Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 49: Hái hoa bất chấp
Chỉ thấy chiếc xe ngựa kia lắc bên phải lại nghiêng bên trái lắc lư đi
vào rừng, đi một mạch, khi cách đường cái khoảng vài chục trượng mới
dừng lại.
Phu xe là một hán tử khoảng ba mươi tuổi, y dừng xe
lại, rồi từ chỗ ngồi quay lại bước vào trong xe, mặt lộ vẻ gian giảo
cười nói:
– CÔ nương đừng ngờ vực, đi suốt hơn nửa ngày rồi, nếu không nghỉ ngơi một chút, con ngựa của ta không đứng được nữa.
Chỉ nghe tiếng Diêu Ngọc Nga trong xe nói:
– Muốn nghỉ chân thì nghỉ bên đường cũng được, cần gì phải vào tận trong rừng xa thế này?
Tên phu xe cười nói:
– Trong rừng này tối tăm mát mẻ hơn, đúng không?
Diêu Ngọc Nga đẩy cửa thùng xe ra, bước xuống nhìn bốn phía nói:
– Rừng này thật là vắng vẻ, nếu có người xấu tới thì ngươi làm sao?
Tên phu xe cười hô hố nói:
– Yên tâm, con đường này lão tử ngày nào chẳng đi qua, chỗ nào có hang hốc gì, lão tử đều biết cả.
Diêu Ngọc Nga nói:
– Ngươi đi như thế này thì mấy ngày tới được Lạc Dương?
Tên phu xe đáp:
– Đại khái sáu bảy ngày là tới, có điều Diêu cô nương muốn tới Lạc Dương thật à?
Diêu Ngọc Nga sửng sốt nói:
– Dĩ nhiên là ta muốn tới Lạc Dương, ngươi nói thế là có ý gì?
Tên phu xe lộ ra nụ cười thèm khát nói:
– Ta nghĩ giúp cho cô nương, cô nương không tới Lạc Dương còn hay hơn.
Diêu Ngọc Nga mặt hơi biến sắc nói:
– Ngươi nói cái gì?
Tên phu xe so vai nói:
– CÔ nương về Lạc Dương, vạn nhất lệnh thúc thúc không chịu thu dụng, lúc ấy cô nương chẳng phải là mất công đi một chuyến không được gì không?
Diêu Ngọc Nga nghiêm mặt nói:
– Ngươi đừng nói bậy!
Tên phu xe cười khan một tiếng nói:
– Mà cứ cho là lệnh thúc thúc thấy có tám trăm lạng bạc ở đây chịu thu
dụng cô đi, thì cũng chẳng phải là kế lâu dài, vì cô tuổi trẻ chưa
chồng, nếu không sớm lấy ai, không khéo lại Diêu Ngọc Nga đỏ mặt dậm
chân nói:
– ôi! Ngươi đừng nói bậy nữa được không?
Tên phu xe bước về phía nàng một bước, nhăn nhở cười hì hì nói:
– Nói cho đúng, Mã Hoẵng Cát ta đến nay vẫn chưa lấy vợ, nếu cô nương
không chê, chúng ta nên kết làm vợ chồng, như vậy cô nương như đũa có
đôi, không biết cô nương nghĩ sao?
Diêu Ngọc Nga vừa sợ vừa giận, lùi lại thét lên:
– Nói nhảm! Ngươi mau đánh xe đưa ta lên đường, nếu không, ta… ta…
Mã Hoẵng Cát ha hả cười nói:
– CÔ làm gì?
Diêu Ngọc Nga dậm chân nói:
– Nếu không! Ta la lên bây giờ!
Mã Hoẵng Cát ngẩng đầu cười lớn nói:
– HÔ hô! Nói cho cô biết, chung quanh đây không có ma nào, dù cô kêu vỡ họng cũng chẳng có ai nghe đâu!
Diêu Ngọc Nga sợ quá, bất giác cứ lùi lại liên tiếp, run run nói:
– Ngươi… ngươi muốn gì?
Mã Hoẵng Cát mặt lộ vẻ hung ác cứ từng bước, từng bước tiến tới, cười gằn nói:
– Mã Hoẵng Cát ta đánh xe hơn mười năm nay, tính ra chưa có cơ hội nào
như thế này, nên ta không thể bỏ qua được. Ta muốn tám trăm lạng bạc của cô, mà cũng muốn cả thân xác cô nữa, nếu cô không chịu, ta giết ngay!
