Đề Ấn Giang Hồ

Chương 18: Lục Hợp kỳ trận


Đọc truyện Đề Ấn Giang Hồ – Chương 18: Lục Hợp kỳ trận

Tam Tuyệt Độc Hồ cả kinh thất sắc, quay đầu định bỏ
chạy, y chưa khôi phục công lực, lại thấy Thánh Hiệp Du Lập Trung chưa
chết, tự nhiên chỉ có cách chạy trốn để cứu mạng.

Bán Phong thư
sinh Thân Đồ Kiêu, Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh cùng ba tên ma đầu kia sau lúc giật mình hoảng sợ lập tức tản ra, bao vây Thánh Hiệp Du Lập Trung
vào giữa.

Bọn họ biết bản lĩnh của Thánh Hiệp Du Lập Trung, nhưng lấy sáu đánh một, bọn họ tuyệt đối nắm chắc phần thắng, nên trên mặt
người nào lúc ấy cũng nhơn nhơn chẳng có chút gì sợ hãi, mà còn cười ghê rợn!

Thánh Hiệp Du Lập Trung thần thái thung dung từ từ đứng
dậy, đưa mắt quét qua bọn sáu người Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu cười nói:

– Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu, Bệnh Lang Trung Tư Đồ
Tinh, Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng, Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh, Độc
Mục Cuồng Cung Quang Đình, Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn, hô hô hô, các người tới cả rồi.

Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu cười hì hì một tiếng nói:

– Bấy nhiêu chưa đủ đưa Du minh chủ vào chỗ chết sao?

Thánh Hiệp Du Lập Trung không trả lời, lại cười hỏi:

– Các ngươi đều là hậu nhân của mười hai Vũ Sát Tinh ngày trước, sao bây
giờ lại chỉ có sáu người tới? Còn Vô Danh Ma, Độc Nương Tử Hắc Minh
Châu, Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ, Tam Thủ Cái Tang Nguyên đi đâu
rồi?

Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu đáp:

– Hôm nay mà Du minh chủ thoát chết được, thì ngày sau cũng sẽ có dịp được gặp họ thôi!

Thánh Hiệp Du Lập Trung khom người nhặt hai ngọn chuỳ thủ dưới đất lên, đưa
mắt nhìn Vũ Duy Ninh đang nằm trên mặt đất cười nhạt nói:

-Tiểu
tử, hôm trước ở Chính Tâm lao, lão phu chỉ nói người nhỏ tuổi, không
biết, bị ngươi lợi dụng, vì vậy tha cho ngươi được sống, nào ngờ, ngươi
chẳng những không có ý cải tà quy chính mà còn muốn giết chết lão phu,
đã như vậy thì lão phu không tha ngươi được!

Nói tới đó, vẫy tay một cái, một ngọn chuỳ thủ bắn tới Vũ Duy Ninh.

Bọn Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu sáu người lúc thấy Tiếu Trung đao Lao
Kiếm Xương bị trúng chưởng, trong lòng đều ngờ vực Vũ Duy Ninh, song
hiện tại thấy Thánh Hiệp Du Lập Trung phóng đao toan hạ sát chàng, lập
tức đều tiêu tan hết nghi ngờ, Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn đứng gần
Vũ Duy Ninh nhất, vội phất tay áo đánh rơi ngọn chuỳ thủ xuống đất, lạnh lùng cười nói:

– Du minh chủ, nên dưỡng sức để giữ mạng thôi!

Thánh Hiệp Du Lập Trung mặt lạnh băng hừ một tiếng:

– Bằng vào sáu người các ngươi mà cũng muốn giữ lão phu lại, chỉ e là chưa chắc được đ âu!

Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn cười hắc hắc quái dị nói:

– Thì cứ chờ xem thử, mười hai người bọn ta trong Chính Tâm lao có tham
ngộ được một thế Lục Hợp Kỳ Trận, rất muốn cùng Du minh chủ ấn chứng, ấn chứng!

