Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 70: Thẳng vào hang ổ
Du Băng Viên hai má càng hồng, đầy vẻ hưng phấn khích động. Nàng ngượng
ngùng ngước mặt lên, muốn nói lại thôi, sau cùng mới cúi đầu nói:
– Vậy thì ngươi có thể có thể… có thể… có thể…
Vũ Duy Ninh hiểu rõ ý tứ nàng, chàng mở rộng hai tay, nhè nhẹ ôm nàng vào
lòng, nhè nhẹ nâng mặt nàng lên, nhè nhẹ hôn lên môi nàng…
Không, tuy chàng nghĩ tới câu “Thấy ngon nên ăn ít”, nhưng lúc môi hai người
gặp nhau, đột nhiên như keo như sơn gắn chặt vào nhau thành một khối,
mấy lần gỡ ra mà không được.
Họ từ từ ôm chặt lấy nhau, từ từ áp chặt môi vào nhau, chặt hơn nữa, chặt hơn nữa…
Cũng không biết là sau bao lâu, hai người mới chầm chậm rời nhau ra. Vũ Duy Ninh nhảy lên thùng xe, nói:
– Ta phải đi đây!
Du Băng Viên nói:
– Ngươi lấy ngựa mà cưỡi.
Vũ Duy Ninh gật đầu lấy trong xe ra một bộ yên ngựa, thắng yên cương bàn
đạp vào ngựa đâu đó xong, mới tới trước xe tháo đai ngựa thắng vào càng
xe.
Du Băng Viên bước xuống xe hỏi:
– Trên người ngươi có bao nhiêu tiền?
Vũ Duy Ninh nói:
– Tiền của ta đã bị lột sạch trong khách sạn Hồng Tân rồi!
Du Băng Viên rút ra một gói bạc, lại rút thêm một chiếc trâm vàng trên tóc đưa cho chàng nói:
– Đây là năm mươi lượng bạc, chiếc trâm này khoảng hai mươi lượng nữa,
ngươi cầm Vũ Duy Ninh chẳng khách sáo gì cầm luôn, chợt cười rộ nói:
– Băng Viên, ta Vô cùng tin tưởng, ta tin chắc rằng sẽ cứu được Diêu cô nương về.
Du Băng Viên gật gật đầu, cố gắng tỏ ra vui vẻ cười nói:
– Đúng thế, ta chờ ngươi về đây!
Vũ Duy Ninh nhảy lên ngựa, giơ giơ tay chào nàng, rồi thúc ngựa chồm lên, phóng mau trên con đường về phương nam mịt mù cát bụi.
sau nửa tháng, Vũ Duy Ninh đã tới núi Vương ốc. Lúc tới chân núi, chàng
không còn cải trang là một người phu xe nữa mà khôi phục bộ mặt thật, vả lại chàng cũng quyết định đem bộ mặt thật lên núi.
Vì chàng cho
rằng lúc này đi lên núi không chỉ có Vô Danh Ma, Tam Tuyệt Độc Hồ, Độc
Mục Cuồng, Ngọc Diện Hoa Thi, Độc Nương Tử mà còn có cả một đám hơn năm
mươi tên ma đầu đã giải tán ở huyện Thọ Dương trước đây tề tựu chia nhau mai phục.
Bọn họ chia nhau ngăn giữ quan sát ở khắp nơi trên
núi, nên chàng biết rằng bất kể mình hóa trang thế nào, cũng không thể
qua mặt họ được.
Chàng nhường mắt liều mạng giục ngựa lên núi. Đi chưa bao lâu thì phát hiện có một bóng người từ sau một khối đá lớn vọt ra, chặn ngang đường lên núi.
Người này tuổi trạc bảy mươi, là
một lão nhân râu xoăn đầy mặt, tướng mạo hung dữ, hai mắt bắn ra tia
sáng ác độc, trừng trừng nhìn Vũ Duy Ninh, phát ra tràng cười khanh
khách quái gỡ như coi chàng là con mồi mà mình là thợ săn vừa săn được
vậy.