Diêu Ngọc Nga lúc ấy hoảng sợ luống cuống, quay người định chạy, la thất thanh:
– Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Mã Hoẵng Cát sấn lên một bước, quơ tay nắm được tóc nàng, giật mạnh một cái kéo nàng ngã lăn trên đất, quát!
– Câm mồm! Ngươi còn la lên, lão tử cho một dao chết luôn bây giờ!
Nói xong, thò tay vào bọc rút ra một lưỡi dao nhỏ, vung vungtrước mặt nàng.
Diêu Ngọc Nga sợ bị giết, quả nhiên không dám kêu nữa, chỉ hạ giọng run run năn nỉ:
– Ngươi không được làm thế, ngươi phải thương… phải thương ta… tám
trăm lượng bạc đây cứ cầm cả đi, nhưng xin người đừng có… đừng có…
Mã Hoẵng Cát hăng hắc cười lạnh nói:
– Thịt gà tới miệng mà lão tử bỏ được à? Hà hà, lão tử đã biết qua không
ít nữ nhân, nhưng tới nay vẫn chưa biết con gái như thế nào, nhất là một cô gái ngon lành như cô nương, ha ha ha…
Diêu Ngọc Nga vừa sợ hãi, vừa nóng nảy, nước mắt đầy mặt, nói:
– Xin người tốt tốt một chút, tha cho ta đi! Ta là một đứa con gái yếu ớt không nơi nương tựa, ta…
Mã Hoẵng Cát sa sầm mặt, quát:
– Đừng rườm lời nữa, bây giờ mau mau cởi quần áo ra!
Diêu Ngọc Nga cười thê thảm nói:
– Ngươi muốn bức bách ta, ta sẽ cắn lưỡi tự tử.
Mã Hoẵng Cát nghe xong lập tức vứt lưỡi dao xuống, hai tay chụp vào mặt nàng, cười hung ác nói:
– Vậy thì tự tử đi! Lão tử nghỉ với một cái xác có khi cũng hứng thú đấy!
Nhưng lúc hai tay của y vẫn không rời khỏi hàm Diêu Ngọc Nga, Diêu Ngọc Nga lại Chợt lộ vẻ vui mừng, vội kêu lớn:
– ân công, cứu cháu với!
Mã Hoẵng Cát vừa mới sửng sốt, thân hình đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy sau gáy nhấc bổng lên.
Người tới là Vũ Duy Ninh.
Mã Hoẵng Cát có nằm mơ cũng không nghĩ rằng có người tới, lúc ấy bị Vũ Duy Ninh nhấc hổng chân khỏi mặt đất, còn đang hồn phi phách tán, đang định giẫy giụa thì chỉ thấy sau lưng tê rần một cái, toàn thân đã cứng đờ
như cây gỗ. Y tuy không biết võ công, song cũng biết đó là công phu điểm huyệt chuyên dùng để bắt người vì vậy sợ mất mật, run run nói:
– Người… vị đại anh… hùng… người… xin… tha cho tiểu nhân một
lần… tiểu nhân tiểu nhân Vũ Duy Ninh ngắt lời, lạnh lùng hỏi:
– Mới rồi Diêu cô nương xin ngươi tha, ngươi có ưng thuận không?
Mã Hoẵng Cát run rẫy nói:
– Là… là… tiểu nhân đáng chết… tiểu nhân nhất thời hồ đồ… chỉ xin đại anh hùng tha cho một lần, từ nay tiểu nhân không dám thế nữa!
vũ Duy Ninh đặt y xuống đất, giang thẳng hai tay bốp bốp chát chát đánh
luôn cho y mấy cái tát tai nảy lửa, tới mức hai má y đỏ bầm, dập môi gảy răng mới dừng lại, kế đó giải khai Ma huyệt, quăng y lên chỗ đánh xe,
quát:
– Dong xe mau lên!
Mã Hoẵng Cát như vừa từ cõi chết được trở về, quờ quạng nắm lấy cương ngựa, vừa rối rít thưa!
