế thành. Dùng sức ném mạnh xuống đất sẽ phát nổ, rất có
hiệu quả trong việc đối phó với lũ chuột trốn núp trong hang núi hay địa thất. Lúc ngươi và Cái huynh ra rồi, cứ ném loại Tân đạn này ra, sẽ có
một trường vui vẻ xem rất thích mắt đấy!
Thân Thủ Tướng Quân cười nói:
– Hà, Nhiếp lão huynh lắm trò màu mè quá, thật chẳng thẹn với cái tên Hỏa Dược Vương!
Hỏa Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa cười nói:
– Không khiến ngươi khen, thôi đi mau đi!
Thân Thủ Tướng Quân nhét tám quả Tân đạn vào người, lập tức vọt lên một cái, nhằm phía đỉnh núi lao lên.
Thánh Hiệp Du Lập Trung liên chỉ huy mọi người chia làm ba đường lên đỉnh
núi, ai cũng thi triển khinh công lặng lẽ tiến sát tới chỗ cửa đường vào tổng đàn của Phục Cừu Bang.
Hơn mười người lén lên sát núp lại
trong khu rừng cạnh đường vào lòng núi, yên lặng chờ Thân Thủ Tướng Quân và Bắc Hải Ngư ông ra rồi, sẽ xuất hiện chẹt ngang đường vào, tung lưới bắt sạch đám ma đầu của Phục Cừu Bang.
Lại nói Thân Thủ Tướng
Quân tiến vào lòng núi xong, đi qua phòng khách lớn nhìn thấy Vô Danh Ma và Tam Tuyệt Ðộc Hồ đang mở một tấm họa đổ chỉ trỏ, bèn bước tới nói:
– Khải bẩm bang chủ, thuộc hạ đã chôn cất hai vị Hắc, Thẩm xong roi.
Vô Danh Ma gật đầu Ờ một tiếng, chỉ vào một chỗ trên họa đổ nói:
– Xin Hổ lão tới chỗ phòng này giúp đỡ mọi người bài trí cơ quan.
Thân Thủ Tướng Quân khom lưng vâng dạ rồi cất bước vào thông đạo Tới nơi đã
thấy trong phòng có hai mươi lão ma đầu đang bài trí các loại cơ quan,
bày ra đủ loại bánh xe dây xích, Bắc Hải Ngư ông giả mạo Hận Thiên ông
Từ Tam Giáp cũng trong số đó, lập tức bước tới gần khêu nhẹ một cái.
Bắc Hải Ngư ông hội ý, dừng tay hỏi một lão ma đầu bên cạnh:
– Lão huynh, đi giải chỗ nào vậy?
Thân Thủ Tướng Quân lập tức nói chen vào:
– Ở phía ngoài kia, để lão phu dắt ngươi đi.
Nói xong quay người đi liền.
Bắc Hải Ngư ông đi theo ông ta ra khỏi phòng, thấy trên thông đạo không có một ai mới truyền âm hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Thân Thủ Tướng Quân truyền âm đáp:
– Báo ngươi biết một tin mừng, bọn họ tới rồi!
Bắc Hải Ngư ông sửng sốt hỏi:
– Ai tới?
Thân Thủ Tướng Quân đáp:
– Cha con minh chủ, Vũ Duy Ninh, Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam và mười vị đặc sứ.
Bắc Hải Ngư ông hai mắt trố ra, kinh ngạc hỏi:
– Ngươi đùa đấy à?
Thân Thủ Tướng Quân nói:
– Ðây là chỗ nào mà lão khiếu hóa dám đùa với ngươi!
Bắc Hải Ngư ông hỏi:
– Thật sao?
Thân Thủ Tướng Quân đáp:
– Thật mà!
Bắc Hải Ngư ông mừng rỡ nói:
– Còn có cả Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam à?
Ðúng thế. Nghe nói là Du Băng Viên tình cờ gặp ông ta Ở thành huyện Thanh
Nguyên, còn tình hình cụ thể thì lão khiếu hóa chẳng biết gì.
Bắc Hải Ngư ông hớn hở nói:
– Có Lưu Lãng Thiên Sứ ra tay giúp đỡ, Vô Danh Ma chắc chắn thua rối!
Thân Thủ Tướng Quân nói:
– Minh chủ định ra tay ngay, bọn ta chạy ra thôi.
Bắc Hải Ngư ông hỏi:
– Chuẩn bị ra tay thế nào?
Thân Thủ Tướng Quân lấy ra bốn quả Tân Ðạn đưa cho Bắc Hải Ngư ông nói:
– Ðây là Tân Ðạn của lão Nhiếp mới chế ra, lúc chúng ta chạy ra ngoài,
dọc đường cứ ném cái này có thể tạo ra một trường hỗn loạn.