Vũ Duy Ninh vừa nhìn thấy đã nhận ngay ra đối phương là một
trong bảy mươi hai lão ma đầu thoát khỏi Chính Tâm Lao. Chàng không chút sợ hãi, cứ thúc ngựa tiến lên, tới thẳng trước mặt đối phương mới kìm
ngựa nhảy xuống.
Lão nhân râu xoăn thấy Vũ Duy Ninh công nhiên
lên núi không hề ẩn nấp, mà thần thái trầm tĩnh như núi, bất giác lộ vẻ
kinh ngạc, nhưng vẫn nhếch môi cười hềnh hệch quái gỡ nói:
– vũ Duy Ninh, cuối cùng thì ngươi đã tới rồi.
Vũ Duy Ninh khẽ gật đầu, dáng vẻ lạnh lùng nói:
– Xin cho biết tôn tính đại danh là gì?
Lão nhân râu xoăn giọng nói ồm ồm kỳ quái đáp:
– Lão phu họ Lệ tên Kiệt, ngoại hiệu là ác Trương Phi!
Vũ Duy Ninh thản nhiên nói:
– Phải rồi. Trong danh sách của ta có cái tên này. Bang chủ của các ngươi ở đâu?
ác Trương Phi Lệ Kiệt cười hung dữ đáp:
– ở trên núi!
Vũ Duy Ninh nói:
– Vậy thì đưa ta lên gặp bà ta!
ác Trương Phi bất giác sửng sốt nói:
– ủa, tiểu tử ngươi định dùng cách này lên núi cứu người à?
Vũ Duy Ninh nói:
– Nếu không thì lên núi làm gì?
ác Trương phi nói:
– Lão phu cho rằng ngươi định mở đường máu mà lên kia!
Vũ Duy Ninh khẽ cười nói:
– Cần gì phải thế. Mục đích các ngươi là muốn dụ ta tới đây để bắt, bây
giờ ta thành thật lên núi chịu bị bắt, như vậy có phải tránh được cho
các ngươi bao nhiêu chuyện bực mình không?
ác Trương Phi ngẩn người ra một lúc, kế lại cười khảnh khách quái gỡ nói:
– Tiểu tử ngươi lần này sao lại có vẻ khác lạ quá thế?
Vũ Duy Ninh hỏi:
– Các hạ cho rằng tiểu nhân có vẻ khác lạ chỗ nào?
ác Trương phi cười đáp:
– Lão phu trộm nghĩ giùm ngươi là hôm nay ngươi lên núi Vương ốc sẽ không có cơ hội xuống núi nữa, cho nên tốt hơn cả là ngươi nên ra tay giết
người, giết được lão phu kể như ngươi đủ vốn, còn nếu giết thêm được
người nữa là ngươi có lời rồi.
Vũ Duy Ninh cười nhạt nói:
– Không, trời có đức hiếu sinh, người có ý nhân từ, tiểu nhân mà không
gặp lúc hoạn nạn bất đắc dĩ không bao giờ muốn giết người cả!
ác Trương phi nói:
– Lão phu vâng lệnh cản trở ngươi lên núi cứu người, nếu ngươi muốn lên, thì phải qua được lão phu!
Vũ Duy Ninh cười nói:
– Ta nghĩ chắc bang chủ các ngươi cho rằng nếu ta không lén lút lên núi
cũng sẽ đánh giết mà lên, cho nên mới sai các ngươi cản đường. Đến bây
giờ ta tình nguyện lên núi chịu bị bắt, các hạ cần gì phải nhọc sức chứ?
ác Trương Phi nhìn nhìn ngó ngó chàng một hồi, nghi ngờ hỏi:
– Ngươi thật là tình nguyện lên núi chịu bị bắt à?
Vũ Duy Ninh gật đầu đáp:
– Đúng thế.
ác Trương Phi gãi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Được, ngươi chờ một lúc, lão phu phải thỉnh thị bang chủ trước mới dám dắt ngươi lên.
Y vừa nói vừa lấy một mẩu than và một tờ giấy viết vội vài dòng, rồi cuốn tờ giấy lại bước ra sau tảng đá lấy một bộ cung tên, buộc tờ giấy vào
đầu mũi tên rồi giương cung bắn lên núi.
