Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 37: Chuyện lạ ghê người
Nguyên là mười tám đặc sứ áo vàng của Đồng Tâm Minh
tuy mỗi người có sở trường khác nhau về võ học song thân thủ đều không
hơn kém nhau nhiều lăm. Nhưng luận về chưởng lực thì phải kể Vạn Nhân
Địch Uất Trì Hoành là đứng đầu, ông ta bản sinh rất mạnh mẽ, từng có lần biểu diễn sức mạnh cho mọi người xem, nhổ bật cả một cây thông to bằng
cái đấu, lại có lần nhấc bổng một cái đỉnh ngàn cân đi ba vòng quanh sân mà mặt không đổi sắc, nên được cái mỹ hiệu Vạn Nhân Địch. Nào ngờ hôm
nay lại bị Chính ất chân nhân một chưởng đẩy lùi ba bước, đây là một
chuyện lạ lùng khiến người ta phát sợ.
Hay là một chưởng vừa rồi ông ta không dùng hết chân lực toàn thân?
Không, cho dù ông ta chỉ dùng có năm thành công lực thôi cũng không thể nào bị Chính ất chân nhân đẩy lùi hơn ba bước!
Đang lúc mọi người còn hoảng sợ chưa hiểu chuyện gì, Chính ất chân nhân lại
nghiêng người lướt về phía uất Trì Hoành, gào lên một tiếng ghê rợn, lại phát thêm chưởng thứ hai.
uất Trì Hoành đột nhiên giận sôi lên,
cũng gầm lên một tiếng như sét, hữu chưởng bằng bặn xô ra dỡ phát chưởng của Chính ất chân nhân đánh tới.
Lại “bình” một tiếng, Chính ất chân nhân lùi lại một bước còn uất Trì Hoành lảo đảo lắc lư lại lùi lại ba bước!
Đặc sứ áo vàng thứ hai là Thần Đà Tử Hầu Thông không kìm được la lên lạc cả giọng rất quái dị:
– Y không phải là Chính ất chân nhân! Nhất định y không phải là Chính ất chân nhân!
Trong chớp mắt, mọi người đều nghĩ tới việc bọn Sáp Sĩ Hổ Quách Giang giả mạo bọn Hoa Hoa kiếm khách Qua Kỳ của Đồng Tâm Minh, nên đều lập tức nhận
định rằng Chính ất chân nhân trước mặt là người của Phục Cừu bang giả
dạng.
Du Lập Trung đứng phắt dậy trầm giọng nói:
– Hầu đặc sứ ra tay giúp uất Trì đặc sứ bắt sống y mau!
Thần Đà Tử Hầu Thông dạ một tiếng vọt người ra, lướt về phía sau lưng Chính
ất chân nhân, vươn tay phóng chỉ điểm vào huyệt Chí Đường trên lưng đối
phương.
Ông ta gù gù, lưng còng, người khom, nhưng lại là người
có thân pháp mau lẹ khéo léo bậc nhất trong mười tám đặc sứ áo vàng,
động tác rất thần tốc, ngay cả một con khỉ thật cũng không hơn được ông
ta. Ngoài ra, ông ta còn là một đại hành gia về môn điểm huyệt, nhận
huyệt chính xác tới mức kỳ lạ, khắp thiên hạ không ai hơn được. Cho nên
gặp phải kẻ địch không thể lấy sức đối chọi, ông ta là người rất thích
hợp để đối phó.
Chỉ thấy hai ngón tay của ông ta bật ra, huyệt Chí Đường của Chính ất chân nhân đã bị điểm trúng.
Huyệt Chí Đường ở cách đốt xương thứ mười bốn trên cổ ba thốn, thuộc Thận
kinh, là huyệt đạo hội cả ngũ pháp bát tượng, nếu bị điểm trúng thì ba
ngày sau sẽ lên cơn cười mà chết. Dĩ nhiên Thần Đà Tử Hầu Thông ra tay
rất có phân lượng, trước khi chưa rõ Chính ất chân nhân là thật hay giả, ông ta không dám điểm tới mức trọng thương, chỉ vừa đủ để đánh ngã.
