Đọc truyện Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn – Chương 8: Camera Giám Sát
Chuyện đã đến nước này, Chung Thái Lam không thể tự quyết định được nữa rồi, cô hít một hơi thật sâu và gọi điện thoại cho Giang Tĩnh.
Lúc này giọng nói của Giang Tĩnh đã bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều: “Sao rồi, con tìm được em chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Chung Thái Lam nhỏ giọng đáp.
Giang Tĩnh cũng không quá gay gắt, chỉ nói: “Mẹ báo công an rồi rồi, mẹ đang tới cục cảnh sát đây, chú Quách của con nói sẽ lập tức về ngay… Con cứ tìm tiếp đi.”
Giọng Chung Thái Lam khô khốc, “Mẹ… Bây giờ… Mẹ đang lái xe ạ?”
“Sao thế?” Giang Tĩnh cực kì nhạy cảm, “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Mẹ đỗ xe lại đi đã.”
Đầu bên kia vang lên tiếng phanh xe gấp, vài giây sau, Giang Tĩnh run rẩy hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy con?”
Chung Thái Lam hít một hơi thật sâu rồi nói: “Con vẫn chưa dám khẳng định, nhưng con vừa tìm thấy điện thoại của Tiểu Hàm rồi, nó bị rơi ở chỗ cửa sau trung tâm thương mại, mẹ có thể gọi cảnh sát đến đây kiểm tra một chút được không ạ?”
“Điện thoại… Chỉ có điện thoại thôi à?” Giang Tĩnh hỏi.
“Chỉ có điện thoại thôi ạ.” Chung Thái Lam nhìn quanh một vòng, xác nhận chỗ này hoàn toàn không còn gì nữa, “Chắc là em ấy làm rơi ở chỗ này.”
Giang Tĩnh im lặng một lúc rồi mới nói: “Con đứng đó chờ đi, mẹ đến ngay đây, ở cửa sau trung tâm thương mại đúng không?”
“Vâng ạ.” Chung Thái Lam cũng không biết là mình còn có thể nói gì nữa, cô đành phải im lặng.
Giang Tĩnh cúp điện thoại.
Chung Thái Lam đứng yên tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải, con đường này rất tối, không biết do đèn đường đã hỏng hay vốn không có, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ trung tâm thương mại, giờ đang là đêm mùa hè mà Chung Thái Lam lại thấy sau lưng lạnh toát.
“Chu Mạnh Ngôn, anh vẫn còn đây à?” Chung Thái Lam không nhịn được lên tiếng hỏi.
Chu Mạnh Ngôn đáp lại bằng cách vỗ nhẹ lên vai cô.
Bỗng nhiên sống mũi Chung Thái Lam cay xè.
Cô nghĩ, liệu đây có phải là ảo giác của mình không? Nếu như phải thì quá chân thật rồi, nhờ có cái vỗ vai này của anh mà cô cảm thấy can đảm hơn rất nhiều.
Khoảng nửa tiếng sau, khi Chung Thái Lam cảm thấy vừa mệt vừa đói thì Giang Tĩnh dẫn cảnh sát đến, cảnh sát thu thập vật chứng, bắt đầu thăm dò hiện trường.
Giang Tĩnh cực kì sốt ruột, không ngừng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Con gái tôi có sao không?” “Bao giờ thì các anh bắt đầu tìm người?”
Cảnh sát chịu trách nhiệm cho vụ án này đã gặp khá nhiều tình huống tương tự, anh ta an ủi, “Chị Giang, chị đừng sốt ruột, chúng tôi đã bắt đầu tiến hành điều tra rồi, xin chị hãy kiên nhẫn chờ kết quả điều tra của chúng tôi.”
Giang Tĩnh cũng không biết mình đang lo lắng hay sợ hãi điều gì, bà chỉ biết bây giờ mình đang cảm thấy vô cùng hoảng loạn, không thể tỉnh táo suy nghĩ bất kì điều gì cả.
Lúc thì bà lẩm bẩm an ủi bản thân “Không có gì đâu”, một lát sau lại lo lắng, “Chắc chắn là đã có chuyện gì đó rồi”.
Chung Thái Lam há miệng nhưng lại không biết phải an ủi mẹ mình như thế nào.
Cuối cùng cảnh sát kia cũng có cách làm Giang Tĩnh phân tâm: “Đầu tiên chị hãy nói xem con gái chị rời đi lúc mấy giờ?”
“Khoảng bốn giờ hơn, sau khi xem xong phim nó đã tách khỏi nhóm bạn.” Quả nhiên Giang Tĩnh dời sự chú ý của mình sang việc này.
