Đề Ấn Giang Hồ

Chương 83: Tương kế tựu kế


Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 83: Tương kế tựu kế

Vũ Duy Ninh bước lên hướng về Thánh Hiệp Du Lập Trung tạ ơn cứu mạng,
rối chào hỏi tất cả mọi người. Thánh Hiệp Du Lập Trung thấy chàng còn
mang khóa tay, bèn ra lệnh Thanh Khê Lão Nhân Từ Giới Nhiên dùng bảo đao của ông ta cắt khóa, rối gọi mọi người nói:

– Lại đây, mọi người ngồi xuống nói chuyện.

Già trẻ mười lăm người ngồi thành một vòng dưới gốc cây. Du Lập Trung ngẩng đầu nhìn Tiếu Trung Ðao và Lang Tâm Hắc Long bị treo trên cây rối nhìn
lại mọi người nói:

– Cứu được hai người, bắt lại được hai người, kết quả cũng không phải là kém.

Bắc Hải Ngư ông nói:

– Vô Danh Ma và Tam Tuyệt Ðộc Hồ, Ðộc Mục Cuồng, Bệnh Lang Trung, Ngọc
Diện Hoa Thi, Quái Thủ Phiên Thiên, Ðộc Nương Tử tám người chạy thoát
rồi à?

Du Lập Trung nói:

– Ðúng thế, bọn họ chạy rất mau, đuổi không kịp.

Bắc Hải Ngư ông cười nói:

– Bọn họ chạy tới núi Mạc Phụ, rồi sau nửa tháng sẽ lén lút trở lại đây, chúng ta chỉ cần đợi ở đây, thì có một mẻ lưới bắt hết.

Du Lập Trun gánh mắt ngưng tụ nói:

– Vô Danh Ma nói là nơi núi Mạc Phụ à?

Bắc Hải Ngư ông nói:

– Vâng, bọn họ sẽ hội họp ở núi Mạc Phụ, chờ bọn Du minh chủ rời khỏi đây xong, sẽ trở lại mang Vũ Duy Ninh và Diêu cô nương đi.

Du Lập Trung trầm ngâm một lúc, nhìn qua Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan uy cười nói:

– Thượng Du an huynh, chúng ta nên hành động thế nào?

Thiên Thủ Kiếm Khách cười nói:

– Ngươi đã tính toán rồi, thì cứ làm theo như ngươi tính toán là được!

Du Lập Trung đưa mắt nhìn mọi người chung quanh nói:

– Lão phu còn muốn nghe ý kiến của các vị trước…

Thân Thủ Tướng Quân hỏi:

– Minh chủ không định ở lại đây chờ họ à?

Du Lập Trung lắc đầu nói:

– Không, dĩ dật đãi lao thì hay, nhưng cơ hội đắc thủ lại không nhiều Thân Thủ Tướng Quân ngạc nhiên nói:

– sao lại nói là cơ hội đắc thủ lại không nhiều?

Du Lập Trung nói:

– Ðêm qua bọn họ chạy khỏi chỗ này rối, tất nhiên sẽ phát hiện cái gọi là bốn mươi hai vị đại biểu, năm mươi võ sĩ áo bạc và ba trăm đệ tử của
Cùng gia bang giám sát các nơi là chuyện bịa đặt, nhất định Vô Danh Ma
sẽ đoán được rằng chúng ta đã phát hiện chỗ tuyệt cốc này, bà ta quyết
sẽ không trở lại đâu.

Thân Thủ Tướng Quân chợt hiếu ra, cười:

– Ðúng thết Ðúng thết Vậy thì chúng ta kéo cả tới núi Mạc Phụ bắt người là hay nhất.

Du Lập Trung lại lắc đầu nói:

– Thế cũng không hay, mục tiêu hành động lớn quá, nhất định bị họ phát hiện.

Thân Thủ Tướng Quân nói:

– Nếu không thế…

Du Lập Trung ngắt lời cười nói:


– Lại phải bắt hai người các ngươi vất vả, ngươi và Cái đặc sứ tiếp tục
giả mạo Tam Cước Kỳ Lân và Hận Thiên ông, lập tức tới núi Mạc Phụ.

Nhất Ðẩu Tiên Lý Trạch nhịn không được nói chen vào:

– Thuộc hạ không cần đi à?

