Dạy Hôn

Chương 18


Đọc truyện Dạy Hôn – Chương 18

💎Nguồn: Editor Heavydizzy (Cung Quảng Hằng)💎

💋💋💋

Chương 18: Thầy đang yên giấc, thể hiện trù nghệ (mặc áo trắng của anh nấu cơm, liếm ngón tay)

Rèm cửa sổ mỏng bị gió đêm khe khẽ vỗ về chơi đùa, trên giường lớn màu trắng, thiếu nữ kiều nhỏ cuộn mình trong lòng nam nhân, nửa ngủ nửa tỉnh, như có như không dùng ngón tay non mịn nghịch lỗ tai anh. Cô mặc một cái áo màu trắng rộng thùng thình, rõ ràng không phải của cô, cổ áo chữ V rất rộng, lúc cô nằm nghiêng lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, bộ ngực tròn trịa bị đè ép tựa vào tay anh, dưới áo trống không, chỉ mặc một cái quần lót mỏng manh.

Triệu Thuần ngực trần trụi cường tráng, đầu gối lên cánh tay, tay kia vòng quanh cô. Lỗ tai bị sờ ngứa, anh không khỏi cúi đầu nhìn, “Đã nói đổi áo ngủ cho em. Áo của anh, em mặc bị rộng.” Áo này may theo dáng người anh, mặc ôm người, nhưng mặc lên người cô, núm vú mềm mại cũng hở ra ngoài do cổ áo rộng.

Tống Thiển Thiển chu miệng, nói: “Em mới không cần. Thầy thật không hiểu phong tình.” Oán hận dùng ngón trỏ chọc chọc tai anh.

Triệu Thuần lập tức bắt được tay cô, khép lại trong lòng bàn tay, không cho cô tác quái nữa, lại thay cô kéo cổ áo, giấu đi bộ ngực lớn hở ra ngoài, nặng nề cười nói: “Thế này lại muốn làm gì?” Tiếng nói thuần hậu vang lên bên tai cô, chọc cô tâm tư ngứa ngáy.

Tống Thiển Thiển ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng che che dấu dấu nói: “Không thể nói, ngày mai anh sẽ biết.” Bỗng nhiên dường như nhớ tới cái gì, cô xoay người đi tìm di động, “A a đúng rồi, phải đặt đồng hồ báo thức…”

Triệu Thuần nhìn Tống Thiển Thiển mặc áo trắng của mình, lấy di động tự mình hưng phấn đặt chuông báo thức, một lúc ồn ào đặt sớm một lúc lại thấy mình đặt muôn, bộ dáng bận rộn vui vẻ bất diệc nhạc hồ, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.


Tống Thiển Thiển rốt cục cảm thấy mỹ mãn đặt xong chuông báo thức, cho Triệu Thuần xem, hóa ra liên tục đặt ba lần báo thức, một lần 6h, một lần 6h mười, lần nữa là 6 giờ rưỡi.

Triệu Thuần không biết làm sao, nói: “Tám giờ đi học, em đặt sớm như vậy làm gì?”

Tống Thiển Thiển trịnh trọng tắt máy di động đã đặt xong chuông báo thức, thúc giục Triệu Thuần nhanh ngủ, nói: “Có việc, thầy mau ngủ đi, ngủ ngon.” Dùng tay nhỏ bé non mịn sờ sờ mặt anh, nhẹ nhàng vuốt mí mắt anh, ôn nhu nói: “Thầy ngủ đi, Thiển Thiển yêu anh.”

Triệu Thuần khó có khi thuận theo nhắm mắt lại, hưởng thụ cô ôn nhu an ủi, nhẹ nhàng nói: “Anh cũng yêu em.”

Cô cuộn mình trong lòng anh, hạnh phúc nhắm mắt ngủ say.

