Đề Ấn Giang Hồ

Chương 51: Ác nhiều mạng mất


Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 51: Ác nhiều mạng mất

Khi họ từ một tửu lâu bước ra thì màn đêm đã buông xuống hẳn. Tam Thủ
Cái vì uống nhiều rượu, bước chân loạng choạng, y vịn vai Vũ Duy Ninh,
mặt đầy vẻ say nói:

– Văn huynh, từ khi trốn khỏi Chính Tâm Lao đến nay, chúng ta chưa từng chơi bời lần nào, người thấy có đúng không?

Vũ Duy Ninh “ồ” khẽ một tiếng nói:

– Ngươi thích chơi bời gì?

Tam Thủ Cái cười hắc hắc nói:

– Chẳng lẽ Văn huynh không biết lão khiếu hóa có thói xấu gì sao? Lão khiếu hóa uống rượu rồi là sẽ không kiềm chế được mình!

Vũ Duy Ninh thản nhiên nói:

– Vậy thì làm thế nào?

Tam Thủ Cái nói:

– Tìm chỗ giải quyết thôi.

vũ Duy Ninh nói:

– Thôi đi, chúng ta phải lên đường chứ.

Tam Thủ Cái nói:

– Bang chủ không có lệnh là tối nay chúng ta phải có mặt ở Lạc Dương, chúng ta nghỉ một đêm ở thành này có hại gì?

Vũ Duy Ninh nói:

– Lão phu về khoản nữ nhân không có hứng thú!

Tam Thủ Cái “hô” một tiếng cười nói:

– Cái ấy lão khiếu hóa biết rồi, Văn huynh có tật khác, ưa trai không ưa gái, lão khiếu hóa sẽ tìm giúp ngươi một đứa!

Vũ Duy Ninh nghe phát tởm lắc đầu nói:

– Không, lão phu hôm nay không có hứng, không đi đâu!

Tam Thủ Cái nói:

– Ngươi không có hứng thú, chứ lão khiếu hóa thì đang tới cơn, chẳng lẽ
ngươi không chịu khó được một lần đi chơi với lão khiếu hóa cho vui sao?

Vũ Duy Ninh muốn tới khách sạn Hồng Tân ở Lạc Dương để cứu bọn bốn người
Du Lập Trung cho mau, lòng dạ nào mà theo y tìm hoa hỏi liễu, lúc ấy lại lắc đầu nói:

– Không được, thật là lão phu bây giờ không hứng thú gì nổi, hay là ngươi cứ đi một mình đi!

Tam Thủ Cái thản nhiên nói:

– Được, không đi thì không đi, lần sau ngươi cao hứng muốn đi, đừng có gọi lão khiếu hóa đi cùng!

Vũ Duy Ninh cười nói:

– Được mà, lão phu thích chơi bời một mình, ai cần ngươi giúp đỡ bầu bạn…

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã ra khỏi thành huyện Mạnh Tân,
Vũ Duy Ninh thấy y thủy chung cứ đặt tay phải vịn lên vai mình, không
thấy yên tâm, mấy lần muốn ra tay giết y nhưng lại nghĩ dùng thủ đoạn ám toán thì không quang minh nên chần chờ chưa mu ồn động thủ.

Rời thành khoảng hai ba dặm, Vũ Duy Ninh không nhịn nổi nữa, gỡ tay y đặt trên vai mình xuống nói:

– Được rồi, đoạn đường này không có ai, chúng ta đi mau thôi.

Tam Thủ Cái mất chỗ vịn, loạng choạng bước mấy bước, lại giơ tay ôm lấy lưng Vũ Duy ninh nói:

– Không được, lão khiếu hóa muốn ói rồi, Văn huynh đỡ lão khiếu hóa giúp…

Vũ Duy Ninh phát giác ra ngón tay y như cố ý đặt lên Ma huyệt của mình, trong lòng Chợt ngầm kinh hãi, tự nghĩ:

– Hừ, hay là y đã tự nhận ra mình là Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh giả? Oà không phải, mình có chỗ nào sơ hở để y thấy được chứ?

