Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 90: Tìm được như nguyện
Du Băng Viên nói:
– Ðúng thế. Hắc Thủ Ma tuy
không nhận ra Vũ Duy Ninh, nhưng tới chỗ bọn họ xây dựng Tổng đàn, nếu
có Trường Cước Cương Thi và ác Trương Phi ở đó, thế nào cũng nhận ra Tỏa Ðịa Thử Vu Phi.
Vũ Duy Ninh gật đầu khen đúng, đưa mắt nhìn quanh, trông thấy gần đó có một cái cầu, bèn nói:
– Ta xuống dưới cầu hóa trang, cô cứ chờ ở đây.
Nói xong, rảo bước về phía chiếc cầu. Tới đầu cầu, nhìn quanh không có ai,
chàng bèn nhảy xuống dưới, ngồi ở một bãi cỏ cạnh dòng nước, lấy hộp
đựng đổ hóa trang ra, bắt đầu cải trang lại.
Khoảng xong bữa cơm, chàng đã đổi khuôn mặt của Tỏa Ðịa Thử Vu Phi thành khuôn mặt một ông
già không có gì nổi bật. Lấy gương soi tới soi lui xong, nhìn thấy không còn chỗ nào sơ sót, chàng mới thu thập các thứ, nhảy lên bờ.
Trở lại chỗ Du Băng Viên, chàng đem tất cả những dụng cụ của người võ lâm đưa hết cho nàng giữ, rồi đi vào thành.
Tới cửa khách sạn, thấy có một người tuổi trạc trung niên ăn mặc lối thợ
xây dựng đi vào, chàng bèn theo sau, bước mau lên một bước, khàn khàn
gọi:
– Lão đệ, ngươi cũng tới xin làm mướn sao?
Người ấy quay đầu nhìn chàng một cái, đáp:
– Ðúng thế, lão nhân người cũng vậy phải không?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
– Phải, gần đây đồng áng không gấp, cũng muốn kiếm mấy đồng u ông rượu.
Nói tới đó thì hai người đã tới trước quầy. Người giữ quầy vừa nhìn đã biết họ là người đến xin làm mướn theo cáo thị, lập tức chỉ vào trong, nói:
– Ở phía sau, đi thẳng vào là thấy ngay.
Hai người cám ơn, cùng đi vào phía hậu viện, người thợ trung niên thấy Vũ Duy Ninh không mang đổ nghề, bèn hỏi:
– Sao lão nhân người không mang đổ nghê?
Vũ Duy Ninh nói:
– Lão hán muốn xem trước, nếu hợp ý sẽ về nhà lấy cũng không muộn.
Người thợ trung niên ngạc nhiên hỏi:
– Lão nhân người là người ở đây sao?
Vũ Duy Ninh nói:
– Không phải, hàn xá ở cách đây khá xa, lão hán là tới đây thăm con gái.
Thấy ở đây mướn thợ xây dựng trả công hậu, nghĩ ở không cũng vậy nên vào xem xem thếnào.
Người thợ trung niên nói:
– Nếu hợp ý, lão nhân người phải vế nhà lấy đổ nghề, như vậy rầy rà lắm.
Vũ Duy Ninh nói:
– Không sao…
Người thợ trung niên nói:
– Hay thế này, ta có đổ nghề, chờ tới lúc đó sẽ dùng chung, lão nhân người nghĩ sao?
Vũ Duy Ninh cả mừng nói:
– Tốt quá, thật cảm ơn người lắm.
Người thợ trung niên cười nói:
– Khỏi cám ơn, ngày khác mời ta một chén rượu là được.
Vũ Duy Ninh gật đầu lia lịa nói:
– Không thành vấn để! Nhất định mời, nhất định mời!
Nói tới đó, hai người đã vừa tới hậu viện, chỉ thấy ở sân sau đã có hơn
mười người thợ tụ tập. Dường như họ đều quen biết người thợ trung niên,
vừa thấy y vào đều nhao nhau vẫy gọi:
– Dương Nhị, người cũng tới đấy à?