Anh luôn luôn ngủ không sâu, cũng không thể ngủ ngon, động tĩnh rất nhỏ có thể khiến anh bừng tỉnh, lúc có việc thậm chí cần thuốc để giúp mình đi vào giấc ngủ. Nhưng hôm nay ôm cô lại ngoài ý muốn ngủ ngon, cô gái nhỏ trong lòng mềm mại thơm tho, không muốn xa rời, thân mật tựa vào trong lòng anh, xúc cảm mềm mại làm cho người ta an tâm. Bình thường hơn năm giờ đã bừng tỉnh, nhưng bất tri bất giác vừa ngủ đã ngủ đến lúc ánh nắng sáng ngời.

Anh có chút kinh ngạc nhìn nhìn đồng hồ đầu giường, đến 6h hai mươi. Tống Thiển Thiển đã không ở trên giường, chỗ cô ngủ còn lộn xộn, vừa thấy chính là vội vã nhảy xuống giường, nhưng bên cạnh gối đầu lại có tờ giấy.

Triệu Thuần xoa xoa mắt, cầm lấy tờ giấy, híp mắt đọc, “—— Thầy, tỉnh dậy mặc quần áo xuống dưới nhà ăn cơm nha!”


Lúc Triệu Thuần không mang kính mắt, sắc bén người giảm đi rất nhiều, càng giống một thiếu niên. Tóc vẫn còn tán loạn trên đầu, không giống bình thường ở ngoài, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ, khí chất cấm dục rõ ràng. Hiện giờ mặc áo ngủ tơ tằm màu xám, bộ dạng dường như trẻ lại không ít, thực sự ít có người nhìn thấy một mặt này của anh.

Triệu Thuần cầm tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay, biết cô lại có trò mới.

Nhà anh là kiểu hai tầng, tầng hai là thư phòng và phòng ngủ chính, tầng một là phòng ngủ phụ. Lần đầu tiên đưa Tống Thiển Thiển đến, không nhẫn nại đi lên lầu hai mà trực tiếp đi phòng phụ, ngày hôm qua mang cô về phòng chính hồ nháo một trận. Lúc xuống cầu thang, một mùi thơm ấm áp lặng yên bay tới, Triệu Thuần ngửi ngửi, là hương vị đồ ăn nóng hầm hập.

Định thần nhìn, Tống Thiển Thiển mặc áo sơmi trắng rộng thùng thình của anh, không che được gì, lộ ra cái mông rất tròn, không hề phát giác đưa lưng về phía anh xếp thức ăn trên bàn cơm, tâm tình tốt còn ngâm nga hát nhỏ. Mùi đồ ăn chính là từ trên bàn cơm truyền đến anh.

Triệu Thuần có chút hoảng thần, anh đã lâu không ở nhà mình tự ăn bữa sáng, bình thường tùy tiện giải quyết ở trên đường, ở nhà rất ít có cơ hội đun bếp. Có thời gian bởi vì ăn uống không quy củ nên mời một dì đến nấu cơm, nhưng hương vị không hiểu sao lại không quen. Dì nấu cơm người phương bắc, hương vị thiên về cay, Triệu Thuần khẩu vị nhẹ đương nhiên không thích, khách khí cho nghỉ rồi cũng không tiếp tục mời ai đến nấu cơm nữa. Ăn cơm luôn qua loa cho xong. Triệu Thuần tựa như hầu hết đàn ông, không am hiểu nấu nướng, đối với nhà bếp có một chút cảm giác không thể làm gì. Đề toán khó vẫn giải được thành thạo, nguyên lý kinh tế học phức tạp cũng có thể tìm hiểu rõ ràng nhưng cháo trắng ăn sáng lại có thể đem làm khó anh.

Tống Thiển Thiển kỳ thực sớm biết anh đứng sau lưng mình.

Loại trực giác đặc biệt của phụ nữ không thể nói rõ, nhưng không hiểu sao rất chuẩn.