Bắc Hải Ngư ông đón lấy bốn quả Tân Ðạn, mắt sáng lên hỏi:
– Ra tay bây giờ phải không?
Thân Thủ Tướng Quân đáp:
– Ðúng rồi!
Bắc Hải Ngư ông nói:
– Vậy thì phải phát cho bọn này một quả trước.
Nói xong, giang thẳng tay ném luôn một quả Tân Ðạn vào phòng.
“ám” một tiếng vang rền, trong gian phòng bốc lên một đám lửa khói mịt mù!
– ái cha!
– Mẹ ơi, chuyện gì thế này?
Hơn hai mươi lão ma đang lắp đặt cơ quan kêu la rối rít, lập tức bỏ chạy
tán loạn, kế đó phát ho phát sặc ầm cả lên. Làn khói dày đặc chưa lan ra tới ngoài phòng, Thân Thủ Tướng Quân và Bắc Hải Ngư ông đã nghe thấy
mùi cay xé mũi bốc lên, hai người không hẹn mà cùng nhảy mũimộtlúc!
Bắc Hải Ngư ông cười nói:
– Quả là lợi hại! Chạy mau!
Hai người lập tức chạy luôn ra ngoài, vừa qua một đoạn thông đạo, thấy trước mặt có mấy lão ma đầu chạy tới, đồng thanh hỏi:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Thân Thủ Tướng Quân kêu lên:
– Phòng đặt cơ quan phát nổ! Có lẽ có kẻ địch bên trong giở trò ma, các
ngươi giữ chặt chỗ này, lão phu chạy ra báo với bang chủ.
Mấy tên ma đầu kia đã định chạy theo hai người ra ngoài, nhưng nghe thấy thế
chỉ còn cách đứng lại. Bắc Hải Ngư ông chạy được mấy chục bước, lại quay người thẳng cánh ném một quả Tân Ðạn, lập tức mấy tên ma đầu kia kêu la rầm lên trong thông đạo. Hai người lại chạy thêm một đoạn nữa, thấy Vô
Danh Ma và Tam Tuyệt Ðộc Hồ trước mặt chạy tới. Thân Thủ Tướng Quân kêu
lớn:
– Bang chủ! Không xong rối! Phòng đặt cơ quan đột nhiên phát nổ, có bảy, tám người chết rối.
Vô Danh Ma vừa sợ vừa giận nói:
– Nhất định là gã Lao Kiến Xương giả đặt thuốc nổ, các ngươi mau đi khắp thông đạo báo cho mọi người, cấp tốc lui ngay ra ngoài!
Thân Thủ Tướng Quân và Bắc Hải Ngư ông đang không biết dùng cách gì lấp liếm để rời khỏi bà ta, nghe nói thế quá hợp ý mình, đồng thanh dạ ran, lại
rảo chân chạy luôn ra ngoài. Tam Tuyệt Ðộc Hồ không rõ đã phát hiện được chỗ nào khả nghi, đột nhiên trầm giọng quát:
– Hổ Hóa Long! Từ Tam Giáp! Hai người đứng lại cho ta!
Thân Thủ Tướng Quân và Bắc Hải Ngư ông vốn đã vọt đi được vài bước, nghe
thấy tiếng quát đời nào chịu dừng. Thân Thủ Tướng Quân lại thò tay móc
ra một quả Tân Ðạn cười lớn nói:
– Tả Khâu quân sư, ngươi ngửi thử cái này xem!
“ám” một tiếng, quả Tân Ðạn lại nổ tung trên thông đạo, tro khói mù mịt như
một đám mây trắng mau chóng lan ra! Chỉ nghe Vô Danh Ma rít lên ghê rợn:
– Giỏi lắm! Té ra là hai người các ngươi giở trò ma!
Câu nói vừa dứt, đã nghe bà ta ho sặc sụa nhảy mũi liên hổi.
Thân Thủ Tướng Quân sợ bà ta đuổi theo, chạy được vài bước lại ném một quả
Tân Ðạn nữa. Hai người vừa chạy vừa ném Tân Ðạn, từng cụm từng cụm khói
cay xé mắt xé mũi cứ xuất hiện sau lưng họ rối từ từ lan ra…
Trong chớp mắt, hai người đã chạy ra tới ngoài núi. Thân Thủ Tướng Quân thuận tay kéo luôn cánh cửa sắt chỗ đường vào đóng lại không cho khói cay
tràn ra ngoài. Bọn Thánh Hiệp Du Lập Trung núp trên rừng cây ngoài hang
thấy họ ra tới lập tức túa ra nhao nhao hỏi:
– Thếnào rối?