Nào ngờ Chính ất chân nhân bị điểm trúng huyệt Chí Đường rồi vẫn không theo tay ngã xuống, đột nhiên xoay nửa người trên một cái, ra chiêu Bạch Hạc Lượng Xí quét luôn vào Thần Đà Tử Hầu Thông phía sau.
Thần Đà Tử Hầu Thông cơ bản không nghĩ rằng ông ta không sợ bị điểm huyệt, cho nên điểm trúng vào huyệt Chí Đường của ông ta xong bèn đứng im bất động,
cũng không chuẩn bị ra đòn tiếp. Cho nên Chính ất chân nhân vung tay
đánh trả một chiêu là điều ông ta hoàn toàn bất ngờ, nhất thời mất cả
hồn vía, hoảng sợ la lên một tiếng.
Cho dù là cao thủ có võ công
siêu phàm nhập thánh tới đâu, trong lúc không phòng bị mà trúng chưởng
thì tính mạnh cũng như người thường bị đánh trúng, không chết cũng bị
thương.
Đó chính là lý do khiến ông ta hoảng sợ la lên, vì chưởng lực của Chính ất chân nhân rõ ràng đã áp đảo được cả Vạn Nhân Địch uất
Trì Hoành, trúng một chưởng như thế thì ông ta còn gì tính mạng?
Huống hồ lúc ấy ông ta và Chính ất chân nhân chỉ cách nhau có một thước, nhấc khuỷu tay lên là chạm nhau, một chưởng này bất kể thế nào cũng phải
trúng.
Tuy nhiên, kết quả lại rất buồn cười!
Một chưởng
trả đòn của Chính aùt chân nhân không đánh trúng ông ta, chỉ quét ngang
trên đầu ông ta mà thôi. Nguyên do là Chính ất chân nhân định đánh vào
mặt Thần Đà Tử Hầu Thông, song lại quên rằng ông này chỉ cao có ba bốn
thước.
Xem tình trạng này, mọi người đều biết Chính ất chân nhân
hoàn toàn là giả, vì nếu ông ta là thật sẽ không bao giờ quên rằng Hầu
Thông là một người gù lưng.
Thần Đà Tử Hầu Thông giữa chỗ chết
lại được sống, tinh thần đột nhiên phấn chấn, lập tức nhân chỗ sơ hở sấn vào, lại bật ngón tay điểm vào Ma huyệt của Chính ất chân nhân Lần này
ông ta vận lực vào hai ngón tay, ra tay rất nặng vì ông ta ngờ rằng mới
rồi không điểm ngã được đối phương là vì mình ra đòn quá nhẹ.
Chính ất chân nhân không rõ là có nhìn thấy hay không, hoặc là không kịp hóa
giải, Ma huyệt trên hông lại bị trúng chỉ. Nhưng cũng như lần trước, ông ta không ngã xuống, cũng không hề khứng lại chút nào, chân phải nhấc
lên phát một đá vào bụng Thần Đà Tử Hầu Thông.
Thần Đà Tử Hầu Thông biến hẳn sắc mặt, đạp chân lùi ra hơn một trượng kêu lớn:
– Thằng này luyện được cương khí hộ thân, không sợ bị điểm huyệt.
Vạn Nhân Địch uất Trì Hoành lại vọt lên lần thứ hai, nắm tay to như cái đấu phát ra một quyền đánh thẳng vào Bối Tâm của Chính ất chân nhân.
Chính ất chân nhân không kịp né tránh, trên lưng “bình” một tiếng trúng luôn
một quyền, nhưng chỉ chúi về phía trước hai bước, lại xoay người phát
chưởng đánh trả uất Trì hoành.
Ba người xoắn lấy nhau trong sảnh
đường nghị sự, Chính ất chân nhân như điên như cuồng, càng đánh càng
dũng mãnh, đến nỗi hai vị đặc sứ áo vàng không có cách nào chế phục.
Du Lập Trung lúc ấy đã bước ta khỏi chỗ ngồi của minh chủ tới bên cạnh
phía trước xem một lúc, nhận thấy Chính ất chân nhân tuy dũng mãnh tựa
thiên thần nhưng phòng thủ rất sơ hở. uất Trì Hoành và Hầu Thông xuất
thủ hầu như đòn nào cũng đều đánh trúng nhưng vấn đề ở chỗ là người ông
ta như đồng và sắt đúc, đã không sợ điểm huyệt, cũng chẳng ngại trúng
chưởng. Người ngoài sáng nước, lúc ấy Du Lập Trung vận khí truyền âm
nói:
– Hai vị đặc sứ đổi dùng đại Cầm Nã đối phó thử xem!
