Dây Dưa Không Rõ - Củ Triền Bất Thanh

Chương 1


Đọc truyện Dây Dưa Không Rõ – Củ Triền Bất Thanh – Chương 1

Trong căn phòng u ám, ánh mặt trời bên ngoài xuyên thấu qua rèm cửa dày vào trong giữa phòng, chiếu vào hai thân thể đổ mồ hôi ẩm ướt kịch liệt triền miên, ánh ra tia sáng mỏng manh.

Một thiếu niên diện mạo xinh đẹp tinh tế, hai tay nắm chặt khung giường, cái mông tròn chịa trắng nõn vểnh lên cao, nằm ở trên giường, chính là đang chịu đựng sự mãnh liệt đâm vào phía sau. Toàn thân cậu không thể khống chế lắc lư kịch liệt, da thịt trắng nõn đỏ ửng phủ đầy ***, thở ra từng trận thở gấp.

Một thanh niên lãnh tú đang dùng phân thân sôi sục, hung hăng công kích vào nụ hoa đỏ thẫm của thiếu niên kia, hắn kịch liệt chuyển động, thân thể thon dài rắn chắc thấm đầy mồ hôi.

Bỗng nhiên thiếu niên thét lên một tiếng kinh hãi, phân thân của người thanh niên vẫn còn đang trong cơ thể thiếu niên, dùng sức cuốn lấy thiếu niên, khiến cậu đối mặt với mình. Trên mặt thanh niên anh tuấn treo lên nụ cười kỳ lạ, nhìn gương mặt thiếu niên đang đắm chìm trong *** đỏ hồng, mà thiếu niên bị hắn không chút lưu tình cắm ra rút vào, thần trí mê ly, hai chân đã mất đi sức lực buông thõng bên người thanh niên, thân mình tê liệt ngã xuống giường, cả người chỉ có thể để cho thanh niên rút ra cắm vào, không tự chủ mà lắc lư.

Nhìn thiếu niên quyến rũ, thanh niên trầm hạ thân, tinh tế nhấm nháp vui sướng trong miệng, hai tay dao động trên người thiếu niên, tay hướng về phía phân thân phủ đầy gân xanh, cao thấp vỗ về chơi đùa.” A… A… A……”Toàn bộ thể xác và tinh thần thiếu niên, đã sớm bị *** khống chế, phía sau bị công kích điên cuồng, khiến cậu không thể tự chủ phát ra tiếng kêu *** đãng, phân thân sôi sục như muốn nứt ra, cuối cùng khống thể không chế không ngừng phun ra bạch dịch, bắn về phía cái bụng rắn chắc của thanh niên kia, đồng thời nụ hoa phía sau cũng mãnh liệt co rút lại, gắt gao hấp dẫn người công kích.

Thanh niên gầm nhẹ một tiếng, gia tăng công kích, phân thân điên cuồng rút ra cắm vào hành lang nóng cháy ẩm ướt của thiếu niên, không để ý tiếng kêu thảm thiết của thiếu niên, giống như muốn xé rách thiếu niên, đâm vào, liên tục va chạm, cuối cùng sau lần động thân mạnh mẽ, đem phân thân của mình cắm sâu vào trong cơ thể thiếu niên, chậm rãi tê liệt nằm trên thân thể ướt sũng của thiếu niên. Căn phòng tràn ngập mùi vị *** chỉ còn lại hai người thở gấp dồn dập, tản ra không khí nồng hậu phóng túng.

Một lát sau, thanh niên chậm rãi rời khỏi cơ thể thiếu niên, chống đỡ thân thể, cúi đầu nhìn lại thiếu niên tê liệt nằm dưới thân mình, nhẹ nhàng hôn cậu. Thiếu niên mở to hai mắt, trong ánh mắt lưu lại tia sáng ***, lấp lánh tình yêu mãnh liệt. Cậu si mê, đến mắt cũng không nháy nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên, chậm rãi đứng dậy, dùng môi mình phủ lên khóe miệng khẽ nhếch lên của thanh niên.

Khi thấy thiếu niên nhìn chăm chú say mê như thế, ánh mắt thanh niên có chút dao động, bất an, khi thiếu niên hôn hắn, hắn định tránh né theo bản năng, nhưng vừa thấy thiếu niên lập tức lộ ra sự đau lòng, hắn lại mềm lòng quay đầu lại, để lưỡi của thiếu niên nhanh chóng chui vào trong miệng hắn, dây dưa nhấm nháp, liếm khắp ngõ ngách miệng hắn.


