Đề Ấn Giang Hồ

Chương 30: Việc binh chẳng ngại gì gian trá


Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 30: Việc binh chẳng ngại gì gian trá

Y bước tới cạnh Vũ Duy Ninh, ngồi xuống đưa tay lên
mũi chàng. Đúng vào lúc ấy, Vũ Duy Ninh chợt lật người lại đánh ra một
chưởng, bình một tiếng, trúng vào giữa ngực y.

Một chưởng này, Vũ Duy Ninh đề tụ toàn thân công lực đánh ra, chàng sau khi được ăn trái
nhân sâm ngàn năm, công lực tương đương với một cao thủ luyện nội công
sáu mươi năm, nên một chưởng này sức mạnh ngàn cân, Khổ Lưu Tử lại không đề phòng, nên một tiếng gào thảm cũng không kịp kêu lên, lập tức ngã
lăn ra đất, khí tuyệt ý dứt, mồm phun máu không thôi.

Vũ Duy Ninh tung người nhảy lên, mò trong người y lấy ra một xâu chìa khóa, liếc qua y một cái, cười nhạt nói:

– Ngươi là đứa đầu tiên, có điều ngươi yên tâm, chờ sẽ có đứa theo ngươi xuống hoàng tuyền ngay thôi!

Nói xong rảo chân bước ra.

Chàng ra khỏi động thất, thổi tắt ngọn đèn dầu đặt cạnh cửa, rồi đề khí nhón chân lần theo đường hầm ra ngoài.

Hôm trước chàng đã đi cùng Khổ Lưu Tử đưa Du Băng Viên vào động thất thứ
ba, vẫn còn nhớ rõ đường nào, nên đường hầm trong hang kín tuy mười phần tối tăm, chàng vẫn không đi lầm, chẳng bao lâu đã tới trước tấm cửa sắt gian động thất thứ ba.

Tới sát cửa sắt, chàng hạ giong gọi:

– Du cô nương!

Du Băng Viên suốt đêm không ngủ, trong lòng nghĩ cách làm sao thoát ra,
lúc ấy chợt nghe tiếng người gọi, không kìm được nổi hoảng sợ, giật mình hỏi:

– Ai?

Vũ Duy Ninh hạ giọng nói:

– Ta, tới cứu cô đây!

Du Băng Viên bị bất ngờ, kêu thất thanh:

– Ngươi… ngươi không phải là bị…

Vũ Duy Ninh “suýt” một tiếng nói:

– Nói nhỏ một chút, bọn ma đầu đều ở quanh đây cả đấy.

Vừa nói vừa mở khóa, nhưng vì trong bóng tối dày đặc, chàng thử tới mấy cái chìa mới mở được cửa sắt.

Tấm cửa sắt vừa được mở ra, Du Băng Viên không kìm được đã lao ngay ra ôm chặt lấy chàng, dáng vẻ phấn khích nói:

– Ngươi… ngươi không bị điên sao?

Vũ Duy Ninh nói:

– Không, ta đâu có điên!

Du Băng Viên nói:

– Nhưng Tam Tuyệt Độc Hồ nói là ngươi phát điên rồi, mà hôm qua ta cũng nghe tiếng ngươi la khóc mà?

Vũ Duy Ninh nói:

– Đó là ta giả thôi. Hôm qua Tam Tuyệt Độc Hồ sai Khổ Lưu Tử đưa ta tới
gặp bà nội, không ngờ đó là động thất thứ tư, y nhốt ta vào đó rồi, mới
cho ta biết tin gia tổ mẫu đã chết. Tam Tuyệt Độc Hồ nói muốn giam ta
bảy ngày, chờ ta bình tĩnh lại sẽ thả ra. Ta nghĩ sau bảy ngày y phát
giác ra thuốc giải kia là giả, thì nhất định chúng ta đều phải chết. Cho nên ta giả điên, khiến bọn họ lơi lỏng việc canh phòng. Tối hôm qua Khổ Lưu Tử điểm Thụy huyệt của ta, mới rồi thấy ta vẫn không tỉnh, bèn mở
cửa vào xem, ta xuất kỳ bất ý đánh y một chưởng…

Du Băng Viên vội hỏi:

– Đánh y chết rồi à?

