Đề Ấn Giang Hồ

Chương 40: Hương thơm dẫn lối


Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 40: Hương thơm dẫn lối

Trong đám người xem có một thư sinh nghe xong rất thích thú, buột miệng nói:

– Bảo nó đọc thử bài Thục Đạo Nan thử xem?

Hồng Tiểu Bình lại cúi đầu nhìn vào con két nói:

– Đã nghe thấy chưa? Vị công tử kia bảo ngươi đọc bài Thục Đạo Nan đấy, mau đọc đi chứ.

Con két vươn cổ ra một cái đọc luôn:

ôi chao, ôi, sao mà cao thay, đông thục khó đi, khó như đường lên trời.

Tâm tùng rồi, Nghe Phù, Mở nước sao xa vời ?

Đã qua tám vạn bốn ngàn tuổi Mới thấy non cao có bóng người…

Một bài Thục Đạo Nan dài đến hơn ba trăm chữ, nhưng nó đọc không sai câu
nào, chỉ là giọng ngượng nghịu rời rạc, rất giống trẻ con mới tập nói
thôi.

cứ như thế, hết bài Thục Đạo Nan xong, bốn bên tiếng vỗ
tay vang lên như sấm, mọi người suýt xoa khen hay khen lạ không ngớt Có
rất nhiều người ào ào ném tiền bạc vào bãi. Vũ Duy Ninh lật mặt sau cái
thanh la lên đi quanh nhặt tiền cho vào. Du Lập Trung thì chắp tay rối
rít cảm ơn. Theo yêu cầu của người xem, con két lại đọc thêm mấy bài thơ nữa, sau đó Hồng Tiểu Bình trở vào, để tới phiên Du Lập Trung ra trò.

ông ta biểu diễn mấy màn nội công chặc gạch chịu đòn tào lao, thấy người
xem không thích thú mấy, bèn nhìn Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch:

– Nhị đệ tới phiên lão gia của ngươi rồi đấy!

Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch châm lửa vào cái ống điếu hút thuốc, rồi kéo con khỉ trắng ra, nói:

– Lão gia, đi một đường quyền cho các đại gia đây xem chơi!

Con khỉ không thèm ngó tới mọi người, chỉ ngước mắt nhìn cái ống điếu trên miệng Nhất Đẩu Tiên, giống như muốn kéo một hơi.

Nhất Đẩu Tiên cười chửi:

– Đồ súc sinh! Ta gọi ngươi là lão gia, rồi ngươi tự nhận là lão gia luôn à?

Con khỉ kêu lên chít chít, chìa tay đòi cái ống điếu của Nhất Đẩu Tiên. Nhất Đẩu Tiên dỗ dành:

– Không được, ra đi một đường quyền đi đã!

Con khỉ lắc đầu, tỏ ý không chịu.

Nhất Đẩu Tiên không biết phải làm sao, đành phải đưa cái ống điếu cho nó.
Con khỉ cầm lấy cái ống điếu xong, lắc la lắc lư bước tới một cái ghế
nhỏ, vểnh đuôi ngồi xuống, bắt chéo chân lên rồi mới bắt đầu phì phà nhả mây nuốt khói.

Hay.

Hay.

HÔ hô hô…

Tiền
bạc lại bay như hoa tuyết vào bãi diễn. Nghề xiếc của Du Lập Trung chỉ
là học mót, nên không dám dần dai quá lâu, lúc ấy bèn ôm quyền vái bốn
phía nói:

– Cảm ơn! Cảm ơn! Hôm nay đến đây là tạm dừng, tối nay
bọn họ còn có mấy trò tân kỳ sẽ cống hiến quý vị, kính mong quí vị quang lâm chỉ giáo.

Người xem thấy ông ta muốn nghỉ, đành kéo nhau giải tán.

Già trẻ năm người mang đồ nghề lên xe, đúng lúc đang định dong xe ra thành thì chợt có ba đại hán đứng cản đường.

Ba đai hán này quần áo lam lũ, tướng mạo hung dữ, nhìn qua đủ biết không phải nhân vật võ lâm mà là đám anh chị ở thanh thị.

Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch biết ý bọn họ đến để làm gì, bước lên trước vòng tay cười hỏi:

– Ba vị bằng hữu có gì chỉ giáo chăng?

Một người trong bọn đưa hai tay xoa ngực, vênh váo nói:

– Lão tử hỏi ngươi, các người đã chào chúa đất chưa?

Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch cười lấy Lòng nói:

– Chưa, vốn muốn tới chào, nhưng không rõ rắn chúa ở đây là ai?


Đại hán ấy trợn đô mắt hung tợn nói:

– Rắn chúa cái gì, là lão đại ca!

Nhất Đẩu Tiên vội nói:

– Dạ dạ, là lão đại ca, nhưng không biết lão đại ca của các vị ở đâu vậy?

Đại hán vỗ ngực nói:

– Là lão tử đây!

Nhất Đẩu Tiên thất thanh kêu lên:

– Té ra người là lão đại ca, thất kinh quá thất kính quá. Từ nay xin lão đại ca giúp đỡ bao bọc cho Đại hán ấy nói:

– các ngươi mới tới đất này, lão tử cũng không lạ các ngươi không biết, nhưng quy định thì không thể miễn được.

Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch nói:

– Dĩ nhiên, chúng tôi cũng phải kính biếu, kính biếu đại ca chứ. Nhưng không rõ lão đại ca muốn bao nhiêu?

Đại hán ấy nói:

– Một nửa thu nhập của các ngươi Nhất Đẩu Tiên nói:

– Được có gì đâu.

Nói xong bước ra sau, nhìn vào Du Lập Trung ngồi trong xe nói:

– Đại ca, đem bạc chia đôi đưa tôi một nửa, để kính biếu vị lão đại ca đây.

Du Lập Trung quả nhiên chia đôi số bạc, đưa một nửa cho ông ta, hạ giọng nói:

– Không nên tiếc đưa họ là phải.

Nhất Đẩu Tiên cười khẽ không đáp, đón lấy bạc, bước ra trước mặt ba đại hán cười nụ nói:

– Lão đại ca đây là một nửa thu nhập của chúng tôi, đều là bạc vụn, mong anh đừng chê.

Đại hán nhìn thấy mớ bạc vụn tổng cộng bốn năm lạng, trong lòng vui mừng đưa tay nói:

– Không sao đâu, ngươi đưa cho ta!

Nhất Đẩu Tiên không đưa ngay cho y nói:

– Vụn vụn nát nát thế này cầm không tiện, chờ lão hán bóp thành một khối đã.

Nói xong bóp năm ngón tay lại, ngầm vận chân lực siết một cái, mớ bạc vụn
lập tức biến thành một cục sáng choang Ba đại hán vừa nhìn thấy xong
biến hẳn sắc mặt, đâu dám đòi tiền, quay người chạy bạt mạng, thoáng một cái mất hút.

Nhất Đẩu Tiên Lý trạch cười cười, lại bước lên chỗ ngồi, giơ roi đánh một cái, cỗ xa ngựa bắt đầu bọn ra ngoài thành.

Du Lập Trung nói:

– Lý đặc sứ lần sau đừng làm thế, nếu không tin tức truyền ra, dễ bị địch phát hiện ra lắm.

Nhất Đẩu Tiên cười nói:

– Được mà, thuộc hạ biết chuyện gì xảy ra cho ba vị đặc sứ còn cách ba trăm dặm nữa, nên đùa bọn họ một chút.

cỗ xe ngựa ra khỏi cổng thành Bảo Định, Du Lập Trung lấy ra một viên Thập
Lý Hương đưa cho hai con chó hít hít. Hai con chó cùng “oẳng” lên một
tiếng, nhảy xuống khỏi cỗ xe ngựa, chạy lên phía trước.

Du Lập
Trung thấy đường di không sai, lập tức gọi chúng trở lại, vì ông sợ có
hai con chó chạy trước dẫn đường sẽ bị kẻ địch phát hiện.

Tối hôm ấy, cỗ xe tới thành huyện An Tân. Già trẻ năm người vào quán ăn cơm
xong bèn biểu diễn một lúc trong thành. Nhờ có con két và con khỉ khôn
ngoan lanh lợi, nên thu nhập rất khá, sau một phen biểu diễn, được tới
mười mấy lạng bạc Nhất Đẩu Tiên thấy thế nói giọng khôi hài:

– Nếu biết sớm làm xiếc thu nhập không tệ, chắc bọn ta đã đi sớm hơn rồi.

Du Lập Trung cười nói:

– Phải đấy.


Hồng Tiểu Bình hỏi:

– Tối nay chúng ta ngủ lại ở đây chứ?

Du Lập trung gật đầu đáp:

– Phải đấy. Chúng ta còn có thể đi được, nhưng ngựa thì phải nghỉ rồi.

Hồng Tiểu Bình hỏi:

– Nếu đã như vậy, thì đêm chưa khuya, chúng ta tìm chỗ khác diễn trò một lần nữa nên chăng?

Du Lập Trung nói:

– Cũng được, cửa tây thành có một chỗ rất đông đúc ồn ào, chúng a đến đó diễn vậy.

Sắp xếp cho gọn gàng xong, đang chuẩn bị đi, lại có một người chân đường.

Có điều đây không phải là một tay anh chị, mà là một lão nhân ăn mặc lối người hầu.

ông ta bước mau đến trước cỗ xe ngựa, vỗ tay kêu:

– Này, gánh xiếc khoan đi đã.

Nhất Đẩu Tiên hỏi:

– Lão huynh có gì dạy bảo vậy?

Người lão bộc nói:

– Lão nài nài của bọn ta nghe nói các ngươi làm xiếc hay lắm, muốn mời các ngươi vào trong phủ biểu diễn.

Nhất Đẩu Tiên ạ một tiếng cười nụ nói:

– Xin hỏi lão nài nài của ngươi là ai?

Người lão bộc nói:

– Bà là mẹ của viên ngoại bọn ta.

Nhất Đẩu Tiên lại hỏi:

– Viên ngoại của các ngươi là ai?

Người Lão bộc nói:

– Viên ngoại của bọn ta là người nổi tiếng ở huyện này, họ Khấu tên Duy
Lương, gia tài ước vạn, Khấu thiếu gia của bọn ta năm trước thi đậu tiến sĩ, các ngươi không biết sao?

Nhất Đẩu Tiên cười nói:

– Chúng ta mới tới quí địa, làm sao biết được?

Người lão bộc hơi sửng sốt, kế cười khan nói:

– Nói đúng đấy, các ngươi từ nơi xa tới, chứ trong vòng một trăm dặm
quanh đây ai chẳng biết đại danh của Khấu viên ngoại bọn ta.

Nhất Đẩu Tiên cười khẽ nói:

– Vâng vâng…

Người lão bộc nói:

– Sao, các ngươi theo lão phu đi chứ hả?

Nhất Đẩu Tiên nói:

– Chúng tôi biểu diễn một lần, thù lao ít nhất hai mươi lạng bạc, viên ngoại của các ngươi trả được không?

Người lão bộc cười nói:

– Đừng nói là hai chục lạng bạc, cho dù hai mươi ngàn lạng, viên ngoại của bọn ta cũng trả được.

Nhất Đẩu Tiên quay lại hỏi Du Lập Trung trong xe?

– Đại ca, chúng ta đi không vậy?


Du Lập Trường nghĩ đã tính biểu diễn một lần nữa thì tới nhà riêng người ta biểu diễn cũng vậy, bèn gật đầu nói:

– Cũng được!

Nhất Đẩu Tiên bèn nhìn người lão bộc nói:

– Được xin lão quản gia đưa đường.

Người lão bộc lúc ấy bèn đưa bọn họ ra một con phố lơn, đi tới một trăm bước đã tới nhà Khấu viên ngoại.

Đây là một tòa phủ đệ cực kỳ to lớn, cổng lớn sơn đỏ, thềm đá cao rộng, hai bên tường đỏ cao ngất, phong thái thật không tầm thường Người lão bộc
mở cánh cửa nhỏ bên cạnh, dẫn xe chạy vào. Cỗ xe dừng lại trước tiền
đình, Du Lập Trungxuốngxe hỏi:

– Diễn ở đây à?

Người lão bộc nói:

– Không, ở trong thiên tỉnh trong hậu viện. các ngươi mang vật dụng xuống đi, theo lão hán vào trong.

Lúc ấy Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch một tay dắt chó, một tay dắt khỉ, Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên mang các thứ thanh la, trống kèn, một đoàn theo người
lão bộc vào trông hậu viện.

Vừa mới qua khỏi tiền đình, con Đại
Hoa trong hai con chó mà Nhất Đẩu Tiên đắt đột nhiên giật mạnh ra khỏi
dây buộc, sủa vang lên rồi phóng mau về phía trước!

Nhất Đẩu Tiên kêu lớn:

– Đại Hoa quay lại!

Con Đại Hoa bất chấp, chui tọt ngay vào trong nhà.

Du Lập Trung nói:

– Con chó này bậy bạ quá, ta phải đuổi theo bắt lại mới được.

Nói xong, rảo chân chạy theo.

con Đại Hoa chạy rất mau, lúc qua hậu viện làm mấy a hoàn trong đó kinh
hoảng la lên rối rít, mặt hoa thất sắc. Du Lập Trung vừa nói xin lỗi vừa đuổi theo sao. Một người một chó, một chạy một đuổi, quanh bên trái rẽ
bên phải, sau cùng đã tới trong vườn hoa phía sau.

Vì là trong đêm, nên trong vườn hoa không có một ai.

Con Đại Hoa chạy một mạch tới trước một luống hoa trong vườn mới dừng lại,
cúi đầu vào khóm cúc hít hít tựa hồ phát hiện được vật gì đó.

Du
Lập Trung trong lòng chấn động, nhìn bốn bên không thấy ai, lập tức rảo
bước tới khóm cúc, ngồi xuống đưa mắt nhìn kỹ, cuối cùng thấy được vật
đó. Một viên thuốc màu lục to bằng hạt đậu vàng.

Cũng chính là Thập Lý Hương.

Du Lập trung bất giác hớp một hơi khí lạnh, ông ta vạn vạn lần không ngờ
tới việc tìm được một viên Thập Lý Hương ở trong phủ trạch của Khấu viên ngoại này. Vì tính theo một trăm viên Thập Lý Hương mà ba đặc sứ Du,
Qua, Diệp đã dùng, chỗ họ gặp chuyện là cách Đồng Tâm Minh khoảng năm
trăm dặm, mà thành huyện ân Tân chỉ cách Đồng Tâm minh hơn hai trăm dặm, vườn hoa phía sau này lại không phải là chỗ người đi đường có thể đi
qua, tại sao lại có một viên Thập Lý Hương xuất hiện tại đây?

Không nghi ngờ gì nữa, trong ba người Du, Qua, Diệp ít nhất cũng có một người từng bước vào trong vườn hoa phía sau của nhà Khấu viên ngoại này.

Người ấy vào đây thì để lại một viên Thập Lý Hương làm gì?

Hay đây là địa điểm đã xảy ra chuyện cho ba người?

Hừ, nhất định đúng rồi, nếu không tại sao sự tình lại ăn khớp tới mức thế,
vị lão nái nái nào đó lại mời bọn ta vào đây biểu diễn?

Du Lập Trung nghĩ xoay chuyển như chớp tới đó, vội vàng bỏ viên Thập Lý Hương vào trong bọc, đắt con Đại hoa ra khỏi vườn hoa.

Vừa ra tới cổng vườn hoa, đã thấy người lão bộc kia vội vàng đi tới, thấy Du Lập Trung dắt con Đại Hoa đi ra bèn hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

Du Lập Trung cười nói:

– Không có gì con chó này của tôi từ nhỏ đã được huấn luyện kỹ càng, lúc nào ỉa đái đều biết tìm chỗ phù hợp.

Người lão bộc nghe giải thích ủa một tiếng cười nói:

– Té ra như thế, nó vừa vào vườn hoa để đái à?

Du Lập Trung nói:

– Đúng vậy, mới rồi làm mấy người phụ nữ trong quý phủ hoảng sợ,thật là có lỗi.

Người lão bộc nói:

– Không sao, lão nái nái và lão gia của bọn ta đang chờ ở thiên tỉnh trong hậu viện, ngươi đi theo lão hán.

Nói xong quay người đi trước.


Du Lập Trung dắt con Đại Hoa theo sau, đi tới thiên tỉnh trong hậu viện đã thấy Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch cùng mọi người bày biện xong các thứ, mấy
người gia nhân cầm đèn giơ cao bốn bên, soi sân thiên tỉnh sáng như ban
ngày.

Chỗ thềm đối diện thiên tỉnh, một bà già tóc bạc ngồi trên
ghế, bên cạnh một lão nhân trạc năm mươi tuổi ăn mặc theo lối viên ngoại đứng sau lưng có hai a hoàn đứng hầu, vừa nhìn thấy có thể biết ngay bà già tóc bạc là người mà lão bộc gọi là “lão nái nái”, còn lão nhân ăn
mặc lối viên ngoại kia chính là Khấu viên ngoại “tiếng tăm lừng lẫy,,!

Xem toàn bộ quang cảnh, không thấy điểm nào khả nghi.

Nhưng Du Lập trung đã biết đây là cái bẫy do Phục Cừu bang bố trí, chỉ là ông ta chưa rõ đối phương sẽ dùng thủ đoạn gì để ra tay với năm người bọn
mình mà thôi ông ta muốn báo cho bốn người còn lại biết để đề phòng,
nhưng không có cơ hội, vì bà già tóc bạc vừa thấy ông ta dắt cho quay
lại, lập tức cất tiếng hỏi:

– ồ, anh làm xiếc, con chó của ngươi làm gì thế?

