Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 27: Thực tình khó tỏ
Du Băng Viên nói:
– Không, ta phải thấy mặt cha ta trước đã.
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nói:
– Ngươi nói dược phương ra đi, lão phu nghe thấy có thể tin được, lập tức thả lệnh tôn ra.
Du Băng Viên nói:
– Không, ta phải thấy mặt cha ta trước đã.
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nhìn bốn lão ma kia một cái, rồi gật đầu nói:
– Được thôi, lão phu đưa cô đi gặp lệnh tôn.
Nói xong, quay người bước đi.
Du Băng Viên kéo Vũ Duy Ninh đi theo, bốn người bọn Độc Mục Cuồng, Lang
Tâm Hắc Long, Bán Phong thư sinh, Ngọc Diện Hoa Thi cũng nối bước theo
sau. Bán Phong thư sinh vừa đi vừa cười nói:
– Du cô nương, tới chỗ này rồi, cô còn nắm uyển mạch của Vũ Duy Ninh làm gì?
Du Băng Viên cũng biết là chẳng cần phải khống chế Vũ Duy Ninh nữa, nghe câu nói bèn buông tay ra.
Đúng lúc ấy, bên tai Vũ Duy Ninh chợt một dây âm thanh nhỏ nhẹ truyền âm nhập mật vang tới:
– Vũ Duy Ninh, mau điểm huyệt cô ta đi!
Người nói câu này là Bán Phong thư sinh!
Vũ Duy Ninh nghe xong sửng sốt tự nhủ:
– Điểm huyệt cô ta à? Cô ta đã dám tới đây, trước khi cứu được cha, quyết không thể bỏ trốn, việc gì lại phải điểm huyệt.
Trong nháy mắt chàng đã đoán ra sự tình nhất định đã có thay đổi gì rồi!
Nhưng chàng không biết thay đổi ra sao, nên đang lúc chàng còn đang do dự
chưa quyết, Bán Phong thư sinh lại xuất truyền âm giục giã:
– Có nghe thấy không? Điểm huyệt cô ta mau lên!
Vũ Duy Ninh không dám không nghe theo, lúc ấy cũng chẳng còn cách nào
khác, bèn bước sát về phía Du Băng Viên, phóng chỉ điểm vào Ma huyệt của nàng.
Du Băng Viên có nằm mơ cũng không ngờ Vũ Duy Ninh lại điểm huyệt mình, nên lúc bị Vũ Duy Ninh điểm trúng Ma huyệt rồi, nàng mới
phát giác là bị tập kích, chỉ sửng người ra một cái, rồi từ từ ngã xuống phía trước.
Vũ Duy Ninh kịp thời chụp tay nàng kéo giữ lại, quay nhìn Bán Phong thư sinh hỏi:
– Thân Đồ đại thúc, cô ta không có ý chạy trốn, thì còn điểm huyệt làm gì?
Bán Phong thư sinh cất tiếng cười nói:
– Vì sự tình đã có sự thay đổi!
Vũ Duy Ninh hỏi:
– Thay đổi thế nào?
Bán Phong thư sinh nói:
– Chờ lát nữa sẽ nói, ngươi bế cô ta lên, lão phu dắt ngươi tới gặp lệnh sư.
Vũ Duy Ninh đầy lòng ngờ vực, chỉ muốn lập tức gặp Tam Tuyệt Độc Hồ để
biết rõ mọi chuyện, nên cũng không hỏi gì nữa, bèn bế xốc Du Băng Viên
lên, theo năm lão ma tiến sâu vào rừng rậm.
Du Băng Viên tuy bị
chế ngự huyệt đạo, nhưng vẫn còn nói được, nàng bị điểm trúng Ma huyệt
vừa sợ vừa giận, lúc ấy lại bị Vũ Duy Ninh ôm vào lòng lại càng thẹn
thùng nóng nảy, nên nhìn trừng trừng vào mặt Vũ Duy Ninh, tức giận tới
phát cuồng, mắng:
– vũ Duy Ninh! Lòng dạ ác tặc ngươi chó má như thế đấy! Hôm nay bản cô nương mới nhận rõ được! Ngươi…
Nàng định tìm một chữ thật tàn tệ để chửi, nhưng vì xưa nay chưa từng mắng
chửi ai, kinh nghiệm chưa nhiều, nên chửi được một câu xong, đã không
biết làm sao tiếp tục nữa, chỉ biết phun nước bọt lia lịa vào Vũ Duy
Ninh.
Vũ Duy Ninh vừa né đầu tránh, vừa ngầm lấy ngón tay khều nhẹ mấy cái vào lưng nàng, quát:
– Con nha đầu xấu xa này, ngươi mà còn phun nước bọt nữa, ta sẽ cho ngươi sống không được chết không được đấy!
Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn cười hắc hắc quái dị nói:
– Đúng! Vũ Duy Ninh, nếu ngươi muốn, đêm nay có thể làm Thám Hoa Lang!
Vũ Duy Ninh nhất thời chưa nghe rõ, nói:
– Lãnh đại thúc nói gì vậy?
Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn cười gian giảo nói:
– Lão phu nói, là ngươi có thể làm rể của Du Lập Trung!
Vũ Duy Ninh sắc mặt chợt đỏ bừng nói:
– Lãnh đại thúc cứ nói đùa, tiểu nhân làm sao làm được!
Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng cười nói:
– Ngươi chưa rõ ý tứ Lãnh lão, y nói là nếu ngươi muốn thì có thể đùa giỡn với cô ta một phen.
Vũ Duy Ninh nghe xong, muốn cho Du Băng Viên đỡ lo, vội nói:
– Không, việc quan trọng nhất là giúp gia sư phục hồi công lực, chỉ cần
con nha đầu này nói thực ra được phương để chế thuốc giải, chúng ta sẽ
thả y thị về.
Bán Phong thư sinh Thần Đồ Kiêu cười hì hì nói:
– Tiểu tử giỏi, xem ra tâm địa ngươi cũng chưa bại hoại!
Vũ Duy Ninh cười nụ nói:
– Tiểu nhân suốt trên đường lừa dối cô ta tới chỗ chết, tự biết là bại hoại lắm rồi!
Kế đó lại nói sang chuyện khác, hỏi:
– Phải rồi, Thần Đồ đại thúc, bà nội cháu tới chưa vậy?
Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu cười nói:
– Ngươi đoán xem!
Vũ Duy Ninh trái tim chìm xuống, bất giác lộ vẻ thất vọng hỏi:
– Chưa tới à?
Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu cười nói:
– Nếu không cho ngươi gặp mặt bà nội lần nữa, nhất định ngươi sẽ nổi sùng, đúng không?
Vũ Duy Ninh cười gượng nói:
– Không đến nổi thế, chỉ là tiểu nhân ly biệt gia tổ mẫu mấy tháng trời rồi, thật là rất muốn gặp lại bà.
Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu cười khẽ nói:
– Sau khi gặp lại, ngươi định sắp xếp cho bà ta ra sao?
Vũ Duy Ninh nói:
– Tiểu nhân chưa quyết định được, phải xem ý gia tổ mẫu thế nào, nếu bà
nhất quyết muốn trở về núi Trường Bạch, tiểu nhân sẽ đưa bà về. Nếu bà
chịu ở lại Trung nguyên tiểu nhân sẽ tìm cách sắp xếp cho bà.
Chàng đã quyết định, nếu cứu được bà nội rồi, sẽ đưa bà nội tới chỗ nữ nhân
tóc bạc họ Ngải, nhưng dĩ nhiên chàng không nói ra cho bọn lão ma đầu
này biết được.
Bán Phong thư sinh về việc này như có hứng thú đặc biệt, lại hỏi:
– Nếu bà ta chịu ở lại Trung nguyên, ngươi sẽ sắp xếp ra sao?
Vũ Duy Ninh nói:
– Tiểu nhân còn chưa nghĩ tới. Đại thúc thấy nên sắp xếp thế nào thì tốt nhất?
Bán Phong thư sinh lắc đầu cười nói:
– Lão phu không có ý kiến.
Vũ Duy Ninh nói:
– Đại thúc còn chưa trả lời câu hỏi của tiểu nhân, là gia tổ mẫu đã tới chưa?
Bán Phong thư sinh nói:
– Tới rồi!
Vũ Duy Ninh cả mừng hỏi:
– Thật không?
Bán Phong thư sinh nói:
– Lão phu lừa ngươi làm gì?
Vũ Duy Ninh rất mực vui mừng, vội hỏi:
– Hiện tại gia tổ mấu cũng đang ở trong hang đá chứ?
Bán Phong thư sinh gật đầu nói:
– Phải rồi, cùng chỗ với lệnh sư!
Vũ Duy Ninh còn định hỏi nữa, chợt thấy Bệnh Lang Trung từ Đồ Tinh đi đầu tiên đứng lại, đưa tay vào miệng huýt lên một tiếng.
Trong khoảnh khắc, tại khu rừng trước mặt cũng phát ra một tiếng huýt đáp lại.
Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh cười khẽ một tiếng, lại cất chân bước tiếp về
phía trước, đoàn người đi khoảng một trăm bước thì tới chỗ một vách đá
rất cao.
Trên vách đá này cây cối mọc dày đặc, bên trên rễ cây và dây leo rủ xuống, cho nên không thấy một chút đất đá nào, nếu như không nhìn kỹ, sẽ không biết rằng đó là một vách đá!