Vũ Duy Ninh gật đầu đáp:

– Đúng thế, ta đã đổi ý rồi. Bắt đầu từ nay trở đi, bắt sống được thì bắt, không bắt sống được thì giết.

Du Băng Viên nói:

– Bây giờ chúng ta làm sao chạy cho thoát?

Vũ Duy Ninh nói:

– Tam Tuyệt Độc Hồ nói trong hang đá này có một ít người, bất kể có đúng
không, ít nhất ngoài hang cũng có Bán Phong thư sinh, Độc Mục Cuồng,
Lang Tâm Hắc Long, Ngọc Diện Hoa Thi, Bệnh Lang Trung canh giữ. Bọn ta
muốn phá vòng vây chạy trốn, sợ là không phải dễ dàng. Cho nên ta tính
bắt sống lão ma kia, tức bọn họ phải để bọn ta chạy đi, cô thấy thế nào?


Du Băng Viên mừng rỡ nói:

– Yù hay lắm, nhưng ngươi còn nhớ được Tam Tuyệt Độc Hồ ở động thất nào không?

Vũ Duy Ninh nói:

– Nhớ, cô đi theo ta.

Nói xong, xoay người đi trước.

Du Băng Viên bước theo sau, hai người vừa ra khỏi đường hầm vào động thất
thứ ba, đột nhiên thấy trước mắt có ánh đèn sáng. Đưa mắt nhìn kỹ, thì
thấy Tam Tuyệt Độc Hồ và Bệnh Lang Trung đang đứng trong đường hầm đối
diện!

Ngẫu nhiên gặp nhau, đôi bên đều không kìm được hoảng hốt.

Tam Tuyệt Độc Hồ biến sắc, vừa sợ vừa giận quát:

– Hảo tiểu tử! Té ra ngươi giả điên, ngươi…

Vũ Duy Ninh vừa thấy Bệnh Lang Trung đứng bên cạnh y, biết là tình hình
không xong, nhưng tình thế tới mức này, ngoài cách liều mạng ra tay cũng chẳng còn cách nào khác Nên chàng không chờ đối phương nói dứt câu, lập tức nhảy xổ lên vung chưởng đánh vào Bệnh Lang Trung.

Chàng đánh vào Bệnh Lang Trung, dĩ nhiên vì Tam Tuyệt Độc Hồ công lực chưa hồi
phục, không có gì đáng sợ, chỉ cần đánh ngã được Bệnh Lang Trung thì bắt sống Tam Tuyệt độc Hồ chẳng khó khăn gì.

Nói thi chậm, chứ
chuyện xảy ra rất mau, thân hình chàng vừa mới nhảy xổ tới, Bệnh Lang
Trung đã kép Tam Tuyệt Độc Hồ lùi lại hơn một trượng!

Vũ Duy Ninh đâu dễ bỏ qua, nhưng lúc chàng đang chuẩn bị vọt lên lần thứ hai, chợt
thấy Tam Tuyệt Độc Hồ rên lên một tiếng đau đớn mặt đầy vẻ nghi ngờ nhìn qua Bệnh Lang Trung kêu lên:

– Tư Đồ huynh, ngươi nắm Mạch Môn của lão phu làm gì?

Bệnh Lang Trung cười khẽ một tiếng, tay phải nắm Tam Tuyệt Độc Hồ chợt bẻ ra một cái, khiến Tam Tuyệt Độc Hồ phải lảo đảo bước lên trước một bước,
tiếp theo tay trái mau lẹ bật ra đánh trúng vào aù huyệt của Tam Tuyệt
Độc Hồ!

Vũ Duy Ninh đứng ngây người ra:

– Chuyện gì thế này?

Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh đột nhiên trước trận quay giáo, bắt sống Tam Tuyệt Độc Hồ sao?

Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên trợn mắt há miệng, chẳng hiểu gì cả, tưởng mình đang nằm mơ!

Bệnh Lang Trung nhìn ra bốn phía, không thấy người nào nghe tiếng chạy tới,
lúc ấy mới quay nhìn Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên truyền âm cười nói:

– Đừng có sững sờ ra như vậy, lão phu là Thân Thủ tướng quân đây!

Té ra lại là Thánh Hiệp Du Lập Trung!

Vũ Duy Ninh mừng quá, buột miệng kêu lên:

– Là người!

Du Băng Viên nhảy tới ôm chầm lấy Thánh Hiệp Du Lập Trung, không kìm được mừng rỡ kêu lên:

– Cha! Cha! Té ra là người mà!

Thánh Hiệp Du Lập Trung vội đưa tay bụm miệng, hạ giọng nói:

– Đừng kêu lên, coi chừng trong hang còn có người khác!

Vũ Duy Ninh rảo bước tới gần hạ giọng hỏi:

– Chắc Du minh chủ từ Đồng Tâm Minh tới đây?

Thánh hiệp Du Lập Trung lắc đầu nói:

– Không phải, lão phu còn chưa về Đồng Tâm Minh.

Du Băng Viên hỏi ngay:

– Sao cha biết chuyện con ở đây?

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

– Cha trốn thoát khỏi tay bọn họ xong, từ đó đến nay ẩn núp gần đây. Bọn

ngươi tới đây, dĩ nhiên là cha thấy được… Thôi đùng rườm lời nữa,
chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây ngay!

Vũ Duy Ninh nói:

– Bọn Bán Phong thư sinh đang giữ ngoài hành lang, Du minh chủ biết chứ?

Thánh Hiệp Du Lập Trung gật đầu đáp:

– Biết, mới rồi lão phu vào hang còn tào lao với bọn họ mấy câu. Bọn họ đều núp trong rừng cây ngoài hang.

Vũ Duy Ninh hỏi:

– Tất cả có mấy người?

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

– Lão phu chỉ thấy có bốn, tức là Bán Phong thư sinh, Độc Mục Cuồng, Lang Tâm Hắc Long, Ngọc Diện Hoa Thi. Còn trong hang có bao nhiêu?

Vũ Duy Ninh chỉ Tam Tuyệt độc Hồ nói:

– Y nói trong hang còn có không ít người, nhưng tiểu nhân chỉ thấy có Khổ Lưu Tử Cô Mãnh Xương, tiểu nhân đã đánh chết y rồi.

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

– Vậy thì Du Băng Viên giải cha, còn ngươi giải lão hồ ly này, chúng ta đi thôi.

Tuy ông ta không giải thích cặn kẽ, nhưng Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên vừa
nghe đã hiểu rõ, vì Thánh Hiệp Du Lập Trung và Vũ Duy Ninh tính toán
không hẹn mà giống hệt nhau.

Lúc ấy Vũ Duy Ninh bước lên điểm
luôn vào Ma huyệt của Tam Tuyệt Độc Hồ, cắp ngang lưng y nhấc lên để
Thánh Hiệp Du Lập Trung đi trước, già trẻ xếp hàng một đi ra phía cửa
hang.

Dường như Tam Tuyệt Độc Hồ không hề bố trí phòng thủ đoạn
đầu vào hang, nên già trẻ ba người đi ra một mạch không có kẻ địch nào
ngăn trở.

Trong chớp mát đã ra tới ngoài hang. Du Băng Viên cũng
cắp ngang lưng cha nhấc lên, gạt đám dây leo rũ xuống trước cửa hang,
bước ra trước.

Vũ Duy Ninh mang Tam Tuyệt Độc Hồ bước theo sau.

Chàng và Du Băng Viên qua một ngày một đêm trong hang tối, nhất thời không nhìn thấy được gì cả, cơ hồ không mở được mắt nữa.

