Đọc truyện Đây Là Yêu – Chương 17
“Duẫn Thiên Khuyết, mày là đồ càn rỡ ngạo mạn! Để xem hôm nay mày lợi hại được bao nhiêu.” Tiếng nói vang lên, một cây tăm phun ra từ miệng tên con trai có bề ngoài đáng khinh, hắn lưu loát cởi áo khoác, kéo ống tay áo, bộ dạng chuẩn bị đánh đấm.
Duẫn Thiên Khuyết khinh thường bĩu môi. Cho dù đi đến đâu cũng có người nhìn hắn không vừa mắt lại không biết tự lượng sức mình. Cho dù bình tĩnh ngồi ở phòng học, không quan tâm bất cứ kẻ nào cũng sẽ rước lấy phiền toái. Quên đi, coi như luyện tập quyền cước! Tuỳ ý vuốt mái tóc trên trán, đôi mắt híp lại đánh giá một đám đối thủ lưu manh trước mắt, miễn cưỡng mở miệng. “Muốn đánh thì nhanh lên, tao còn có việc.”
“Lên đi.” Tên con trai đi đầu giương nanh múa vuốt muốn tiến lên.
“Dừng tay!” Phía sau Duẫn Thiên Khuyết truyền đến một giọng nữ, khiến cho hắn phiền muộn nhíu mày.
“Các người đang làm gì?” Vân Tiểu Hi đi đến trước người Duẫn Thiên Khuyết. “Đang Thịnh, anh lại bắt nạt người khác.”
“Tiểu Hi? Tiểu Hi em không rõ tình huống, tên này hắn—”
“Tôi không biết tình huống, tôi cũng không muốn nghe anh giải thích. Tóm lại, anh lập tức biến mất cho tôi.”
“Tiểu Hi!”
“Anh muốn tôi nói cho anh hai tôi biết sao? Thủ hạ của anh ấy lại không nghe mệnh lệnh của tôi.” Nhíu mày đứng thẳng, vòng tay trước ngực, cô nghiễm nhiên mang theo bộ dáng của đại tỷ.
Tên con trai đứng đầu trong lúc nhất thời giống như bóng bay bị xì, thả lỏng cơ thể, nhìn Duẫn Thiên Khuyết. “Thằng nhóc mày, đồ vận chó, lần sau để tao gặp được, tuyệt đối không tha cho mày.”
“Đanh Thịnh!”
“Anh biết rồi, đi là được chứ gì.” Xỏ tay vào túi, vô cùng không tình nguyện mà dẫn dắt đàn em rời đi.
Vân Tiểu Hi lúc này mới quay lại đầu lại nhìn vẻ ngoài tuyệt mĩ như nữ sinh của Duẫn Thiên Khuyết. “Cậu có sao không! Bọn họ không làm gì cậu chứ?” Một nam sinh tuấn mĩ như vậy, nhất định không thể chấp nhận hình ảnh vừa rồi. Có thể bị doạ hay không?
Người ưa chõ mõm vào chuyện người khác trên đời này thật sự rất nhiều. Duẫn Thiên Khuyết không nói một lời, xoay người rời đi.
“Này!” Vân Tiểu Hi đuổi theo. “Tôi đang nói với cậu đó, bị doạ choáng váng rồi sao?”
“…”
“Cậu này, chẳng lẽ là câm điếc sao?” Vân Tiểu Hi chưa từ bỏ ý định đi theo bên người hắn. “Tôi cứu cậu đó, ngay cả câu cám ơn cũng không nói sao? Thật sự là người kỳ quái, cậu ít nhất phải nói cho tôi biết cậu tên gì, bọn họ vì sao lại bắt nạt cậu? Bọn họ là đàn em của anh hai tôi. À, đúng rồi, tôi gọi là—”
Duẫn Thiên Khuyết đột nhiên dừng bước, hại Vân Tiểu Hi không phản ứng không kịp mà va vào lưng hắn một chút, xoa xoa cái trán bị đau, trong mắt cô hiện ra gương mặt trắng trẻo bình thản, bên tai truyền đến âm thanh mơ hồ. “Đừng đi theo tôi!”
Hắn dần dần biến mất trong tầm mắt, chỉ còn Vân Tiểu Hi vẫn ngây ngốc đứng ở nơi đó. Sau một lúc lâu cô mới hoàn hồn, thầm mắng – cái tên ngạo mạn.
“Tiểu Hi.”