Dương Nhị cười cười nói:
– Chủ mướn thợ ở đâu?
Một người giơ tay chỉ vào phòng nói:
– Trong kia, ngươi vào mau đi!
Dương Nhị cùng Vũ Duy Ninh tới trước phòng gõ cửa, chỉ nghe trong phòng có người nói:
– Mời vào!
Giọng nói sang sảng, chân khí đầy rẫy, vừa nghe đã biết là người công phu không phải tầm thường.
Dương Nhị đẩy cửa bước vào, Vũ Duy Ninh cũng ghẹo sau. Nhìn thấy trong phòng
có đặt một cái bàn, một lão nhân quần áo hoa lệ đang ngồi, tuổi trạc bảy mươi, mặt mày gầy ốm, trên mu bàn tay phải có một cái bớt đen. Vũ Duy
Ninh vừa trông thấy đã nhận ngay ra y là một trong bảy mươi hai lão ma
đầu chạy khỏi Chính Tâm lao – Hắc Thủ Ma Thẩm Phỉ Ðạt.
Hắc Thủ Ma Thẩm Phỉ Ðạt đưa mắt nhìn hai người chằm chằm để xét đoán một hổi, mới cất tiếng hỏi:
– Hai vị đều là thợ xây dựng à?
Dương Nhị đáp:
– Vâng ạ.
Hắc Thủ Ma Thẩm Phỉ Ðạt lại hỏi:
– Ðểu là người ở đây phải không?
Dương Nhị đáp:
– Vâng, tiểu nhân là người ở đây.
Hắc Thủ Ma đưa mắt nhìn Vũ Duy Ninh hỏi:
– Còn ngươi?
Vũ Duy Ninh nói:
– Lão hán là dân ở Bạch gia trang, lần này tới thăm thằng cháu đây, vì
gần đây đồng áng rảnh rỗi, thằng cháu đây rủ lão hán cùng tới xin việc,
nhưng không rõ quý phủ xây dựng ở đâu?
Hắc Thủ Ma lạnh lùng ho một tiếng, nói:
– Ở đâu thì các ngươi khoan hỏi đã, bây giờ bàn chuyện công sá trước. Các ngươi cần bao nhiêu một ngày?
Vũ Duy Ninh hỏi:
– Một ngày làm mấy giờ?
Hắc Thủ Ma đáp:
– Năm giờ.
Vũ Duy Ninh nói:
– Vậy thì phải ba tiến một ngày.
Hắc Thủ Ma đáp:
– Lão phu trả ngươi một lạng.
Dương Nhị hai mắt lóe sáng kêu lên:
– Ô, một lạng kia à?
Hắc Thủ Ma gật đầu đáp:
– Ðúng thế, một ngày một lạng bạc.
Dương Nhị phấn khởi liếc Vũ Duy Ninh một cái, gật đầu lia lịa đáp:
– Ðược, chúng tôi xin nhận làm.
Hắc Thủ Ma lạnh lùng nói:
– Các ngươi khoan hãy nhận, lão phu mướn các ngươi trả công hậu, là có điểu kiện đấy.
Dương Nhị ngơ ngác hỏi:
– Ðiểu kiện gì vậy?
Hắc Thủ Ma nói:
– Làm việc nửa năm, suốt thời gian đó, không được xin nghỉ hay xin về nhà, và phải đi ngay lập tức.
Dương Nhị gật đầu nói:
– Ðược, nhưng xin cho tiểu nhân về nhà nói với vợ con một tiếng rồi sẽ
tới đi ngay cùng lão nhân người. Nhưng không rõ là làm việc ở đâu?
Hắc Thủ Ma nói:
– Cách đây khoảng hai trăm dặm, còn chỗ cụ thể, thì hiện tại các ngươi không cần biết rõ.