– Vâng… vâng… dong ngay… dong ngay…
Diêu Ngọc Nga quỳ lên ngẩng đầu nhìn chàng, vừa mừng vừa lo nói:
– ân công, người lại cứu mạng nạn nữ lần nữa, nạn nữ thật không biết làm sao báo đáp cho người được…
Vũ Duy Ninh đỡ nàng đứng dậy lặng lẽ cười một tiếng, nói:
– Không có gì đâu, lên xe đi!
Diêu Ngọc Nga vội lắc đầu nói:
– Không! Không! Nạn nữ không dám lên xe của y nữa!
Vũ Duy Ninh nói:
– Đừng sợ, lão phu sẽ đi với cô, tới một chỗ thành thị nào đó, lão phu sẽ thuê giúp cô một chiếc xe khác.
Diêu Ngọc Nga nghe xong cảm thấy yên tâm, mặt lộ vẻ mừng rỡ nói:
– Thật không. ân công đưa nạn nữ tới Lạc Dương à?
Vũ Duy Ninh chưa trả lời, lặng lẽ đỡ nàng lên xe, tự mình cũng lên theo, nhìn Mã Hoẵng Cát sầm nét mặt hỏi:
– Chỗ thành trấn sắp tới đây là gì?
Mã Hoẵng Cát vừa kéo cương ngựa quay xe ra vừa đáp:
– Là Cố Thành, cách đây hơn ba mươi dặm.
Vũ Duy Ninh nói:
– Được, trước bữa trưa hôm nay phải đưa ta tới đó, nếu không ta sẽ đánh gảy cái chân chó của ngươi!
Mã Hoẵng Cát vâng dạ rối rít, lập tức dong xe ra khỏi rừng, theo đường cái tiếp tục chạy mau về phía Cố Thành.
Đến lúc bấy giờ Diêu Ngọc Nga mới bình tĩnh lại, thở ra một hơi, cười qua màn nước mắt nói:
– Lão bá bá, làm sao người biết được vậy?
Vũ Duy Ninh nói:
– Lão phu vừa khéo đi trên đường tới đúng chỗ ấy, vừa thấy xe ngựa ngoặc
vào rừng, trong lòng ngờ vực mới đuổi theo xem thử, chứ không biết cô
ngồi trong xe…
Diêu Ngọc Nga nói:
– Cám ơn trời đất, nếu không có lão bá bá tới kịp, lần này nạn nữ chỉ sợ gặp phải chuyện không dám nghĩ tới nữa.
Vũ Duy Ninh cười không nói gì.
Diêu Ngọc Nga khuôn mặt đẫm nước mắt đổi thành vẻ kính ngưỡng ngây thơ hỏi:
– Lão bá bá, người có thể cho nạn nữ biết được là người đi đâu không?
Vũ Duy Ninh im lặng một lúc rồi đáp:
– Cũng giống như Diêu cô nương vậy, tới Lạc Dương!
Diêu Ngọc Nga cả mừng nói:
– Oà hay quá! Sao đêm hôm qua lão bá bá không chịu nói ra! Nạn nữ đã nói
với người là muốn về Lạc Dương rồi mà? Chúng ta có thể đi cùng tới Lạc
Dương, đúng không?
Vũ Duy Ninh sắc mặt nghiêm nghị nói:
– Không, lão phu có chuyện rất gấp phải đi mau về Lạc Dương, không thể cùng đi với cô nương được!
Diêu Ngọc Nga hoảng sợ nói:
– Nhưng giờ đây lão bá bá đã quyết định cùng đi với nạn nữ về Lạc Dương rồi, đúng không?
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
– Không, lão phu chỉ có thể đi với cô nương tới Cố Thành thuê giúp cô nương một chiếc xe khác, rồi lão phu phải lên đường ngay!
Diêu Ngọc Nga mặt mày thê thảm, muôn phần thất vọng, lại “ôi” một tiếng nói:
– Tại sao thế? Chẳng lẽ nạn nữ lại làm người đi chậm à?
Vũ Duy Ninh nói:
– Đúng vậy!
Diêu Ngọc Nga vội hỏi:
– Không phải, lão nhân người không phải cỡi ngựa, chúng ta trên đường cùng đi bằng xe ngựa, tới Lạc Dương rất là mau!
Vũ Duy Ninh nói:
– Đi xe ngựa phải mất sáu bảy ngày mới tới Lạc Dương, nhưng lão phu đi bộ thật nhanh thì bốn năm ngày tới rồi!
Diêu Ngọc Nga mờ mịt không hiểu hỏi:
– Người… lão nhân người nói dối, làm sao đi bộ mà lại mau hơn đi xe ngựa được?
vũ Duy Ninh cười một tiếng nói:
– Cặp chân lão phu so ra còn mau hơn xe ngựa, đó là một loại công phu…
công phu, nói nữa cô cũng không hiểu đâu, nhưng lão phu không hề nói dối cô.
Diêu Ngọc Nga nói:
– Cháu biết rồi, lão nhân người là loại kỳ hiệp như trong truyền thuyết, võ công rất cao, đúng không?
Vũ Duy Ninh gật đầu cười nói:
– Đúng đấy!
Diêu Ngọc Nga hỏi:
– Lão nhân người đi gấp tới Lạc Dương để làm gì vậy?
– Để cứu người!
– Đi cứu người à?
– Đúng vậy, lão phu có bốn người bạn rơi vào tay bọn ác nhân, nếu không tới cứu cho mau, bọn họ sẽ bị sát hại!
– ủa, té ra là thế…
– Bởi vì chuyện ấy nên lão phu không có cách nào đi cùng với cô nương, có điều cô yên tâm, chờ tới Cố Thành rồi, lão phu sẽ thuê giúp cô một
chiếc xe ngựa khác, để cô yên ổn về tới Lạc Dương.
– Được rồi, cứu người như cứu lửa, nạn nữ hiểu mà!
– Nhà lệnh thúc ở chỗ nào tại Lạc Dương?
– ở thôn Đinh Giốc ngoài cửa tây thành, chú nạn nữ tên Diêu Vũ Hóa, là một chủ tiệm nhỏ.
– ông ta tốt hay xấu?
– Chẳng có gì xấu, nhưng ông ấy có bầy con đều còn nhỏ, cho nên sống rất
nghèo khổ – Khi gặp lệnh thúc, cô cứ đưa một trăm lượng bạc cho ông ta
trước, ở nhà ông ta một thời gian xem sao, nếu không ở được thì tất nhất tìm được ai thì lấy, cô là một cô gái nhỏ, chỉ có cách lấy chồng mới
được yên ổn lâu dài thôi.
– ủa, sao cô khóc?
– Lão bá bá có con cái gì không?
– Không có, lão phu chẳng có thê thiếp gì, là một kẻ trôi nổi. Không nhà, chốn chốn đều là nhà!
– vậy thì nạn nữ có chuyện muốn mạo muội thỉnh cầu, không biết lão bá bá có ưng thuận không…
– CÔ cứ nói xem, chỉ cần lão phu làm được, nhất định không để cô thất vọng đâu.
– Cháu… cháu muốn nhận lão nhân người làm cha nuôi, lão nhân người chịu nhận cháu làm nghĩa nữ không.
– A… cái này… sợ không được đâu, lão phu nhất sinh chạy đông chạy tây, đi không biết chỗ… vả lại…hừm…
– Cháu không muốn lão nhân người mang cháu đi theo tứ xứ, chỉ hy vọng lão nhân người nhận cháu làm nghĩa nữ, về sau có dịp qua ngang Lạc Dương
thì ghé nhìn qua cháu một chút, dạy cháu một chút võ nghệ…
– ủa, cô muốn học võ à?
– Vâng ạ, cháu rất thích làm người có bản lĩnh như lão nhân người, cháu
hy vọng học được võ công, làm một nữ hiệp cứu khổn phò nguy… lão nhân
người đừng cười, cháu nói thật lòng mà!
– Lão phu rõ rồi, nhưng lão phu có chuyện khó nói, không thể nhận cô làm nghĩa nữ, cũng không rảnh để dạy võ công được!
– Chuyện gì khó nói vậy?
– ờ, cái nầy… lão phu thật không biết nói thế nào cho được…
– Lão nhân người sợ người ta biết à?
– ờ – Vậy thì cháu phát thệ là không đem chuyện của lão nhân người nói cho bất cứ ai biết cả, có được không?