Thân Thủ Tướng Quân cười nói:
– Tân Ðạn của Nhiếp đặc sứ quả nhiên thần kỳ không gì sánh được Bây giờ
bọn họ đều ho hen khịt khạc cả trong kia, bọn ta cứ chờ mà bắt thôi.
Du Lập Trung hết sức vui mừng, nhìn qua Vũ Duy Ninh đứng cạnh hỏi:
– Duy Ninh, ngươi chắc là họ chưa làm xong đường rút lui chứ?
vũ Duy Ninh đáp:
– Vâng, nghe nói muốn khoét cho thông ra ngoài cũng phải mất ba, bốn ngày nữa.
Du Lập Trung cười nói:
– Tốt lắm, bây giờ thì họ đều là ba ba trong rọ, hết cách chạy rồi.
Vũ Duy Ninh nói:
– Trong đó còn có mười người thợ, không biết bọn họ có giết không?
Du Lập Trung nói:
– Chắc không đâu, bọn họ giờ này mà còn lòng dạ nào lo việc giết người.
Lưu Lãng Thiên Sứ chợt hạ giọng nói:
– Ðừng nói nữa, có người ra đấy!
Mọi người nghe thế lập tức im bặt. Giây lát cánh cửa sắt quả nhiên mở ra
một khoảng vừa một người chui lọt, một làn khói trắng nghi ngút bay ra,
rồi có bảy tám người xô đẩy nhau chạy ra, kẻ thì ho, người thì nhảy mũi, ai cũng nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bọn đặc sứ áo vàng Vạn Nhân Ðịch Uất Trì Hoẵng, Thần Ðà Tử Hầu Thông, Thanh Khê Lão Nhân Từ Giới
Nhiên lao lên, nhân lúc bọn kia ho sặc sụa phóng chỉ điểm huyệt, trong
chớp mắt đã điểm ngã hết cả bọn. Hỏa Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa nói mau:
– Ðem đặt lên trên cửa sắt mau!
Vạn Nhân Ðịch Uất Trì Hoẵng nhảy lên trên cánh cửa sắt, kế đó Thần Ðà Tử
Hầu Thông và Thanh Khê Lão Nhân Từ Giới Nhiên đồng thời động thủ, mỗi
người xách hai tên ma đầu nhảy lên giấu Ở phía sau. Vũ Duy Ninh cũng
bước lên nắm lấy hai tên đem giấu.
Chàng vừa ném hai tên xuống
xong thì cánh cửa sắt lại bị đẩy ra, lại có sáu lão ma đầu lục tục chạy
ra ngoài núi. Sáu tên này đang vội vã lao ra, trở tay không kịp, bị Mục
Dã Kỳ Khách ôn Chi Yến, Thiết Trượng ông Mạc Hiển Bình mấy vị đặc sứ
xông ra điểm ngã. Chưa uống cạn chén trà, chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã bắt được hơn bốn mươi tên ma đầu!
Bắc Hải Ngư ông đếm lại suốt một lượt rồi nói:
– Cộng tất cả là bốn mươi bốn tên, trừ mười người thợ, bên trong còn Vô
Danh Ma, Tam Tuyệt Ðộc Hồ, Tư Không Sâm, Ðộc Mục Cuồng, Ngọc Diện Hoa
Thi, Bệnh Lang Trung, Quái Thủ Phiên Thiên và chín tên khác nữa. Bọn họ
chưa ra, chắc đều chết ngạt cả rồi.
Thân Thủ Tướng Quân nói:
– Có thể có mấy tên bị Tân Ðạn nổ chết rồi. Hà, dường như lại có người ra đấy.
Câu nói chưa dứt, quả thấy cánh cửa sắt mở ra, lại có mấy người loạng choạng chạy ra.
Vũ Duy Ninh vừa thấy đó đều là những người thợ vội nói:
– Ðừng ra tay, đó là đám thợ xây dựng đấy.
Mười người thợ xây dựng chạy ra tới bên ngoài rối cũng đều ho khạc hắt hơi, không ngừng kêu cha kêu mẹ.
Vũ Duy Ninh bước lên nói:
– Các vị đừng sợ, qua bên này nghỉ một lúc đi.
Một người thợ kêu lên:
– Bạc của tôi, một bao bạc của tôi còn Ở trong kia.
Vũ Duy Ninh phì cười nói:
– Ðừng gấp, không sao đâu, chờ một lát nữa ta sẽ lấy giúp ra cho các ngươi.
