Đề Ấn Giang Hồ

Chương 43: Sống chết cách một đường tơ


Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 43: Sống chết cách một đường tơ

Tiếp đó, Vô Danh Ma quay lại nhìn Bán Phong thư sinh và “Ma Y Quỷ Sư” nói:

– Đội xe sẽ lên đường sau một khắc nữa, hai vị đi trước được rồi!

Bán Phong thư sinh và Vũ Duy Ninh củng nhận lệnh lui ra, hai người lập tức lên ngựa ra cửa, chạy ra cửa nam thành.

Ra khỏi cửa nam thành, Bán Phong thư sinh cười nói:

– Văn huynh, bang chủ giao cho ta nhiệm vụ này, người thấy thế nào?

Vũ Duy Ninh nói:

– Đi đầu dẫn đường là việc rất quan trọng, đây là bang chủ nhìn ra chúng ta!

Bán Phong thư sinh nói, – Đúng vậy, có điều lão phu cũng rất thích là bọn
ta không phải đi cùng đội xe, được tự do thoải mái hơn.

Vũ Duy Ninh cười khẽ một tiếng, nói:

– Chứ sao nữa, chúng ta có thể ngắm cảnh suốt dọc đường.

Bán Phong thư sinh nói:

– Theo đường này thì gần nửa tháng mới tới Lạc Dương, nhưng suốt dọc
đường đều có thành trấn, không lo gì chuyện gặp phải giặc cướp.

Vũ Duy Ninh cười nói:

– Chẳng lẽ Thân Đồ huynh lại sợ giặc cướp à?

Bán Phong thư sinh cũng cười nói:

– Không phải là sợ bị cướp, mà mà sợ không đủ để giết, giặc cướp thường chỉ kéo ra có vài mươi đứa…

Hai người sóng cương ngựa, vừa đi vừa đấu hót, Vũ Duy Ninh sợ lộ chỗ sơ hở, suốt dọc đường đều né tránh nói chuyện về “bản thân”.

Rời thành
mười dặm, lên tới một chỗ gò cao, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy
trên đường phía sau xa xa bụi bay mờ mịt, ngoằn ngoèo như một con rắn
dài, biết là đội xe đang kéo lên.

Vũ Duy Ninh không được theo đội xe để tìm cách cứu bốn người bọn Du minh chủ, trong lòng lúc nào cũng
nặng nề. Vì chàng biết muốn cứu họ thoát hiểm thì chỉ trên đường đi này
mới có cơ hội, chứ để đội xe tới được khách sạn Hồng Tân ở Lạc Dương,
đưa họ vào địa thất mà Vô Danh Ma nói bố trí nhiều cơ quan, thì là vĩnh
viễn không còn có cơ hội nữa. Nhưng theo tình hình hiện tại đây, thi trừ phi có phát sinh sự cố gì đặc biệt, chứ vẫn không thì mình và Bán Phong thư sinh chỉ đi dẫn đầu dẫn đường một mạch tới Lạc Dương, không có cơ
hội tiếp cận đội xe được.

Làm thế nào?

Mình có thể nghĩ ra cách nào đổi nhiệm vụ khác, về chỗ đội xe không?

Giả bệnh à?

Không được, Ma Y Quỷ Sư là hạng người thế nào, y làm sao không duyên không cớ phát bệnh được?

Giết chết Bán Phong thư sinh, quay về đội xe nói ới Vô Danh Ma rằng gặp phải một nhân vật thần bí tấn công chăng?

Như vậy cũng không được, một Bán Phong thư sinh chết rồi, Vô Danh Ma sẽ lại sai một người khác hiệp trợ với mình làm nhiệm vụ dẫn đường nữa thôi.

Chàng nghĩ tới nghĩ lui, Vô kế khả thi, trong lòng càng nóng nảy.

Ngoài ra còn có một chuyện khác khiến chàng luôn lo lắng, là mình giả mạo Ma Y Quỷ Sư tạm thời qua mắt được một bọn ma đầu của Phục Cừu bang nhưng từ
đây trở đi mình sẽ cùng với Bán Phong thư sinh suốt hơn mười ngày, mà
mình chẳng biết gì nhiều về Ma Y Quỷ Sư, ở cạnh nhau lâu, mình mà không
bị Bán Phong thư sinh nhìn ra chỗ sơ hở mới là lạ.

chàng không kìm được, trong lòng thầm khấn hứa, tự nhủ:

– Hôm ấy trước khi sư phụ rời đi, nói là muốn đuổi theo Vô Danh Ma, mong
sao lão nhân gia người đã phát hiện được việc bọn Du minh chủ bị bắt,
thế thì nhất định người sẽ tới Đồng Tâm Minh suất lĩnh mọi người tới
cứu.