Thần Đà Tử Hầu Thông nghe xong lập tức co người xông vào, một chưởng đánh
vào vai trái Chính ất chân nhân, dộng thời vươn chân phải ra móc vào gót trái ông ta. Đây là một chiêu thức trong Đại Cầm Nã, Chính ất chân nhân quả nhiên vừa nhìn thấy, một chưởng của Hầu Thông đẩy tới, theo bản
năng lùi lại để tránh, chân trái bị Hầu Thông móc lên, thân người không
đứng vững được, ngã ngửa ra trên mặt đất.
Vạn Nhân Địch uất Trì
Hoành thừa cơ phóng tới ngồi đè lên ngực Chính ất chân nhân, hai tay mau lẹ đưa nắm lấy hai tay của ông ta ghì chặt xuống đất.
Nào ngờ
Chính ất chân nhân khoẻ như trâu, trong tiếng gầm vang, hai tay từ từ
đẩy lên cao nửa thước, xem ra uất Trì Hoành không ghìm được ông ta
xuống.
Tình trạng này quả thật khiến người ta phát sợ vì ai cũng
biết uất Trì Hoành thần lực Vô địch trong đời, thế mà hiện nay một người bị ông ta đè xuống đất lại có thể vùng dậy được, thật là chuyện không
ai ngờ.
Đặc sứ áo vàng thứ mười một và mười hai là Phi Long Trại
Vi uy Lương và Thân Thủ tướng quân Mộ Dung Tùng đứng bên cạnh xem trông
thấy uất Trì Hoành đè ông ta xuống không nổi, lập tức cùng nhảy ra, mỗi
người nắm lấy một cánh tay Chính ất chân nhân đè xuống giúp uất Trì
Hoành, lúc ấy mới khống chế được.
Chính ất chân nhân vẫn ra sức vùng vẫy, lại không ngừng gào thét, giống hệt một con cọp dữ vừa bị người ta bắt sống.
Du Lập Trung chau mày cất tiếng nói:
– Đánh vào đầu cho ông ta hôn mê rồi tính sau!
Vạn Nhân Địch uất Trì Hoành dạ một tiếng, vỗ luôn một chưởng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Chính ất chân nhân, Chính ất chân nhân kêu lên một
tiếng đau đớn, lập tức không giãy giụa nữa, mê man đi ngay.
Lúc
ấy mọi người mới thở phào một hơi, Vạn Nhân Địch uất Trì Hoành đặt tay
lên mặt Chính ất chân nhân dùng lực vuốt mạnh xuống, chợt hoảng sợ kêu
lên:
– A, đây là Chính ất chân nhân thật, không phải là giả đầu.
Đúng vậy. Nếu nói Chính ất chân nhân trước mặt là giả, thì trên mặt của ông
ta nhất định phải có một lớp dịch dung hóa trang nhưng uất Trì Hoành
vuốt trên mặt ông ta không thấy có dịch dung hay mặt nạ da người gì cả.
Du Lập Trung thở dài một tiếng nói:
– Không đâu, người này nhất định là giả. Chính ất chân nhân đã bị hại rồi!
Vạn Nhân Địch uất Trì Hoành nhìn kỹ lại Chính ất chân nhân một lần nữa rồi mới ngước lên, mặt đầy vẻ hoảng sợ lạ lùng nói:
– Không đâu, minh chủ, đây đúng là Chính aùt chân nhân!
Du Lập Trung chưa trả lời, quay đầu nhìn đặc sứ áo vàng thứ mười sáu Nhất
Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiên Thiên đang chăm sóc cho Pháp Hải thiền sư
hỏi:
– Âu Dương đặc sứ, Pháp Hải thiền sư ra sao?
Nhất Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiên Thiên chậm rãi đứng dậy, mặt đầy vẻ đau đớn nói:
– Tâm mạch của thiền sư dứt hết, đã viên tịch rồi!
Vừa nghe Pháp Hải thiền sư đã chết, tất cả mọi người đều lộ vẻ thê thảm.