Phát sinh cảnh giác, bèn ngấm ngầm vận khí giới bị, miệng lại cười khẽ một tiếng nói:

– Bậy quá, ngươi mới uống có mấy chén mà làm sao tới nỗi như vậy?

Tam Thủ Cái nói:

– Lão khiếu hóa tửu lượng rất kém, chẳng lẽ Văn huynh quên rồi sao?


Vũ Duy Ninh nói:

– Đã biết mình tửu lượng kém thì đừng uống nhiều chứ?

Tam Thủ Cái nói:

– ờ, lão khiếu hóa vốn định ngủ lại trong thành một đêm, mà vì Văn huynh
cứ nằng nặc không chịu… à, Văn huynh, ngươi đoán xem Tả Khâu huynh đưa bọn Du Lập Trung bốn người tới khách sạn Hồng Tân ở Lạc Dương chưa?

Vũ Duy Ninh chậm rãi đáp:

– Đại khái là tới rồi.

Tam Thủ Cái cười nói:

– Không biết bọn ta có được tới xem bang chủ thi triển thủ pháp Ly Hồn Hoán Phách với Du Lập Trung hay không?

Vũ Duy Ninh nói:

– Sợ là không được!

Tam Thủ Cái ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao không được?

Vũ Duy Ninh nói:

– Ngươi mà cứ sống dở chết dở thế này, chừng nào mới tới được Lạc Dương?

Tam Thủ Cái “ủa” một tiếng cười nói:

– Văn huynh đừng gấp, chậm lắm thì trời sáng cũng tới thôi, có điều…
hừm, tới không kịp cũng không có quan hệ gì, vì nói cho ngay lúc bang
chủ thi triển thủ thuật Ly Hồn Hoán Phách cũng chẳng cần bọn ta giúp đỡ
gì, ngươi nói có phải không?

Vũ Duy Ninh “ủa” một tiếng không trả lời vì chàng chẳng hiểu gì về Ly Hồn Hoán Phách của Phục Cừu bang, chỉ
sợ trả lời sai bị lộ chân tướng.

Tam Thủ Cái hăng hắc cười nói:

– Trừ được Du Lập Trung, Văn huynh biết kết cục ra sao không?

Vũ Duy Ninh đáp:

– Tứ Hải Đồng Tâm Minh sẽ tan rã, quyền bá chủ võ lâm sẽ rơi vào tay bản bang, chỉ thế thôi.

Tam Thủ Cái cười lớn nói:

– Đúng vậy, bản bang chỉ sợ có Du Lập Trung, hắn chết rồi, cây đổ chim tan tác, hô hô hô…

Vũ Duy Ninh nói:

– Có điều còn có hai người phải trừ đi mới hoàn toàn yên ổn là Thiên Thủ
Kiếm Khách Thượng Quan Uy và Lưu Lãng Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam, võ công của họ đều chẳng kém gì Du Lập Trung!

Tam Thủ Cái nói:

– ờ,
có điều mưu trí của họ không bằng Du Lập Trung, không có gì đáng ngại.
Ngươi biết đấy, lão tặc Du Lập Trung chẳng những võ công cao cường, mưu
trí tuyệt luân mà về tài dịch dung cũng hơn người một bậc, có lần y giả
làm lão khiếu hóa quấy động bọn ta một phen long trời lở đất, chuyện ấy
Văn huynh còn nhớ không?

Vũ Duy Ninh lại “ủa” khẽ một tiếng, không trả lời.

Tam Thủ Cái lại hỏi gặng:

– Văn huynh quên rồi à?

Vũ Duy Ninh nói:

– ồ, Chuyện đó đã qua nói lại làm gì?