Chỉ thấy Bệnh
Lang Trung Tư Đồ Tinh tới sát dưới vách đá, khom người gạt một chùm dây
leo rủ xuống ra, để lộ ra một cửa hang, đó là một hang động tự nhiên,
cửa động rộng khoảng một trượng, đường vào quanh co, đá móc la liệt,
không biết sâu bao nhiêu!
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nhìn bốn lão ma kia nói:
– Lão phu đưa họ vào, bốn vị cứ ở ngoài này hóng mát, nếu phát hiện người của Đồng Tâm Minh theo vết đuổi tới, cứ theo kế hoạch mà làm!
Bốn lão ma nhất tề gật đầu nói:
– Được rồi, các ngươi cứ vào trong đi!
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nhìn qua Vũ Duy Ninh nói:
– Vũ Duy Ninh, bế con nha đầu này đi theo lão phu!
Nói xong, quay người bước vào hang.
vũ Duy Ninh bế Du Băng Viên đi sát theo sau, Bán Phong thư sinh phía ngoài cửa hang lập tức kéo mớ dây leo che cửa hang lại như cũ, nên trong hang lập tức tối đen!
Lúc ấy Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh thắp lên một ngọn đèn, nói:
– Đi sát theo lão phu, trong hang này rất nhiều đường rẽ, ngươi mà lạc
thì không ra được đ âu Vũ Duy Ninh theo lời dạ một tiếng, đi sát theo
sau y, đưa mắt nhìn ra bốn bên, quả nhiên thấy đường trong hang chằng
chịt đan rối như trong tổ kiến, đường nào cũng dài thăm thẳm không biết
tới đâu là hết, bất giác hoảng sợ nói:
– Kỳ lạ thật, cái hang này như không phải là hang tự nhiên.
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh cười nói:
– Ngươi thấy cái hang này thế nào?
Vũ Duy Ninh nói:
– Cứ như là một cái hang do người ta đào vậy.
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nói:
– Ngươi đoán đúng được một nửa. Đây là một cái mỏ vàng.
Vũ Duy Ninh sửng sốt hỏi:
– Ô, là một cái mỏ vàng à?
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh nói:
– Đúng thế, mấy chục năm trước Vô Danh Ma ngẫu nhiên phát hiện ra ở đây có một mạch vàng…
Vũ Duy Ninh nhịn không được ngắt lời hỏi:
– Là Vô Danh Ma thật hay Vô Danh Ma giả?
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh ngạc nhiên nói:
– Ủa, sao ngươi biết Vô Danh Ma có giả có thật?
Vũ Duy Ninh nói:
– Là do gia sư nói với tiểu nhân, ông nói lần trước Vô Danh Ma chạy thoát khỏi Chính Tâm lao là giả, Vô Danh Ma thật chưa từng bị giam trong
Chính Tâm lao.
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh trầm ngâm nói:
– Ờ, đúng thế, cái mỏ vàng này là Vô Danh Ma thật phát hiện ra, lúc y
thuê người tới lấy hết vàng xong, bọn lão phu vẫn còn ở Chính Tâm Lao.
Vũ Duy Ninh nói:
– Đại thúc đã gặp qua Vô Danh Ma chưa?
Bệnh Lang Trung lắc đầu nói:
– Chưa, cho đến nay thì chỉ mới có một mình lệnh sư đã gặp Vô Danh Ma thôi.
vũ Duy Ninh nói:
– Nhất định Vô Danh Ma đã lấy được rất nhiều vàng ở đây.
Bệnh Lang Trung nói:
– Đúng thế, nghe nói là được hơn năm vạn cân, lệnh sư nói y muốn dùng năm vạn cân vàng ấy làm chi phí để tiêu diệt Đồng Tâm Minh.
Vũ Duy Ninh ngạc nhiên nói:
– Tiêu diệt Đồng Tâm Minh thì cần gì phải tốn nhiều tiền thế?
Bệnh Lang Trung cười nói:
– Y chuẩn bị thành lập một bang hội, tập trung các cao thủ hắc đạo, như vậy đương nhiên phải tốn nhiều tiền.
Câu nói vừa dứt chợt nghe từ chỗ sâu trong động vang ra một giọng lạnh lùng hỏi:
– Tư Đồ huynh, anh nói chuyên với ai vậy?
Đó là giọng của Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc!
Bệnh Lang Trung cười nói:
– Tả Khâu huynh, đồ đệ của anh về rồi đây này.
Vũ Duy Ninh căng mắt ra nhìn, chỉ thấy khoảng bốn năm trượng bên trong
thấp thoáng có một người đang ngồi, biết đó là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu
Cốc, lập tức rảo bước tiến lên, khom lưng nói:
– Sư phụ, đệ tử về rồi.
Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc ngồi trên một đám cỏ khô, vẻ mặt rất buồn bã,
nhìn thấy Vũ Duy Ninh bế một cô gái, bất giác ngạc nhiên hỏi:
– Ồ, cô ta là ai thế?
Vũ Duy Ninh đặt Du Băng Viên xuống, để nàng ngồi dựa vào một tảng đá lớn rồi mới đáp:
– Cô ta là con gái Du Lập Trung, tên Du Băng Viên.
Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc kinh ngạc hỏi:
– Thế du Ngọc Long đâu?
Vũ Duy Ninh nói:
– Sư phụ đoán quả không sai. Hôm ở Ngũ Đài thiền tự Du Lập Trung quả đã
ngấm ngầm nhờ Bách Nhẫn thiền sư tới Đồng Tâm Minh báo tin, nhắn bọn Du
Ngọc Long tới mai phục ở núi Hồng Đào, nên lúc đệ tử tới Đồng Tâm Minh,
Du Ngọc Long đã cùng chín đặc sứ áo vàng khác tới núi Đồng Đào rồi.
Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc ủa một tiếng nói:
– Té ra là thế. Vậy ngươi làm sao lừa được con nha đầu này tới đây vậy?
Vũ Duy Ninh nhìn quanh không thấy Thánh Hiệp Du Lập Trung và bà nội đâu, trong bụng phát rầu, nhịn không được bèn hỏi lại:
– Sư phụ, Du Lập Trung và bà nội đệ tử không có trong hang này à?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
– Có chớ. Ngươi hãy nói những chuyện đã qua cho sư phụ nghe trước đã, rồi sư phụ sẽ đưa ngươi tới gặp bà nội.
Vũ Duy Ninh “dạ” một tiếng nói:
– Hôm ấy đệ tử tới Đồng Tâm Minh đúng lúc giữa trưa, Đồng Tâm Minh bốn
phía đều yên tỉnh, đệ tử đang lúc ngẩn ngơ, chợt phía sau có một vị đại
biểu bước tới hỏi đệ tử tới Đồng Tâm Minh làm gì, đệ tử nói rõ tên và tỏ ý muốn gặp Du đặc sứ. Vị đại biểu ấy vừa nghe đệ tử là Vũ Duy Ninh, lập tức đưa đệ tử vào một gian phòng, rồi tìm một vị đặc sứ áo vàng tới, ôn ta là Phi Long Tráo Vi uy Lương…
Tiếp theo, đem mọi chuyện đã qua kể lại.
Dĩ nhiên, có rất nhiều việc chàng còn giấu diềm, những chuyện này chàng đã tính toán trên đường đi, nên kể lại mười phần tự nhiên, không lộ chút
sơ hở nào.
Tam Tuyệt Độc Hồ nghe xong gật đầu cười nói:
–
Tốt lắm. Con nha đâu này tuy không phải là con ruột của Du Lập Trung,
nhưng y Coi như Con ruột, rất là thương yêu, ngươi mang được y thị về
đây, thì cũng như là mang được Du Ngọc Long về vậy!
Dừng lại một chút, lại chăm chú hỏi:
– Có điều ngươi tin chắc là Đồng Tâm Minh không phái người theo dõi không?
Vũ Duy Ninh nói:
– Suốt trên đường đệ tử đều để ý, nhưng không phát hiện có ai theo dõi,
chắc là minh chủ phu nhân không ngờ vực gì, nên làm theo đúng lời đệ tử
nói, không dám sai người theo dõi.
Tam Tuyệt Độc Hồ gật gật đầu, nhìn qua Du Băng Viên cười nói:
– Nha đầu, cha ngươi bị lão phu giam trong hang đá bí mật này, nếu ngươi muốn cứu y thì đưa thuốc giải ra!
Vũ Duy Ninh nói:
– Cô ta không có thuốc giải đã điều chế, chỉ biết cách điều chế thuốc giải, nhưng đòi phải thấy mặt cha cô ta rồi mới nói ra.
Tam Tuyệt Độc Hồ cười hăng hắc nói:
– Ờ, lão phu muốn y thị nói ra phương thuốc trước đã, rồi mới có thể cho cha con y thị gặp nhau.
Du Băng Viên lạnh lùng nói:
– Nếu không cho ta gặp cha ta trước, ta chết cũng không nói ra đâu.
Tam Tuyệt Độc Hồ cười nhạt nói:
– Thật à?
Du Băng Viên nói:
– Tất nhiên!
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
– Ngươi chưa biết ở trên đời này có những chuyện còn khổ hơn là chết nữa, nhất là đối với một cô gái chưa chồng.
Du Băng Viên nói:
– Ta chẳng hiểu ngươi định nói gì!