Chiều tối hôm ấy, hai người dẫn đường tới một nơi nọ, thấy trước mặt có một tòa thành trì, Bán Phong thư sinh cất tiếng nói:


– Đây là Trịnh huyện, không rõ bang chủ có tính ngủ đêm trong thành không?

Câu nói vừa dứt, chợt nghe trên đường phía sau lưng có một tràng tiếng vó
ngựa khua rất gấp, hai người ngoảnh lại nhìn, người tới là một “lão
bộc”!

Bán Phong thư sinh nhìn thấy người “lão bộc” phi ngựa tới gần, ngạc nhiên hỏi ngay:

– Lão Kiều, có chuyện gì vậy?

Người kia nói:

– Chủ nhân dặn là đêm nay không ngủ lại trong thành, nói hai vị cứ tiếp tục dẫn đường đi trước!

Bán Phong thư sinh ủa một tiếng nói:

– Được rồi, còn gì nữa không?

Người kia nói:

– Không!

Nói xong quay đầu ngựa lại, phi trở về đội xe.

Vũ Duy Ninh cau mày nói:

– Bang chủ sao không cho ngủ lại trong thành cho chúng ta được dừng lại. Ngựa cần nghĩ rồi.

Bán Phong thư sinh nói:

– Không sao, mới đi có nửa ngày, ngựa còn đi được một, hai giờ nữa.

Vũ Duy Ninh nói:

– Nhưng chúng ta cũng phải ăn cơm chứ!

Bán Phong thư sinh nói:

– Tới thành chúng ta ghé mua gì đó rồi vừa đi vừa ăn.

Vũ Duy Ninh nói:

– Còn bang chủ và những người kia thì sao?

Bán Phong thư sinh nói:

– Họ có mang lương khô.

Vũ Duy Ninh vội nói:

– Phải rồi, lão phu quên mất.

Đang nói chuyện thì đã tới Trịnh huyện. Hai người cưỡi ngựa vào thành, đi
qua phố lớn thấy một áng cơm có nồi hấp, Bán Phong thư sinh bèn kìm ngựa nói:

– Chúng ta mua vài cái bánh bao nhân thịt ăn nhé?

Vũ Duy Ninh nói:

– Được, để lão phu vào mua.

Nói xong, nhảy xuống ngựa, bước vào hàng cơm.

Bán Phong thư sinh đưa mắt nhìn theo chàng vào hàng cơm, đột nhiên phát
hiện ra dáng đi của chàng khác hẳn mọi khi, trong lòng rất kinh ngạc tự
nhủ:

– ồ, y sửa dáng đi lúc nào vậy?

Nguyên Ma Y Quỷ Sư
Văn Thiên Sinh có đôi bàn chân rất đặc biệt, sinh ra đã bị cong cong, vì vậy dáng đi rất giống con vịt, mỗi bước mũi bàn chân đều khuỳnh khuỳnh
hướng vào phía trong. Vũ Duy Ninh chỉ gặp Ma Y Quỷ Sư hai lần, chưa để ý tới dáng bước chân, nên bị Bán Phong thư sinh nhìn ra chỗ sơ hở.

Có điều lúc ấy tuy Bán Phong thư sinh nhìn thấy dáng đi của Ma Y Quỷ Sư
khác với ngày thường nhưng trong lòng chỉ cảm thấy lạ lùng, hoàn toàn
chưa nghĩ tới việc y không phải là Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh thật.


Vũ Duy Ninh vào hàng cơm mua mười cái bánh bao rồi quay ra, lên ngựa nói:

– Thân Đồ huynh ăn trước một cái không?

Bán Phong thư sinh trong lòng đã ngờ ngợ, càng để ý nhìn kỹ mặt mũi chàng,
đến lúc ấy phát hiện hàm răng của chàng khác hẳn của Ma Y Quỷ Sư ngày
thường, không kìm được đổi hẳn cả sắc mặt.