Dương Nhị lấy làm lạ lùng nói:
– Không biết rõ chỗ nào, tiểu nhân làm sao nói với vợ con?
Hắc Thủ Ma nói:
– Nếu thấy khó thì không nhận cũng được.
Dương Nhị ngần ngừ nói:
– Tiểu nhân không phải nhất định đòi biết chỗ làm việc, nhưng nửa năm
không vế nhà, nếu không nói cho vợ con hay thì họ không yên tâm thôi.
Hắc Thủ Ma nói:
– Nếu ưng thuận thì lãnh trước tiến công ba mươi lạng bạc.
Vũ Duy Ninh nhìn thấy Dương Nhị còn do dự, bèn vỗ vỗ vai y nói:
– Hiển diệt à, đây là cơ hội khó gặp, người cầm ba mươi lạng bạc vế đưa
cho vợ con, bọn họ không lo đói rét, thì chẳng có gì không yên tâm cả.
Dương Nhị ngẫm nghĩ rối gật đầu nói:
– Cũng được, ba mươi lạng bạc cũng đủ cho họ sống hơn nửa năm.
Hắc Thủ Ma thấy y ưng thuận, bèn lấy ra một bản danh sách nói:
– Vậy thì báo danh đi.
Vũ Duy Ninh nói:
– Lão hán họ Bạch tên Tam Nghĩa.
Hắc Thủ Ma cầm bút viết, lại hỏi:
– Bao nhiêu tuổi?
Vũ Duy Ninh đáp:
– Sáu mươi hai.
Hắc Thủ Ma vừa ghi vừa hỏi:
– Là dân ở Bạch gia trang à?
Vũ Duy Ninh đáp:
– Vâng.
Hắc Thủ Ma viết xong, nhìn qua Dương Nhị hỏi:
– Ngươi cũng nói tên họ, tuổi tác, địa chỉ ra.
Dương Nhị nói:
– Tiểu nhân là Dương Nhị, năm nay bốn mươi mốt tuổi, là người phố Cử Nhân ở phía tây thành.
Hắc Thủ Ma viết xong, kiểm lại danh sách một lượt, rồi tự nói với mình:
– Ðược mười tám người còn thiếu hai…
Nói tới đó, ngẩng lên nói:
– Ra ngoài mời mười sáu người thợ kia vào đây, lão phu phát trước cho các ngươi mỗi người ba chục lạng bạc.
Dương Nhị vâng dạ bước ra ngoài phòng lớn tiếng gọi:
– Mọi người vào cả đây, ông chủ phát tiền trước cho đây này!
Mười sáu người thợ đang chờ trong sân nghe thấy, người nào cũng lộ vẻ mừng rỡ, lập tức kéo ùa vào phòng.
Hắc Thủ Ma lấy ra một túi bạc, nhìn mọi người nói:
– Bây giờ lão phu phát trước cho các ngươi mỗi người ba mươi lạng bạc,
các ngươi lập tức về nhà sắp xếp quần áo, trong vòng nửa giờ phải có mặt ở đây, sau giờ ngọ lão phu sẽ đưa các ngươi đi, có nghe rõ chưa?
Mọi người đồng thanh đáp:
– Rõ.
Hắc Thủ Ma bèn mở túi bạc phát cho mỗi người ba mươi lạng, ai lãnh xong cũng đều lập tức ra khỏi phòng trở về nhà.
Vũ Duy Ninh và Dương Nhị cũng đều lãnh ba mươi lượng bạc, ra khỏi khách sạn, Dương Nhị hạ giọng nói:
– Lão huynh, ông chủ này xem ra có điểm tà môn.
Vũ Duy Ninh cười khẽ nói:
– Ðúng thế, y không nói rõ nơi làm việc, chẳng hiểu có ý tứ gì, có điểu
mặc kệ y, y trả công cho bọn ta không ít là được, còn thì mọi việc của y không cần hỏi tới.
