Dây Leo

Chương 6: Người tôi thích là anh


Đọc truyện Dây Leo – Chương 6: Người tôi thích là anh

Đường Mạn lại một mình gặp Harao lần nữa, cô cảm nhận được
anh ta có hứng thú với mình, nhưng tình yêu phải từ hai phía, thật đáng tiếc, đối
với người này, cô không có cảm giác.

Cho nên, khi anh ta tiếp tục hẹn cô, Đường Mạn trực tiếp từ
chối.

Harao vô cùng thất vọng, anh ta hy vọng ở Trung Quốc có thể
bàn xong chuyện làm ăn, cũng có thể có một chuyện tình lãng mạn, nhưng đáng tiếc,
anh ta không được như ý nguyện, khi về nước, anh ta báo với Đường Mạn ngày khởi
hành, xuất phát từ sự lễ phép, Đường Mạn cùng Trương Khải Hiên đi tiễn anh ta.

Harao vẫn rất muốn cố gắng chiếm được tình cảm của cô gái
này, anh ta bám riết không tha: “Em nói ở Trung Quốc đa số đàn ông đều biết nấu
ăn, nhưng ở Nhật, đại đa số đàn ông đều không biết nấu, khi trở về, tôi sẵn
lòng xem nhiều tiết mục dạy nấu ăn hơn nữa, học hỏi nhiều một chút.”

Trương Khải Hiên không nhịn được, quay mặt qua chỗ khác cười,
anh đương nhiên hiểu rõ thông điệp tha thiết của người bạn này, đáng tiếc, anh
cũng nhìn ra được, cô thỏ trắng bé nhỏ này lại không thích cơm trắng thức ăn
ngon.

Quả nhiên, Đường Mạn hoảng hốt giải thích: “Anh ngàn vạn lần
đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, giống như tôi thích xem
World Cup, nhưng tôi cũng không có ý định vì thích World Cup mà nhất định phải
đi học đá bóng.”

Tuy rằng Harao buồn khi bị từ chối, nhưng anh ta vẫn bình
tĩnh tự nhiên, giữ phong độ mỉm cười chào tạm biệt họ, anh ta nói với Đường Mạn,
anh ta sẽ gửi bưu phẩm cho cô.


Khi Trương Khải Hiên lái xe trở về, anh vô tình hữu ý nói:
“Thật ra người bạn này của tôi cũng không tệ lắm, anh ta thầm nói với tôi là rất
thích cô, cô hẳn là vẫn chưa có bạn trai đúng không? Nếu không, có thể cân nhắc
đến anh ta một chút, ngôn ngữ không phải là rào cản.”

Đường Mạn liên tục lắc đầu, “Không, ngôn ngữ là rào cản,
thói quen cuộc sống cũng là trở ngại, còn có, tôi không thích quốc gia của họ
luôn luôn thay đổi Thủ Tướng.”

“Vậy trước khi cô chưa thể tìm được người thay thế, tạm thời
chuyển sang cân nhắc tới anh ta một chút không được sao?”

“Có một số chuyện không thể dùng vật thay thế, cũng giống
như anh đi vệ sinh, tìm giấy vệ sinh thì không có, chẳng lẽ anh có thể dùng giấy
nhám để thay thế sao?”

Hoàn toàn chính xác, cô muốn tìm một người đàn ông tốt,
nhưng cũng phải có cảm giác mới được chứ.

Trương Khải Hiên nhất thời nở nụ cười, đèn đỏ sáng lên, anh
dừng xe lại, Đường Mạn nghe thấy anh đang nói: “Đường Mạn, tuổi tác của Harao
thích hợp, còn là thương nhân nước ngoài, có bao nhiêu cô gái trẻ đều mong gả
cho người đàn ông như vậy, cô thì lại ra vẻ thanh cao.”

Đường Mạn nghe thấy lời nói của anh, cô nở nụ cười nhàn nhạt,
“Ai cũng có chí hướng riêng, có một đôi vợ chồng thoạt nhìn như trời đất tạo
thành, cũng bằng mặt mà không bằng lòng, có vài cặp vợ chồng sống trong nghèo
khổ, nhưng lại có thể đầu bạc đến già, nếu một bên là tình yêu dối trá bên
ngoài, một bên là tình yêu chân thật trong lúc hoạn nạn, tôi tình nguyện lựa chọn
cái thứ hai.”


Khi đèn xanh sáng lên, Trương Khải Hiên khởi động xe, Đường
Mạn nghe anh thản nhiên nói: “Người ta nói phụ nữ đều thích mơ mộng.”

Đường Mạn cũng đáp, “Đó là bởi vì phụ nữ quá chung tình, hơn
nữa, tôi cũng có người mình thích.”

Trương Khải Hiên cười ha ha, anh cũng có ý định muốn vui vẻ
nói đùa với cô gái này, cho nên thuận miệng hỏi: “Vậy người cô thích là người
thế nào?”

“Anh.”

Đúng lúc này, chỉ nghe bùm một tiếng, hai người giật mình,
bên trái chiếc xe bị sụp vào trong hố, Trương Khải Hiên phản ứng lại, lập tức
nhíu mày: “Đáng chết, thủng lốp xe rồi.”

Đường Mạn ngẩn tò te, một lúc lâu cô mới lẩm bẩm: “Chẳng qua
tôi chỉ nói ra lời trong lòng thôi mà.”