Thánh Hiệp Du Lập Trung vừa nghe xong trong lòng hoảng
sợ, ông ta biết mười hai người đối phương đều đáng mặt tôn sư về võ học, nay bọn họ tập trung trí tuệ của cả mười hai người sáng chế ra, thì cái Lục Hợp Kỳ Trận này ắt phải là một trận thức cực kỳ lợi hại, sức một
mình mình mà muốn đối phó với sáu người liên thủ tấn công vốn đã khó
thắng được rồi, nếu lại để bọn họ bày trận tấn công, có thể nói là không còn đất sông.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ như chớp, chợt thân hình ông ta nghiêng đi một cái, giơ chưởng đánh luôn vào y cười lớn:

– Tốt lắm! Lão phu sẽ lãnh giáo lục hợp kỳ trận của các vị.

ông ta nói là làm, mục đích là không để cho bọn họ có cơ hội bày trận, đâu
ngờ bọn Bán Phong thư sinh sáu người lúc ấy đã đứng vào vị trí ám hợp
vòi hình thế của Lục Hợp Kỳ Trận rồi, cho nên chưởng phong ông ta đánh
ra tuy lợi hại tuyệt luân, song đã chậm mất rồi.

Chỉ thấy Ngọc
Diện Hoa Thi một mình chắp tay sau lưng xoay người một cái, dùng cách di hình hoán vị tránh qua phát chưởng, cùng lúc ấy Bệnh Lang Trung Tư Đồ
Trung, Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng, Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh ba
người đứng sau lưng Thánh Hiệp Du Lập Trung chợt bước sát vào nhau,
người này nắm tay người kia, Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh đứng đầu dãy bên phải ra tay xuất kích, cách không đánh một chưởng vào giữa lưng Thánh
Hiệp Du Lập Trung.

Một chưởng này kình phong hung mãnh, quả thật võ lâm ít thấy!

Giống như một cơn thốt cuồn cuộn ào ào bốc lên đổ tới, cát trên mặt đất cũng bị hút lên mờ mịt, mạnh mẽ không sao chống đỡ!

Thánh Hiệp Du Lập Trung một thân tu vi đã đạt tới mức thần kỳ, trong võ lâm

chưa có ai một chưởng đánh ông ta lùi được một bước, nhưng hiện tại phát giác sau lưng có một luồng kình phong như thế đổ tới, thấy mạnh gấp ba
lần ngọn chưởng mình đánh ra, hơn tất cả công lực của một người có thể
đạt được, vượt qua khả năng chế ngự của Vô Cực Thần Công, ông ta cũng
hoảng sợ không dám vận công chống trả, lê chân trái một cái, lướt qua
mấy thước.

“Rắc” một tiếng, một cây liễu to bằng cái đấu trong sân hứng trọn phát chưởng, bị luồng kình phong cuộn tới đánh gãy làm đôi!

Thánh Hiệp Du Lập Trung cũng bị luồng kình phong quét sượt qua, loạng choạng lùi lại ba bước liên tiếp mới đứng lại được.

ông ta còn chưa đứng vững, Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu, Độc Mục Cuồng
Cung Quang Đình, Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn trước mặt cũng bước sát
vào nhau, nắm tay, phát chưởng, lại một luồng kình phong như sóng lớn ào ào xô tới Thánh Hiệp Du Lập Trung.

Thánh Hiệp Du Lập Trung lúc
ấy mới biết sở dĩ thế công của Lục Hợp Kỳ Trận mạnh mẽ tới mức như vậy
là do lối đánh như vậy. ông ta một đời thấy qua không ít công phu kỳ lạ, nhưng chưa từng thấy ai dám ra tay lối ấy, vì tập trung sức lực của mấy người dồn vào một chưởng, về lý thuyết thì được, nhưng thực hiện trong
thực tế thì Vô cùng nguy hiểm, người trực tiếp ra tay tấn công phải tiếp nhận chân lực của hai người kia dung hợp làm một với sức của mình không được mảy may sai sót, mà phát chưởng cũng phải đúng lúc, nếu không thì
người phụ trách ra tay ấy sẽ bị hại. Vả lại thời gian phát lực ấy Cũng
phải được ba người cùng nhất trí, thật không phải chuyện dễ dàng, mà bọn họ vừa rồi “hợp” rất thành thục, rõ ràng là có một khẩu quyết “hợp”,
thật là đáng run sợ.

Trong chớp mắt ông ta hiểu ngay rằng Lục Hợp Kỳ Trận này không phải sức một cá nhân mình có thể chống lại, nên không dám chậm trễ coi thường, nhún chân tung người, nhảy lên không để tránh.

“Sầm” một tiếng chấn động vang dội, chưởng kình đánh luôn vào hàng cột gỗ ở
hiên tây, hàng cột gỗ gãy nát đổ vào vách tường, vách tường lại đổ rầm
rầm!

Những sự việc làm người ta phát sợ lại xuất hiện ngay sau
đó. Thánh Hiệp Du Lập Trung thân hình mới vọt lên không, đang định vọt
sang một nóc phòng cạnh đó, sáu lão ma đã nắm tay nhau cùng vọt lên
không, vẫn bao vây ông ta ở giữa, cùng “Nào” một tiếng, lại đánh một
chưởng.

Trên không trung vẫn có thể liên thủ phát chưởng, sự kỳ diệu của trận Lục Hợp quả thật đã đạt tới mức không ai dám nghĩ tới!

Đây là lần đầu tiên trong đới Thánh Hiệp Du Lập Trung cảm thấy rợn người,
ông ta võ công Vô địch, mưu kế không hai trong thiên hạ đương thời,
nhưng trong chớp mắt này cũng không nghĩ được cách nào né tránh, không
còn cách nào là phải phát chưởng nghênh tiếp, vội vận chân lực, đem hết
công phu tu vi một đời ra phát chưởng đánh vào kình phong đang cuồn cuộn đổ tới.

Hai luồng chưởng phong chạm nhau trên không phát ra một
tiếng dội chấn động không gian, thân hình sáu lão ma thoáng khứng lại
lập tức rơi xuống đất, Thánh Hiệp Du Lập Trung thân hình như cánh diều
đứt dây tung ra ngoài bốn năm trượng rồi rơi “bình” một tiếng xuống đất.

Tuy trong đêm đen nhưng có thể thấy ông ta sắc mặt trắng bệch, máu chảy ròng ròng trên miệng!

Vũ Duy Ninh uống xong viên thuốc trị thương của Tam Tuyệt Độc Hồ, nhưng
hiện tại nhìn thấy Thánh Hiệp Du Lập Trung rơi xuống đất không dậy nổi,
lại như chính mình bị thương vẫn chưa khỏi, không nhịn được lén gạt mấy
giọt lệ trên mắt.

Sáu lão ma rơi xuống đất rồi nhất tề bật tiếng cười rộ, trong đó Ngọc Diện Hoa Thi vừa cười vừa nói:

– Du đại minh chủ, người nói sáu người bọn ta chưa chắc bắt được người, bây giờ thì thế nào?

Dường như Thánh Hiệp Du Lập Trung bị nội thương rất nặng song chưa đến nỗi
ngất đi, ông ta gắng gượng chống tay đứng dậy, há miệng “phì” một cái
phun ra một ngụm máu, cười nói:

– Trận Lục Hợp quả nhiên lợi hại, bây giờ muốn giết muốn mổ tùy các người.

Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn nhìn năm lão ma còn lại một cái, cười khẽ một tiếng nói:

– Thếnào?

Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng nói:

– Tính luôn cho rồi, khỏi phải đêm dài gặp mộng dữ.

Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn nói:

– Bọn ta bị hắn giam cầm mười năm, đến nay bắt được hắn lại lập tức giết ngay, như vậy hắn được lợi nhiều quá!

Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh nói tiếp:

– Đúng thế, bọn ta cứ hành hạ hắn một phen trước đã, rồi sau hãy chặt hắn ra từng mảnh để tế điện tiên nhân!

Độc Mục Cuồng Cung Quang Đình cũng nói tiếp:

– Lời của Văn huynh tuy có lý, nhưng vị Du minh chủ này của chúng ta trí
so Gia Cát, bản lĩnh chạy trốn cao hơn người một bậc, nếu không nhân dịp này phanh thây y ra, chỉ sợ lại có chuyện sơ sót!

Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh cười nói:


– Lão phu tán đồng lời của Cung huynh, bây giờ chúng ta cứ tới cắt từng miếng thịt Của y ra mà tế điện tiên nhân!

Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu nói:

– Đúng đấy, Tư Đồ huynh người tới xem thử thương thế của Lao huynh và
thằng nhóc họ Vũ kia trước đi đã, chuyện cắt thịt tế điện thì lão phu
đây làm cho cũng được!

Nói xong cất bước tiến về phía Thánh Hiệp Du Lập Trung.