– Hừ, cháu hiểu rồi!
– CÔ hiểu cái gì?
– Lão nhân người thấy không ưa cháu nên mới không chịu ưng thuận!
– Không, không phải đâu!
– Nhất định là phải, lão nhân người thấy không ưa cháu nên ngay cả tên họ cũng không chịu nói cho cháu biết!
– Đừng khóc! Đừng khóc! Lão phu có thể nói tên họ cho cô biết, có điều… hừm…!
Lão phu không muốn lừa dối cô…
– Nói vậy là sao?
– Cái này… cái này… ta sẽ nói hết với cô, nhưng tuyệt đối không được tiết lộ cho bất cứ ai biết, được không?
– Cháu mà nói ra thì cháu chịu chết thảm!
– ờ, danh hiệu của ta hiện tại là Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh, tên đó là giả, tên họ thật của ta là Vũ Duy Ninh…
– ủa, tại sao lão nhân người phải dùng tên giả?
– Chẳng những tên họ là giả, mà ngay cả mặt mũi hiện tại cũng là giả nốt, nói khác đi, hiện tại ta giả mạo một người là Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên
Sinh!
– Người… hiện tại diện mạo của người cũng là giả à?
– Phải, ta không phải là lão nhân, ta chỉ có hai mươi tuổi, đó là lý do khiến ta không nhận cô làm con nuôi được.
– Trời ơi! Ngươi chỉ có hai mươi tuổi thôi à? Ngươi là một vị công tử trẻ tuổi sao! Cái này… cái này…
– Suýt, nho nhỏ một chút chứ.
– có đúng thế không?
– Đúng thế!
– Tại sao người lại phải giả dạng như thế?
– Ta vừa nói rồi, là để cứu bốn người bạn không bị hại!
– Tại sao phải giả dạng Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh mới cứu được bốn người bạn của người?
– Vì Ma Y Quỷ Sư là một trong bọn ác nhân, ta giả mạo y mới có thể trà trộn vào sào huyệt của bọn chúng, dễ cứu bạn bè hơn.
– Nếu lỡ bị Ma Y Quỷ Sư thật, người bị lộ ra thì sao?
– Không có chuyện đó, Ma Y Quỷ Sư thật đã chết rồi!
– A…!
– Bị ta giết chết!
– A…!
– CÔ sợ à?
– Không, tôi biết người là người tốt, người bị người giết nhất định là kẻ xấu, có điều…
người đúng là một công tử trẻ tuổi à?
– Ta là một người trẻ tuổi thì đúng, nhưng ta không phải là công tử, ta là một gã nhà quê thô lỗ, một gã tiểu tử mạt hạng!
– Người cho tôi thấy mặt thật được không?
– Không được, ta vẽ vời tô dặm cả nửa ngày mới ra được cái bộ mặt này,
nếu khôi phục mặt thật cho cô xem, lại phải hóa trang lại rắc rối lắm!
– Nhưng người không cho tôi nhìn thấy, về sau làm sao tôi nhận ra người được?
– Về sau… ồ, nếu quả có cơ hội, te sẽ mang bộ mặt thật tới thôn Đinh Giốc thăm cô, lúc ấy cô sẽ được thấy mà!
– Ô được rồi, vậy thì bây giờ người đem hết chuyện kể cho tôi nghe đi, kẻ cho tôi nghe nhà người ở đâu, kể cho tôi nghe tại sao người học thành
võ nghệ như thế, được không?
– Được thôi, nhà ta ở núi Đại Bình,
tại Trường bạch, cha mẹ ta đều mất cả rồi, từ năm mười một tuổi gia đình ta chỉ còn có ta và bà nội hai người nương tựa vào nhau. Hàng ngày ta
lên núi đào than, chất lên xe lừa chở xuống núi bán, sống tuy vất vả
nhưng chúng ta rất hạnh phúc, về sau một hôm…
Trong tiếng bánh
xe lóc cóc, Vũ Duy Ninh hạ giọng thì thầm kể hết tất cả những chuyện
mình đã gặp phải, nói đến chỗ tối qua mình trong khách sạn nghe tiếng
khóc của Diêu Ngọc Nga, gã phu xe Mã Hoẵng Cát vừa dong xe tới trên
đường phố trong Cố Thành.