Đề Ấn Giang Hồ

Chương 23: Báo ân chịu hiểm nguy


Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 23: Báo ân chịu hiểm nguy

Phi Long Trảo Vi uy Lương nói:

– Đây là một
loại thuốc do Du minh chủ sáng chế ra, chỉ có thể ngửi chứ không thể ăn, gọi là Thập Lý Hương, chuyên dùng để theo đuổi dấu vết của người đi làm phận sự.

Giả như Đồng Tâm Minh có người vâng lệnh tới chỗ nọ làm việc gì đó, chợt trên đường gặp phải cường địch nên y bị bắt, y có thể
rải từng viên Thập Lý Hương lại dọc đường.

Khi Đồng Tâm Minh phát hiện ra y mấy tích, có thể căn cứ theo Thập Lý Hương mà tìm tới được chỗ của y.

Vũ Duy Ninh đón lấy bao Thập Lý Hương ngửi ngửi, thấy mùi thơm không nồng lắm,bèn hỏi:

– Cái này có thể thơm khắp mười dặm thật sao?

Phi Long Trảo Vi uy Lương cười rộ nói:

– Đối với một con chó được huấn luyện tốt mà nói, thì đúng là như thế đấy!

Vũ Duy Ninh chợt hiểu ra, “ạ” lên một tiếng nói:

– Té ra là phải dùng chó để truy tìm mới đuổi theo được.

chàng bỏ bao Thập lý hương vào trong bọc, hỏi tiếp:

– Cứ cách mười dặm thì chôn lại một viên phải không?

Phi Long Trảo Vi uy Lương nói:

– Đúng thế, cái bao này có một trăm viên Thập Lý Hương, đủ cho quãng đường một ngàn dặm.

Đang nói, chợt Du Băng Viên đẩy cửa bước vào nói:

– Vũ Duy Ninh, mẹ ta đổi ý rồi!

Nàng đã thay quần áo, mặc võ phục, lưng đeo một thanh bảo kiếm chuôi màu
hồng, phong thái rực rỡ, từ một tiểu thư đại gia biến thành một nữ hiệp.

Vô Trần thượng nhân, Phi Long Trảo Vi uy Lương và Vũ Duy Ninh đều sửng sốt, đồng thanh hỏi:

– Mẹ cô đổi ý rồi à?

Du Băng Viên cười nói:

– Đúng thế, mẹ tôi đồng ý cho tôi đi!

Phi Long Trảo Vi uy Lương hỏi:

– Tại sao thế?

Du nói:

– Tôi nói với bà, nếu không cho tôi đi, thì trừ phi nhốt tôi lại, bà không biết làm sao, chỉ còn cách để cho tôi đi.

Nói tới đó, quay người bước đi, lại nói:

– Vũ Duy Ninh, chúng ta đi thôi!

Vũ Duy Ninh bị bất ngờ, nhưng nghĩ đổi đi cùng với nàng cũng được, lập tức chào từ biệt Vô Trần thượng nhân và Phi Long Trảo Vi uy Lương, cất bước đi ra.

Du Băng Viên dắt chàng ra khỏi Đồng Tâm Minh, vội vàng
chạy xuống núi, càng lúc càng nhanh, cuối cùng là chạy hết tốc độ, giống như là chạy trốn vậy.

Vũ Duy Ninh im lặng chạy theo nàng một đoạn đường, chợt nghĩ ra, vội đứng lại kêu lên:

– Du cô nương, dừng lại đã!

Du Băng Viên dừng chân quay đầu cười nói:

– Cái gì thế, ngươi mệt rồi à?

Vũ Duy Ninh nói:

– Không phải, cô làm gì lệnh đường rồi?

Du Băng Viên nói:

– Không có gì đâu, giờ này mẹ ta đang khoẻ mạnh trong phòng thôi.


vũ Duy Ninh nói:

– Tôi không tin!

Du Băng Viên chợt trở tay một cái, tuốt kiếm chỉ vào giữa ngực Vũ Duy Ninh trợn mắt quát khẽ:

– Ngươi có đi hay không? Nếu không đi thì ta sẽ giết ngươi!

Vũ Duy Ninh không động đậy, nhìn thẳng vào nàng hỏi:

– Cô điểm huyệt lệnh đường rồi, có đúng không?

Du Băng Viên nói:

– Đúng thì sao, đi mau!

Vũ Duy Ninh nói:

– Như thế không tốt, ta biết là cô một lòng hiếu thảo, nhưng việc này để lệnh đường làm thì tốt hơn.

Du Băng Viên nói:

– Không, ta phải đi cứu cha ta, đây là cơ hội để ta báo ơn dưỡng dục của hai vị lão nhân Vũ Duy Ninh nói:

– Nếu có chuyện gì sơ xuất sai lầm, thì không nhưng không báo đáp được, mà còn làm cho hai vị lão nhân thêm lo phiền.