Mười người thợ tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ đều nhận biết Vũ
Duy Ninh là thợ cùng tới làm mướn, nên sau một lúc hoảng sợ cũng theo Vũ Duy Ninh đi qua chỗ bên cạnh đó ngồi nghỉ ngơi. Không bao lâu lại có
hai lão ma đầu chạy ra, nhưng cũng chẳng Còn sức chống cự, đều lập tức
bị điểm ngã. Sau đó hơn nửa giờ, không thấy một ai chạy ra nữa.
Du Lập Trung nói:
– Xem ra thì bọn họ thà chết chứ không chịu chạy ra.
Hỏa Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa nói:
– Bây giờ mà bọn họ chưa ra, có thể đã chết sặc rối.
Vũ Duy Ninh nói:
– Chưa chắc, phía sau có rất nhiễu gian phòng đã làm xong, nếu bọn họ núp vào đấy thì không sợ hơi cay đâu.
Du Lập Trung nói:
– Nếu thế thì mở cửa sắt ra, bọn ta vào tìm.
Hỏa Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa bước lên kéo cánh cửa sắt ra, thấy trong đường thông đạo khói mờ vẫn cuồn cuộn, bèn lui lại nói:
– Phải chờ khói tan đi mới vào được.
Cánh cửa sắt vừa mở, mùi cay theo làn khói nghi ngút tỏa ra, chừng sau một
khắc mới loãng đi, dần dần tan hết. Lúc ấy mặt trời đã lên cao đẩy lùi
bóng tối lúc ban mai, tình hình trong thông đạo có thể nhìn thấy thấp
thoáng. Du Lập Trung nhìn qua Lưu Lãng Thiên Sứ nói:
– Lư huynh, hai người bọn ta vào chứ?
Lưu Lãng Thiên Sứ gật đầu cười nói:
– Ðược, bốn mươi năm rồi không gặp, không biết cô ta còn nhận ra già này không…
Du Lập Trung cười gượng một lúc rồi quay nhìn mọi người nói:
– Xin các vị giữ chắc chỗ này, đừng để bọn họ chạy ra.
Vũ Duy Ninh nói:
– Phía trong thông đạo chằng chịt, lại có mấy chỗ đã lắp đặt xong Cơ
quan, minh chủ không biết làm sao mà đi được, chỉ sợ có rủi ro, cứ để
tiểu nhân dẫn đường được không?
Du Lập Trung ngẫm nghĩ một thoáng, gật đầu nói:
– Ðược, ngươi dẫn đường đi!
Vũ Duy Ninh lập tức bước lên trước tiến vào thông đạo, đưa Du Lập Trung và Lưu Lãng Thiên Sứ tới thẳng phòng khách lớn, chỉ thấy Ở đó có ba ngọn
đèn lưu ly còn sáng, trong phòng đổ vật ngổn ngang bừa bãi nhưng không
thấy bọn Vô Danh Ma.
Vũ Duy Ninh đưa tay chỉ con đường thông thẳng vào phòng khách lớn nói:
– Có thể bọn họ ẩn núp trong này, chúng ta vào tìm xem.
Du Lập Trung hỏi:
– Trong đó có cơ quan gì không?
vũ Duy Ninh nói:
– Có, nhưng minh chủ cứ yên tâm, tiểu nhân Ở đây suốt hai tháng đã dò xét rõ cơ quan đặt Ở những chỗ nào rối.
Nói xong cầm lấy một ngọn đèn bước vào thông đạo.
Du Lập Trung và Lư Nghĩa Nam bước theo, già trẻ ba người đi một đoạn trong đường thông đạo quanh co thì nhìn thấy một thông đạo rộng lớn khác. Vũ
Duy Ninh dừng lại chỉ vào đó dùng phép truyền am nói:
– Hai bên
thông đạo này đều có phòng, hai tháng trước tiểu nhân tới đây rối, phòng nào cũng đã hoàn thành. Hắc Thủ Ma Thẩm Phi Ðạt không cho thợ vào đó
nên tình hình trong mỗi phòng ra sao tiểu nhân cũng không rõ. Có điểu có một điểm có thể xác định là các phòng này đều không lắp đặt cơ quan…
Du Lập Trungtruyển âm hỏi:
– Ngươi cho rằng mấy người bọn họ núp Ở đây à?
vũ Duy Ninh gật đầu đáp:
– Vâng, nếu bọn họ muốn tránh khói cay của Tân Ðạn thì chỉ có núp Ở trong này thôi.