“Vút,, một tiếng, mũi tên bắn đi rơi xuống sườn núi, kế đó lại thấy mũi tên từng chặng từng chặng bay lên…
Dường như mỗi chặng đường núi đều có người canh giữ, bọn họ đem mũi tên mang
thư của ác Trương Phi bắn chuyền dần dần lên đỉnh núi.
Khoảng thời gian tàn một nén hương, có chỉ thị truyền xuống, một mũi tên rơi xuống đất cạnh ác Trương Phi.
ác Trương Phi cúi người nhặt lên, gỡ một cuộn giấy ở đầu mũi tên mở ra xem đi xem lại rồi lập tức nhìn Vũ Duy Ninh cười hung dữ nói:
– Được rồi, đi theo lão phu lên núi!
Nói xong quay người phi thân lên trước dẫn đường.
Vũ Duy Ninh giục ngựa theo sau, đi hết một dải chân núi thì hết đường,
nhìn thấy một vùng sơn địa quái thạch dựng san sát như rừng, ngựa không
thể nào đi được nữa.
Vũ Duy Ninh xuống ngựa đi bộ, tiếp tục theo sau ác Trương Phi lên núi.
Cũng không biết đã đi qua bao nhiêu ngọn núi hình thù quái dị kỳ lạ, mới tới trước một hang núi kín đáo phi thường.
Trước hang núi ấy, có bao người đứng là Vô Danh Ma, Tam Tuyệt Độc Hồ và Hắc Nương Tử.
Vô Danh Ma nhìn thấy Vũ Duy Ninh lên tới, giống như đón rước quý khách, tươi cười nói:
– Vũ Duy Ninh, ngươi lên núi thế này thật bản bang chủ không ngờ đấy!
vũ Duy Ninh nhăn nhó cười một hồi rồi nói:
– Dĩ nhiên ngươi không ngờ, vì trong đầu óc ngươi thì trên đời này không có ai là người tốt.
Vô Danh Ma gật gật đầu cười nói:
– Đúng thế thật, nhưng hiện tại đừng rườm lời. Ngươi có biết rằng đi tới chỗ này rồi, ngươi sẽ gặp kết quả ra sao không?
Vũ Duy Ninh đáp:
– Biết chứ, ta sẽ phải chết.
Vô Danh Ma cười nói:
– Vậy thì tại sao ngươi tình nguyện đưa đầu vào chỗ chết?
Vũ Duy Ninh đáp:
– Ta muốn cứu Diêu Ngọc Nga.
Vô Danh Ma chợt ngửa mặt khanh khách cười lớn nói:
– Yù ngươi muốn nói là lấy một mạng ngươi đánh đổi một mạng của Diêu Ngọc Nga phải không?
Vũ Duy Ninh gật đầu đáp:
– Đúng thế.
Vô Danh Ma cười đến nỗi ngửa người ra phía sau nói:
– Ngươi cho rằng bản bang chủ sẽ đáp ứng à?
Vũ Duy Ninh lại gật đầu nói:
– Sẽ đáp ứng.
Vô Danh Ma thu tiếng cười lại, lạnh lùng hỏi:
– Sao ngươi biết?
Vũ Duy Ninh đáp:
– Vì bà gởi cho tiểu nhân một lá thư nói Diêu Ngọc Nga là một cô gái ân
oán phân minh đáng kính phục, nên ta tin rằng bà sẽ tha nàng ra.
Vô Danh Ma cười nhạt không nói, tựa hồ nhạo báng Vũ Duy Ninh quá thật thà.
Vũ Duy Ninh hiên ngang nói:
– Diêu cô nương ngấm ngầm đánh tráo thuốc, đó là vì tại hạ là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng muốn báo đáp, còn bà cũng là ân nhân cứu mạng của
nàng, cho nên nàng đã cản trở tại hạ giết bà…
Vô Danh Ma cười ngất nói:
– ủa, ngươi giết nổi bản bang chủ à?
Vũ Duy Ninh nói:
– Lúc trong Hoài ân đường, bà còn chưa nhận ra ta giả mạo, ta có rất nhiều dịp để giết chết bà.