Du Băng Viên nói:

– Đại thể là ngươi không biết, ta hoàn toàn không phải là con ruột của hai vị!

Vũ Duy Ninh sững sờ nói:

– Ủa, cô không phải là con ruột của Du minh chủ hay sao?

Du Băng Viên gật đầu nói:

– Đúng thế! Ta vốn là một đứa trẻ nhỏ bị vứt bỏ, được hai vị nhặt về nuôi nấng dạy dỗ, coi ta như con ruột. Bây giờ cha ta gặp nạn, ngươi bảo ta
ngồi nhìn không làm gì sao?

Vũ Duy Ninh rất cảm đọng nói:

– Được, ta đưa cô đi, nhưng mà cô điểm huyệt lệnh đường, như thế…

Du Băng Viên thản nhiên nói:

– Không hề gì, sau nửa giờ huyệt đạo sẽ tự nhiên giải khai!

Vũ Duy Ninh không nói nữa, đẩy vẹt thanh kiếm của nàng qua một bên, bước
lên đi trước, Du Băng Viên tra kiếm vào vỏ, chạy theo sau hối thúc:

– Đi mau một chút, huyệt đạo mẹ ta giải khai xong, có thể bà sẽ đuổi theo đấy!

vũ Duy Ninh vừa chạy vừa rút bản đồ ra xem, nói:

– Hang kín này ở trong núi cách hai trăn dặm về phía đông, nếu cô sợ bị
lệnh đường đuổi theo, chúng ta có thể không đi theo đường chính, cứ băng qua núi mà đi, được không?

Du Băng Viên cả mừng nói:

– Được, ta rất thích băng đèo vượt núi, rất hay! Rất hay!

Vũ Duy Ninh bèn dắt cô ta đi băng qua núi Hằng Sơn kéo dài mấy trăm dặm,
bên trong gò đống liên tiếp, khắp nơi đều là rừng già, rất khó đi, bọn
họ đi một hơi bốn năm mươi dặm, trời đã dần dần tối.

Du Băng Viên nói:

– Ồ, đêm nay chúng ta làm thế nào?

Vũ Duy Ninh nói:

– Trong núi này xem ra không có nhà dân, chúng ta chỉ còn cách tìm một hang động nào đó nghỉ lại qua đêm.

Du Băng Viên nói:

– Còn ăn?


Vũ Duy Ninh nói:

– Nhịn!

Du Băng Viên phát rầu nói:

– Vậy thì làm sao, ta đói quá rồi.

Vũ Duy Ninh cười thầm tự nhủ:

– Vị cô nương này miệng thì nói thích băng đèo vượt núi, mà hoá ra chỉ là một thiên kim tiểu thư chưa đi ra khỏi nhà lần nào, mới đi trong núi
nửa ngày mà đã đói bụng buồn ra mặt!

Còn đang tự nhủ, chợt liếc
về khu rừng cây bên trái thấy có đốm lửa lập lòe trong đống tro chưa tắt hẳn, trong lòng mừng rỡ cười nói:

– Du cô nương, cô thích ăn thịt thỏ nướng không?

Du Băng Viên nói:

– Hay quá! Năm trước có lần cha ta dắt ta tới phủ Yên Sơn chơi, ăn thịt
thỏ nướng trong một quán rượu, mùi vị rất là thơm ngon, nhưng trong núi
này không có quán rượu, thì ăn thịt thỏ nướng thế nào?

Vũ Duy Ninh nói:

– Ở đây tuy không có quán rượu, nhưng có thỏ rừng.

Du Băng Viên mừng rỡ nói:

– Thật không? Thỏ rừng ở đâu?

Vũ Duy Ninh chỉ vào rừng cây bên trái nói:

– Ở trong rừng nay đây. Cô đi nhẹ nhẹ ra phía sau, ta sẽ từ đây xua nó ra, xem có thể bắt được con nào không.

Du Băng Viên nói “Được” một tiếng, thân người vọt lên không đáp xuống một
cành cây, giống như một con bướm phấp phới lướt đi vậy.

Vũ Duy Ninh đi với nàng nửa ngày, thấy khinh công của nàng tuyệt kỳ, rất hoảng sợ khâm phục, bụng bảo dạ:

– Cô ta tuy là một thiên kim tiểu thư chưa trải đời, nhưng luận về võ
công thì cao hơn mình gấp mấy lần. ôi! Tuy mình quyết tâm bắt bảy mươi
hai tên ma đầu đem nhốt lại vào Chính Tâm Lao, nhưng nếu không có thầy
giỏi dạy, chỉ dựa vào mấy cái quyền cước hạng bét trước mắt, thì đúng là người ngây nói mộng…

Chàng ngơ ngẩn nghĩ ngợi mông lung một lúc mới bước vào trong khu rừng, nhặt một cành cây dài, vừa đi vừa khua loạn lên.