Vũ Duy Ninh cũng phát hiện thần sắc của y có vẻ khác lạ, trong lòng ngầm hoảng sợ, nhưng vẫn thản nhiên cười nói:

– Gì thế?

Bán Phong thư sinh lập tức lắc đầu nói:

– Không có gì, chúng ta ra khỏi thành hãy ăn.

Nói xong thúc ngựa chạy đi.

Thành Trịnh huyện cũng nhỏ, nên thoáng sau hai người đã phi ngựa ra tới ngoài thành, Bán Phong thư sinh chợt cười nói:

– Văn huynh, chúng ta phóng ngựa chạy nhanh một đoạn rồi tìm chỗ nào đó dừng lại ăn bánh đã, người nghĩ sau.

Vũ Duy Ninh nói:

– Được!

Bán Phong thư sinh bèn quất mạnh một roi, con ngựa lập tức cất vó phóng nhanh về phía trước.

Vũ Duy Ninh cũng thúc ngựa bám sát theo sau, hai người đi một mạch hai ba
dặm, Bán Phong thư sinh thấy ven đường phía trước có một cây cổ thụ, bèn nói:

– Tốt rồi, bọn ta tới gốc cây kia.

Lúc ấy trời đã
tối hắn mà trăng chưa lên, nên cảnh vật tối đen, mà Bán Phong thư sinh
lại chọn một gốc cây to để nghĩ chân, chỗ ấy lại càng tối.

Vũ Duy Ninh bất giác cười nhạt trong lòng, tự nhủ:

– Thân Đồ Kiêu, xem ra ngươi không có cách nào thoát được phải vào Chính Tâm Lao lần nữa rồi!

Hai người tới dưới cây cổ thụ, nhất tề xuống ngựa. Bán Phong thư sinh đến
chỗ bải cỏ ven đường ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh, cười nói:

– Lại đây! Lại đây! Bọn ta ngồi đây ăn bánh bao.

Vũ Duy Ninh lấy cái bao giấy đựng bánh bao nhân thịt sau yên ngựa ra, ngồi xuống cạnh y, mở bao ra, cầm một cái bánh đưa cho y, nói:

– Chủ quán nói bánh bao của y là ngon nhất trong toàn huyện, chẳng biết đúng không?

Bán Phong thư sinh dưa tay đón cái bánh, bàn tay chợt lật lên một cái nhắm vào Mạch Môn trên cổ tay Vũ Duy Ninh.

Vũ Duy Ninh tay phải đảo một cái đẩy một cái, “bình” một tiếng, đánh trúng vào cổ họng y.

Nguyên Bán Phong thư sinh sau khi Vũ Duy Ninh bước ra khỏi quán cơm, nói
chuyện phát hiện hàm răng của chàng không giống với của Ma Y Quỷ Sư, đã
biết chàng không phải là Ma Y Quỷ Sư rồi. Nhưng y cũng là một nhân vật
giảo hoạt, lúc ấy bèn làm ra vẻ không biết, định xuất kỳ bất ý bắt sống
Vũ Duy Ninh. Nhưng không ngờ Vũ Duy Ninh đã có chuẩn bị nên đánh lén
không thành công, lại bị chàng thừa cơ đánh trả.

CỔ họng là một
trong những nơi yếu hại, Vũ Duy Ninh lại dồn lực đánh vào, nên Bán Phong thư sinh không kêu được một tiếng, lập tức ngã lăn trên đất.


điều y không đứt hơi ngay, vẫn hung dữ ngóc đầu dậy, hai con mắt tròn
lồi ra, trừng trừng nhìn vào Vũ Duy Ninh, hỏi đứt quảng:

– Ngươi… ngươi là… ai?


Vũ Duy Ninh lạnh lùng đáp:

– Vũ Duy Ninh!

Bán Phong thư sinh trong chỗ cổ họng dập nát phát ra một tiếng “A”, trên mặt thoáng hiện nụ cười thảm nói:

– Giỏi… giỏi… lão phu… ngang dọc… giang hồ mấy… mấy chục năm… không ngờ…

hôm nay…

Y nói tới đó thì kiệt sức không nói được nữa, nằm vật ra, nhưng vẫn chưa đứt hơi, trong họng vẫn vang lên tiếng khò khé.