Du Lập Trung cười khẽ một tiếng, nói:

– Sáp Sĩ Hổ đã chết rối. Các người ba vị phải có một người chết thì Vô Danh Ma mới tin chứ!

Nhất Ðẩu Tiên cười gượng nói:

– Nhưng tại sao lại là riêng ta phải chết?

Du Lập Trung cười nói:

– Ngươi giả mạo Sáp Sĩ Hổ đến nay đã hơn mười ngày chưa uống rượu, không thấy khó chịu à?

Nhất Ðẩu Tiên vừa nghe tới rượu, lập tức nuốt nước bọt chép miệng nói:

– Ðúng đấy! Thật đấy! Thuộc hạ giả mạo Sáp Sĩ Hổ Quách Giang, khổ nhất là không được uống rượu. Chực chực, thật không ngờ gã Sáp Sĩ Hổ ấy lại là
kẻ một giọt rượu cũng không uống.

Du Lập Trung cười cười, lại nhìn Bắc Hải Ngư ông và Thân Thủ Tướng quân nói:

– Hai vị tới núi Mạc Phụ, nói với Vô Danh Ma rằng ẩn náu ở đây thì bị bọn ta phát hiện, các ngươi không kịp mang Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga
theo, chỉ giết chết họ, lúc ba người các ngươi bỏ chạy, Sáp Sĩ Hổ bị
giết.

Bắc Hải Ngư ông và Thân Thủ Tướng Quân gật đầu nói:

– Ðược rồi, vậy vẫn dùng Thập Lý Hương để liên lạc với minh chủ Chứ?

Du Lập Trung nói:

– Phải, bọn họ không thề nào dừng ở núi Mạc Phụ được, các ngươi cứ tiếp
tục theo họ, lão phu sẽ cải trang ngấm ngầm theo sau. Lúc nào cơ hội
chín muồi rồi, sẽ một trận tiêu diệt luôn Phục Cừu bang.

Bắc Hải Ngư ông và Thân Thủ tướng quân gật đầu khen hay, lập tức đứng dậy chào mọi người rồi ra khỏi cốc.

Du Lập Trung lại nhìn Thiên Thủ Kiếm Khách cười nói:

– Thượng Quan huynh, tiều đệ biết huynh không thích giết người, đúng không?

Thiên Thủ Kiếm Khách cười một tiếng nói:

– Ngươi muốn lão phu áp giải Lang Tâm Hắc Long và Tiếu Trung Ðao về Ðồng Tâm Minh chứ gì?

Du Lập Trung nói:

– Ðúng thế, để Thượng Quan huynh và Du đặc sứ áp giải, mỗi người giải một tên…

Thiên Thủ Kiếm Khách đưa mắt nhìn Diêu Ngọc Nga cười hỏi:

– Còn vị Diêu cô nương này thì sao?

Du Lập Trung gật đầu nói:

– Ðúng thế, Diêu cô nương không hiểu võ công, không thề đi cùng bọn tiều đệ được.

Thiên Thủ Kiếm Khách nói:

– Cũng được, ngu huynh có cảm giác là ngày dẹp yên bọn ma đầu không còn
xa nữa, nên ngu huynh hộ tống Diêu cô nương và áp giải hai tên ma đầu
Lao, Nam Cung về Ðồng Tâm Minh xong, sẽ rời xa cõi trần tục, không hỏi
đến chuyện thị phi nữa.

Vũ Duy Ninh nghe thấy hoảng hốt hỏi:

– sư phụ định sẽ ẩn cư ở đâu?

Thiên Thủ Kiếm Khách cười nói:


– Nếu nói cho ngươi biết, thì lại không phải là ẩn cư rối!

Vũ Duy Ninh nói:

– Nhưng sư phụ không nói, về sau đệ tử biết tới đâu tìm thăm lão nhân giangườiđược?

Thiên Thủ Kiếm Khách chỉ vào ngực chàng, cười nói:

– Ngươi cứ tìm sư phụ trong lòng ngươi thôi!