Thiếu niên xoay người một cái, áp hắn xuống dưới thân, từ từ nhắm hai mắt, hết sức đoạt lấy mật ngọt trong miệng, tận tình nhấm nháp hương vị của hắn, giống như muốn từng ngóc ngách trong miệng hắn lưu lại dấu vết của mình, giống như tuyên cáo sở hữu của mình. Hai tay cậu gắt gao ôm lấy thân thể thon dài của thanh niên, giống như muốn dung nhập toàn bộ thanh niên vào trong cơ thể mà dùng sức ôm, vuốt ve. Đầu lưỡi giống như con rắn khéo léo, di động trên mặt thanh niên, liếm mỗi một bộ phận xinh đẹp trên khuôn mặt hắn. Lại tới vùng cổ, hôn xuống xương quai xanh rồi gặm cắn, lưu lại một vệt đỏ tươi, sau đó lại quay về miệng hắn như muốn hút khô toàn bộ nước bọt, khiến thanh niên chỉ muốn trốn tránh chiếc lưỡi.

Thanh niên muốn rụt lùi thân thể, muốn tránh khỏi nụ hôn không thể hít thở, nhưng thiếu niên càng dùng sức đè hắn trên giường, càng dùng sức hôn hắn. Thanh niên cảm thấy bản thân dường như sắp bị hút khô, thân thể bị thiếu niên vuốt ve dần dần nóng lên, cả người như nhũn ra, từng đợt khoái cảm tuôn vào trong não, khiến hắn không thể nghĩ gì, thầm muốn chống chọi khoái cảm mãnh liệt này, cho dù thiếu niên muốn làm gì thì làm trên người mình.

Khi tay thiếu niên cầm lấy phân thân hắn đã trướng to, thanh niên không khỏi thở gấp, thân thể cong lên, khi thiếu niên vuốt ve, không chịu được vặn vẹo. Thiếu niên buông đôi môi bị mình tàn sát bừa bãi đỏ ửng, chuyển môi hôn xuống lỗ tai thanh niên, cũng thì thào nói nhỏ:”Tôi rất thích anh, anh biết không? Trừng, em yêu anh chết mất, yêu đến nỗi không biết phải làm thế nào mới tốt, em, tại sao em lại yêu anh như vậy? Anh không cần rời khỏi em, vĩnh viễn cũng đừng rời khỏi em, được chứ? Trừng……”

Nói xong, tay thiếu niên nắm lấy phân thân hắn, Doãn Tử Trừng lập tức khó nhịn rên lên thành tiếng, giãy dụa muốn đẩy Phương Hòa Kính ra.

Mà tiếng rên rỉ này kích thích dục vọng của Phương Hòa Kính, dục vọng trong ánh mắt Doãn Tử Trừng đã mê hoặc cậu, phá hủy lý trí sót lại của Phương Hòa Kính. Ngón tay cậu không nhịn được hướng tới cửa động phía sau của Doãn Tử Trừng, nhẹ nhàng xoay tròn cửa vào nụ hoa, bỗng nhiên tiến vào trong, ý đồ xâm nhập ở chỗ sâu nhất trong người hắn. Hành động này khiến Doãn Tử Trừng thở gấp liên tục, toàn thân lập tức cứng ngắc, sợ hãi kêu lên:”Buông ra, Phương Hòa Kính!” Chỉ muốn đẩy người thiếu niên trên người ra.

“Giao anh cho em, Trừng, em cũng sẽ cho anh điên cuồng!”

Phương Hòa Kính không chỉ không có rời khỏi thân thể Doãn Tử Trừng, ngược lại đem toàn thân áp lên hắn, dùng một cánh tay gắt gao chế trụ thân thể hắn. Vì Phương Hòa Kính đã luyện qua quyền đạo, thân thể nhìn hết sức nhỏ nhắn, lại ẩn chứa sức lực rất mạnh, khiến Doãn Tử Trừng phản kháng không có hiệu quả. Ý nghĩ mãnh liệt muốn xâm chiếm người mình yêu khiến cho Phương Hòa Kính quên hết tất cả, một ngón tay đã thân nhập vào cửa động phía sau Doãn Tử Trừng.