Du Lập Trung vòng tay nói:

– Rất có lỗi, nó đi tìm một chỗ để đi đái.

Bà già tóc bạc ủa một tiếng, cười nói:

– Hay lắm,lão thân nghe nói các ngươi diễn trò rất hay, nay mời các ngươi tới diễn cho ta xem, nếu hay thật, lão thân ắt có thưởng.

Du Lập Trung khom người nói:

– Vâng ạ, cám ơn lão phu nhân.

Lúc ấy bắt đầu diễn trò, vẫn là Vũ Duy Ninh ra trước biểu diễn một đường
quyền pháp, Du Lập Trung lui lại đứng cạnh phu nhân Hồng Tiểu Bình và
Nhất Đẩu Tiên, làm ra vẻ hiếu kỳ nhìn nhìn ngó ngó cả bốn phía, không
thấy có kẻ địch mai phục trong chỗ tối, lại thấy mọi người đều chăm chú
xem Vũ Duy Ninh biểu diễn, trong lòng rất băn khoăn tự nhủ:

– Xem tình hình thì chắc bọn họ không giở thủ đoạn vậy bắt, nếu không thì du
ba người Du, Qua, Diệp quả bất địch chúng ít nhất cũng có một người phá
vây chạy thoát được rồi… Đúng thế, chắc là họ dùng một thủ đoạn cao
minh phi thường để chế phục ba vị đặc sứ, nhưng họ dùng cách gì lừa được ba người đây chứ?

ông đoán mãi không ra, nhưng biết rằng trước
mắt phải báo ngay cho bốn người kia cẩn thận đề phòng để tránh bị kẻ
địch thừa cơ. Lại nhìn ra thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào
Vũ Duy Ninh, bèn đưa tay lên miệng, lấy ngón cái và ngón trỏ vuốt vuốt
ria mép để che, mấp máy môi dùng thuật truyền âm nói gấp:

– Chú ý nhé, mới rồi Đại Hoa tìm được một viên Thập Lý Hương ở trong vườn hoa phía sau đấy.

Hồng Tiểu Bình và Nhất Đẩu Tiên thân hình thoáng run lên, nhưng hai người
giàu kinh nghiệm giang hồ, nghe câu nói không không động sắc, Hồng Tiểu
Bình giả cách đưa tay vỗ về con khỉ, truyền âm hỏi, – Vậy đúng chỗ này
chứ gì?

Du Lập trung vừa vuốt ria, vừa truyền âm đáp:

– Nhất định là thế. Từ giờ trở đi, mọi người phải cẩn thận đề phòng, đừng để trúng quỷ kế của họ.

Hồng Tiểu Bình vẫn tiếp tục xoa đầu khỉ, lai truyền âm hỏi:

– ông định thế nào?

Du Lập Trung nói:

– Nếu bọn họ giữ bọn ta ngủ lại, nhất định phải từ chối, rời khỏi chỗ này trước rồi sẽ bàn sau.

Truyền âm tới đó, Vũ Duy Ninh đã biểu diễn xong một đường quyền.

Tiếp theo, Nhất Đẩu Tiên bước ra làm trò xiếc khỉ và xiếc chó, Du Lập Trung
nhân lúc mọi người chú ý xem, bèn đem chuyện phát hiện được viên Thập Lý Hương lén báo rõ cho Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên.

Hết trò này tới trò khác, sau cùng là trò con két ngâm thơ của Hồng Tiểu Bình.

Bà già tóc bạc vỗ tay liên tục, cười nói:

– Hay lắm! hay lắm! Quả nhiên rất hay! Dạy được một con két được tới mức thếnày, không phải là chuyện đơn giản đâu.

Du Lập Trung ôm quyền nói:

– Tạ ơn lão phu nhân khen thưởng.

Bà già tóc bạc lập tức quay lại dặn dò Khấu viên ngoại:

– Kỳ Chi, thưởng nhiều tiền cho họ, giữ họ lại ngủ đêm, bảo gia nhân đem
cái gì cho họ ăn lót lòng. Trời khuya rồi, để người ta ra khách sạn ngủ
không tiện đâu.

Du Lập Trung vội nói:

– Đa tạ lão phu nhân có lòng thương, nhưng bọn tiểu nhân phải tới Cao Dương vào lúc sáng
mai, không định ngủ lại trong thành đêm nay.

Bà già tóc bạc ngạc nhiên hỏi:

– Sao, các ngươi đi luôn suốt đêm à?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.