Trong rừng cây quả nhiên có một con thỏ rừng, thấy có người tới gần “chóe”
lên một tiếng, từ trong đám cỏ rậm lủi ra, nhảy mau về phía trước, Vũ
Duy Ninh vội vọt theo, kêu lớn:

– Du cô nương, nó chạy ra rồi kìa!

chỉ thấy con thỏ rừng như bóng sao đổi ngôi loang loáng chạy mau về phía
trước, xem ra đang chạy vào cái hang dưới một gốc cây, chợt thấy nó lăn
qua một bên, co chân giật giật mấy cái, rồi nằm bất động!

Trên đầu của nó có một chiếc trâm vàng cằm vào!

Vũ Duy Ninh mừng rỡ nói:

– Công phu hay quá!

Du Băng Viên nhẹ nhàng từ trên cành cây đáp người xuống đất, nhổ cây trâm vàng cài lại lên đầu cười nói:

– Cái đó có gì đáng gọi là công phu, chỉ là trò khéo vặt thôi!

Vũ Duy Ninh bước tới xách con thỏ lên nói:

– Đi thôi, chúng ta kiếm chỗ suối làm thịt nó!

Bọn họ tìm tới một dòng suối, dùng chuỳ thủ lột da mổ bụng con thỏ, chặt bỏ bốn bàn chân, rồi lấy một nhánh cây xuyên qua, nhóm lại đống lửa.


Du Băng Viên lúc đầu còn giúp chàng làm này làm nọ, sau thấy mình càng
giúp càng rối, xấu hổ cười cười lui lại ngồi lên một u đất, hỏi:

– Ngươi thường nướng thỏ ăn lắm à?

Vũ Duy Ninh đáp:

– Không, chỉ thỉnh thoảng gặp thì làm thôi!

Du Băng Viên nói:

– Thỉnh thoảng làm tức là ngươi cũng từng nướng thỏ ăn như thế này rồi, đúng không?

Vũ Duy Ninh nói:

– Đúng, vậy thì sao?

Du Băng Viên nói:

– Ta muốn ngươi biết, ta chưa nướng thỏ bao giờ, cho nên mới rồi không làm được, chứ không phải cái gì ta cũng không làm được!

Vũ Duy Ninh cười nói:

– Ta có cười cô nương không làm được đâu!

Du Băng Viên xấu hổ cười nói:

– Ta lại sợ ngươi cười ta!

Vũ Duy Ninh nói:

– Không phải, mỗi người học giỏi một việc, tuy ta biết nướng thỏ rừng, nhưng võ công thì không bằng cô.

Du Băng Viên nghe thấy rất vui bèn hỏi:

– Làm sao ngươi biết vỏ công ta hơn ngươi?

Vũ Duy Ninh nói:

– Mới rồi cô thi triển khinh công nhảy lên cành cây, cái đó ta không làm được, nên ta biết võ công của cô cao hơn ta.

Du Băng Viên nói:

– Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc là một đầu hạng nhất trong võ lâm, ngươi
theo y học võ ba năm, nói thế cũng chẳng phải là quá đáng sao!

Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:

– Không, y chỉ dạy ta một ít công phu quyền cước, chứ hoàn toàn không dạy ta những môn võ công cao minh.

Du Băng Viên nói:

– Ta biết rồi, tuy hắn dạy võ cho ngươi, nhưng không hề thật lòng nhận
ngươi làm đồ đệ, chỉ muốn lợi dụng ngươi thôi, phải không?

Vũ Duy Ninh nói:

– Đúng thế.

Du Băng Viên nói:

– Võ công ngươi không cao cường, làm sao bắt được bảy mươi hai lão ma đầu ấy giam lại vào chính Tâm Lao?

Vũ Duy Ninh than thở:

– Cho nên từ nay trở đi ta chỉ còn có cách vận dụng mưu kế thủ thắng,
nhưng ta tự biết là rất kém, nói về mưu kế chỉ sợ lại không chỗ nào bằng được Tam Tuyệt Độc Hồ, suốt mấy tháng nay, ta toàn bị y lừa gạt tới mức chóng mặt…

Du Băng Viên nói:

– Ta thấy ngươi hoàn toàn không kém, chỉ vì ngươi chưa cứu được bà nội ra, nên không thể không nghe lệnh của y mà thôi!

Vũ Duy Ninh nói:

– Cho dù là có thể cứu được bà nội đi chăng nữa, sợ cũng không làm tròn được nguyện vọng của mình.

Du Băng Viên nói:

– Vì sao thế?

Vũ Duy Ninh cười gượng nói:

– Hôm nay ở Đồng Tâm Minh vị Vô Trần thượng nhân kia chẳng đã nói bọn họ muốn bắt ta để trị tội đó sao!