Du Lập Trung im lặng rất lâu, rồi thở dài một tiếng, mới đưa mắt nhìn mọi người nói:
– Các vị, năm mươi năm trước đặc sứ áo vàng thứ sáu và thứ chín Mộc Kiếm
Tiên Quan Sĩ Dương và Thiết Đăng hòa thượng của Đồng Tâm Minh gặp bất
hạnh, chuyện ấy hôm nay lại diễn lại đấy!
ông ta vừa nói ra câu ấy tất cả mọi người đều biến sắc, nhất tề đưa mắt nhìn vào Chính ất chân nhân đang nằm trên mặt đất.
Nguyên lai năm mươi năm trước, Ngũ Tuyệt Thần Ma Bộc Dương Phi Hồng tấn công
Đồng Tâm Minh, độc kế thứ nhất của y là lừa bắt sống hai vị đặc sứ áo
vàng Quan Sĩ Dương và Thiết Đăng hòa thượng, dùng thủ pháp đặc biệt lột
da hai người rồi sấy khô, sau đó cho hai đệ tử của y mặc vào biến họ
thành Mộc Kiếm Tiên Quan Sĩ Dương và Thiết Đăng hòa thượng rồi phái họ
trở vào trà trộn vào Đồng Tâm Minh toan ám sát minh chủ Cát Hoài Hiệp.
May mà Thánh Hiệp Du Lập Trung phát hiện được hai kẻ đội lốt, kết quả là cứu sống được Cát Hoài Hiệp. Nay Thánh Hiệp lại nhắc tới thủ đoạn đã
qua, há chẳng phải muốn nói rằng Chính ất chân nhân trước mặt là một kẻ
địch, y mặc bộ áo da của Chính ất chân nhân sao?
Thần Đà Tử Hầu Thông sắc mặt trắng bệch lắp bắp hỏi:
– Minh chủ, người muốn nói là người này mặc… mặc….
Du Lập Trung gật đầu thở dài nói:
– Đúng vậy. Y mặc bộ da của Chính ất chân nhân, cách này so với tất cả
các phương pháp cải trang đều cao minh hơn rất nhiều, trừ phi chính y để lộ ra chỗ sơ hở nào đó, chứ không thì không ai nhận ra y là giả mạo.
Phi Long Trảo Vi uy Lương hỏi ngay:
– Nhưng mới rồi Pháp Hải thiền sư chưa nhìn thấy chỗ nào sơ hở của y, tại sao y vừa bước vào đã động thủ? Nếu y giở thủ đoạn ám sát, chẳng giết
được nhiều người hơn sao?
Du Lập Trung nói:
– Đúng đấy,
điều nay lão phu cũng không nghĩ ra. Chắc là y có tật giật mình, cho
rằng bị Pháp Hải thiền sư phát hiện ra là giả mạo, vì thế… ờ, nhưng
cũng khó có khả năng như vậy Vạn Nhân Địch uất Trì Hoành hỏi:
– Minh chủ, chúng ta cởi áo y ra, xem y là ai nhé?
Du Lập Trung gật đầu nói:
– Đúng đấy. Trên lưng y là chỗ khâu bộ da người, gỡ chỗ khâu là có thể cởi bộ da ra.
Bọn uất Trì Hoành lập tức rát ay cởi áo Chính ất chân nhân giả, vừa cởi áo y ra xong. uất Trì Hoành nhịn không được đã lật sấp người y lại, nhưng
vừa nhìn qua, đã phát hiện ra da lưng y vẫn bằng phẳng như thường, chẳng có chỗ nào là đường khâu bộ da người!
Thần Đà Tử kêu lên:
– Ồ, không có mà!
Du Lập Trung nhìn thấy trên lưng Chính ất chân nhân giả không có đường khâu bộ da người, bi bất ngờ, buột miệng nói:
– Cởi nốt cả quần y ra xem nào!
vừa nghe câu ấy, đặc sứ áo vàng thứ mười Hắc bà bà Ngư Trì Xuân, đặc sứ áo
vàng thứ mười ba Kim Tân Cô Diệp Thúy Lan cùng một số ít đại biểu là nữ
giới ở đó không dám đứng nhìn tiếp đỏ mặt lui ra ngoài sảnh đường.