Vũ Duy Ninh lúc ấy lòng nóng như lửa đốt, đang nghĩ liều mạng chửi cho bọn chúng một trận, chợt nghe phía sau có người nói:

– Thân Đồ huynh hãy khoan!

Người đó chính là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc.

Không biết y trở lại đứng sau lưng Vũ Duy Ninh lúc nào, lúc ấy vượt qua Vũ Duy Ninh bước lên trước, lại nói:

– Chư vị muốn cắt thịt y xin chậm lại một chút, công lực của lão phu còn chưa khôi phục được mà!

Bán Phong thư sinh cười “ủa” lên một tiếng, ngoái nhìn Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

– Du minh chủ, thuốc giải của ngươi có đây không?

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

– Vốn vẫn mang trong người, nhưng hiện không có!

Tam Tuyệt Độc Hồ biến sắc tức giận nói:

– Ngươi đưa thuốc giải ra đây ngay!

Thánh Hiệp Du Lập Trung lại phun ra một núng máu, thản nhiên cười nói:

– Lão phu đường đường là minh chủ tứ hải Đồng Tâm Minh, tới nay phải
chết, cũng phải có một người theo làm bầu bạn, ngươi nói có được hay
không?

Tam Tuyệt Độc Hồ trợn mắt gầm lên:

– Nói mau! Ngươi cất thuốc giải ở đâu?

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

– Hôm ấy rời khỏi Long Tuyền quan, lão phu đã đưa thuốc giải giấu ở một khe núi.

Lão phu cũng nói thật cho ngươi biết, viên thuốc ấy không những khiến người ta mất hết công lực mà còn có thể khiến họ mất mạng, đây là một loại
thuốc độc phát chậm mà lão phu tiềm tâm suy nghĩ đặc biệt chế ra, đúng
một trăm ngày, hô hô hô…

Cười rộ một tràng xong, ông ta lại phun ra một ngụm máu!

Tam Tuyệt Độc Hồ biến hẳn sắc mặt, tức giận quát:

– Ngươi nói có thật không?

Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nụ nói:

– Tin hay không tin tùy ngươi, lão phu không có ý buộc ngươi phải tin!

Tam Tuyệt Độc Hồ nóng nảy nhìn qua Bán Phong thư sinh nói:

– Xin Thân Đồ huynh lục soát trên người hắn xem!

Bán Phong thư sinh theo lời bước tới lục soát trên người Thánh Hiệp Du Lập
Trung, kết quả là ngoài mấy thứ đồ dùng tùy thân, quả nhiên chẳng có
thuốc men gì cả!

Thánh Hiệp Du Lập Trung cười hô hô nói:

– Tả Khâu lão huynh, ngươi đánh giá lão phu quá thấp, tuy ngươi ưng thuận đưa Vũ Duy Ninh tới núi Hồng Đào gặp bà nội hắn, nhưng lão phu hoàn
toàn không tin, cho nên lão phu cho ngươi uống viên thuốc độc ấy xong,
thì đem giấu hết thuốc giải, vì lão phu đã biết có xảy ra chuyện gì thì
bất kể ngươi giở mưu ma chước quỷ gì ra, cuối cùng cũng phải chết với
lão phu!

Tam Tuyệt Độc Hồ vừa giận vừa sợ, trầm giọng nói:

– Cho dù lão phu khó tránh được cái chết, cũng còn hơn chín mươi ngày
nữa, mà trong hơn chín mươi ngày ấy, lão phu có thể bắt được vợ con

ngươi đem ra lăng trì xử tử!

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

– Ngươi muốn làm gì là chuyện của ngươi, có điều dù cho ngươi lăng trì xử tử họ Cũng chẳng cứu được mạng ngươi.

Tam Tuyệt Độc Hồ chợt thu hết vẻ mặt hoảng sợ lại, cười gian xảo nói:

– Ta nghĩ vợ con ngươi cứ cho rằng không có thuốc giải thì cũng biết cách điều chế thuốc giải đúng không?

Thánh Hiệp Du Lập Trung cười khẽ nói:

– Đúng, đúng, rất có lý!

Tam Tuyệt Độc Hồ thấy ông ta chẳng có vẻ gì là lo lắng, nóng nảy, lại thấy tức tối, giận dữ nói:

– Chẳng lẽ vợ con ngươi cũng không biết cách điều chế thuốc giải à?