Nơi chưa từng có thứ gì tiến vào, bốn vách tường gấp rút mạnh mẽ ngăn cản dị vật xâm nhập, ngón tay Phương Hòa Kính dùng sức mở ra dũng đạo nhỏ hẹp, cố gắng xâm nhập về phía trước. Cậu cảm thấy dũng đạo mềm mại nóng cháy, giống như hoan nghênh gắt gao hút lấy ngón tay cậu, lại giống cự tuyệt đẩy ra. Đây là trong cơ thể Trừng, càng kích thích suy nghĩ của Phương Hòa Kính phát cuồng, đột nhiên hai tay dùng sức banh hai chân Doãn Tử Trừng ra, sáp nhập thân thể mình vào giữa hai chân Doãn Tử Trừng.


Trong lúc nhất thời, Doãn Tử Trừng thừa dịp cơ hội này, đánh một đấm dưới cằm Phương Hòa Kính, đánh hạ Phương Hòa Kính đang cuồng nhiệt xuống giường, hổn hển đứng lên, túm lấy quần áo.

Phương Hòa Kính đang đắm chìm trong bể dục bị đánh xuống giường, còn mơ màng một lúc, thẳng đến khi nhìn thấy Doãn Tử Trừng tức giận đến xanh mặt, mới hoàn toàn minh mẫn. Vội vàng đứng dậy tiến về phía Doãn Tử Trừng, hai tay quàng lấy cổ anh, liều mạng giải thích.

“Trừng, thực xin lỗi, thực xin lỗi, em, em nhất thời bị dục hỏa làm mê muội, em sẽ không còn như vậy, anh không cần tức giận, xin anh đấy, không cần tức giận mà!”

Doãn Tử Trừng nhìn Phương Hòa Kính vội vàng cầu xin, thở dài, nét mặt dịu lại, nói: “Được rồi, tôi không tức giận. Chẳng qua, lần sau không cho như vậy, nghe rõ chưa?”

Phương Hòa Kính một bên vội vàng gật đầu, một bên uất ức nói thầm:”Em rất muốn có được anh. Vả lại, em cũng là đàn ông, muốn làm cũng là bình thường……”

“Vậy cậu đi tìm người khác thể hiện là mình bình thường đi, đừng nghĩ trên người tôi!” Doãn Tử Trừng không chút khách khí quát lên.

“Anh biết rõ em sẽ không tìm người khác mà, em chỉ muốn làm cùng anh, em chỉ yêu anh!” Phương Hòa Kính thương tâm nói “Nào giống anh, nay đổi mai lại đổi.”


Doãn Tử Trừng nghe vậy, biết lại đâm đến chỗ đau của Phương Hòa Kính, vội vàng nói:” Tôi nào có nay đổi mai lại đổi? Trừ cậu ra, không phải chỉ làm với Lôi thôi sao? Cậu cũng biết, chúng ta đều là một, cũng không có cách nào. Cậu đừng đoán mò.”

“Em không chỉ anh Lôi. Bên cạnh anh có nhiều người theo đuổi như vậy, ai biết……”

“Có người theo đuổi, chứng minh điều kiện tôi tốt, được hoan nghênh thôi! chẳng lẽ cậu tưởng tôi là người kỳ lạ hay sao? Tôi chưa từng đáp lại bọn họ!” Doãn Tử Trừng buồn cười nói.

“Hừ, tất cả đều giống như hồ ly tinh, khó bảo toàn đến ngày nào đó anh không bị ai mê hoặc.” Phương Hòa Kính bĩu môi nói “Em thật muốn mỗi ngày đều trói anh vào bên mình, ai cũng không cho xem, không thể đụng chạm!”

“Ha, cậu độc chiếm thật chặt. Tôi cũng không muốn bị ai trói!”

“Vậy em đồng ý cho anh trói, vậy anh trói em đi.” Phương Hòa Kính một bên giống như bạch tuộc ôm chặt lấy Doãn Tử Trừng, một bên làm nũng nói.

Doãn Tử Trừng đẩy cậu ra, cười nói:”Đừng ồn ào, tôi phải đi làm.”