Vũ Duy Ninh cung kính đáp:

– Ðệ tử được sư phụ thu dụng, ơn như cha mẹ, mà trước nay vẫn chưa được trọn lễ đệ tử…

Thiên Thủ Kiếm Khách ngắt lời, hô hô cười nói:

– Sư phụ thu dụng ngươi làm độ đệ, dạy cho ngươi võ công, nhưng không cần ngươi hầu hạ một bên giữ lễ đệ tử, ngươi chỉ cần làm phúc Cho võ lâm,
trượng nghĩa giúp kẻ yếu ớt cô đơn, thì là báo đáp sư phụ rối!

Vũ Duy Ninh dĩ nhiên hiếu điều đó, nhưng biết lần này chia tay sẽ thành
vĩnh biệt, trong lòng làm sao yên được, lập tức nhìn qua Diêu Ngọc Nga
vẫy tay rối đứng dậy nói:

– Diêu cô nương, cô tới đây một chút, ta có chuyện muốn nói!

Nói xong, bước ra một chỗ xa mọi người.

Diêu Ngọc Nga thấy chàng gọi mình ra nói chuyện riêng trước mặt mọi người, bất giác đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, không dám đứng dậy.

Du Lập Trung cười nói:

– Ði đi chứ! Diêu cô nương, nếu lão phu đoán không lầm thì có lẽ y muốn giao cho cô một khay đấy!

Diêu Ngọc Nga nghe thấy thế mới không ngần ngại nữa, từ từ đứng lên, bước ra hỏi:

– Chuyện gì vậy?

Vũ Duy Ninh ghé tai nàng thì thầm mấy câu, sau cùng mới lấy lại giọng bình thường cười hỏi:

– Cô thấy thế nào?

Diêu Ngọc Nga cười nụ gật gật đầu nói:

– Ðược rồi, chuyện ấy thì ta tin chắc là làm được…

Vũ Duy Ninh cười một tiếng, lại cùng nàng trở lại ngồi xuống chỗ cũ Thiên
Thủ Kiếm Khách ngờ rằng bọn họ bàn bạc cách đối phó với mình, tỏ vẻ áy
náy không yên tâm, nhìn Diêu Ngọc Nga hỏi:

– Tiều cô nương, hắn nói gì với cô thêm Diêu Ngọc Nga ngượng nghịu cười nói:

– xin tha thứ cho vãn bối Vô lễ, chuyện ấy không nói ra lúc này ở ớ ấy được Thiên Thủ Kiếm Khách lắc lắc đầu lại nói:

– Giỏi! Giỏi! Bọn trẻ các ngươi đúng là càng ngày càng ít thành thật.

Nhớ lại lúc lão phu còn trẻ, đối với bậc trưởng bối thì cung cung kính
kính, hỏi tới là thưa. Thế mà bọn ngươi ngày nay đối với trưởng bối thì
công nhiên giấu giấu diềm diềm!

Một câu này làm mọi người cười ầm cả lên.

Tiếp theo Thiên Thủ Kiếm Khách lấy lại vẻ nghiêm trang phủi áo đứng dậy nói:

– Ðược rồi, xin Lý đặc sứ lên cây đưa hai người kia xuống, chúng ta cùng lên đường thôi.

Du Lập Trung cũng đứng lên cười nói:

– Chiếc thuyền hôm qua chúng ta đi còn ở bên hồ Ðộng Ðình , Thượng Quan có thể dùng trở qua bờ bắc, rối thuê xe đi tiếp.

Thiên Thủ Kiếm Khách gật gật đầu nói:


– Ðược rồi, ngu huynh chỉ hộ tống Diêu cô nương và áp tải hai tên ma đầu
này giùm các ngươi về tới Ðồng Tâm Minh thôi, còn tất cả mọi việc khác
là do Lý đặc sứ sắp xếp.

Nhất Ðẩu Tiên Lý Trạch lên cây đem Tiếu Trung Ðao và Lang Tâm Hắc Longxuốngnói:

– Không biết trên đường đi có gặp bọn Vô Danh Ma ngăn cản không?

Du Lập Trung nói:

– Có lẽ không đâu, bọn họ quyết không dám chạy về phía bắc, có điều ông
ta móc trong bọc ra một cái bình nhỏ, dốc hai viên thuốc màu đỏ đưa cho
Nhất Ðẩu Tiên Lý Trạch rối nói:

– Ngươi cho họ uống hai viên
thuốc tán công này, giả như vạn nhất có chuyện bất ngờ, Vô Danh Ma cũng
chỉ cứu được hai người Vô dụng mà thôi.