Vô Danh Ma sực nghĩ ra cười nói:
– Đúng lắm! Đúng lắm!
Vũ Duy Ninh nói tiếp:
– Diêu cô nương không những ngăn cản ta giết bà, mà còn tự động nhận tội với bà, một cô gái như thế mà bà nỡ đem xử tử à?
Vô Danh Ma lẳng lặng một lúc, chợt thở dài nói:
– Ngươi nói rất đúng, nhưng mà… bản bang chủ đã không làm theo đạo lý của người khác từ lâu rồi.
Vũ Duy Ninh vốn cho rằng chỉ cần đem mạng mình ra đánh đổi thì có thể cứu
mạng Diêu Ngọc Nga, nhưng nghe bà ta nói tới câu “Không làm theo đạo lý
của người khác”, rõ ràng là không những sẽ giết chết mình mà cũng không
chịu tha Diêu Ngọc Nga, lúc ấy lập tức trợn mắt giận dữ nói:
– Vậy bà muốn gì?
Vô Danh Ma khẽ cười nói:
– Ngươi yên tâm, bản bang chủ tạm thời vẫn chưa nghĩ tới chuyện giết chết hai người các ngươi đâu.
Bà ta nói tới đó, đưa mắt liếc qua Tam Tuyệt Độc Hồ. Tam Tuyệt Độc Hồ lập
tức lấy ra một cái khóa tay, bước tới cạnh Vũ Duy Ninh cười hăng hắc
nói:
– Tiểu tử, đưa hai tay ra đây.
Vũ Duy Ninh lui lại một bước, hai tay nắm chuôi kiếm (thanh kiếm này chàng mua được lúc đi đường) mặt lộ vẻ căm tức đáng sợ nói:
– Ngươi không chịu thả Diêu cô nương ra thì sự tình đâu có dễ dàng như vậy được.
Tam Tuyệt Độc Hồ cười nhạt nói:
– Ngươi muốn chống cự à?
Vũ Duy Ninh dằn giọng nói:
– Phải đấy, kiếm của ta giết được người mà!
Tam Tuyệt Độc Hồ đâu lại coi gã “đồ đệ” cũ của mình ra gì, nghe câu đó cất tiếng cười lớn nói:
– HÔ hô hô, vậy sao ngươi không ra tay thử xem…
Chữ “xem” còn chưa ra khỏi miệng, ánh kiếm chợt chớp lên, thế như sét giật từ trên chém sướt qua đầu y.
Tam Tuyệt Độc Hồ kêu lên một tiếng quái dị, hoảng hốt bắn mình lui lại hơn
một trượng, trên mặt đầy vẻ giận dữ hoảng sợ xen lẫn ngờ vực.
Bởi vì mái tóc trên đầu y đã bị trường kiếm của Vũ Duy Ninh chém đứt một nhúm, đang bay lả tả trên không.
Vô Danh Ma thoáng biến sắc, buột miệng kêu:
– Kiếm nhanh thật!
Bà ta ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng cũng hoảng sợ như Tam Tuyệt
Độc Hồ, vì ba rất rõ vệ lộ số võ công của Thánh Hiệp Du Lập Trung và
mười tám đặc sứ áo vàng trong Đồng Tâm Minh, nhưng nhận không ra xuất sứ chiêu kiếm vừa rồi của Vũ Duy Ninh.
Dĩ nhiên bà ta không thể biết đây là một chiêu trong Linh Xà Kiếm Pháp do Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy vừa sáng chế ra.
Tam Tuyệt Độc Hồ lui lại, vẻ kinh hãi ngờ vực trên mặt mau chóng biến thành thẹn thùng giận dữ. Y gầm lên một tiếng như sói gào, tung người nhảy xổ vào, định một chưởng đập chết luôn Vũ Duy Ninh.
Vô Danh Ma vội kêu lên:
– Dừng tay!
Tam Tuyệt Độc Hồ nghiêng người dừng lại, quay đầu nói:
– Bang chủ, thằng tiểu tử này phải giết, nếu không y sẽ trở thành mối họa lớn của bản bang về sau.
Vô Danh Ma nói:
– Ta tự có chủ trương, ngươi lui lại đi!