Trong chớp mặt, Chính ất chân nhân giả đã bị cởi tuột cả quần áo, trần truồng không còn một sợi vải trên người!
Nhưng mò mẫm tìm kiếm khắp người y vẫn không thấy chỗ khâu bộ da người.
Du Lập Trung thoáng biến sắc bước tới ngời xuống, đưa tay sờ kỹ khắp người Chính aùt chân nhân, chợt run run nói:
– Đây đúng là Chính ất chân nhân! Lão phu làm bậy rồi, đây đúng là Chính ất chân nhân thật!
Bọn Vạn Nhân Địch uất Trì Hoành biến hẳn sắc mặt, cùng cất tiếng hỏi:
– Nếu đúng là Chính ất chân nhân thật, tại sao lại gây ra chuyện này?
Du Lập Trung lắc lắc đầu, đứng lên nói:
– Âu Dương đặc sứ, xin người qua xem giúp cho y.
Nhất Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiêu Thiên dạ một tiếng bước tới, ngồi xuống nắm
mạch cho Chính ất chân nhân, lại vạch mí mắt ông ta ra nhìn nhìn ngó ngó một lúc, cau mày nói:
– Lạ thật, trừ chuyện mạch đập mau hơn một chút, toàn thân đều rất bình thường mà!
Đại biểu đứng đầu phái Thiếu Lâm Vô Trần thượng nhân cất tiếng nói:
– Chân nhân nếu quả không bị bệnh gì, thì có thể… có thể phát điên mất rồi!
Thần Đà Tử Hầu Thông nói:
– Đúng thế. Lúc ông ta ra tay mới rồi, hai mắt chỉ nhìn thẳng, vả lại chỉ toàn lo tấn công chứ không lo phòng thủ, quả rất giống là bị điên.
Một vị đặc sứ áo vàng võ công cao cường, đạo hạnh còn cao hơn đột nhiên phát điên, chuyện này là thế nào vậy?
Trong một lúc, mọi người như đều rơi vào đám mây mù năm dặm, người này nhìn
qua người kia, chẳng hiểu nổi tại sao Chính ất chân nhân lại phát điên.
Du Lập Trung nhắm mắt nghĩ ngợi một lúc mới lắc đầu nói:
– Có lẽ chân nhân trên đường tới Hoàng Hà, đã gặp phải chuyện gì rồi…
Nhất Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiêu Thiên nói:
– Thuộc hạ đã xem rất kỹ, trên người chân nhân hoàn toàn không có hiện tượng bị trúng độc.
Du Lập Trung nói:
– Không biết có phải bị trúng tà thuật của người ta không?
Vạn Nhân Địch uất Trì Hoành nói:
– Nếu trúng phải tà thuật, thì nhất định do bọn Vô Danh ma.
Thần Đà Tử Hầu Thông nói:
-Trúng phải tà thuật thì lại không sợ bị điểm huyệt sao?
Du Lập Trung cũng tỏ vẻ ngờ vực nói:
– Phải đấy, chuyện này thật kỳ quái.
Tà thuật chỉ khiến người ta đầu óc mê muội. Chưa nghe nói rằng có thể làm thay đổi cơ thể.
Nói tới đó, nghĩ tới dị thuật của Ngũ Thông giáo danh chấn giang hồ bèn nhìn qua đại biểu Ngũ Thông giáo nói:
– Cung đại biểu, ngươi có thể xem thử Chính ất chân nhân quả là trúng phải tà thuật hay không?
Cung đại biểu của Ngũ Thông giáo đáp:
– Có thể.
Du Lập Trung nói:
– Vậy xin cảm phiền xem giúp ông ta một chút vậy.
cung đại biểu rẽ đám đông bước ra, đi tới trước Chính ất chân nhân ngồi
xuống, lật mi mắt của ông ta lên nhìn rất cẩn thận vào tròng mắt. Sau
đó, nhắm mắt lại, mấp máy môi đọc một tràng gì đó, đột nhiên phóng chỉ
điểm vào huyệt Mi Tâm của Chính ất chân nhân quát:
– Mau!
Thân thể Chính ất chân nhân không động đậy, không có phản ứng gì.
Cung đại biểu lắc đầu cười gượng nói:
– Đúng rồi, chắc là trúng phải tà thuật, nhưng cũng có thể là một tà
thuật rất cao siêu, khả năng của tại hạ không có cách nào giải trừ cho
y.