Dương Nhị nói:
– Lão nhân người đã cầm tiền của người ta thì phải trở lại, đừng để liên lụy cho tiểu nhân.
Vũ Duy Ninh nói:
– Ai lại làm thêm Lão đệ mà không yên tâm, thì cứ cầm lấy ba mươi lạng bạc đây, lão hán gởi ở nhà ngươi đấy!
Nói xong dúi gói bạc vào tay Dương Nhị.
Dương Nhị cảm thấy có điểu không hay, vội vàng đẩy ra nói:
– Tại hạ chỉ nói thế thôi, lão nhân người cần gì làm như vậy?
Vũ Duy Ninh cười nói:
– Như vậy cũng tiện cho lão hán mà, mang tiền bạc trên người nhiễu làm gì?
Dương Nhị nghĩ thấy cũng phải, bèn gật đầu nói:
– Ðược rồi, tại hạ giữ giùm lão nhân người, sau nửa năm làm việc xong, lão nhân người cứ theo tại hạ vế nhà mà lấy.
Vũ Duy Ninh nói:
– Lão hán còn phải đi nói qua với bà con một câu, chúng ta sẽ gặp lại Nói xong chắp tay chào, chạy ra ngoài thành.
Ra khỏi cửa thành đã thấy Du Băng Viên đang chờ bên đường, nàng thấy Vũ Duy Ninh trở lại, vội vã hỏi:
– Thếnào?
Vũ Duy Ninh nói:
– Hoàn toàn đúng, đúng là Hắc Thủ Ma Thẩm Phỉ Ðạt.
Lúc ấy chàng mới đem mọi chuyện thuật lại một lượt cho Du Băng Viên nghe.
Du Băng Viên mừng rỡ nói:
– Thật là “Ði mòn gót giầy tìm không thấy, Chẳng phí công lao lại kiếm ra.” Bây giờ ta đi bán ngựa được rồi.
Vũ Duy Ninh nói:
– Bán một con thôi cũng được. Hắc Thủ Ma nói nơi làm việc cách đây khoảng hai trăm dặm, chắc không sai, cho nên cô cứ giữ lại một Con mà cưỡi.
Du Băng Viên hỏi:
– Ngoài Hắc Thủ Ma ra ngươi còn thấy ai khác không?
Vũ Duy Ninh lắc đầu đáp:
– Không, có điểu chắc chắn còn có đám lâu la của Phục Cừu bang, nhưng chẳng đáng kể.
Du Băng Viên nói:
– Vậy ta sẽ vào thành bán một con ngựa, ngươi đi với ta được không?
Vũ Duy Ninh nói:
– Không được, vạn nhất bị Hắc Thủ Ma nhìn thấy thì lại mất một phen múa lưỡi giải thích đấy.
Du Băng Viên ngượng ngập cười nói:
– ÐượC rồi, chúng ta chia tay ở đây, ngươi nên cẩn thận một chút vẫn hay.
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
– Ta thì không sao, nhưng lúc cô theo dõi thì phải hết sức cẩn thận, đừng để bị họ phát giác.
Du Băng Viên gật gật đầu, nhảy lên ngựa, dắt con ngựa của Vũ Duy Ninh vào thành.
Vũ Duy Ninh cũng đi bộ vào thành, thong thả tới khách sạn, đứng trước cổng đợi một lúc mới thấy Dương Nhị mang một cái bao rảo chân tới, bèn bước
ra đón nói:
– Vợ con ngươi yên tâm chứ?
Dương Nhị cười nói:
– Con mụ ác nhân nhà tôi thấy tiền tối mắt, nghe nói nửa năm nữa lại còn cầm tiền về, bèn cứ thúc tôi đi cho mau.
Vũ Duy Ninh thầm than thở tự nhủ:
– Chị ta mà biết chồng mình đi lần này ra đi không được sống mà trở về thì chắc là không vu i mừng như thế đâu!