Đúng lúc ấy, tình huống như dự liệu phát sinh. Bọn bốn người Bán Phong thư
sinh, Độc Mục Cuồng, Ngọc Diên Hoa Thi canh giữ ngoài cửa hang vừa nhìn
thấy Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên chợt từ trong hang đá nhảy ra, lại cắp
thêm Tam Tuyệt Độc Hồ và Bệnh Lang Trung, bất giác đều giật nảy mình,
cùng kêu lên một tiếng quái dị, lập tức từ trong rừng cây vọt ra, bao
vây Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên vào giữa.

Vũ Duy Ninh đặt tay lên huyệt Bách Hội của Tam Tuyệt Độc Hồ, mặt hiện sát khí, lạnh lùng nói:

– Ai dám vọng động, ta sẽ giết y trước!

Bd cũng đặt tay lên giữa trán cha, cười nói:

– Các ngươi mà không sợ hai người này bị giết thì cứ ra tay, đừng ngại!

Bọn Bán Phong thư sinh bốn lão ma quả nhiên ném chuột sợ vỡ đồ quý, nhất
thời không dám ra tay, nhưng vẫn vây chặt lấy hai người bọn họ, Bán
Phong thư sinh vừa sợ vừa giận nói:

– Tiểu tử giỏi lắm, té ra là ngươi giả điên!

Vũ Duy Ninh cười nhạt nói:

– Điên thật cũng thế, điên giả cũng thế, bây giờ các ngươi có tránh đường hay không?

Bán Phong thư sinh gương mặt chợt lạnh băng nói:

– Không tránh thì sao?

Vũ Duy Ninh nói:


– Không tránh thì ra tay đi!

Bán Phong thư sinh hắc hắc cười quỷ quyệt nói:

– Ngươi giết được hai vị ấy, hai đứa ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện còn sống!

Vũ Duy Ninh nói:

– Tiểu nhân đã không nghĩ tới chuyện sống nữa rồi!

Thần thái chàng lúc nói rất bình tĩnh lạnh lùng, khiến người ta biết là chàng đã quyết liều mạng bất kể sống chết.

Bán Phong thư sinh sững sờ một lúc, chỉ Du Băng Viên nói:

– Ngươi không sợ chết, nhưng cũng không nghĩ tới cô ta sao?

Vũ Duy Ninh nói:

– Du cô nương chẳng ngu ngốc gì, cô ta thấy quá rõ!

Du Băng Viên cười nói:

– Đúng lắm! Ta muốn sống, các ngươi lại để ta sống à?

Bán Phong thư sinh nói:

– Thả hai vị kia xuống, lão phu sẽ tránh đường cho các ngươi!

Vũ Duy Ninh nói:

– Không, bọn ta muốn đem hai tên này về Đồng Tâm Minh.

Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn cười khanh khách quái dị nói:

– Đừng có mơ, Vũ Duy Ninh ngươi vĩnh viễn không có cách nào đem hai vị ấy về tới Đồng Tâm Minh đâu!

Vũ Duy Ninh thản nhiên đáp:

– Cứ cho là thế, nhưng tiểu nhân đã quyết ý là nếu không mang được hai
người này về Đồng Tâm Minh, thì sẽ cùng chết với họ một lúc. Các hạ đã
không chịu tránh đường, thì xin cứ ra tay đi!

Ngọc Diện Hoa Thi
là một ma đầu hung dữ quen nết, đâu chịu bị người uy hiếp, nghe câu nói
một kìm được tức giận, nghiêng người bước tới, giơ tay toan phát chưởng.

Bán Phong thư sinh vội kêu lên:

– Lãnh huynh khoan đã, chúng ta hãy nghe ý kiến của Tả Khâu huynh và Tư Đồ huynh trước xem.

Chờ Ngọc Diện Hoa Thi thu chưởng lui lại, y bèn nhìn qua Vũ Duy Ninh hỏi:

– Ngươi điểm vào aù huyệt của hai vị rồi à?

Vũ Duy Ninh gật đầu nói:

– Đúng thế!