Tam Thủ Cái cười nói:

– Thuật dịch dung của Văn huynh không kém, nhưng lão khiếu hóa dám nói ngươi không bằng một phần mười so với Du Lập Trung.

Vũ Duy Ninh nói:

– Đúng thế, về điểm ấy lão phu thừa nhận là không bằng y…


Tam Thủ Cái cười quỷ quyệt nói:

– Du Lập Trung mà giả mạo người nào, y phải tìm hiểu thói quen tâm tính
của người ấy thật rõ ràng trước đã, thậm chí mỗi cử động nhỏ cũng không
hề bỏ qua!

Vũ Duy Ninh gật đầu nói:

– Đúng vậy, đó là chỗ lợi hại của y.

Tam Thủ Cái nói:

– Nhưng ngươi thì kém y nhiều, ngươi giả mạo một người mà cũng chưa biết rõ cả tới dáng đi của người ấy!

Nói tới đó, tay phải của y đang đặt ở lưng Vũ Duy Ninh đột nhiên co lại,
ngón giữa và ngón trỏ bật ra điểm trúng Ma Huyệt của chàng!


Duy Ninh toàn thân chợt cứng đờ, không còn sức bước lên nữa, từ từ ngã
xuống, nằm ngửa lên mặt đất, làm ra vẻ hoảng hốt kêu lên:

– ô! Ngươi đùa kiểu gì thế?

Tam Thủ Cái trên mặt lộ vẻ cười cợt Trảo lộng, sằng sặc cười nói:

– Lão khiếu hóa sẽ truyền thụ cho các hạ một bí mật không thể truyền thụ
cho ai cả, các hạ từ nay trở về sau nếu còn có cơ hội giả mạo Ma Y Quỷ
Sư Văn Thiên Sinh thì dáng đi nhất định phải làm ra như thế này này…

Nói xong cất chân đi tới đi lui, bàn chân khuỳnh khuỳnh hướng vào phía trong, từng bước từng bước, trông y hệt một con vịt!

Vũ Duy Ninh ra vẻ giận dữ nói:

– Đừng có làm trò hề nữa, mau giải khai huyệt đạo cho lão phu đi, chúng ta lên đường cho rồi!

Tam Thủ Cái khom người nhìn chàng, cười hiểm độc nói:

– Bây giờ thì nói rõ cho lão khiếu hóa biết, các hạ là ai?

Vũ Duy Ninh trầm giọng nói:

– Lão khiếu hóa, ngươi say rồi à?

Tam Thủ Cái lắc đầu cười nói:

– Không đâu, lão khiếu hóa có uống thêm một đấu nữa cũng không say. Nói
thật cho ngươi biết nhé, lúc rời thuyền lên bờ lão khiếu hóa đã nhận ra
bước chân của ngươi không đúng, nên ta mới giả say rượu đùa ngươi một
lúc, Văn Thiên Sinh chẳng có tật gì khác cả, mà ngươi mặc nhiên thừa
nhận, chỉ một điểm ấy đủ chứng minh ngươi là giả mạo rồi. Ha ha, bây giờ thì mau nói cho lão khiếu hóa biết, ngươi là ai?

Vũ Duy Ninh thở dài một tiếng nói:

– Lẽ ra mới rồi lão phu phải ra tay ám toán ngươi mới đúng.

Tam Thủ Cái cười nhạt nói:

– Ngươi cũng phát giác ra là lão khiếu hóa nhìn thấy chỗ sơ hở à?

Vũ Duy Ninh nói:

– Chỉ hơi nghi ngờ thôi, có điều không phải lão phu vì nghi ngờ mà muốn giết ngươi.

Ngươi phải biết rõ, hạng người như ngươi ai cũng có quyền giết!

Tam Thủ Cái nói:

– Thế sao ngươi không ra tay?

Vũ Duy Ninh nói:

– Lão phu nghĩ ra tay ám toán giết người có chỗ không được quang minh, nên chưa ớ ông thủ.