Kế đó lại hỏi:
– Ngươi có mấy đứa con?
Dương Nhị đáp:
– Năm đứa, ba trai hai gái, thằng lớn nhất mười sáu tuổi, đi làm chân hầu bàn ở một quán ăn.
Vũ Duy Ninh lại hỏi:
– Còn cha mẹ ngươi vẫn khỏe chứ?
Dương Nhị nói:
– Ðúng thế, một nhà tám miệng ăn toàn cậy vào tôi, khổ ghê lắm!
Vũ Duy Ninh gật gật đầu, tự nhủ:
– Nói như thế thì ta không thể thấy người chết không cứu, chờ khi nào
tổng đàn Phục Cừu bang xây sắp xong, phải tìm cách cứu người này chạy
thoát trước…
Dương Nhị nói:
– Ði, chúng ta vào trong đi!
Hai người vào hậu viện của khách sạn, đã thấy mấy người thợ tới trước đó, bọn họ cũng đều mang bao quần áo, chuẩn bị đi xa.
Trong bọn có một người thấy Vũ Duy Ninh cùng Dương Nhị đi vào, buột miệng hỏi:
– Dương Nhị, vị lão nhân gia đây là bà con của ngươi à?
Dương Nhị nói:
– Ông ta là nghĩa đệ của cha ta, cũng là một tay thợ giỏi, nên ta nói lão nhân gia cùng đi.
Ðang trò chuyện, lại thấy có hai người thợ từ trong phòng của Hắc Thủ Ma bước ra, kế đó là Hắc Thủ Ma cũng bước ra, nói:
– Ði cho mau mà trở lại đây, một khắc nữa chúng ta phải đi rồi.
Hai người thợ kia vâng dạ lia lịa, vội vã ra khỏi khách sạn.
Hắc Thủ Ma bước ra sân, nhìn bọn Vũ Duy Ninh cười nói:
– Các ngươi rất thành thật, chẳng có ai cầm tiền bỏ đi luôn cả!
Một người thợ già cười nói:
– Ðại gia nói thế chứ, chúng tôi không phải là trộm cướp, ai lại cầm tiền bỏ đi không chịu làm mướn bao giờ!
Hắc Thủ Ma nở nụ cười gật gật đầu, chắp tay sau lưng đi lòng vòng.
Không lâu sau, hai người thợ cuối cùng cũng đã vác bao phục chạy tới khách
sạn. Cũng đúng lúc ấy có bốn cỗ xe ngựa chạy tới trước cửa khách sạn,
Hắc Thủ Ma bảo hai mươi người thợ chia nhau lên ngôi rồi lập tức đi ra
cửa đông.
Núi Lữ Lương ở phía tây thành Thanh Lương, giờ đây xe ngựa lại ra cửa đông, đúng là đi theo hướng ngược lại!
Ngoài ra, Hắc Thủ Ma lại không che rèm xe, cho nên đường xe đi mọi người đều nhìn thấy rõ.
Vũ Duy Ninh bắt đầu thấy ngờ vực, vì chàng vẫn cho rằng nơi Phục Cừu Bang
xây tổng đàn chỉ trong một dải núi Lữ Lương, giờ đây xe ngựa lại chạy vế phía đông, tựa hổ cho thấy rõ là mình đoán sai. Vì nếu quả là Hắc Thủ
Ma cố tình đi theo đường này để lừa dối người ta, thì y phải bịt kín cửa sổ trên xe mới phải, nhưng y lại chẳng làm gì Có điểu tuy chàng ngờ vực nhưng chẳng hể lo lắng, vì nếu mình không bị lộ chân tướng thì sau cùng thế nào cũng được đưa tới tổng đàn của kẻ địch, vả lại cho dù tới lúc
mình không còn đất sống thì Du Băng Viên ngấm ngầm theo dõi cũng có thể
biết được đó là nơi nào.
Cho nên chàng yên lòng nhắm mắt thiu thiu ngủ đi.