Chung Thái Lam nói thêm, “Tôi đã xem video giám sát của khu trung tâm thương mại, Tiểu Hàm chia tay với nhóm bạn lúc 16 giờ 32 phút, lúc ấy con bé đi về hướng này, mà tín hiệu định vị cuối cùng mẹ tôi nhận được cũng ở gần đây, khi đó khoảng 16 giờ 45 phút.”
Cảnh sát nghe xong thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy con đường này không có camera giám sát, anh ta nghĩ một lát rồi bảo cấp dưới, “Tiểu Lưu, cậu đến chỗ phòng bảo vệ mượn video giám sát về đây.”
Một cảnh sát trẻ tuổi lên tiếng đáp lại sau đó vội vàng rời đi.
Cảnh sát kia tiếp tục nhẹ nhàng khuyên bảo Giang Tĩnh: “Chị Giang, bên phía chúng tôi cần chút thời gian để điều tra kĩ càng chuyện này, hay là chị và con gái đến cục cảnh sát viết một bản báo cáo chi tiết trước đi, như thế chúng tôi cũng dễ dàng mở rộng việc điều tra hơn.”
“Không, tôi phải đợi ở đây.” Thái độ của Giang Tĩnh cực kì kiên quyết.
Chung Thái Lam nghĩ lại, đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, hay là Tiểu Hàm đến nhà họ hàng hoặc nhà của bạn học nào đó?”
“Mẹ hỏi hết rồi, nhà dì út rồi nhà bà nội bà ngoại, mẹ đều gọi điện hỏi rồi, con bé không ở đấy! Mẹ còn gọi cho cả giáo viên chủ nhiệm, hội phụ huynh học sinh, Tiểu Hàm không có ở đấy, không thấy con bé đâu cả!” Giọng của Giang Tĩnh bắt đầu trở nên kích động, “Tiểu Hàm rất hiểu chuyện, chắc chắn nó sẽ không đi đâu xa, điện thoại con bé ở đây, còn người…”
Nói xong bà bắt đầu nghẹn ngào, “Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra rồi, chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi…” Đây là trực giác của một người mẹ, không có lý do, không có chứng cứ, nhưng vẫn rất chắc chắn.
Lần này Chung Thái Lam cũng không biết phải nói thế nào nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Tĩnh vang lên, bà run rẩy bắt máy: “Lão Quách… Không, em và Thái Lam đang ở phía này của quảng trường… Điện thoại con bé ở đây, nhưng không thấy người đâu… Được rồi, bọn em đến đấy ngay đây.”
“Chú Quách nói gì thế mẹ?”
Giang Tĩnh gạt nước mắt, “Ông ấy bảo chúng ta đến cục cảnh sát rồi ông ấy sẽ đến thẳng đó.”
Chung Thái Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, công ty Quách thị cũng coi như có máu mặt ở huyện Tùng Dung, chắc hẳn sẽ có không ít bạn bè có thể giúp đỡ.
Đúng như cô đoán, khi cô và Giang Tĩnh đến cục cảnh sát, ông Quách đang nói chuyện với một người có dáng dấp lãnh đạo, vẻ mặt rất thành khẩn: “Chuyện con gái tôi phải làm phiền cậu rồi.”
“Nói gì vậy, đứa bé mất tích là chuyện lớn rồi.” Người kia thấy Giang Tĩnh và Chung Thái Lam tới thì vội dừng lại không nói nữa, ông ta quay sang an ủi Giang Tĩnh, “Chị Quách đừng sốt ruột, chắc chắn chúng tôi sẽ tìm được đứa bé về, bây giờ tin con bé mất tích đã được đăng lên các phương tiện truyền thông rồi.”
Giang Tĩnh miễn cưỡng cười đáp: “Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Người nọ thấy hai vợ chồng không có tâm trạng trò chuyện thì cũng không hỏi thêm gì, chỉ khuyên nhủ hai người vài câu rồi rời đi.
Giang Tĩnh không kìm lòng được, hốc mắt bà đỏ hoe: “Mậu Nguyên.”
Quách Mậu Nguyên là tên đầy đủ của ông Quách, ông vừa nắm tay vợ vừa vỗ nhẹ vào vai bà, “Không sao, không sao rồi, chúng ta chắc chắn sẽ tìm thấy con gái.” Nói xong ông siết chặt tay vợ, lẳng lặng ủng hộ và an ủi bà.
Trong chốc lát, Chung Thái Lam chợt nhớ đến mười mấy năm trước, cô từng hỏi Giang Tĩnh, “Mẹ làm thế vì tiền ạ?” Giang Tĩnh đã trả lời cô, “Còn có cái khác nữa, con không hiểu đâu.”
Khi đó cô không hiểu, nhưng bây giờ thì đã khác, trừ điều kiện sinh hoạt rất tốt, chú Quách còn có thể làm chỗ dựa cho Giang Tĩnh, những lúc bà hoang mang sợ hãi như thế này, ông ta sẽ an ủi và ủng hộ bà.
