Bạn đang đọc Đây Thật Sự Là Con Anh FULL – Chương 7: Ai
Người trong công ty gần đây phát hiện thời gian tan tầm của sếp càng ngày càng sớm, trước kia thì có thể ở bao lâu thì ở bấy lâu, hiện tại thì năm giờ rưỡi đã tan tầm đúng giờ.
“Sếp có người yêu hả? Trước kia sao không phát hiện sếp còn có khái niệm thời gian tan tầm nhỉ?”
“Ai biết được.”
“Nói mới nhớ, các cô còn nhớ một tuần trước có một người rất tuấn tú đưa một đứa bé đến công ty, nói là muốn tìm sếp không?”
“Nhớ chứ nhớ chứ, má ôi tớ nói cho mấy cậu, người kia thật sự rất….!Nói thế nào nhỉ, chỉ là không thể hình dung ảnh đẹp trai thế nào.”
“Vậy thì hình dung thế nào?”
“Xinh đẹp ấy.
Lần đầu tiên tớ nhìn thấy đàn ông đẹp như vậy, hơn nữa đứa bé ảnh đưa đến cũng đáng yêu, tớ nhìn mà tình mẫu tử tràn ra.”
“Đây không phải trọng điểm được không, các cô không phát hiện đứa bé kia có hơi giống giám đốc Lục hả???”
Má ơi! Cả công ty khiếp sợ.
Giám đốc Lục không chỉ đơn giản là có người yêu rồi, còn có con, hơn nữa con còn lớn như vậy.
Nhân viên cảm thán: “Đóa hoa cao lãnh trong công ty chúng ta bị hái rồi.”
Đóa hoa cao lãnh hôm nay vẫn đúng năm giờ rưỡi tan tầm, trợ lý đã thấy nhưng không thể trách.
Anh đẩy kính, nói với đóa….!phi, với giám đốc Lục: “Giám đốc Lục, chín rưỡi tối có hội nghị online, họp với chi nhánh bên Mỹ.”
Ý tứ của trợ lý rất rõ ràng, hy vọng giám đốc Lục đừng trầm mê mỹ nhân quá, dù sao công ty còn có một đám nhân viên kêu gào chờ mong phát lương, chậm trễ công tác cũng không tốt lắm.
Giám đốc Lục gật đầu, “Biết rồi.”
Trợ lý cứ theo lẽ thường nhìn theo sếp vào thang máy, sau khi xong anh theo lẽ thường trở lại làm việc, một lát sau lại nặng nề thở dài.
Lục Nhiên Tri lái xe, đi theo con đường quen thuộc vào khu chung cư của Mẫn Tuế, bảo vệ ở cổng đã quen mặt hắn, không nói hai lời cho hắn vào.
Lục Nhiên Tri đỗ xe, lúc đóng cửa xe vừa vặn thấy được Mẫn Tuế và nhóc con ra ngoài quay về.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cứ cảm thấy trong nháy mắt Mẫn Tuế nhìn thấy hắn là muốn quay đầu đi.
Nhóc con nhìn thấy ba lớn, siêu cấp vui vẻ chạy tới, vòng tay chống lạc đường bị nó làm rơi kéo trên đất.
Mẫn Tuế đỡ trán, thằng nhóc này……
“Mẫn Tiểu Diệc, cầm vòng lên không được chạy.” Mẫn Tuế ở sau gọi con.
Lúc bé con nghe được lời ba nói, nó đã chạy đến bên chân ba lớn, ngẩng đầu nhìn, sau đó gian nan xoay người cầm lấy vòng tay trên đất, ngẩng đầu, ánh mắt manh manh nhìn ba nhỏ đang đi tới.
Lục Nhiên Tri ngồi xổm xuống, cởi cặp bọ rùa trên lưng nó lên cầm trong tay, sau đó một tay ôm nó lên, cho nó vững vàng ngồi trên tay mình.
Mẫn Tuế nghĩ nghĩ, cuối cùng lấy cặp, cho Lục Nhiên Tri ôm con, hai lớn một nhỏ cùng nhau đi vào nhà.
Lúc đợi thang máy, Lục Nhiên Tri nhìn Mẫn Tuế đứng cạnh.
Mẫn Tuế thấp hơn hắn một cái đầu, theo góc độ của hắn nhìn xuống, có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu Mẫn Tuế.
Lục Nhiên Tri cảm giác lúc này bọn họ tựa như chồng mới tan tầm về đến nhà gặp được vợ con, sau đó người một nhà cùng nhau về.
Nếu Mẫn Tuế biết suy nghĩ của Lục Nhiên Tri, khẳng định sẽ ha hả cười nói với giám đốc Lục: Không dám giấu anh, vừa nãy tôi thấy anh đã muốn xoay người đi.