“Tại sao đi sớm như vậy? Còn chưa được 2 tiếng, không thể ở lại một lúc sao?” Vừa nghe nói Doãn Tử Trừng phải đi, cảm xúc Phương Hòa Kính lập tức tụt xuống.

“Buổi chiều hôm nay hẹn khách xem thiết kế, thời gian do khánh hàng yêu cầu, tôi cũng không có cách nào. Tôi đã cố gắng kéo dài thời gian ở chỗ cậu. Đợi Lôi đến đón tôi.” Doãn Tử Trừng một bên mặc quần áo vừa an ủi Phương Hòa Kính.


Nhìn vẻ mặt khổ sở của Phương Hòa Kính, Doãn Tử Trừng nâng cằm cậu nói:”Đừng mang bộ dạng giống đứa bé đó nhìn tôi, cậu cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, mau chuẩn bị đi làm đi? Còn chỉ muốn làm tình.”

Phương Hòa Kính ngượng ngùng phản bác nói:”Em nào có chỉ muốn làm tình? Dù sao công việc của em là muốn làm cùng với Trừng! Lại ở công ty Lôi, cũng không cần lo lắng.”

Doãn Tử Trừng liếc mắt nhìn Phương Hòa Kính, cười trêu chọc cậu:”Luôn ở cùng một chỗ với tôi. Từ nhỏ tới lớn cậu đều muốn làm cùng tôi. Tôi học quyền đạo cậu cũng học, đến thi đại học cũng muốn cùng khoa, công việc cũng như vậy. Về sau tôi lấy vợ, cậu làm sao đây? Muốn cùng tôi lấy chung một vợ hay sao? Ha ha”

Phương Hòa Kính vừa nghe tới lấy vợ, nhanh chóng đứng lên, lại gắt gao ôm lấy Doãn Tử Trừng, kêu lên:”Lấy vợ cái gì! Em không lấy vợ! Em muốn mãi mãi được ở cùng anh! Trừng cũng không được kết hôn! không cần! không cần!”

“Ai nha! cậu đừng kêu, lớn tiếng như vậy, nhỡ hàng xóm nghe được, về sau cậu sống ở đây thế nào?” Doãn Tử Trừng cuống quít ngăn Phương Hòa Kính kêu to,”Tôi không cưới vợ không sao cả, tôi chỉ có một người mẹ ở nông thôn, cũng không quản tôi. Nhưng cậu làm sao được? Gia đình cậu lớn, chỉ có cậu là con trai, Người của Phương gia phải dựa vào cậu kéo dài hương khói, chú dì Phương sẽ không đồng ý.”

“Dù sao em không cưới, em chỉ cùng một chỗ với Trừng!” Phương Hòa Kính nghiêm túc nhìn chằm chằm Doãn Tử Trừng, từng câu từng chữ nói

Doãn Tử Trừng bị bộ dạng cậu kiên quyết như thế làm cho dao động, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho tốt, ngậm miệng không nói, lẳng lặng thắt cà- vạt. Phương Hòa Kính đưa tay qua, tiếp nhận cà- vạt của Doãn Tử Trừng, giúp hắn cẩn thận thắt lại, nhẹ tay vỗ về ***g ngực rộng lớn rắn chắc của Doãn Tử Trừng, cũng không lên tiếng.

Doãn Tử Trừng nhẹ nhàng ôm lấy Phương Hòa Kính, yên tính một lúc, ngẩng đầu nhìn thấy thời gian, liền khẽ nói một tiếng,”Tôi phải đi, nhất định Lôi ở dưới chờ sốt ruột!”.

Phương Hòa Kính nghe vậy, cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn Doãn Tử Trừng xoay người muốn đi, trong lòng vạn phần luyến tiếc, nhưng mà không thể giữ lại, vội vàng theo hắn đi ra tới cửa, lại ôm lấy Doãn Tử Trừng, đem mặt cọ vào cổ Doãn Tử Trừng. Doãn Tử Trừng vỗ vỗ lưng cậu, dỗ nói:”Được rồi, tiểu Kính ngoan, tôi thật không kịp rồi, tôi đi đây.” Phương Hòa Kính nghe xong, mới buông tay, lại ngẩng đầu hôn Doãn Tử Trừng hai cái, mới hậm hực cùng nhau đi ra ngoài cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.