Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 47: Tiếng khóc não đêm dài
Vô ảnh Cước nói:
– Lẽ ra ta phải giết ngươi, nhung ta thiếu một mạng của anh ngươi, nên ta không giết ngươi, từ nay ân oán thế là xong!
Bà già họ Diêu nghe xong, mới biết y quả thật không muốn giết chết mình,
nhất thời cảm xúc lẫn lộn, vừa đau xót mừng rỡ, rơi nước mắt như mưa
nói:
– ĐÓ đều là người không tốt, nghĩ mà xem, trước lúc ngươi
giết chết anh ta, chúng ta sống với nhau thế nào? Lão nương đối xử với
ngươi cói chỗ nào không tốt? Mà ngươi vì cướp được một món hàng không
tới năm ngàn lạng bạc mà giết chết anh ta! Ngươi…
Vô ảnh Cước cười nói:
– Ta đã nói nhiều lần rồi, là y động thủ trước.
Bà già họ Diêu vừa hỉ mũi vừa lau nước mắt nói:
– Nhưng ngươi biết rõ võ công của anh ấy không bằng ngươi, sao ngươi không nhịn anh ấy một chút?
Vô ảnh Cước nói:
– Trong tình cảnh như vậy, làm sao ta nhịn được?
Bà già họ Diêu khóc nói:
– Vì một cước của ngươi đá chết anh ấy, nên thành ra tình nghĩa vợ chồng ta cũng như bị một cước đá sập vậy!
Nói ra cũng quái lạ, bà già họ Diêu này, bất kể là nhìn từ phía nào, lúc bà ta còn trẻ tuổi cũng không thể gọi là một mỹ nhân, nhưng bà ta đối với
Vô ảnh Cước Hướng Liên lại như có một sức hấp dẫn, một cái nhăn mày hay
một tiếng cười, một câu nói hay một tiếng khóc đều làm lòng Hướng Liên
rung động, khiến cho y anh hùng hết giận.
Lúc ấy y thấy bà ta khóc, nức nở như trẻ con, không kìm được một tiếng thở dài nói:
– Thì đã lỡ rồi, ngươi vẫn không tha thứ cho ta, thì bảo ta làm thế nào?
Bà già họ Diêu nói:
– Lão nương vừa hận ngươi… vừa nhớ nhung ngươi, nhưng ngươi là thằng giặc Vô tình Vô nghĩa…
Hướng Liên ánh mắt ngưng lại, hiện ra vẻ kích động nói:
– Thật à? Ngươi nhớ thương ta thật à?
Bà già họ Diêu giọng khổ não nói:
– Sao không thật? Bao nhiêu năm nay lão nương không lúc nào không nhớ nhung ngươi, nhưng mà…
Bỗng bà ta bật người lên, chỉ thấy Hướng Liên loạng choạng lùi lại, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ lẫn ngơ ngác. Thì ra trước ngực hắn đang có một
chuôi đao truỷ thủ thò ra ngoài.
Vô ảnh Cước Hướng Liên gắng gượng nói:
– Mới rồi lẽ ra ta phải… giết luôn cả ngươi mới đúng!
Rồi ngã xuống sàn nhà nằm một đống.
Diêu Nguyệt Kiều nói:
– Đúng lắm, kể cũng lạ là ngươi không nhớ dai, ngươi quên là lão nương đã thề là phải giết ngươi à?
Hướng Liên không nói nữa, chỉ nhìn bà ta trừng trừng, không nói câu nào.
Diêu Nguyệt Kiều cúi đầu nhìn kỹ y một lượt, rồi rút truỷ thủ trên ngực y ra nói:
– Hừ, ngươi được lợi đấy!
Té ra, bà ta phát hiện ra Hướng Liên đã chết rồi.
Bà ta đối với Hướng Liến quả là không có chút tình nghĩa vợ chồng gì, rút
đao xong, lập tức ngồi xổm lên đưa tay mò mẫm trong người y, lấy hết
tiền bạc ra để trên bàn, nhìn đống bạc cười hề hề nói:
– HÔ hô, lâu lắm rồi mới được thấy nhiều tiền như thế này!
Nói xong, lại quay về phía Vũ Duy Ninh, lật người chàng lại, đưa tay mò mẫm trong người Vũ Duy Ninh, cũng lấy hết tiền bạc ra để trên bàn, rồi đi
tới trước xác Đinh Thất rút lưỡi đao ra, Quay vềcạnh người Vũ Duy Ninh
giơ cao lưỡi đao lên, cười khanh khách quái dị nói:
– Họ Văn kia, lão nương với ngươi không thù không oán, nhưng lão nương giết những
người không thù không oán chẳng phải một lần, ngươi chịu vậy!
Dứt lời, chém xuống ngay bụng Vũ Duy Ninh một đao.
“Phụt” một tiếng, một luồng nước từ miệng Vũ Duy Ninh đột nhiên bắn ra, phun trúng giữa mặt bà ta!
– Ai da!
Diêu Nguyệt Kiều kêu lên một tiếng đau đớn, buông rơi lưỡi đao, hai tay ôm mặt, ngã lăn xuống đất, vừa lăn lộn vừa gào lên:
– Trời ơi! Con mắt ta! Mắt ta mù rồi!
Đúng vậy, từ kẽ tay bà ta máu đã chảy ròng ròng, đôi mắt của bà ta đã bị luồng nước từ miệng vũ Duy Ninh phun ra đánh nát!
Luồng nước này chính là hớp nước trà có pha thuốc mê mà Vũ Duy Ninh uống lúc
nãy. Vì chàng đã biết rõ Diêu Nguyệt Kiều mang lòng gian ác, nhưng giả
như không biết, uống xong chén trà, ngấm ngầm vận công chặn lại, không
cho thuốc mê phát tác, để xem bà ta giở trò gì…
Tuy chàng chẳng xót thương gì cho Hướng Liên, nhưng thấy Diêu Nguyệt Kiều tàn ác hung
dữ quá đáng như thế, nên phun nước trà đánh mù mắt bà ta luôn.
Từ sau khi ăn trái nhân sâm ngàn năm, công lực của chàng đã không kém gì
một cao thủ tu vi bốn chục năm, nên lúc ấy vận công phun luồng nước ra,
kình lực mạnh mẽ dị thường, giống như một luồng mạt sắt, chẳng những
đánh mù mắt Diêu Nguyệt Kiều mà còn làm cho mặt bà ta đỏ bầm như bị lửa
đốt, đau đớn thấu tận tim gan.
Chàng thong thả đứng lên, không
màng ngó tới Diêu Nguyệt Kiều đang đau đớn lăn lộn kêu la trên mặt đất,
lấy bản danh sách trong người ra gạch bỏ năm chữ Vô ảnh Cước Hướng Liên, rồi mới tìm một cái khăn vuông, đem số bạc của mình và tám trăm lạng
bạc của Hướng Liên gói lại đeo lên vai, cất chân bước ra khỏi nhà.
Diêu Nguyệt Kiều đột nhiên giơ tay nắm lấy chân chàng, kêu lên thê thảm:
– Ngươi không được đi! Ngươi không được đi!
Vũ Duy Ninh tránh qua một bước, lạnh lùng nói:
– Giết chết ngươi mới được đi phải không?
Diêu Nguyệt Kiều quờ tay một cái không nắm được chân chàng, lại quờ cái nữa, kêu lớn:
– Muốn đi cũng được, nhưng để bạc xuống đó rồi đi. Số bạc đó của ta, ngươi không được cầm bạc của ta đi!
Vũ Duy Ninh không bao giờ ngờ rằng bà ta bị mù mắt vẫn canh cánh không
quên tiền bạc, trong lòng chợt thấy vừa đáng cười vừa đáng thương, bất
giác cười nhạt nói:
– Ngươi nói tám trăm lạng bạc của Hướng Liên là của ngươi chứ gì?
Diêu Nguyệt Kiều bất kể hai hố mắt ròng ròng máu, theo chỗ tiếng nói nhảy xổ tới chụp, rít lên:
– Đúng vậy, trả cho ta!
Vũ Duy Ninh lách người tránh qua hỏi:
– Hướng Liên là người gì của ngươi?
Diêu Nguyệt Kiều hai mắt đã mù, chụp lấy Vũ Duy Ninh không trúng, lao luôn
vào vách tường, vì dùng sức quá mạnh, hai cánh tay xuyên luôn qua vách
ván, khi rút lại rồi, trên tay ròng ròng máu tươi, nhưng bà ta cũng
không màng tới, lại quay lại nhảy xổ tới Vũ Duy Ninh đánh nữa, gào thét
xé lòng:
– Y là chồng ta! Nên tám trăm lạng bạc ấy là của ta!
Vũ Duy Ninh né một cái lui luôn ra ngoài cửa, chẳng đếm xỉa gì tới bà ta
nữa, chạy mau về phải đường cái. Vì biết quanh đó không có khách sạn,
nên quyết định chạy luôn một chặng trong đêm.
Thêm đêm này nữa
thì chàng đã hai ngày hai đêm không được chợp mắt, cơ thể và đầu óc đã
quá mệt mỏi. Chàng rất muốn nằm luôn xuống bên đường ngủ luôn một giấc,
nhưng lại nghĩ tới sự sống chết của bốn người bọn Du minh chủ đều nằm
trong tay mình, nên phải cố gắng lấy hết tinh thần lao đi.
Chạy
tới canh ba thì qua một chỗ thị trấn, không ngờ phát hiện trong trấn có
một khách sạn nhỏ hẹp, bèn quyết định ghé vào ngủ một lúc, sáng sẽ đi
tiếp.
Các khách sạn thì đều đêm không đóng cửa, Vũ Duy Ninh bước
vào trong thấy điếm tiểu nhị ngồi dựa bên quầy ngủ gật, bèn bước tới vỗ
vai y nói:
– Tiểu nhị ca, còn phòng không?
Điếm tiểu nhị choàng tỉnh, vội vàng đứng dậy nói:
– Có ạ! Có ạ! Còn một phòng riêng, lão nhân người nghỉ ở phòng chung hay phòng riêng.
Vũ Duy Ninh đáp luôn:
– Phòng riêng!
Tiểu nhị khom lưng nói:
– Vâng ạ, xin đi theo tiểu nhân!
Đi qua một dãy phòng chung, tới một dãy phòng ở mặt sau dành cho một
người, điếm tiểu nhị mở cửa một gian. Vũ Duy Ninh bước vào xem, thấy tuy đơn giản thiếu tiện nghi, nhưng cũng đã quá vui lòng, lập tức đặt bao
phục xuống dặn:
– Tiểu nhị ca, lão phu muốn ngủ một giấc, trời có sập cũng không được tới gọi ta dậy, đã nghe chưa?
Tiểu nhị cười lấy lòng nói:
– Vâng ạ, vâng ạ. Chỗ này rất yên tĩnh, lão nhân người cứ yên tâm nghỉ ngơi.
Vũ Duy Ninh chờ y thắp một ngọn đèn trong phòng xong, bèn xua tay bảo y đi ra, đóng cửa phòng lại, cả giày lẩn áo đều không buồng cởi, lăn luôn ra trên giường nhắm mắt lại.
Chàng đang mơ màng sắp ngủ hẳn, chợt nghe có tiếng nữ nhân sụt sùi khóc khe khẽ.
ơ, ai khóc ở đây?
Chàng mở hai mắt, ngưng thần nghe ngóng, thì nghe tiếng khóc phát ra từ phòng bên cạnh, trong lòng rất là bực bội, thầm rủa:
– Hừ, nửa đêm nửa hôm, lại chẳng phải là chết chồng mà kêu kêu khóc khóc cái gì!
Chàng lại nhắm mắt, cố gắng quên đi tiếng khóc từng cơn từng cơn nức nở vang
tới bên tai, nhưng không có cách nào, vì tiếng khóc nghe ra rất bi thiết rất thê thảm, giống như lời ca bi thống kéo dài không dứt, lúc ảo nảo,
lúc sụt sùi, thê lương ai oán, nấc nấc không thôi!
Hừ, gã tiểu nhị lại nói chỗ này rất yên tĩnh, tìm y tính tiền bỏ đi cho rồi!
Chàng tức tối nhảy xuống giường, mở cửa bước ra, sải chân bước về phía trước khách sạn, gọi tiểu nhị lúc ấy đang ngủ gật nói:
– Tiểu nhị ca, ngươi dậy đi!
Tiểu nhị giật mình tỉnh giấc, đứng dậy dụi dụi mắt hỏi:
– Lão nhân, người có gì sai bảo vậy?
Vũ Duy Ninh giận bừng bừng nói:
– Mới rồi ngươi nói phòng ấy rất là yên tĩnh, phòng ấy mà yên tĩnh à?
Tiểu nhị đầy vẻ ngạc nhiên nói:
– Có có gì không đúng?
Vũ Duy Ninh trầm giọng nói:
– Lão phu nghe tiếng khóc của một cô gái!
Tiểu nhị a một tiếng chau mày nói:
– Sao, cô ta lại khóc nữa rồi à?
Vũ Duy Ninh nói:
– Ngươi lên bảo cô ta đừng khóc nữa, để khách khứa ngủ yên có được không?
Điếm tiểu nhị lắc đầu nói:
– Không được đâu.Tiểu nhân mà lên khuyên bảo, cô ta càng khóc thê thảm hơn. Lão nhân không biết, cô ta…