Tam Thủ Cái nói:

– Nói như vậy thì các hạ tốt bụng thật đấy!

Vũ Duy Ninh thở dài nói:


– Tốt bụng thì làm được cái gì, bây giờ thì là vứt đi rồi.

Tam Thủ Cái cười nói:

– Sinh ra làm người, có cơ hội ám toán kẻ địch thì ngươi phải ra tay ngay, đừng để chậm sẽ hối hận không kịp.

Vũ Duy Ninh nói:

– Xin nghe lời chỉ dạy, lão phu sẽ ghi nhớ mãi.

Tam Thủ Cái nói:

– Các hạ giả mạo Ma Y Quỷ Sư, điều đó cho thấy y đã bị hại rồi.

Vũ Duy Ninh nói:

– Đúng thế, y chết ngoài thành huyện An Tân, lúc này chỉ sợ cả xương cũng không còn đâu.

Tam Thủ Cái biến sắc nói:

– Hừ, nói như vậy thì Bán Phong Thư Sinh cũng là ngươi giết chứ gì?

Vũ Duy Ninh đáp:

– Không sai chút nào!

Tam Thủ Cái trong mắt chợt lộ vẻ căm hờn đầy sát khí, lạnh lùng nói:

– Té ra đều là một mình ngươi giở trò ma. Ngươi là Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy phải không?

Vũ Duy Ninh đáp:

– Không, Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy không thích giết người như ta đâu Ta là Vũ Duy Ninh.

Tam Thủ Cái thần sắc lộ vẻ sửng sốt, thất thanh kêu:

– á! Ngươi… Ngươi là Vũ Duy Ninh sao?

Vũ Duy Ninh cười nhạt một tiếng nói:

– Đúng thế, là con cá lọt khỏi lưới các ngươi khỏi thành huyện An Tân đấy!

Tam Thủ Cái vừa sợ vừa giận nói:

– Tiểu tử giỏi lắm, ngươi thật là tàn ác!

Vũ Duy Ninh nói:

– ĐÓ là được bảy mươi hai lão ma đầu các ngươi dạy bảo đấy. Trước khi Tam Tuyệt Độc Hồ tới núi Đại Bình, ta chỉ là một gã thiếu niên tầm thường,
nhưng sau khi quen Tam Tuyệt Độc Hồ rồi, ta trở thành hung đồ sát nhân,
làm chết chín mươi bảy mạng người, sau cùng cả bà nội ta cũng không được trọn tuổi trời, ngươi nói xem đó là kiệt tác của ai vậy?

Tam Thủ Cái vẻ mặt đanh lại, cười hung dữ nói:

– Vì vậy nên ngươi quyết tâm thu thập cả bảy mươi hai người chứ gì?

Vũ Duy Ninh nói:

– Theo tình hình mà làm thôi, bắt được thì bắt, không bắt được thì giết!

Tam Thủ Cái sát khí trên mặt càng dày, hỏi:

– Tính tới hôm nay ngươi đã thu thập được mấy người rồi?

Vũ Duy Ninh nói:

– Giết được ba, bắt sống được ba, ngoài ra còn có Vô ảnh Cước Hướng Liên
cũng chết, có điều y chết về tay vợ y là Diêu Nguyệt Kiều. Cho nên tính
lại bảy mươi hai gã ma đầu mới thu thập được bảy, có điều có lẽ ngươi là người thứ tám!

Tam Thủ Cái cười một tiếng quái dị nói:

– Hà! Ngươi còn nghĩ tới việc giết lão khiếu hóa sao?

Vũ Duy Ninh đáp:

– Đúng thế, ngươi không chết không được, nếu không thì ta làm sao giả mạo Ma Y Quỷ Sư tới khách sạn Hồng Tân cứu người?