Bán Phong thư sinh nói:

– Vậy ngươi tạm thời giải khai aù huyệt cho họ, để lão phu hỏi xem, nếu
hai vị bọn họ tình nguyện chịu bắt về Đồng Tâm Minh, lão phu sẽ nhường
đường cho hai người đi.

Du Băng Viên vì cắp Bệnh Lang Trung là
cha mình, biết là để cha mình trả lời mới hay, nên không chờ Bán Phong
thư sinh nói xong, đã giơ tay vỗ vào aù huyệt của cha mình, cười hỏi:

– Tư Đồ Tinh, ngươi nói xem, ngươi muốn chết hay muốn nhận sự phán xét của Đồng Tâm Minh?

Bệnh Lang Trung giả tức giận thở hắt ra chậm rãi nói:

– Chịu xứ phán xét của Đồng Tâm Minh, lão phu có được sống hay không?

Du Băng Viên nói:

– Ít nhất cũng có hy vọng được sống. Năm xưa, các ngươi làm ác đã nhiều,
kết quả là Đồng Tâm Minh chỉ phán xét giam giữ các ngươi suốt đời thôi.

Bệnh Lang Trung giả nói:

– Bị giam giữ suốt đời thì còn khó chịu hơn là chết!

Du Băng Viên hừ lạnh một tiếng nói:

– Vậy nghĩa là ngươi chịu chết ở đây chứ gì?

Bệnh Lang Trung giả than:

– Không, người ta thường nói “Chết không hay bằng sống dỡ” lão phu vẫn thấy đường chịu sự phán xét của Đồng Tâm Minh là hay hơn.

Du Băng Viên phì ra cười thành tiếng, nhìn Bán Phong thư sinh nói:

– Nghe rõ chưa? Vị Bệnh Lang Trung đây thì tình nguyện chịu sự phán xét của Đồng Tâm minh.

Ngọc Diện Hoa Thi nghĩ Bệnh Lang Trung quá tham sống sợ chết, bỗng cười nhạt nói:


– Tư Đồ huynh, ngươi cũng là nhân vật ngang dọc hồ hải nổi tiếng, nhớ lại ngày xưa Du Lập Trung chém ngươi một kiếm vào đùi, mặt ngươi còn không
biến sắc, tại sao giờ đây lại đổi sang hèn nhát như vậy?

Bệnh Lang Trung giả lúc ấy trừng mắt thở khì khì, la lên:

– Được lắm! Họ Lãnh kia, lúc này mà ngươi còn nói mỉa lão phu à? Có câu
nói ong kiến còn tham sống, người ai không sợ chết? Họ Lãnh ngươi chẳng
qua chưa tới lúc đấy thôi, tới lúc rồi chỉ sợ còn hèn nhát hơn lão phu
kia!

Ngọc Diện Hoa Thi chợt biến sắc, đột nhiên hung dữ cười rộ lên một tràng quát:

– Được! Lãnh mỗ cứu ngươi một phen vậy!

Trong câu nói, người đã nhảy xổ tới.

Bán Phong thư sinh vốn là kẻ thận trọng, vừa thấy cả kinh thất sắc, vội la lên:

– Lãnh huynh, không được thế!

Nhưng Ngọc Diện Hoa Thi nhảy vọt tới như chớp, Bán Phong thư sinh vừa mở miệng thì y đã xô tới trước mặt bang chủ.

Dĩ nhiên y không ra tay tấn công Bệnh Lang Trung, chỉ thấy tay phải y vung lên, hai ngón tay bật ra đâm vào mắt Du Băng Viên!

Haui ngón tay đâm ra mau lẹ như chớp!

Nhưng lúc hai ngón tay y còn cách mắt Du Băng Viên khoảng năm tấc, nàng vẫn cười nụ đứng yên.

Tình hình này khiến bọn Bán Phong thư sinh ba lão ma sững sờ.