Vũ Duy Ninh rút lưỡi chuỳ thủ ra nói:

– Ta giết chết ngươi thế này tuy không được quang minh, nhưng ta cho rằng giải cứu bọn Du minh chủ là quan trọng hơn tất cả.

Dứt lời thẳng tay đâm một đao vào tâm mạch của y.

Bán Phong thư sinh toàn thân giật lên một cái, lập tức đứt hơi chết luôn.

Vũ Duy Ninh lấy bản danh sách ra bôi tên y đi, rồi gấp chuỳ thủ rạch vào
tay trái mình một vết, lại giẫm chân lên mặt đất một lúc làm ra như có
một trận ác đấu, rồi rão chân chạy như bay về phía sau.

Trong chớp mắt, chàng đã tới trước đội xe, giả giọng hoảng hốt gấp kêu lớn:

– Bang chủ! Chúng ta bị mai phục, Thân Đồ huynh bị hại rồi!

Bang chủ Phục Cừu bang Vô Danh Ma trong xe đầu nghe xong, lập tức ra lệnh
ngừng xe, dáng vẻ bình tĩnh từ trong xe bước ra đón “Ma Y Quỷ Sư” hỏi:

– Chuyện thế nào?

vũ Duy Ninh tay phải nắm chặt vết thương ở tay trái, làm ra vẻ xấu hổ cúi đầu nói:

– Thuộc hạ và Thân Đồ lão dừng lại ở một gốc cây lớn ven đường phía trước định ăn mấy cái bánh bao, đột nhiên một lão nhân tóc bạc từ trên cây
nhảy xuống vung kiếm tấn công. Thân Đồ lão tránh không kịp, bị đối
phương đâm trúng một kiếm trúng tâm khẩu, thuộc hạ cũng bị thương ở tay
trái…

Vô Danh Ma lúc ấy hai mắt bắn ra tia sáng hung dữ, lạnh lùng hừ một tiếng hỏi:

– Thân Đồ lão chết rồi à?

Vũ Duy Ninh gật gật đầu.

Vô Danh Ma lại hỏi:

– Có nhìn thấy rõ y là ai không?

Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:

– Dưới gốc cây tối tăm, không nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy đối phương là một lão nhân tóc bạc.

Vô Danh Ma hỏi:

– Có phải là Thiên Thủ kiếm khách Thượng Quan Uy không?

Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:

– Thuộc hạ không dám xác định là y, có điều đối phương kiếm thuật lợi hại phi thường, nếu không phải là Thiên Thủ kiếm khách Thượng Quan Uy thì
chắc là Lưu Lang Thiên Sứ Lư Nghĩa Nam.

Vô Danh Ma gật đầu lạnh lùng nói:

– Chỉ có hai tên lão tặc ấy mới đủ sức đánh bại các ngươi… Y còn ở đó không?

Vũ Duy Ninh nói:

– Không biết. Thuộc hạ thấy chống không được bèn chạy về đây.

Vô Danh Ma nói:

– Vết thương của ngươi có nặng không?

Vũ Duy Ninh nói:

– Không có gì, chỉ bị một chút vào da thịt…

Vô Danh Ma nói:

– Được rồi, ngươi tạm thời ra phía sau nghĩ ngơi, tìm Tư Đồ lão trị thương giúp cho.

Vũ Duy Ninh khom người vâng dạ, cúi đầu đi về phía sau đội xe.

Chàng biết Tư Đồ Tinh đang ở trong xe thứ hai hoặc thứ ba canh giữ bốn người
bọn Du minh chủ, nhưng chàng không dám nhờ Tư Đồ Minh trị thương, sợ đối phương nhìn ra tay mình da dẽ không giống với Ma Y Quỷ Sư.


Bệnh
Lang Trung Tư Đồ Tinh quả nhiên ở trên xe thứ ba canh giữ Nhất Đẩu Tiên
Lý Trạch và Du Băng Viên, y thấy “Ma Y Quỷ Sư” tới gần bèn nói:

– Văn huynh, lên đây, lão phu xem cho.

Đây chính là cơ hội tốt để cứu người, nhưng Vũ Duy Ninh không muốn bị y nhìn thấy cánh tay mình, bèn lắc đầu nói:

– Không cần đâu, chỉ bị thương vào da thịt một chút, lão phu tự lo được rồi.