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

– Thuyết thê đã sớm không muốn nói tới chuyện thị phi trong võ lâm, vả
lại bà ta rất không tán thành việc lão phu nhận chức minh chủ Đồng Tâm
Minh. Còn nhớ có một năm lão phu đang trong phòng riêng điều chế thuốc
độc và thuốc giải, bà ấy thấy được, bèn chửi mắng lão phu một trận, rồi
cảnh cáo ta không được đem những thứ bậy bạ, lôi thôi ấy dạy cho con
trai con gái của bà ấy học, nếu không sẽ lột da ta ra. Các ngươi biết
đấy, thuyết thê tính tình nóng nảy tệ hại, lột da ta thì tuy chưa chắc
chắn được, nhưng bà ấy lên cơn rồi thì không ai chịu nổi, cho nên…

Tam Tuyệt Độc Hồ nhịn không được ngắt lời nói:

– Cho nên ngươi không đem cách thức điều chế thuốc giải dạy lại cho con cái chứ gì?

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

– Đúng thế, người mà không tin thì cứ sai người tới tìm bắt chúng, chúng
tuy muốn cứu cha, nhưng dẫu ngươi có dùng cực hình tàn khốc tra khảo đi
chăng nữa, chúng cũng không có cách nào nói ra được cách điều chế thuốc
giải đâu!

Tam Tuyệt Độc Hồ hừ lạnh một tiếng nói:

– Tuy con ngươi không biết, nhưng ngươi thì biết!

Thánh Hiệp Du Lập Trung cười hô hô nói:

– Lão phu đương nhiên biết, nhưng ngươi chỉ nghĩ tới việc lão phu chế thuốc giải để cứu ngươi thôi sao?

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Chúng ta có thể một mạng đổi một mạnh!

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

– Yù rất hay, nhưng đổi làm người khác, lão phu cũng không ưng thuận!

Tam Tuyệt Độc Hồ trợn mắt hỏi:

– Cái gì, ngươi không chịu trao đổi tính mạng với lão phu à?

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

– Bàn chuyện trao đổi với Tam Tuyệt Độc Hồ, lão phu không phải là đồ ngu.

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Ngươi sợ lão phu nuốt lời hứa à?

Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nói:

– Bởi ngươi thường ăn nói với cơm mà!

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Vậy thì ngươi muốn thế nào mới chịu tin rằng lão phu thật lòng trao đổi?

Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn thấy Tam Tuyệt Độc Hồ có ý chịu lép, vội vờ nói:

– Tả Khâu huynh, y nói viên thuốc ấy là thuốc độc, nhất định là nói dối đấy, người đùng sợ để y lên mặt.

Tam Tuyệt Độc Hồ trầm ngâm một lúc gật đầu nói:

– Đúng thế, nếu viên thuốc ấy là thuốc độc, sao ngươi không nói ngay, té
ra ngươi sợ bọn ta giết chết ngươi, nên bịa đặt ra chuyện ấy để kéo dài
thời gian, hừ hừ.

Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nói:

– Lão
phu mà nói cho ngươi biết rõ trước, há ngươi lại chịu đưa Vũ Duy Ninh đi gặp bà nội y à? Nếu các vị cho rằng lão phu kéo dài thời gian, sao
không ra tay ngay đi?

Tam Tuyệt Độc Hồ nghĩ lại thấy có lý, y vốn đầu óc mẫn tiệp, bản tính đa nghi, giả như kẻ khác nuốt viên thuốc, có
thể y còn đoán viên thuốc không độc, chứ hiện thời là chuyện quan hệ tới sự sống chết của chính mình, y nghĩ thà tin là có chứ không dám nghĩ là không, bèn nói:

– Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào mới tin rằng lão phu thật lòng trao đổi?

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

-Lão phu nói điều kiện ra, các ngươi nhất định sẽ không chịu, không nói còn hơn.


Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Thì ngươi cứ nói ra đi.

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

– Thả lão phu ra, lão phu sẽ sai người mang phương thuốc tới đưa cho ngươi.

Tam Tuyệt Độc Hồ cười nhạt nói:

– Hà, nếu ngươi nuốt lời, há chẳng phải lão phu vẫn cứ đành chờ chết hay sao?

Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:

– Lão phu là minh chủ Tứ Hải Đồng Tâm Minh, ngôn hành như một, nói là nhớ.

Tam Tuyệt Độc Hồ biết ông ta là lãnh tụ của bạch đạo, một lời nói một hành
động đều đủ làm gương mẫu cho con người võ lâm, quyết không nói ra rồi
lại nuốt lời, tự hủy hết danh dự, cho nên nghe xong cũng động tâm, song
nghĩ tới biết bao nhiêu tâm huyết mới bắt được ông ta, đến nay lại phải
thả ra, lại thấy không cam tâm, nhất thời nghĩ tới đôi bề đều khó.

Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh nói:

– Tả Khâu huynh, lão phu có một biện pháp có thể làm theo…

Tam Tuyệt Độc Hồ hỏi:

– Biện pháp của Văn huynh thế nào?

Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh nói:

– Chỗ này cách hội quán Đồng Tâm Minh ở Hằng Sơn không xa, chúng ta cứ
phái một người tìm cách gặp Bạch Hiệp Du Ngọc Long, hỏi y về việc có
quan hệ tới viên thuốc kia, nếu quả biết viên thuốc là có độc mà không
thể lấy được phương thuốc giải từ tay Bạch Hiệp Du Ngọc Long, lúc ấy thả y ra cũng không muộn, cón nếu viên thuốc không độc, chúng ta sẽ dụ Ngọc Long tới đây, giết luôn cả hai cha con!

Tam Tuyệt Độc Hồ mừng rỡ nói:

– Hay lắm, cứ thế mà làm!

Bán Phong thư sinh Thân Đồ Kiêu chau mày nói:

– Như vậy phải cần thời gian bao lâu?

Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh nói:

– Cả đi lẫn về trong sáu ngày là đủ!

Bán Phong thư sinh Thân Đổ Kiêu nhìn Thánh Hiệp Du Lập Trung, lại hỏi:

– Trong sáu ngày ấy, bọn ta nhốt y ở đâu?

Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh nói:

– Tả Khâu huynh nói là hôm trước ba người bọn họ ngủ lại ở Ngũ Đài thiền
tự, tuy Vũ Duy Ninh chưa phát hiện y bí mật bàn bạc với hòa thượng trong chùa, nhưng để an toàn, tốt nhất là bọn ta tìm một chỗ khác.

Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn chưa thể lập tức xẻo thịt Du Lập Trung, trong lòng bực tức, lúc ấy không kìm được tiếng cười nhạt nói:

– Nếu cứ thế này, y lại có dịp giở ngụy kế trốn thoát mất thôi!

Tam Tuyệt Độc Hồ thấy y coi việc giết Du Lập Trung quan trọng hơn mạng sống của mình, rất bất mãn, nói:

– Lãnh huynh, cứ theo lời người thì cứ giết y không cần quan tâm tới sự sống chết của lão phu phải không?

Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn vội nói:

– Tả Khâu huynh đừng hiểu lầm, tiểu đệ chỉ sợ y trốn thoát mà thôi.

Tam quệt độc hồ nói:

– Chúng ta có tất cả chín người ở đây, trừ đi hai người cũng còn bảy, chẳng lẽ bảy người lại canh giữ một mình y không được à?

Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn không muốn lôi thôi với y, bèn cười lấy lòng nói:

– Được rồi, cứ theo ý Tả Khâu huynh mà làm là được.

Tam Tuyệt Độc Hồ thầm hừ một tiếng, nhìn Tiếu Trung Đao Lao Kiếm Xương và Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh trước mặt hỏi.

– Tư Đồ huynh, thương thế của Lao huynh ra sao?

Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh đáp:

– Khá nặng, nhưng uống thuốc của anh em xong, sau nửa tháng có thể khỏe hẳn.

Tam Tuyệt Độc Hồ lại hỏi:

– Còn gã hài tử kia thương thế thế nào?

Bệnh Lang Trung nói:

– Không đáng ngại, ngày mai cũng có thể yên rồi!

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Tốt lắm, Tư Đồ Tinh và Lãnh huynh đưa bọn họ vào phòng trị thương, Thân Đồ huynh và Văn huynh đem họ Du xuống địa đạo, sau đó cùng tới sảnh
đường thương nghị!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.