Bọn họ dĩ nhiên đều biết tài năng của Du Băng Viên, nếu không phải vì nàng
đang cắp Bệnh Lang Trung, thì bất cứ người nào trong bốn người cũng bắt
sống được nàng dễ dàng, nhưng hiện tại, một tay nàng cắp Bệnh Lang
Trung, mắt thấy Ngọc Diện Hoa Thi ra chiêu đánh tới mà cứ cười nụ đứng
yên, nếu không nắm chắc phần thắng há lại dám khinh mạn như vậy? Độc Mục Cuồng Cung Quang Đình xưa nay cuồng ngạo thành nết, nhìn thấy tình cảnh ấy cũng phát sợ, vội vàng kêu lớn:

– Lãnh huynh, cẩn thận!

Tiếng kêu chưa dứt, chợt thấy thân hình Ngọc Diện Hoa Thi đột nhiên khứng
lại, cánh tay phải đang ra chiêu cũng dừng lại rồi từ từ rơi xuống, tiếp theo là tấm thân to lớn cũng từ từ nghiêng về phía trước, cuối cùng
“bùng” một tiếng ngã xấp xuống đất, nằm im không động đậy!

Độc
Mục Cuồng, Bán Phong thư sinh và Lang Tâm Hắc Long đều không thấy Du
Băng Viên xuất thủ, mà Ngọc Diện Hoa Thi đột nhiên ngã xuống, tình hình
ấy khiến bọn y mất mật, nhất thời đều đớ lưỡi trợn mắt, ngây người ra
như gà gỗ!

Đương nhiên bọn y đều không ngờ rằng Bệnh Lang Trung
bị Du Băng Viên cắp cạnh sườn không phải là Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh
thật! Du Băng Viên vừa thấy Ngọc Diện Hoa Thi bị phụ thân dùng chỉ pháp
Cách Không Điểm Huyệt đánh ngã lăn trên đất, lập tức dơ chân đạp vào gáy Ngọc Diện Hoa Thi, khanh khách cười nói:

– Lãnh Bảo Sơn, bây giờ thì tới ngươi. Ngươi muốn chịu sự phán quyết của Đồng Tâm Minh hay muốn chết ở đây?

Ngọc Diện Hoa Thi hừ một tiếng đau đớn không cất tiếng đáp lại.

Du Băng Viên cười nhạt nói:

– Hừ, sắp chết rồi thì ngươi cũng sợ chứ gì?

Ngọc Diện Hoa Thi lại hừ một tiếng đau đau đớn, cũng không lên tiếng đáp lại.

Bán Phong thư sinh thấy nàng đạp vào gáy Ngọc Diện Hoa Thi khiến miệng y bị đè bẹp dí xuống đất, chợt hộc lên một tiếng khẽ nói:

– Cô nương, cô đạp vào đầu y như vậy, làm sao y mở miệng cho được?

Du Băng Viên ủa một tiếng, bàn chân đưa xuống dưới cổ Ngọc Diện Hoa Thi móc lại một cái, lật y nằm ngửa lên, cười hỏi:

– Nói đi, ngươi muốn…

Ngọc Diện Hoa Thi đột nhiên la lớn:

– Ra tay mau! Y không phải là Tư Đồ Tinh!

Độc Mục Cuồng, Bán Phong thư sinh và Lang Tâm Hắc Long lại ngây người ra
lần nữa, nhưng khi bọn y vừa đưa mắt nhìn nhau hội ý định ra tay giải
cứu, Bệnh Lang Trung đã nhanh nhẹn đảo người ra khỏi tay Du Băng Viên,
một tay nắm lấy Ngọc Diện Hoa Thi, hô hô cười lớn nói:

– Đúng
thế, lão phu không phải là Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh, nhưng vị Tam
Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc bị Vũ Duy Ninh cắp kia thì đúng đấy.

Ba lão ma khủng khiếp, đồng thanh hỏi:

– Ngươi là Du Lập Trung phải không?

Thánh Hiệp Du Lập Trung gật đầu nói:

– Đúng đấy! Đối đầu với lão phu, các ngươi phải luôn luôn cẩn thận, cũng
có một ngày, lão phu lại biến thành Độc Mục Cuồng Cung Quang Đình, Bán
Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu hay Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng cũng
chưa biết chừng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.