Tam Thủ Cái ngửa mặt cười hô hô nói:

– Tiểu tử giỏi lắm, chết đến nơi rồi vẫn còn nói khoác…

“Bình” một tiếng, huyệt Đan Điền dưới bụng y đột nhiên bị Vũ Duy Ninh phóng ra một cước đá trúng, tấm thân to lớn lập tức tung lên khỏi mặt đất, trong tiếng gào thê thảm y đã rơi xuống mặt đường cách đó hơn một trượng!

Vũ Duy Ninh từ từ đứng dậy, cất chân bước về phía y.

Tam Thủ Cái bị trọng thương ở huyệt Đan Điền, khí lực mất hết, mồ hôi lạnh
toát ra trên khuôn mặt trắng bệch, nhưng y tựa hồ không cam chịu chết,
cố gắng trấn tĩnh ngóc đầu dậy, hai con mắt lờ đờ nhìn chăm chăm vào Vũ
Duy Ninh, giọng nói đứt quãng hỏi:

– Ngươi… ngươi làm… làm thế nào… giải khai được huyệt đạo… mau… mau như vậy?

Đúng thế, điều làm y hoảng sợ không hiểu được là thế, y điểm trúng Ma huyệt
của Vũ Duy Ninh, về thời gian chẳng qua mới kịp nguội một chén trà, mà
bất kể cao thủ hạng nào bị điểm trúng Ma huyệt xong cũng không thể trong một thời gian như vậy vận công giải khai được huyệt đạo, cho nên bị Vũ
Duy Ninh đá cho một cước trúng Đan Điền, y không hiểu được tại sao Vũ

Duy Ninh giải khai được huyệt đạo mau như vậy, càng không hiểu Vũ Duy
Ninh làm thế nào giải khai được huyệt đạo.

Vũ Duy Ninh lạnh lùng cười nói:

– Ngươi sắp chết rồi, nên ta cũng chẳng ngại gì mà không nói cho ngươi
biết, trên người ta có mặc một cái áo da mãng xà đao kiếm chém không
đứt, cho nên mới rồi ngươi điểm vào Ma huyệt không chế phục được ta!

Tam Thủ Cái trên mặt không kìm được nụ cười thảm, nói:

– Được được té ra là như thế… không ngờ ngươi… tiểu tử ngươi… cũng trở thành… âm độc như vậy…

Vũ Duy Ninh nói:

– ĐÓ là ngươi mới dậy ta xong, ngươi nói có cơ hội ám toán kẻ địch thì phải làm ngay đừng chần chừ có đúng không?

Tam Thủ Cái mấp máy môi nhưng không nói được tiếng nào, đầu ngoẹo sang một bên chết luôn!

Vũ Duy Ninh lấy bản danh sách ra gạch tên y xong, bèn lôi xác y ra khỏi
đường cái, vứt vào một đám cỏ rậm chỗ ít người qua lại, rồi lập tức lên
đường tới Lạc Dương.

Nửa giờ sau, thành Lạc Dương nguy nga hùng
vĩ đã hiện ra trước mắt chàng. Lúc ấy là nửa đêm, cổng thành đã đóng,
chàng tìm một cành cây mục vứt xuống giữa hào nước quanh thành rồi nhún
mình nhảy xuống, đầu mũi chân đạp khẽ vào cành cây, thân người vọt lên
một cái đáp xuống bên kia hào.

Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên thành lâu có một tên quân lính cầm kích dài đi qua đi lại, chàng bèn đi vòng qua một chỗ tường thành khác đề tụ chân khí, thi triển khinh công
chạy lên rồi từ mặt thành nhảy vào trong.

Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong thành lầu gác nối liền như mây, chàng không biết khách sạn
Hồng Tân tọa lạc chỗ nào, chỉ thấy đèn đóm sáng choang. Đây là lần đầu
tiên sau khi Vũ Duy Ninh rời Trường Bạch tới một thành thị to lớn thế
này, trong lòng nghĩ khách sạn lớn đều ở phố lớn đông đúc, bèn cứ nhằm
chỗ đường lớn đi thẳng tới Đi khoảng một trăm bước, chợt thấy trước mặt
có một người say rượu lảo đảo đi tới, bèn bước qua chặn đường vòng tay
hỏi:

– Lão đệ, cho hỏi nhờ một câu, khách sạn Hồng Tân ở đâu vậy?

Người say rượu ngẩng đầu, người xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn Vũ Duy Ninh lè nhè nói:

– Ngươi nói gì? Ngươi muốn uống một chén à? Được, lão tử đưa ngươi đi, không say không về nhà, lão tử vẫn chưa say đâu.

vũ Duy Ninh cười nói:

– Lão phu là muốn hỏi ngươi khách sạn Hồng Tân ở đâu, ngươi nghe ra thế nào vậy?

Người say rượu lắc lắc đầu, mắt lim dim nói:

– Khách… khách sạn Hồng Tân à?

Vũ Duy Ninh gật đầu nói:

– Phải rồi, lão phu muốn tới ngủ trọ ở khách sạn Hồng Tân.

Người say rượu cười nói:

– ô! Ngươi hỏi đúng người rồi đấy, lão tử đúng là người trong khách sạn
Hồng Tân đây, có điều lão tử không đưa ngươi đi được, lão tử còn muốn… còn muốn tới Mỹ Hương viện uống vài chén.

Vũ Duy Ninh cho rằng y là khách trọ ở khách sạn Hồng Tân, bèn cười khẽ nói:

– Không sao, ngươi chỉ cần nói giúp cho lão phu đường đi tới đó thôi.

Người say rượu à một tiếng, quay người chỉ phía trước nói:

– Đi thẳng, thẳng tới… ngã tư thì rẽ phải, sẽ… sẽ thấy khách sạn Hồng Tân!

Vũ Duy Ninh cảm ơn xong, rảo chân đi thẳng về phía trước, lại đi khoảng
một trăm bước nữa, quả nhiên thấy có một ngã tư, rẽ phải đi mấy bước,
quả nhiên nhìn thấy khách sạn Hồng Tân!

Hai ngọn đèn lồng lớn viết hai chữ Hồng Tân ở cổng lớn nhè nhẹ đong đưa trong gió khuya…

Vũ Duy Ninh biết khách sạn Hồng Tân này mấy mươi năm trước là Tang Du trà
trang, cũng là sản nghiệp của ma đầu võ lâm là Ngũ Tuyệt Thần Ma Bộc
Dương Phi Hồng. Năm ấy Thánh Hiệp Du Lập Trung từng bị nhốt trong địa
lao trùng trùng cơ quan của Tang Du trà trang, về sau thoát được, Ngũ
Tuyệt Thần Ma và đệ tử phóng hỏa đốt hết, nhưng đúng như lời Vô Danh Ma
nói, lần ấy chỉ bị cháy hết phòng ốc trên mặt đất, chứ địa lao dưới mặt
đất vẫn không bị tổn hại gì. Hiện nay Vô Danh Ma đã cho xây lại làm
khách sạn, có thể nói là hành động rất khôn ngoan, nếu mình không giả
mạo làm Ma Y Quỷ Sư trước nay, ai cũng không ngờ rằng Vô Danh Ma mấy
chục năm sau lại dùng lại địa lao cũ.

Du Lập Trung, Hồng Tiểu
Bình, Du Băng Viên và Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch bốn người giờ này đã bị đưa tới nhốt trong địa lao dưới khách sạn Hồng Tân chưa?

ờ, trừ phi
bọn Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc áp giải họ trên đường phát sinh chuyện
gì, chứ không thì tính về thời gian, bọn họ đã tới đây rồi!

Nhưng cơ quan trong địa lao dưới đất, mình chẳng biết chút gì, bây giờ phải làm thế nào để cứu được bốn người đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.