Nhất Ðẩu Tiên Lý Trạch gật đầu khen hay, nhận lấy thuốc tán công nhét vào miệng Lang Tâm Hắc Long và Tiếu Trung đao.

Thiên Thủ Kiếm Khách nói:

– Ðược rồi, còn có gì cần nói với người khác thì nói đi, không thì lão phu đi đây.

Nói xong nhìn Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga, trên mặt lộ vẻ đùa cợt Diêu
Ngọc Nga rõ ý ông ta, mặt lại đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Vũ Duy
Ninh. Nhưng trong lòng nàng cảm thấy rất vui vẻ, vì nàng thấy ánh mắt
của tất cả mọi người đều đổ dồn vào mình, nhất là nàng nhìn thấy ánh mắt của Du Băng Viên rất thân thiết, không hề có chút nào đố ky.


Duy Ninh tuy có ý quyến luyến, không nỡ chia tay, nhưng đâu dám trước
mặt đông người mà “em em anh anh” một hổi nên thấy sư phụ cố ý đùa cợt,
cảm thấy rất khó xử, nhưng chàng mau chóng tìm được lối thoát, bèn sửa
sang quần áo bước lên quỳ xuống trước mặt Thiên Thủ Kiếm Khách, cung
kính nói:

– Sư phụ đã quyết định ẩn tích sơn lâm, không bước ra cõi đời nữa, xin nhận một lạy này của đệ tử, tạ ơn người tác thành cho!

Thiên Thủ Kiếm Khách thoáng sửng sốt, lập tức đưa tay như để đỡ chàng đứng dậy nói:

– Chỉ là dạy người có duyên, thầy trò ta còn có ngày gặp nhau, đừng lạy lục như thế làm gì.

Vũ Duy Ninh đang định dập đầu xuống, chợt thấy có một luồng kình lực Vô
hình cản người mình lại, biết rằng sư phụ không muốn nhận sự lạy lục như thói thường của thế tục, chỉ biết đứng dậy cười nói:

– Sư phụ không chịu nhận một lạy của đệ tử, điều đó cho thấy duyên thầy trò ta còn chưa dứt hết, còn có ngày gặp lại.

Thiên Thủ Kiếm Khách cười hô hô một tràng, cúi người đưa tay nắm lấy Lang Tâm Hắc Long nhấc lên, bước đi mấy bước, nói:

– Lý đặc sứ, Diêu cô nương, chúng ta đi.

Lúc ấy Thánh Hiệp Du Lập Trung dẫn các đặc sứ đưa tiễn ba người ra khỏi tuyệt cốc, đưa mắt nhìn theo cho tới khi họ đi khuất.

Du Lập Trung mới nhìn Vũ Duy Ninh cười hỏi:

– Duy Ninh, ngươi dặn Diêu cô nương ràng buộc lệnh sư phải không?

Vũ Duy Ninh cười nói:

– vâng ạ! Diêu cô nương nhiều lần tỏ vẻ thích học võ, nên tiều nhân dặn nàng cầu khẩn cho sư phụ nhận làm đệ tử.

Du Lập Trung cười nói:

– Ngươi cho rằng lệnh sư chịu à?

Vũ Duy Ninh nói:

– Diêu cô nương cứ nói tới khi nào người chịu thì mới thôi. Gia sư không
phải là người lạnh lùng, tiều nhân tin chắc người sẽ chịu.

Du Lập Trung hô hô cười nói:

– Ðúng lắm, tính tình của lệnh sư lão phu biết rất rõ. Diêu cô nương trên đường cứ cầu khẩn mãi, nhất định sẽ được như ý.

Vạn Nhân Ðịch uất Trì Hoành nói ngay:

– Thượng Quan tiền bối nếu đáp ứng Diêu cô nương thì lại không thề trốn đời ở ẩn nữa rồi!

Du Lập Trung nói:

– Thì đang muốn ông ta như thế, chuyện trốn đời ở ẩn vốn không phải là hay, rất dễ làm người ta giảm thọ.