Du Băng Viên nói:

– Phải rồi, tại sao ngươi lại tình nguyện uống viên thuốc độc kia?


Vũ Duy Ninh nói:

– Không như thế, làm sao lệnh đường chịu tin ta!

Du Băng Viên nói:

– Ngươi có lạ về mẹ ta không?

Vũ Duy Ninh nói:

– Không, ta đã quyết định từ trước, chỉ cần cứu được lệnh tôn, cho dù chết cũng chẳng tiếc.

Du Băng Viên cảm động nói:

– Ngươi không chết đâu, lần này đi cứu cha ta, nếu được như ý, ta sẽ xin cha ta cứu ngươi.

Vũ Duy Ninh buồn bã cười nói:

– Lệnh tôn đã cứu sống ta hai lần rồi, lần này chỉ sợ là cứu không được nữa.

Du Băng Viên nói:

– Tại sao lại không được?

Vũ Duy Ninh nói:

– vị Vô Trần thượng nhân kia nói rất đúng, lệnh tôn tuy là minh chủ Đồng Tâm Minh, nhưng ông ta không có quyền tha tội cho ta!

Du Băng Viên khẽ hừ một tiếng nói:

– Ta không tin bọn họ dám trái lời cha ta. Mấy chục năm nay, nếu Đồng Tâm Minh không có cha ta chấp chưởng chủ trì, đã tan rã từ lâu rồi.

Vũ Duy Ninh nói:

– Nói vậy không đúng, họ dĩ nhiên rất tôn kính lệnh tôn, nhưng công là
công tư là tư, Đồng Tâm Minh là Đồng Tâm Minh của hai bang ba giáo chín
môn phái chứ không phải là Đồng Tâm Minh của lệnh tôn.

Du Băng Viên nói:

– Bất kể thế nào, cha ta cũng không thể nhìn thấy ngươi bị Đồng Tâm Minh xử tử được, ngươi cứ yên tâm đi.

Vũ Duy Ninh nói:

– Không phải ta lo mình chết, mà xấu hổ vì mình không có sức bắt lại bảy
mươi hai tên ma đầu. ôi, không nói tới chuyện đó nữa, bọn ta ăn thịt thỏ rừng đi.

Chàng đem con thỏ vừa nướng chín xuống, lấy chuỳ thủ
cắt một đùi, đem bao muối vẫn đem trong người để dùng mọi khi ra, rắc
một ít lên rồi mới đưa cho nàng nói:

– Cô ăn thử xem, không có gia vị gì, chỉ sợ không được ngon.

Du Băng Viên cầm lấy cái đùi thỏ, có vẻ ngượng nghịu nói:

– Còn ngươi?

Vũ Duy Ninh lại cắt cái đùi thỏ còn lại nói:

– Ta dĩ nhiên cũng phải ăn, cô ăn trước đi!

Du Băng Viên lại không ăn trước, chờ chàng rắc muối lên cái đùi thỏ xong mới quay lưng lại phía Vũ Duy Ninh bắt đầu ăn.

Vũ Duy Ninh thấy nàng không dám ngồi ăn đối diện với mình, nghĩ muốn bật cười, lúc ấy bèn tìm chuyện nói:

– Du cô nương, võ công của cô là do lệnh tôn lệnh đường dạy cho phải không?

Du Băng Viên nói:

– Đúng thế, còn mười tám vị đặc sứ áo vàng cũng đều mỗi người dạy ta thêm vài thế…

Vũ Duy Ninh trong lòng rất hâm mộ hỏi:

– Mười tám vị đặc sứ áo vàng ta chỉ biết qua lệnh huynh là Bạch hiệp Du
Ngọc Long và Phi long tráo Vi uy Lương hôm nay, còn mười sáu vị kia,
danh hiệu xưng hô thế nào?

Du Băng Viên nói:

– Vị thứ nhất là Vạn Nhân Địch uất Trì Hoành, ông ta là cháu nội của Bất Đảo ông uất
Tất Thắng đã mất. Vị thứ hai là Lý Thanh Bình. Vị thứ ba là Thanh Khê
lão nhân Từ Giới Nhiên. Vị thứ tư là Hồ Tam Bảo. Vị thứ năm là Chính ất
chân nhân. Vị thứ sáu là Mục Dã Kỳ Khách ôn Chi Công. Vị thứ bảy là Đại
Long Đàm Kiếm Khách Qua Kỳ.

Vị thứ tám là Thiết Trượng ông Mạc
Hiền Bình. Vị thứ chín là Hắc công công Vũ Văn Đỉnh Vị thứ mười là Hắc
bà bà Ngư Tri Xuân, vợ của Hắc công công. Vị thứ mười một là Phi Long
Trảo Vi uy Lương. Vị thứ mười hai là Thân Thủ tướng quân Mộ Dung Tùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.