Những thứ này, thân làm con gái như cô không thể cho bà được.
“Hai người là ông Quách và bà Quách đúng không?” Một nữ cảnh sát tiến đến, rót nước cho hai người, “Chúng tôi cần phải viết báo cáo…”
Chung Thái Lam nhìn thoáng qua mẹ mình, “Để con làm cho.” Cô đến ngồi cạnh nữ cảnh sát, chịu khát chịu đói rồi kể rõ ràng rành mạch mọi chuyện cho cảnh sát nghe.
Nữ cảnh sát in bản báo cáo ra cho Chung Thái Lam xem một lượt rồi ký tên.
Đến lúc này Chung Thái Lam mới được nghỉ ngơi và uống ngụm nước.
Sau đó là khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.
Cứ cách một lúc Giang Tĩnh lại hỏi các phụ huynh một lần xem Quách Tiểu Hàm có đến nhà ai chơi không, còn chân thành cảm ơn các bạn nhỏ đã cung cấp tin tức lúc chiều, mà giáo viên chủ nhiệm cũng thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình.
Quách Mậu Nguyên thì gọi điện về nhà hỏi người giúp việc xem Quách Tiểu Hàm có về nhà không.
Tất cả câu trả lời đều là không.
Nhưng mọi người vẫn đang ôm một tia hi vọng le lói, mong rằng Tiểu Hàm chỉ đến ngủ ở nhà bạn học nào đó, nhưng không muốn để người nhà biết nên mới lén trốn đi.
Thời gian dần trôi qua, khả năng này càng lúc càng khó có thể xảy ra, nhưng không ai muốn từ bỏ niềm hi vọng mong manh này.
Tầm mười giờ đêm, Tiểu Lưu – người được giao nhiệm vụ đi lấy video giám sát đã trở về.
Chung Thái Lam bước lên xem thử, Quách Mậu Nguyên và Giang Tĩnh cũng sốt ruột đứng lên và nhìn Tiểu Lưu với ánh mắt đầy mong chờ.
Tiểu Lưu không nói gì, chỉ im lặng mở video.
Thời gian hiển thị trên video giám sát là 16:32, có thể thấy rõ Quách Tiểu Hàm đã đi ra khỏi cửa hàng, đi về phía con đường bên phải.
Tiểu Lưu chuyển sang một góc khác, vì vị trí camera hơi lệch nên không thể nhìn thấy toàn bộ con đường nhỏ, nhưng có thể chắc chắn là Quách Tiểu Hàm đã đi vào đó.
“Con bé đi đâu đấy?” Giang Tĩnh vội hỏi.
Tiểu Lưu đã điều tra những camera giám sát khác ở chỗ gần con đường nhỏ ấy, phía sau khu trung tâm thương mại còn hai chiếc camera nữa, một cái có thể quay được một nửa lối ra, cái còn lại thì không quay được gì, nhưng nếu Quách Tiểu Hàm đi ra phố sau thì chắc chắn sẽ có camera quay được cô bé.
Nhưng không có, nghĩ đến việc bên phải con đường nhỏ có không ít các cửa hàng khác nhau, mọi người vẫn kiên nhẫn xem video giám sát một lúc lâu, nhưng không có, Quách Tiểu Hàm không đi ra phố sau.
Video giám sát thứ hai được lấy từ camera ở tầng một của trung tâm thương mại để đề phòng Quách Tiểu Hàm quay lại trung tâm thương mại từ cửa sau, nhưng không, Quách Tiểu Hàm vẫn không xuất hiện ở video này.
Video giám sát thứ ba là từ một camera giao thông ở con đường bên trái trung tâm thương mại, cách hai con đường nhỏ ở gần cửa sau trung tâm thương mại một đoạn, vì vấn đề góc độ nên không quay được tới lối ra vào nhưng cũng giống như những camera trước, nếu Quách Tiểu Hàm đi ra phố sau thì cô bé nhất định sẽ xuất hiện trong video.
Nhưng từ đầu đến cuối cô bé vẫn không xuất hiện.
Tiểu Lưu lại mở video thứ nhất được lấy từ camera ở lối ra vào của trung tâm thương mại nhưng cũng không thấy Quách Tiểu Hàm quay về đường cũ.
Tiểu Lưu quay sang trưng cầu ý kiến của cảnh sát đã ra lệnh cho mình lúc nãy: “Đội trưởng Tăng?”
“Phóng to chỗ này lên.” Đội trưởng Tăng chỉ vào góc trái màn hình.
Tiểu Lưu phóng to chỗ đó lên, đội trưởng Tăng nhìn kĩ một lượt và im lặng cân nhắc.
Chung Thái Lam không biết anh ta định làm gì, vốn đang định hỏi thì cô chợt dừng lại.