Vạn Nhân Ðịch uất Trì Hoành sửng sốt hỏi:

– Tại sao thêm Du Lập Trung nói:


– Trốn đời ở ẩn chẳng có chuyện gì để làm, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện
chết, sức khỏe cũng vì thế giảm sút, nếu có chuyện gì làm từ sáng đến
tối không được nghỉ ngơi, ông ta chẳng rảnh đâu mà nghĩ tới chuyện chết, thì sẽ sống được lâu hơn. Thượng Quan mà nhận Diêu cô nương làm đệ tử,
tối thiều ông ta cũng còn sống được mười năm nữa.

Vạn Nhân Ðịch uất Trì Hoành sực hiếu ra, ạ một tiếng cười nói:

– Ðúng quá! Ðúng quá! Người ta không ai tránh được cái chết, nhưng nếu cả ngày ngồi chờ chết thì thật là quá ngu.

Du Lập Trung cười nụ nói:

– Cho nên mọi người các ngươi muốn sống lâu hơn một chút thì nên tìm việc mà làm, muôn ngàn lần đừng có ở không.

Thanh Khê Lão Nhân Từ Giới Nhiên cười sặc lên nói:

– Vừa nghe bang chủ nói xong câu ấy, thật thuộc hạ thấy khó xử quá Du Lập Trung nhìn ông ta cười hỏi:

– Từ đặc sứ có ý dự dính gì vậy?

Thanh Khê Lão Nhân cười nói:

– Thuộc hạ giữ chức đặc sứ áo vàng lâu hơn mười năm rối, đang định tiêu
diệt Phục Cừu bang xong sẽ lập tức xin từ chức, trở về Thanh Khê nhàn
tản vài năm, nay nghe bang chủ nói thế, lại thấy dường như mình tính
sai.

Thần Ðà Tử Hầu Thông cười hì hì nói:

– chứ gì nữa, họ Từ ngươi một sớm mà từ chức đặc sứ áo vàng về Thanh Khê hưởng phúc, nhất định sống không lâu đâu.

Thanh Khê Lão Nhân so so vai nói:

– Nhưng bây giờ thủ tiêu ý ấy vẫn còn kịp mà!

Mọi người nghe thấy không kìm được đều cười rộ.

Du Lập Trung như sực nghĩ ra chuyện gì, vuốt râu trầm tư nói:

– Ồ,lạ quá Du Lập Trung nói:

– Hôm qua lúc trên hổ trao đổi tù nhân, chúng ta chỉ thấy có Vô Danh Ma,
Tam Tuyệt Ðộc Hồ, Ngọc Diện Hoa Thi và Ðộc Nương Tử, chứ không thấy đám
ma đầu còn lại, không biết Vô Danh Ma sai bọn họ đi đâu?

Vũ Duy Ninh nói:

– Vô Danh Ma phái bọn họ đi tới một chỗ xây dựng tổng đàn!

Du Lập Trung sắc mặt thay đổi nói:

– Sao ngươi biết được?

Vũ Duy Ninh nói:

– Chính miệng Vô Danh Ma nói ra, bà ta nói rằng khách sạn Hồng Tân ở Lạc
Dương đã bị chúng ta biết, nên quyết định bỏ chỗ ấy xây một tổng đàn
khác.

Du Lập Trung hỏi:

– Ở chỗ nào?

Vũ Duy Ninh đáp:

– Lúc ấy có mặt tiều nhân nên bà ta không nói rõ.

Du Lập Trung trầm ngâm nói:

– May có hai đặc sứ Cái và Mộ Dung giả mạo Hận Thiên ông và Tam Cước Kỳ
Lân tới núi Mạc Phụ, chỉ cần bọn họ không bị lộ, trước sau gì cũng điều
tra ra.

vũ Duy Ninh nói:

– Chừng nào chúng ta lên đường?

Du Lập Trung nói:

– Chờ lát nữa sẽ đi, ngươi hãy hóa trang đã.

Vũ Duy Ninh biết ông ta muốn mình hóa trang cho phù hợp với việc làm “đã
giết chết Vũ Duy Ninh” của hai đặc sứ Cái và Mộ Dung, từ nay mình không
thề xuất hiện với bộ mặt thật, lập tức gật đầu nói:

– Ðược rồi, nhưng vật dùng để cải trang của tiều nhân đã bị bọn Vô Danh Ma lấy mất rồi, trên người minh chủ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.