Du Lập Trung bước lên trước, tới căn phòng đầu tiên thì dừng lại, nghiêng
tai nghe ngóng một lúc, trên mặt chợt thoáng nụ cười, nhìn Lưu Lãng
Thiên Sứ và Vũ Duy Ninh lấy tay ra hiệu “trong phòng có người” rối giơ
tay gõ cửa.
ông ta gõ ba tiếng thì nghe trong phòng vang ra giọng nói sợ sệt ngờ vực hỏi:
– Ai đấy?
Du Lập Trung nói:
– Lão phu đây! Kẻ địch chạy trốn rối, các vị ra đi thôi!
Người trong phòng lại cất tiếng hỏi:
– Ngươi là ai đấy?
Du Lập Trung cười nói:
– Cái gì? Ngay cả giọng nói của lão phu cũng không nghe ra à?
Cửa phòng két một tiếng mở ra, người đứng trong là Quái Thủ Phiên Thiên Chừ Tích Kỳ!
Du Lập Trung nhân lúc y còn chưa nhìn rõ, chưởng phát như chớp, vươn tay
một cái nắm luôn huyệt Mạch Môn tay phải của y, kéo luôn ra ngoài, Lưu
Lãng Thiên Sứ đứng cạnh vỗ luôn một chưởng vào gáy, Chừ Tích Kỳ lập tức
ngất đi. Dường như trong phòng còn có người, bọn họ thấy Quái Thủ Phiên
Thiên Chừ Tích Kỳ đột nhiên bị đánh ngã, biết ngay ngoài phòng không
phải là người mình, nhất thời kêu lên thất thanh.
Vũ Duy Ninh nói:
– Còn hai người nữa – Phó bang chủ Tư Không Sâm và Bệnh Lang Trung tư ÐỔ Tinh.
Du Lập Trung hô hô cười lớn nói:
– Hai vị ra mau đi! Núp mãi trong phòng không phải là cách hay đâu!
Tư Không Sâm và Tư ÐỔ Tinh trong phòng nghe giọng Du Lập Trung, trong lòng càng sợ hãi, thất sắc nhìn nhau không biết làm thế nao.
Lưu Lãng Thiên Sứ gọi:
– Tư ÐỔ Tinh, ra đây cho già này xem mặt cái!
Bệnh Lang Trung Tư ÐỔ Tinh trong phòng nghe giọng người lạ, chợt không nhịn được cất tiếng hỏi:
– Các hạ là ai?
Lưu Lãng Thiên Sứ nói:
– Già này là Lư Nghĩa Nam!
Bệnh Lang Trung tư ÐỔ Tinh a lên một tiếng, một lúc sau mới nói:
– Té ra là ngươi…
Lưu Lãng Thiên Sứ cười nói:
– Năm xưa ngươi còn tiếp được lão phu năm mươi chiêu, giờ thì nhiễu năm
rối, chắc võ công của ngươi cũng tiến bộ lắm, chúng ta lại thử xem thế
nào hả?
Bệnh Lang Trung tư ÐỔ Tinh than:
– ôi, tại sao ngươi còn sống chứ!
Lưu Lãng Thiên Sứ hô hô cười nói:
– Yên tâm đi! Trong võ lâm còn bọn chuột cáo các ngươi gây sóng gió, già này cũng chưa yên tâm chết đâu.
Bệnh Lang Trung tư ÐỔ Tinh hừ lạnh một tiếng không đáp.
Du Lập Trung nói:
– Còn chưa chịu ra thì các ngươi chịu khó ngửi thêm mùi vị của Tân Ðạn vậy Bệnh Lang Trung phát hoảng lại nói:
– Khoan khoan, đôi bên chúng ta cùng bàn bạc xem sao!
Du Lập Trung nói:
– Bàn bạc cái gì?
Bệnh Lang Trung nói:
– Lão phu tình nguyện bó tay chịu trói, chỉ xin cho bọn ta một sự bảo đảm…
Du Lập Trung hỏi:
– Bảo đảm cái gì?
Bệnh Lang Trung đáp:
– Bảo đảm không xử tử bọn ta.
Du Lập Trung nói:
– Chuyện đó thì được, trong Phục Cừu Bang các ngươi, ngoài Vô Danh Ma và
Tam Tuyệt Ðộc Hồ ra, người nào chịu bị bắt không chống cự đều có thể
được tha chết.
Bệnh Lang Trung nói:
– Ðược, bọn ta ra đây.
Nói xong cùng Tư Không Sâm bước ra.
Du Lập Trung nói:
– Hiện tại lão phu phải điểm huyệt các ngươi.