Tam Tuyệt Độc Hồ không lấy lại được thể diện, rất là hậm hực, nhưng y không dám cưỡng lệnh, chỉ tức tối lùi lại.
Vô Danh Ma đưa tay nói:
– Đưa cái khóa cho ta.
Bà ta chụp lấy cái khóa tay Tam Tuyệt Độc Hồ thảy tới, quay nhìn Vũ Duy Ninh cười hỏi:
– Ngươi muốn chống cự thật à?
Vũ Duy Ninh trầm giọng đáp:
– Đúng thế, trừ phi ngươi thả Diêu cô nương ra.
Vô Danh Ma nói:
– Ta đã nói qua rồi, là ta tạm thời không giết chết hai người các ngươi,
nhưng nếu ngươi chống cự, bây giờ ta sẽ lột hết áo quần của cô ta, để cô ta chịu dày vò mà chết cho ngươi xem!
Vũ Duy Ninh hoảng sợ, nhất thời không nói được câu nào, chàng nhìn vào mắt bà ta thấy rõ bà ta
không nói suông để dọa dẫm, nên chàng sợ tới nỗi ngây người.
Vô Danh Ma cười khẽ một tiếng, lại nói:
– Ta nói được là làm được, ngươi tin hay không?
Vũ Duy Ninh ném thanh kiếm xuống, chán nản nói:
– Lại đây mà khóa.
Chàng biết rằng đã không cứu được Diêu Ngọc Nga cũng không thể để nàng Ô nhục mà chết, cho nên đành chịu khuất phục.
Vô Danh Ma bước tới khóa hai tay chàng xong, lập tức nói với Tam Tuyệt Độc Hồ:
– Tả Khâu lão, xin truyền lệnh tập họp mọi người ở chỗ đã định.
Tam Tuyệt Độc Hồ khom lưng vâng dạ, vội vàng đi ngay.
Không bao lâu, trên đỉnh núi gần đó vang lên một tiếng pháo hiệu, rõ ràng là tính hiệu tập họp mọi người.
Vô Danh Ma bèn quay vào hang núi gọi:
– Lãnh lão, mang cô ta ra, chúng ta phải đi thôi!
Bà ta nói dứt lời, phóng chỉ điểm vào Ma huyệt của Vũ Duy Ninh rồi nhấc chàng lên, vọt người chạy đi.
Lúc thân hình bà ta vọt lên, Vũ Duy Ninh thoáng thấy Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn mang Diêu Ngọc Nga từ trong hang núi bước ra, nhưng chỉ thoáng
qua một cái rồi sau đó chàng đã bị Vô Danh Ma nhấc bổng lên chạy vào một khu núi đá lởm chởm, chẳng nhìn thấy gì nữa.
Chàng không ngờ sau khi Vô Danh Ma bắt được mình lại hạ lệnh cho mọi người vội vã dời khỏi
núi Vương ốc, nhưng chàng biết rằng họ sợ Du minh chủ xuất lãnh các đặc
sứ áo vàng và đại biểu các môn phái tấn công lên núi Vương ốc, nên phải
vội vàng triệt thoái.
Hiểu được điểm này rồi, chàng không khỏi tự chửi mình là hồ đồ. Chàng biết rằng lẽ ra hôm nay mình đừng lên núi, mà nên đợi thêm vài ngày nữa, chờ gặp người của Du minh chủ phái đến rồi
hãy lên núi, như thế người của Đồng Tâm Minh mới có thể ngấm ngầm theo
dõi kẻ địch, tìm cơ hội cứu mình và Diêu Ngọc Nga.
Nhưng mà trước đây chàng hoàn toàn không nghĩ tới điểm này. Từ hôm nhận được thư của
Vô Danh Ma, chàng chỉ dốc lòng tới núi Vương ốc để lấy mạng mình đổi
mạng Diêu Ngọc Nga. Chàng còn cho rằng Vô Danh Ma sẽ cảm động vì dũng
khí của mình mà thả nàng ra, vì vậy chàng mới đi một mạch ngày đêm không nghỉ. Giờ đây, chàng mới biết rằng mình đã lầm.