Ting ——
Thang máy đến nơi, Lục Nhiên Tri cho Mẫn Tuế đi vào trước, hắn mới theo vào.
Mẫn Tuế ngáp một cái, tựa vào tường thang máy, hơi cúi đầu, như là muốn ngủ.
Cảm giác cằm bị gãi một cái, Mẫn Tuế híp mắt ngẩng đầu lên.
“Buồn ngủ?” ngữ khí thản nhiên của Lục Nhiên Tri vang lên trên đỉnh đầu cậu.
Mẫn Tuế mở hẳn mắt, trong mắt đầy buồn ngủ, cậu gật đầu, tiếp theo lại ngáp một cái, nói: “Hôm qua bận vẽ, gần bốn giờ mới ngủ.”
Lục Nhiên Tri nghe cậu nói bốn giờ mới ngủ, rất không vừa lòng nhíu mày, nói: “Để ban ngày vẽ không được sao?”
Mẫn Tuế khẽ lắc đầu, cười nói: “Giám đốc Lục anh không biết, làm nghề này của chúng tôi phải giữ chữ tín, nói có phác thảo trong một tuần là phải có, trong vòng hai tuần phải có tranh hoàn thiện, khách hàng không hài lòng còn phải sửa.”
Mẫn Tuế nói xong lại ngáp một cái.
Khi nói chuyện, thang máy đến tầng nhà.
Mẫn Tuế đứng ở cửa lấy chìa khóa ra, lúc cậu muốn cắm chìa khóa, phát hiện chỗ nào đó sai sai.
“Làm sao vậy?” Lục Nhiên Tri nhận thấy biểu tình của Mẫn Tuế thay đổi, hỏi.
Mẫn Tuế đặt ngón tay trỏ lên môi, “Suỵt” một tiếng, ý bảo Lục Nhiên Tri không được nói.
Lục Nhiên Tri nhíu máy, kéo Mẫn Tuế đến cạnh mình, cho Mẫn Tuế ôm con, mà hắn thì đứng ở chỗ vừa rồi Mẫn Tuế đứng.
Cúi đầu nhìn, nháy mắt hắn hiểu được chỗ vừa rồi Mẫn Tuế cảm thấy sai sai.
Cửa khép hờ, có một khe hở.
Mẫn Tuế nhỏ giọng nói với Lục Nhiên Tri: “Lúc tôi ra ngoài có khóa cửa.”
Lục Nhiên Tri nhìn Mẫn Tuế.
Mẫn Tuế gật đầu, “Tôi chắc chắn.”
Lục Nhiên Tri gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Lục Nhiên Tri vươn tay, muốn nhẹ nhàng không phát ra tiếng vang đẩy cửa ra, nhưng hắn còn chưa kịp đẩy cửa, một người đã vọt ra, tốc độ của người nọ thật sự là quá nhanh, cho dù ôm một đống đồ động tác vẫn rất nhanh nhẹn.
Mẫn Tuế nhìn thấy máy tính bảng của mình trong một đống đồ, máy tính bảng giá trị sáu nghìn tệ.
“Mẹ nó, công cụ bố đây kiếm tiền mẹ nó cũng không buông tha!” Mẫn Tuế đưa con cho Lục Nhiên Tri đang muốn đuổi theo, sau đó cậu hỏa tốc vọt lên.
Tiếp theo, Lục Nhiên Tri kéo mũ lên cho con, dựa tường, nhìn đại chiến ở góc.
Nhóc con bị mũ che khuất tầm mắt, “Ba?”
Lục Nhiên Tri sờ sờ đầu con, nói: “Ba đang bận.”
Bận đánh nhau.
Điên cuồng đánh.
“Mày con mẹ nó! Dám phá cửa nhà bố! Còn mẹ nó lấy máy tính bảng của tao!”
“Mày có biết cái này để làm gì không? Không biết còn mẹ nó lấy làm gì, vẽ mặt chắc?”
“Mẹ nó máy tính bảng của bố mày cũng dám lấy!”
Trộm bị đánh không có sức chống cự: Tui không phải tui không có anh đừng nói lung tung!
Lục Nhiên Tri bình tĩnh lấy di động ra gọi điện, rất nhanh còi xe cảnh sát vang lên dưới lầu.
Tính đến cảnh sát sắp lên tầng này, Lục Nhiên Tri đi qua xách cậu về, sau đó ấn đầu cậu vào ngực mình.
“Anh làm gì thế.” Mẫn Tuế muốn giãy giụa, vừa đánh xong còn thở dốc.
“Suỵt, không được nói.” Lục Nhiên Tri nói.
Lúc cảnh sát đi vào, liếc mắt một cái là thấy thứ trong góc…..!A không phải, một người.