Thế nhưng, lại thủng lốp xe.

Trương Khải Hiên tìm ra lốp dự phòng từ phía sau xe, sau đó
bắt đầu thay lốp, Đường Mạn ngây ngẩn đứng bên cạnh anh, nhìn động tác anh thay
lốp xe, ngay cả bụi bẩn trên tay cũng sang trọng như vậy.

Rốt cuộc cũng thay xong, họ lên xe, Trương Khải Hiên trêu
đùa: “Thêm một vị thiên kim ngồi trên xe, cho nên xe mang nặng chạy không nổi,

thủng lốp để kháng nghị.”

Đường Mạn không nói gì, Trương Khải Hiên đột ngột nhớ ra gì
đó, “Đường Mạn, vừa rồi cô nói cô thích người như thế nào?”

Lại nữa rồi, Đường Mạn thầm nghĩ, không hỏi vấn đề này anh sẽ
mất một cân thịt hay sao?

Nhưng cô vô cùng khâm phục sự bình tĩnh cùng với câu trả lời
lưu loát của mình: “Giám đốc Trương, tôi thích mẫu người đàn ông giống anh vậy
đó, nói một cách thấu đáo hơn, tôi vô cùng thích anh.”

Trương Khải Hiên bắt đầu có chút bất ngờ, nhưng anh lập tức
cười rộ lên, “Cám ơn cô đã nói vậy với tôi, thật sự là vinh hạnh của tôi.”

Đường Mạn biết anh cũng không xem lời nói của mình là thật.

Cô đột nhiên thấp giọng nói: “Nhìn thấy anh, trái tim tôi liền
đập tăng tốc, anh xuất hiện ở trước mặt tôi, khiến hô hấp của tôi ngưng trệ,
tôi không có cách nào thản nhiên đối mặt với anh, cũng không có cách nào chỉ
xem anh là bạn, điều đó chỉ là nói vớ vẩn, tôi cũng biết với điều kiện của tôi,
hoàn toàn không xứng với anh, cho nên trước khi chưa tìm được bạn trai, tôi
nguyện ý giữ tình yêu đơn phương này cho riêng mình, hy vọng mọi thứ của anh đều
tốt đẹp.”

Trương Khải Hiên đột nhiên nói: “Chiếc xe ở đằng trước chạy
thế nào vậy? Lạn qua trái lách qua phải, còn không cho người khác vượt qua?”

Trái tim của Đường Mạn nhất thời như nhảy bungee, rơi vào chỗ
sâu nhất, không biết là anh vô tình hay cố ý, trái tim cô đã bị đông cứng lại.

Dọc đường, hai người không hề nói chuyện nào khác nữa, cũng
không tiếp tục đề tài này nữa, Đường Mạn giở vờ ngủ tựa vào chỗ ngồi, Trương Khải
Hiên cũng không rãnh để nói nhảm nữa.


Đường Mạn nằm trên giường, cô khẽ nói với chính mình: nếu có
thể an bài đôi ta gặp nhau lần nữa, thì cuộc sống đã đơn giản hơn. Nếu như có một
ngày, cuối cùng em cũng có thể quên được anh…

Thế nhưng, đây đâu phải là một câu chuyện cổ tích bất kì,
cũng chẳng phải vở hài kịch ngày mai mới diễn, em không thể lấy bản thảo ra rồi
gạt thẳng tên anh.

Là thơ của Tịch Mộ Dung, cô thích nhất là những câu này, hiện
giờ sử dụng trong trường hợp này, thật thích hợp.

Đột nhiên cô phát hiện ra phần tình cảm đơn phương này của
mình đối với Trương Khải Hiên đã bén rễ, đang lớn dần và khỏe mạnh, hệt như một
bụi dây leo, nó đang ra sức leo lên.

Cô tự nói với mình, mình thật sự rất thích anh ấy, anh ấy xuất
hiện ở văn phòng, thảo luận về kế hoạch doanh thu tiêu thụ, tất cả hạng mục, kế
hoạch được anh nói rất chậm rãi, không chê vào đâu được, anh thật sự rất ưu tú,
tuy rằng anh chưa từng nói chuyện thân thiết với mình lần nào, nhưng mỗi lần
anh xuất hiện, tim của mình đập càng lúc càng nhanh, không biết thầm mến có được
tính là yêu không, nhưng tình cảm của mình đối với Trương Khải Hiên đã vượt xa
thứ tình cảm mà trước kia mình qua lại với bất kỳ người con trai nào.

Đến bộ phận thương mại đưa tài liệu, trong lúc vô tình, mình
thấy Trương Khải Hiên đang họp, anh ấy đang nói về việc lập kế hoạch với mọi
người, các nữ đồng nghiệp khác dùng một ánh mắt cực kỳ hâm mộ để nhìn anh, hoặc
là, có thể nói đó là ánh mắt mơ màng để quyến rũ anh, Đường Mạn than nhẹ một tiếng,
ngay tại giờ khắc này, cô tha thứ cho phần tình cảm đơn phương này của mình.

Cô cũng nói với chính mình, tình yêu chính là sự tra tấn mà
anh dành cho em, cám ơn vì đã không để cho em yêu anh, nếu thật sự yêu anh, em
nhất định sẽ phải chịu sự đau đớn vô cùng thê thảm.

Mà sự đau đớn này, cô thật sự sẽ được nếm trải rất nhanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.