Anh cứ như vậy lẳng lặng đứng sau lưng, cô vì anh dọn bữa sáng, không nhiều lắm, cũng chỉ là tâm ý cẩn thận chuẩn bị thật lâu. Bỏ thêm rau dưa cùng cháo trắng nấu thịt, mùi thơm đầy mũi, trứng rán vàng tươi cố ý có hình có dáng, hai miếng bánh mì nướng hơi vàng cũng đổ đầy sữa đặc. Bàn ăn sáng đã xếp xong, giờ phút này cô giống người vợ mới cưới —— đầy cõi lòng chờ mong lẳng lặng đợi người âu yếm nhất đi xuống.


Ảo tưởng như vậy làm cô đỏ ửng mặt.

Tâm ý của cô đang run run vui thích, anh không để cô đợi lâu lắm.

Cánh tay ấm áp lập tức gắt gao ôm lấy cô từ phía sau, mang theo kích động và cấp bách hiếm có. Môi anh dừng ở bên tai Tống Thiển Thiển, mang đến chút ngứa, khe khẽ mở miệng, nói: “Thiển Thiển, cảm ơn em.”

Thiếu nữ trong sáng sớm mùa thu lạnh lẽo, tâm lập tức bị hòa tan.

Tống Thiển Thiển không phải tâm huyết dâng trào muốn làm bữa sáng cho Triệu Thuần. Cô sớm biết anh chưa từng ăn uống cẩn thận, vài lần cô từ canteen giáo viên nhìn anh vừa cau mày nói điện thoại cùng người nào, vừa ngụm có ngụm không ăn cơm. Chưa ăn mấy miệng đã để lại đồ ăn, tiếp tục nghe điện thoại. Còn có buổi sáng, tự học sớm lại có bốn tiết học, bận rộn chỉ uống sữa đậu nành cũng coi như ăn điểm tâm.

Cho nên lần này chuẩn bị bữa sáng, không phải tâm huyết dâng trào, mà là chân chính thương tiếc người đàn ông của cô.

Giọng Triệu Thuần không hiểu sao có một chút khàn khàn, “Đó đều là… em chuẩn bị?”

Tống Thiển Thiển xoay người, trong mắt không biết khi nào đã có nước mắt, đem ngón tay bị phỏng lúc nấu cháo lặng lẽ giấu ra phía sau, lộ ra tươi cười long lanh, nhuyễn giọng thầm oán nói: “Trong nhà thầy thật là, cái gì cũng không có… Tìm nửa ngày mới chỉ có thế này… Ô…”

Môi anh hơi hơi khô ráo, lúc dừng ở trên môi cô, không thong dong khiêu khích giống trước đây, mang theo vội vàng mà thiếu niên mới có. Bức thiết hấp thu nước bọt ngọt ngào của cô, liếm cánh môi no đủ, sau đó ngậm đầu lưỡi cô mút vào. Một lúc lâu cũng không chịu buông ra.

Cô kiễng mũi chân, làm cho cái hôn này hòa tan trong gắn bó. Không cẩn thận, ngón tay đặt trên bàn cơm, đau đến nức nở một tiếng.


Anh lập tức phát hiện khác thường. Dừng lại nhìn Tống Thiển Thiển, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tống Thiển Thiển cắn cắn môi, vẫn khe khẽ đem ngón tay bị bỏng đỏ lên đưa tới trước mặt anh, cúi đầu nói: “Không cẩn thận bị bỏng… nhưng đã không còn đau nữa!”

Anh đau lòng thổi thổi, nặng nề nói: “Tiểu lừa đảo.”

Nói xong ngậm ngón tay cô, liếm ướt ngón tay bị thương, đầu ngón tay tê dại rơi vào trái tim. Tống Thiển Thiển không khỏi yếu ớt kêu lên, “A…”

Anh phun ngón tay ra, ôn nhu ôm lấy Tống Thiển Thiển, nặng nề nói: “Em biết không, anh rất cao hứng.”

Tống Thiển Thiển không đáp, ôm lấy anh.

Nắng sớm sáng dần.

Qua một lúc lâu, trong nhà ăn truyền đến tiếng cô kêu to: “A a a —— không còn thời gian! Thầy mau ăn đi —— “

Thành công tự mình phá hỏng không khí ái muội.

💋💋💋


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.