Cảnh sát đi đầu bảo hai đồng nghiệp đi xem người ngã trên đất, lại bảo hai cảnh sát khác xuống tầng hỏi tình huống, mình thì tới chỗ Lục Nhiên Tri.
“Tình huống thế nào?” Cảnh sát nhìn người thanh niên trong lòng Lục Nhiên Tri, tiếp theo lại nhìn Lục Nhiên Tri, hỏi hắn.
Nghe giọng điệu của cảnh sát rất thân quen, người bình thường cũng có thể nghe ra hắn quen biết Lục Nhiên Tri.
“Anh ta trộm đồ, trộm máy tính bảng của tôi.” Người trẻ tuổi đó quay đầu nói với cảnh sát.
Lục Nhiên Tri cúi đầu nhìn Mẫn Tuế.
“A? À, tôi không hỏi cái này.” Cảnh sát nói.
Mẫn Tuế: “????” Anh con mẹ nó không hỏi cái này vậy anh muốn hỏi cái gì?
Lục Nhiên Tri vỗ vỗ đầu Mẫn Tuế, sau đó giới thiệu cho anh cảnh sát: “Vợ tôi.”
“????” Mẫn Tuế nhìn bốn phía, ai?! Ai mẹ nó là vợ anh?
Cảnh sát: “Hả?”
“Đây là con tôi.” Lục Nhiên Tri xốc mũ của thằng nhóc lên.
Nhóc con thấy đã nhìn được, dùng đôi mắt to tròn nhìn ba nhỏ, lại nhìn chú xa lạ mặc quần áo màu xanh.
“Diệc Diệc, chào chú.” Lục Nhiên Tri nói với con.
Nhóc con nhìn chằm chằm chú mặc áo xanh, nghĩ nghĩ, tìm phát âm trong trí nhớ chỉ có 3MB, “Tú tú, chào.”.
ngôn tình hoàn
“Ừ ừ, chào cháu.” Cảnh sát gật đầu, bây giờ anh vẫn đờ đẫn.
“Tuế Tuế.” Lục Nhiên Tri gãi cằm Mẫn Tuế, bị Mẫn Tuế hất ra cũng không giận, tiếp tục nói, “Bạn anh, Lâm Tu Nhiên.”
Mẫn Tuế thản nhiên gật đầu với Lâm Tu Nhiên, “Chào anh.”
Lâm Tu Nhiên: “……!chào anh.”
Mẫn Tuế không để ý đến tầm mắt tò mò của Lâm Tu Nhiên, hiện tại một lòng cậu vẫn chú ý đến máy tính bảng, muốn xem có bị hỏng không.
Mẫn Tuế lấy máy tính bảng ra, phát hiện vì rơi xuống đất mà bị sứt một góc, đau lòng.
Lâm Tu Nhiên còn phải làm việc, nói với Lục Nhiên Tri sau này phải giải thích, xoay người đi đến góc nói chuyện với đồng nghiệp.
Mẫn Tuế ôm máy tính bảng, hỏi: “Chúng ta phải đứng ở đây chờ họ đi sao?”
Lục Nhiên Tri lắc đầu, nói: “Em vào xem còn có cái gì bị lấy đi không.”
Mẫn Tuế nhìn người bị mình đánh mặt xanh tím, nói: “Chắc không còn, cái gì bị lấy đi ở trong túi hết.”
Chỉ chốc lát sau có khác cảnh sát đến, gọi hai người đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Trên đường đến cục cảnh sát, Mẫn Tuế ngáp một cái, nhóc con thì ngồi trong lòng cậu.
Nhóc con hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó bất ngờ bị ba lớn bế lên, chỗ ngồi thay đổi, nhưng cũng không ảnh hưởng nó nhìn đông nhìn tây.
“Tuế Tuế.”
Mẫn Tuế ngáp xong càng mệt, nếu không phải hiện tại không thích hợp ngủ thì cậu có thể biểu diễn cho người ta xem cái gì gọi là ngủ ngay tại chỗ.
Mẫn Tuế tuy rằng kiên cường không ngủ, nhưng đầu vẫn có chút mơ hồ, cậu nghe thấy dường như có người gọi tên mình.
Chắc là Lục Nhiên Tri, chỗ này trừ hắn không có người khác gọi cậu như vậy.
Mẫn Tuế hàm hồ lên tiếng.
“Ngày mai em và con chuyển đến chỗ anh ở.” Giọng Lục Nhiên Tri mềm nhẹ, có lực hấp dẫn không thể kháng cự.
Mẫn Tuế thật sự rất mệt, cậu không nghe rõ Lục Nhiên Tri nói gì đã “Ừ” một tiếng..