Đúng lúc này, cô cảm giác được Chu Mạnh Ngôn đang viết một từ đơn lên lưng mình: Taxi.
Xe taxi? Chung Thái Lam giật mình, vội vàng nhìn sang, quả nhiên, chỗ mà đội trưởng Tăng yêu cầu phóng to lên có taxi.
Chung Thái Lam nhẩm tính, tổng cộng có bốn chiếc xe đi qua từ hai hướng, ba chiếc có khách, một chiếc trống, nhưng trong số đó camera chỉ quay được hành khách ở trên hai chiếc xe taxi và cả hai đều không phải Quách Tiểu Hàm, chiếc còn lại thì không thấy người đâu.
Cô tràn ngập hi vọng nhìn về phía đội trưởng Tăng, chỉ nghe thấy anh ta nói, “Chuyển sang camera ở trên quảng trường đi.”
Tiểu Lưu nghe theo.
Khoảng nửa phút sau, chiếc xe taxi cuối cùng dừng lại bên cạnh quảng trường, hành khách ngồi ở hàng ghế sau bước xuống, là một người đàn ông.
Tia hi vọng cuối cùng cũng vụt tắt.
Chung Thái Lam phát hiện đội trưởng Tăng nhíu mày lại, lòng cô cũng trở nên nặng nề hơn.
Giang Tĩnh cũng nhìn thấy, bà bắt đầu hoảng lên: “Đội trưởng Tăng, Tiểu Hàm nhà chúng tôi, Tiểu Hàm…” Bà không nói được nữa.
“Em gái tôi bị bắt cóc rồi sao?” Chung Thái Lam mấp máy môi, hỏi nốt câu thay mẹ mình.
Đội trưởng Tăng trả lời: “Khó nói lắm, nhưng mà về cơ bản thì có thể xác định rằng không phải bị lạc đường.” Thật ra từ lúc nhìn thấy mảnh vỡ của điện thoại thì anh ta đã thầm đoán ra rồi, bây giờ xem video giám sát cũng chỉ để xác nhận lại suy nghĩ của mình mà thôi.
“Anh Quách, chị Quách, trong ấn tượng của hai người thì ai có khả năng làm chuyện này nhất?” Đội trưởng Tăng hỏi.
Giang Tĩnh thầm suy nghĩ một lượt trước, mặc dù mấy năm qua Quách Mậu Nguyên làm ăn phát đạt, nhưng ông đối xử với họ hàng cũng không tệ, nhà ai có khó khăn gì ông cũng đều ra tay giúp đỡ, cả nhà em gái chồng đều đang làm ở công ty Quách thị, mặc dù cũng có chút xích mích với một số người quen nhưng tuyệt đối không ai dám ra tay làm chuyện này… Bà nghĩ một lúc, sau đó nhìn về phía Quách Mậu Nguyên, “Lão Quách? Hay là liên quan đến chuyện làm ăn của anh…”
“Khả năng không lớn lắm.” Quách Mậu Nguyên cũng đã nghĩ một lượt xem có ai khả nghi không, nhưng dù sao thì về mặt làm ăn, đối tác của ông đều là các ông chủ lớn có học thức, việc gì phải bắt cóc con gái ông chứ?
Giang Tĩnh chợt nhớ đến một người: “Trước kia anh từng sa thải một công nhân trong nhà máy đúng không?”
Đội trưởng Tăng hỏi: “Người nào?”
Quách Mậu Nguyên đáp: “Là một công nhân trong nhà máy làm việc của tôi, cậu ta phạm lỗi nên bị tôi sa thải, chẳng lẽ cậu ta ghi thù?”
“Không thể loại trừ khả năng này.” Đội trưởng Tăng nói, “Anh hãy cung cấp cho chúng tôi thông tin của người này, tôi sẽ sai người đi điều tra ngay.”
Quách Mậu Nguyên nói ra tên người nọ.
“Chúng tôi sẽ điều tra thêm.” Đội trưởng Tăng dặn dò, “Trong khoảng thời gian tới hai vị nhớ chú ý điện thoại, nếu là bắt cóc thì chắc chắn kẻ bắt cóc sẽ liên lạc với mọi người.”
Giang Tĩnh hỏi: “Con gái tôi sẽ không sao chứ?”
“Nếu đây là một vụ bắt cóc… thì có lẽ thủ phạm sẽ không làm hại đến tính mạng của cô bé trước khi đạt được mục đích đâu.” Đội trưởng Tăng khéo léo đáp.
Nhưng liệu đây có thật sự là một vụ bắt cóc không?
Nếu thật sự là bắt cóc, tại sao bọn bắt cóc lại chậm chạp không chịu liên lạc với vợ chồng nhà họ Quách để đòi tiền chuộc vậy?