Nói xong lại đi tiếp về phía sau đội xe.

Đi tới chiếc xe ngựa cuối cùng, thấy trong xe chất đầy hành lý nhưng có
thể chứa thêm được một người, bèn nhảy lên đó, lấy khăn tay ra buộc vết
thương.

Chợt nghe Vô Danh Ma từ xe đầu kêu lớn:

– Mời hai vị Tang, Chứ lên đây một lát!

Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ và Tam Thủ Cái Tang Nguyên ứng thanh giục
ngựa phi lên trước mặt Vô Danh Ma, xuống ngựa chắp tay nói:

– Bang chủ có lệnh gì?

Vô Danh Ma nói:

– Hai vị lên xe thứ hai và xe thứ ba giúp canh giữ bốn người kia. Nếu có
chuyện bất ngờ không còn cách nào khác nữa, thì lập tức giết chết bọn họ ngay.

– vâng!

Quái Thủ Phiên Thiên và Tam Thủ Cái dắt ngựa đưa cho người khác rồi chia nhau lên ngồi trong hai xe thứ hai và thứ ba.

Vô Danh Ma lại lên xe, giơ tay vẫy một cái, đội xe lại tiếp tục rầm rập
tiến lên. Đi được năm sáu dặm, tới chỗ cây cổ thụ, Vô Danh Ma lại ra
lệnh ngừng xe, bước xuống xe xem xét cơ thể của Bán Phong thư sinh, thấy tâm khẩu của y bị đâm một nhát máu chảy đọng vũng, không ngờ có chỗ nào khác, lập tức sai người chôn luôn ở đó, rồi lên xe đi tiếp.


cái chết của Bán Phong thư sinh, quần ma tâm tình đều nặng nề, nên ngoài tiếng xe khua lọc cọc, không ai mở miệng nói chuyện, người nào cũng im
lặng buồn bã, như ai có đám tang cha mẹ.

Độc Nương Tử Hắc Minh
Châu ngồi cùng xe với Vô Danh Ma thấy bang chủ ngồi im một lúc lâu không nói gì, bèn chép miệng thở dài hỏi:

– Bang chủ, người thấy kẻ địch là ai?

Vô Danh Ma nói:

– Đặc sứ áo vàng của Đồng Tâm Minh không có người nào có thể một mình đối diện mà giết chết được Thân Đồ lão và làm Văn lão bị thương được cả. Ta xem ra thì đúng là một trong hai lão tặc kia, không còn nghi ngờ gì
nữa.

ĐỘC Nương Tử Hắc Minh Châu nói:

– Nếu đúng là một trong hai tên lão tặc ấy, thì nhất định là Thiên Thủ kiếm khách Thượng quan Uy.

Vô Danh Ma gật gật đầu.

Độc Nương Tử nói:

– Nhưng kỳ lạ là y đột nhiên ra tay sát hại Thân Đồ lão, mục đích là để làm gì?

Vô Danh Ma nói:

– Dĩ nhiên là để cứu người, nhưng vì chúng ta quá đông, y không dám công
nhiên ra mặt, nên tính hạ từng người từng người để tiêu tán thực lực của chúng ta.

Độc Nương Tử nói:

– Nói như vậy, thì sợ rằng Lãnh lão và Nam Cung lão ở mặt sau đội xe bị nguy hiểm.

Vô Danh Ma lại gật đầu, ngoảnh ra ngoài xe gọi:

– Dương lão, ngươi qua đây một lát.

Một “lão bộc” ứng thanh giục ngựa chạy đến cạnh xe, cung kính hỏi:

– Bang chủ có gì sai bảo?

Vô Danh Ma nói:

– Ngươi đi báo cho Lãnh lão và Nam Cung lão, cho họ biết chuyện Thân Đồ
lão bị hại, dặn họ trên đường cẩn thận, đề phòng kẻ địch tập kích.

Người “lão bộc” nhận lệnh đi rồi, Độc Nương Tử lại nói:

– Bây giờ lại còn một chuyện khác nữa là kẻ địch đã biệt hành tung của chúng ta rồi, mà chúng ta lại cứ về Lạc Dương, thì…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.