Thần Đà Tử cười nói:
– Ngươi là trưởng lão của quý giáo pháp lực cao thâm trong thiên hạ không ai bằng, mà không làm chân nhân
tỉnh táo lại được, thì đủ chứng minh rằng chân nhân không phải bị trúng
tà thuật.
Du Lập Trung gật đầu than:
– Đúng thế, nhưng đã
không phải bị trúng tà thuật, cũng không phải bị trúng thuốc độc, thì
tại sao một người mạnh khỏe lại chợt biến ra thế này?
Tất cả mọi người đều lặng lẽ, toàn bộ Đồng Tâm Minh như bị một làn mây buồn sương thảm bao trùm!
Tìm không ra câu trả lời, Du Lập Trung chỉ còn biết sai đưa Chính ất chân nhân vào Chính Tâm Lao.
Nhưng khi Vạn Nhân Địch uất Trì Hoành đưa Chính ất chân nhân vào Chính Tâm
Lao không bao lâu, ông ta chợt tỉnh lại, tỉnh rồi vẫn cứ thấy người là
đánh. Lần này Vạn Nhân Địch uất Trì Hoành không dùng sức đánh nhau với
ông ta, chỉ dùng thuật Cầm Nã đánh ngã, rồi cùng hai vị đặc sứ áo vàng
khác hiệp lực đè ông ta xuống giường đá, lấy đây gân bò buộc hết hai tay va hai chân ông ta lại.
Du Lập Trung trong lòng thương cảm mang một cái ghế đặt ở đầu giường ông ta nhỏ nhẹ hỏi:
– Chân nhân, người thế nào rồi?
Chính ất chân nhân như không nhận ra Thánh Hiệp Du Lập Trung, chỉ trợn mắt
nhìn một cách giận dữ, cố sức giãy giụa muốn vùng dậy, dáng vẻ như căm
hờn không nuốt sống được Du Lập Trung.
Du Lập Trung nhẫn nại hỏi:
– Trong người ngươi có gì không thoải mái vậy?
Chính ất chân nhân như không nghe thấy gì, cứ ra sức giãy giụa.
Du Lập Trung đưa tay sờ nhẹ vào trán ông ta nói:
– Nói cho lão phu biết đi, sau khi ngươi xuống núi đã gặp phải chuyện gì?
chính ất chân nhân vẫn giãy giụa như cũ, vẻ mặt rất hung dữ, vẫn rất giống như một con dã thú không chịu thuần hóa.
Du Lập Trung lặng lẽ nhìn ông ta một lúc, chợt động linh cơ hỏi:
– Ngươi căm hờn lão phu lắm phải không?
Lúc ấy Chính ất chân nhân mới mở miệng hung dữ gào lên:
– Đúng thế, ta muốn giết chết ngươi! Ta muốn ăn thịt lột da ngươi!
Du Lập Trung khẽ cười nói:
– Tại sao thế?
Chính at chân nhân tức giận quát:
– Ngươi giết mẹ ta! Ngươi cưỡng gian em gái ta! Ta muốn giết chết người! Ta muốn ăn thịt lột da ngươi!
Du Lập Trung ngẩn người ra, rồi tiếp tục cười khẽ hỏi:
– Lão phu giết mẹ ngươi, cưỡng gian em gái ngươi lúc nào?
Chính at chân nhân nói:
– Cách đây ba năm!
Du Lập Trung nói:
– Chân nhân lầm rồi! Người giữ chức đặc sứ áo vàng của bản minh hai mươi
năm nay, mà mọi người đều biết ngươi lúc nhỏ là trẻ mồ côi. Người còn
không biết cha mẹ ngươi là ai, sao lại nói lão phu giết mẹ ngươi, cưỡng
gian em gái ngươi vậy?
Chính ất chân nhân trợn mắt hung hăng quát:
– Không lầm được! Ngươi giết mẹ ta, ngươi cưỡng gian em gái ta! Ta muốn giết người! Ta muốn ăn thịt lột da ngươi!
Du Lập Trung quát:
– Ngươi biết ngươi là ai không?
Chính ất chân nhân nói:
– Ta là Du Hồn tú sĩ Cừu Như Sơn.