Vân Tiểu Hi vừa ngồi vào chỗ của mình, một đống nữ sinh liền líu ríu vây quanh. “Cậu và anh Phẩm Diệp tiến triển đến trình độ nào rồi?”
Bất đắc dĩ trợn trắng mắt. “Toàn bộ.”
“Cái gì? Nhanh như vậy?”
“Đáng ghét, sao có thể nhanh như vậy!”
“Tiểu Hi, cậu quá đáng quá đó, người ta ngay cả tay của anh Phẩm Diệp cũng chưa từng được cầm qua.”
“Thôi đi nha, anh ấy khẳng định nửa con mắt cũng chưa từng nhìn qua cậu.”
“Tiểu Hi, cậu không thể một mình độc chiếm anh Phẩm Diệp.”
“Các cậu có để tớ yên không.” Vân Tiểu Hi tức giận vỗ bàn. “Xin các cậu đó, sức tưởng tượng đừng phong phú như vậy được không. Tớ đã nói mười vạn tám ngàn lần, tớ với anh Phẩm Diệp chỉ là anh em, vĩnh viễn đều là như vậy, đừng để tớ phải lặp lại mười vạn tám ngàn linh một lần, có được không? Muốn theo đuổi anh Phẩm Diệp thì tự mình đến đi, đừng có phiền tớ nữa.” Chịu không nổi đám người ô hợp bên cạnh, cô thầm ảo não vì sao mình lại có đám bạn thân mơ mộng bại não này.
“Đáng ghét, Tiểu Hi thật tuyệt tình.”
“Chỉ là, anh Phẩm Diệp đối với cậu tốt như vậy, còn mua cả hoa hồng cho cậu. Cậu lại không thích anh ấy, mắt cậu bị hỏng rồi hả!”
“Còn là thanh mai trúc mã nữa chứ, Tiểu Hi tồi tệ, anh Phẩm Diệp làm sao có thể thích cậu được chứ.”
“Còn nữa, cậu là một đại ma nữ mà.”
“Nếu anh Phẩm Diệp thích tớ, tớ nhất định sẽ hạnh phúc mà xỉu mất.”
…
Trên đời vì sao lại có những người như thế này hả!! Thay đổi xoành xoạch như vậy, xui xẻo nhất những người này lại là bạn của mình, thật sự lười quan tâm đến vấn đề này nữa, quay đầu chớp mắt một cái, thân ảnh quen thuộc ngoài cửa hấp dẫn sự chú ý của cô. “Người kia—”
“Hả?”
“Á, là Duẫn Thiên Khuyết đó!”
“Duẫn Thiên Khuyết, ở đâu, ở đâu?”
“Xem ra nhìn lại, vẫn là Duẫn Thiên Khuyết đẹp trai hơn.”
“Oa! Trên đời sao lại có người đẹp như vậy chứ.”
“Dường như hắn chưa có bạn gái đó, thật tốt quá!”
“Duẫn Thiên Khuyết? Tên này sao nghe quen như vậy?” Vân Tiểu Hi nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày.
“Cậu đương nhiên thấy quen, bọn tớ mỗi ngày để ở trước mặt cậu ân cần dạy bảo, cậu còn bảo bọn tớ trúng gió! Hắn là một nhân vật lớn đó! Từ ngày nhập học đầu tiên liền khiến cả trường dậy sóng, Duẫn Thiên Khuyết hệ toán học, ai mà chẳng biết hắn! Chỉ có cậu cả ngày bế môn, mắt điếc tai ngơ với chuyện thiên hạ! Người đẹp đúng là khác người thường mà!” Bạn tốt chua cay trêu ghẹo.
“Tớ rất thích Duẫn Thiên Khuyết. Hoàng tử băng giá, mê chết người đó!”
“Cũng chưa nghe thấy hắn có bất kỳ chuyện xấu nào, luôn luôn một mình, rất ít nói chuyện với người khác, là một chàng trai mê người.”
Thì ra hắn gọi là Duẫn Thiên Khuyết. Hoàng tử băng giá? Khó trách hôm đó hắn không muốn nói chuyện với mình. Cư nhiên là người cùng trường, như vậy về sau hẳn có thể gặp lại rồi! Vân Tiểu Hi nâng má nhìn bóng dáng cao ngạo đang dần biến mất cuối đường…
“Lạc.”