Bệnh Lang Trung và Tư Không Sâm buông xuôi hai tay tỏ ý không kháng cự. Du
Lập Trung bước lên điểm vào Ma huyệt của hai người xong, đỡ họ dậy hỏi:
– Vô Danh Ma, Tam Tuyệt Ðộc Hồ, Ðộc Mục Cuồng, Ngọc Diện Hoa Thi bốn người Ở đâu?
Bệnh Lang Trung đáp:
– Không rõ lắm, nhưng chắc đều là Ở trong các phòng hai bên thông đạo này thôi.
Du Lập Trung gật gật đầu, nhìn Lưu Lãng Thiên Sứ và Vũ Duy Ninh vẫy tay một cái, cất bước tiến lên phía trước.
Già trẻ ba người bước tới trước phòng thứ hai, Du Lập Trung lại giơ tay gõ
cửa, nhưng không nghe thấy có người trả lời. Vũ Duy Ninh đưa tay xô
mạnh, cánh cửa mở toang ra, chỉ thấy bên trong xếp mười mấy cái hòm gỗ
nhưng không thấy có ai núp Ở trong, Lưu Lãng Thiên Sứ hỏi:
– Không biết trong hòm đựng cái gì?
Vũ Duy Ninh đáp:
– Có thể là vàng.
Lưu Lãng Thiên Sứ khịt mũi nói:
– Là ba ngàn cân vàng đấy phải không?
Vũ Duy Ninh nói:
– Chắc thế, cần mở ra xem thế nào không?
Lưu Lãng Thiên Sứ cười nói:
– Không cần, già này cả đời nghèo kiết, nếu nhìn nhiều vàng quá, chỉ sợ thấy của động lòng mất!
Du Lập Trung hô hô cười nói:
– Nếu Lư huynh thấy của động lòng thì đã không nghèo.
Lưu Lãng Thiên Sứ bước qua phòng đối diện nói:
– Lại đây, nhìn thử gian này xem.
ông ta tới trước cửa phòng, cũng giơ tay gõ gõ, miệng kêu:
– Ở trong có ai không đấy?
Thái độ rất lịch sự, như là đi thăm bạn bè vậy.
Trong phòng cũng không có tiếng trả lời, ông ta đẩy cửa không thấy động đậy, bèn quay nhìn Du Lập Trung cười nói:
– Phòng này chắc có người, nếu không cửa đã không cài then Ở trong.
Du Lập Trung cười nói:
– Vậy thì phá cửa mà vào.
Lưu Lãng Thiên Sứ lui lại một bước, phóng ra một đá, “bình” một tiếng, toàn bộ khung cửa theo tiếng đổ sập vào trong.
“Vù,,, “vù,,, hai khối vàng từ trong phòng xé gió bay ra.
Lưu Lãng Thiên Sứ lại không nghiêng người tránh né, giơ tay chụp lấy, hai khối ấy nhìn ra là hai khối vàng, bất giác kêu to:
– ái da! Nóng tính quá, lấy vàng đánh người à!
Nói xong đưa hai khối vàng cho Vũ Duy Ninh, lại cầm lấy ngọn đèn trong tay chàng, nói:
– Ðưa đèn đây, để ta xem xem ai mà nóng tính thế, lấy cả vàng làm ám khí đánh người!
ông ta cầm lấy ngọn đèn rồi, cất bước vào phòng giơ cao đèn soi, kêu lên:
– ô, té ra là hai con thỏ các ngươi!
Du Lập Trung và Vũ Duy Ninh xông vào theo, chỉ thấy trong phòng có hơn
chục cái hòm gỗ chất lên nhau, phía trên có hai người năm nép xuống.
Chính là Ðộc Mục Cuồng Cung Quang Ðình và Ngọc Diện Thi Hoa Lãnh Bảo Sơn! Bọn họ trong tay lại cầm hai khối vàng định ném ra, nhưng lại sững sờ không động đậy, mặt hiện vẻ kinh sợ, rõ ràng đều bị thái độ “gan dạ” của Lưu
Lãng Thiên Sứ uy hiếp.
Lưu Lãng Thiên Sứ cười hể hể nói:
– Xuống đây! Tư ÐỔ Tinh và gã phó bang chủ gì đó đã cúi đầu chịu trói, hai người các ngươi còn định làm gì đấy?
Ðộc Mục Cuồng trợn tròn con mắt duy nhất, bất giác hoảng sợ lắp bắp:
– Ngươi… là Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam?
Lưu Lãng Thiên Sứ cười đáp:
– Ðúng đấy. Thằng nhãi già nhà ngươi tuy chỉ có một mắt nhưng cũng có chút ít nhãn lực.
Ngọc Diện Thi Hoa buột miệng nói:
– Ngươi vẫn chưa chết!
Lưu Lãng Thiên Sứ cười chửi:
– Con bà nó! Các ngươi đứa nào cũng nói như thế cả, chẳng lẽ già này không chết là phạm tội đại ác à?
Ðộc Mục Cuồng đưa mắt nhìn Ngọc Diện Hoa Thi như có ý dò hỏi:
– Liều mạng hay không?
Ngọc Diện Hoa Thi do dự một lúc rối nhìn chằm chằm vào Du Lập Trung hỏi:
– Người của bọn ta đều bị ngươi bắt cả rối à?
Du Lập Trung nói:
– còn hai người nữa là Vô Danh Ma và Tam Tuyệt Ðộc Hồ.
Ngọc Diện Hoa Thi nói:
– Dường như họ Ở gian phòng cuối cùng thông đạo…
Du Lập Trung cười nói:
– Lão phu cũng tìm được họ thôi!
Ngọc Diện Hoa Thi thở dài nói:
– Bây giờ ngươi có thể đi tìm họ được rồi!
Du Lập Trung nói:
– Hai người các ngươi chịu đầu hàng chưa?
Ngọc Diện Hoa Thi thở hắt ra nói:
– Không hàng thì làm gì được? Số phận tới nước này còn gì nói nữa!
Nói xong tung người nhảy xuống. Ðộc Mục Cuồng cũng nhảy xuống theo, run rẩy hỏi:
– Bọn ta tình nguyện đầu hàng có được giảm tội không?
Du Lập Trung cười nụ nói:
– Lão phu chỉ có thể đảm bảo các ngươi không bị xử tử, chứ cầm cố trọn đời thì khó mà thoát được.
Ðộc Mục Cuồng thở dài nói:
– Chết hay không bằng sống dở, nếu được khỏi chết lão phu cũng chẳng mong gì hơn!
Ðiểm huyệt hai người bọn họ xong, Du Lập Trung bảo Vũ Duy Ninh đem bọn họ
tới cùng chỗ bọn Bệnh Lang Trung. Kế đó già trẻ ba người lại theo thông
đạo đi tiếp tới. Hai bên thông đạo còn có vài gian phòng, nhưng họ nghe
Ngọc Diện Thi Hoa nói Vô Danh Ma và Tam Tuyệt Ðộc Hồ Ở trong gian phòng
cuối cùng nên không mở cửa từng gian xem, nào ngờ vừa bước tới ngoài
gian phòng cuối cùng, chợt nghe Ở thông đạo sau lưng có một tiếng “bình” vang lên, một cánh cửa phòng bật tung ra, một bóng người lao ra như
chớp, thoắt cái đã Chạy xa tít. “Tam Tuyệt Ðộc Hồ Tả Khâu Cốc”, già trẻ
ba người vừa trông thấy cùng quát vang một tiếng, quay lại đuổi theo.
Lưu Lãng Thiên Sứ vừa lao đi vừa lớn tiếng nói:
– Ðể già này bắt y cho! Các ngươi quay lại đối phó với Vô Danh Ma đi!
Du Lập Trung biết một mình ông ta thừa sức đối phó với Tam Tuyệt Ðộc Hồ, nghe xong giơ tay kéo Vũ Duy Ninh lại nói:
– ông ta nói đúng đấy! Quay lại thôi!
Hai người trở lại tới trước căn phòng cuối thông đạo, Du Lập Trung đẩy đẩy
cửa phòng, phát giác ra cửa bị khóa chặt bên trong, biết là Vô Danh Ma Ở trong, lập tức đặt chưởng lên cánh cửa, vận âm kình xô ra một cái, cánh cửa bật tung.
Vừa đưa mắt nhìn vào, chỉ thấy Vô Danh Ma nhắm mắt ngồi thẳng trên một cái giường giữa phòng, vẻ mặt lạnh lùng, tựa hổ như đang nhập định Du Lập Trung thoáng sững sờ, đưa mắt nhìn bà ta một lúc
mới quay sang Vũ Duy Ninh nói:
– Ngươi đứng đợi Ở đây, lão phu vào nói với bà ta vài câu.
Nói xong bước vào phòng, thuận tay khép cửa lại. Vô Danh Ma như vẫn chưa
biết, không hể động đậy. Du Lập Trung bước tới cạnh giường thì dừng lại, lạnh lùng nói:
– Sử Tinh, Phục Cừu Bang do một tay cô lập ra, giờ chỉ còn có một mình cô thôi!
Vô Danh Ma không nói không rằng.
Du Lập Trung lại nói:
– CÔ không cần phải đau lòng! Nếu cô cho rằng lão phu có lỗi với cô thì
giờ đây lão phu đứng im cho cô muốn ra tay thế nào cũng được.
Thấy bà ta vẫn ngồi im, Du Lập Trung lại nói:
– Ðây là lão phu cho cô một cơ hội tốt, cô không cần à?
Vô Danh Ma vẫn không nói gì, dường như đã vào cõi “quên thân”.
Du Lập Trung trầm giọng nói:
– Lão phu nói thật lòng đấy. Lần trước Ở Ðồng Tâm Minh, lão phu đã tính
sẽ có ngày để cho cô báo thù. Giờ đây bộ hạ của cô đã bị bắt cả rồi, bọn họ không còn cách nào gây tai họa cho võ lâm nữa, cho nên lão phu có
thể yên tâm để chết rồi. CÔ đứng dậy ra tay đi!
Vô Danh Ma vẫn nhắm mắt ngồi yên bất động.
Du Lập Trung trên mặt bất giác lộ vẻ ngạc nhiên lạ lùng, chăm chú nhìn bà
ta một lúc, đột nhiên biến sắc, bước vội lên một bước, giơ tay đẩy nhẹ
vào vai bà ta.
Vô Danh Ma theo cái đẩy ngã xuống giường. Té ra bà ta đã chết lâu rồi!
Du Lập Trung mặt co rúm lại, ngơ ngác nhìn bà ta hổi lâu mới nhắm mắt thở dài một tiếng lẩm bẩm.
– Nếu trong lòng cô có mối thù không thể không trả thì tại sao lại tự sát chứ?
Nói xong quay người mở cánh cửa bước ra.
Vũ Duy Ninh vừa thấy Vô Danh Ma nằm trên giường, Vô cùng kinh ngạc, kêu lên thất thanh.
– ơ, bà ta chết rồi à?
Du Lập Trung gật đầu bước về phía thông đạo, nói:
– Thôi, chúng ta đi ra thôi!
Vũ Duy Ninh còn ngơ ngác đứng chỗ cửa phòng nhìn bà ta một lúc mới quay người chạy mau theo Du Lập Trung hỏi:
– Minh chủ, sao bà ta chết vậy?
Du Lập Trung im lặng đi mấy bước mới đột nhiên dừng lại, mặt đầy vẻ nghiêm khắc nhìn chàng hỏi:
– Duy Ninh, lão phu hỏi ngươi, ngươi định đối xử với Diêu cô nương và Băng Viên thế nào?
Vũ Duy Ninh không bao giờ ngờ rằng ông ta lại đột nhiên hỏi tới chuyện ấy, nhất thời ngơ ngác, sửng sốt một hổi mới lắp bắp nói:
– Tiểu nhân không… không biết… nên làm sao cho tốt.
Du Lập Trung trầm giọng hỏi:
– Ngươi không biết nên làm sao à?
Vũ Duy Ninh hoảng sợ nói:
– Vâng ạ.
Du Lập Trung chợt cười gượng nói:
– Ngươi làm thế nào thì tùy, nhưng đừng để như lão phu năm xưa.
Thật ra chuyện này cũng dễ giải quyết thôi.
vũ Duy Ninh vội hỏi:
– Dễ giải quyết à?
Du Lập Trung đáp:
– Ðúng thế, lão phu sẽ chỉ ngươi một cách giải quyết, là đều cần cả hai hoặc không cần cả hai.
Vũ Duy Ninh cười nhăn nhó nói:
– Thế, thì cần cả hai là hay, hay không cần cả hai là hay?
Du Lập Trung nói:
– Thế nào là hay thì tùy ngươi quyết định, tóm lại ngươi phải cần cả hai
hoặc không cần cả hai, chứ đừng bao giờ bỏ một người lấy một người.
Vũ Duy Ninh đỏ mặt cười nói:
– Ðược rồi, để tiểu nhân tìm được di thể gia tổ mẫu an táng xong sẽ suy nghĩ tiếp chuyện này…
Du Lập Trung vỗ mạnh vào vai chàng hô hô cười nói:
– Phải, chờ khi nào an táng bà nội ngươi xong sẽ quyết định cũng không muộn. Bây giờ chúng ra ra ngoài kia thôi.
Già trẻ hai người sánh vai theo thông đạo dắt bọn Bệnh Lang Trung Tư ÐỔ
Tinh, phó bang chủ Tư Không Sâm, Ðộc Mục Cuồng Cung Quang Ðình và Ngọc
Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn ra khỏi lòng núi.
HẾT