Lạc Kính Lỗi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào gương mặt thở hổn hển của Duẫn Thiên Khuyết, bình thường rất khó nhìn thấy vẻ mặt này của hắn. Đến tột cùng là ai có khả năng khiến hắn như thế, Lạc Kính Lỗi hiếu kì. “Làm sao vậy?”
“Lại đây giúp tôi.” Duẫn Thiên Khuyết vỗ vỗ sô pha bên người, ý bảo cậu lại đây.
Đi đến ngồi bên cạnh hắn, Lạc Kính Lỗi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Ôm lấy cậu, hít thở mùi hương có khể khiến mình an lòng, Duẫn Thiên Khuyết nhu tình mật ý nói. “Lạc, em có thích nơi này không? Nếu không thích, tôi mang em đi nghỉ phép, du lịch châu Âu nhé? Hoặc em muốn đi Nhật Bản, Hàn Quốc đều có thể.”
Nhìn căn phòng xa hoa, cũng khó nói ra hai chữ không thích. Biệt thự ba tầng được trang bị hoa viên cùng bể bơi. Xe đi mười phút mới đến được nhà chính, ba phòng ngủ cho chủ và hơn mười phòng cho khách, đều có phòng vệ sinh và các thiết bị tiện nghi khác. Năm phòng cho nhân viên và bảo vệ. Phòng khách siêu lớn ở tầng một được thiết kế để tổ chức tiệc rượu, tinh xảo xa hoa nhưng lại lạnh lẽo, trống rỗng. Từ lúc cậu đến nơi này, chưa từng gặp qua người nào ngoài Duẫn Thiên Khuyết, càng khỏi phải nói đến tiệc rượu. Cậu và Duẫn Thiên Khuyết cùng xài chung một căn phòng ngủ, căn phòng này cho dù lâu ngày không người ở, nhưng vẫn được bảo trì sạch sẽ. Người làm ở đây cũng giống như chủ nhân, lạnh lùng không nói cười. Nhưng mà cũng chẳng sao cả, Lạc Kính Lỗi cũng sớm không cần cảm giác xa xỉ như vậy. “Duẫn Thiên Khuyết, chúng ta còn phải đi học.”
“Vậy tạm nghỉ học, với tôi lên lớp hay không cũng chẳng khác biệt gì.”
“Cậu là đang trốn tránh cái gì sao?” Duẫn Thiên Khuyết khác thường ôm cậu như một đứa trẻ, như thể hắn đang không tìm được cảm giác an toàn. Lạc Kính Lỗi vỗ nhẹ lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve như đang an ủi.
“Lạc, em đi cùng tôi đi!” Giọng điệu như đang làm nũng.
Lạc Kính Lỗi cúi đầu, khoé miệng nhếch lên tạo thành nụ cười chua xót. “Ừ!” Cậu còn có lựa chọn khác sao? Duẫn Thiên Khuyết đến tột cùng khi nào thì mới có thể cảm thấy phiền mà vứt bỏ cậu đi? Cho đến lúc này, cậu còn có thể toàn thây trở về sao? Hay là rơi vào kết cục như những người bạn của mình? Cậu nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp.
“Người kia sắp đến.”
Lạc Kính Lỗi mở choàng mắt. Người kia? Người kia là chỉ – “Cậu, cha của cậu sao?”
Bất đắc dĩ gật gật đầu.
Lạc Kính Lỗi có một loại cảm giác bất an chôn tận sâu trong lòng. “Cậu, phải gặp ông ta sao?”
“Không thể tránh khỏi.”
“Cậu định giới thiệu tôi với ông ấy?”
“Đương nhiên, em là người yêu của tôi.”
Cũng chỉ có Duẫn Thiên Khuyết sẽ không e dè mà nói những lời này! Cảm giác khuất nhục không ngừng dâng lên. Hắn làm sao có thể giới thiệu mình – “Cha, đây là người mà mỗi ngày tôi đều làm tình, gọi là Lạc Kính Lỗi.” Nếu hắn thật sự nói như vậy, cậu thật muốn một dao giết Duẫn Thiên Khuyết cho xong.
Phải bao lâu nữa, cậu còn phải nhẫn nhịn ở bên cạnh người này bao lâu nữa? Nếu có thể trở lại lúc trước, cậu chỉ mong muốn được tìm lại được những người bạn xa xưa. Về phần Duẫn Thiên Khuyết, nếu trời cao cho phép, xin hãy làm cho cái ngày mà cậu gặp được hắn, vĩnh viễn biến mất…
C 18
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment
4 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì