Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời

Chương 21: Quay đầu đã là trăm năm [2]


Đọc truyện Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời – Chương 21: Quay đầu đã là trăm năm [2]

Ánh dương mờ ảo theo khe hở từ ngoài cửa sổ len vào, vệt sáng xuyên qua đám bụi trôi nổi tự do trong không trung. Chúng có thể không bị câu thúc, tự do tự tại di chuyển, có thể thoải mái không biết buồn vui.

Một chiếc bóng kéo thật dài, in lên tường, một người toàn thân bạch y cuộn mình trong góc, mái tóc dài ôm lấy thân mình. Giữa cơn giá rét của Bắc quốc, chất vải mỏng manh không ngăn cản được hàn khí thấu xương, cái lạnh này khiến nàng không kìm được run rẩy kịch liệt, mỗi đốt xương đều run run, thậm chí có thể nghe thấy tiếng ma sát “kèn kẹt”.

Một miếng vải đen che đi khuôn mặt nàng, chỉ lộ ra một đôi mắt tràn đầy sợ hãi.

Vũ Lâm bị kẻ điên kia nhốt trong căn phòng này đã lâu, nàng đã quên mất thời gian, chỉ biết một chốc có ánh sáng, một lát sau toàn bộ thế giới này đã chìm vào hắc ám, là địa ngục lạnh như băng, không, có lẽ nơi này chính là địa ngục.

Tay chân bị dây xích sắt khóa chặt, vết thương nối tiếp trên gương mặt đã khép miệng, lại mỗi thời mỗi khắc đều đau đớn, đau đến khiến Vũ Lâm chỉ muốn đập đầu vào tường. Nhưng vừa nghĩ đến Thanh Y, nàng không đành lòng để người kia một mình cô độc trên thế giới này. Các nàng còn chưa chứng kiến Nhiễm nhi lớn lên, còn chưa tìm được người đệ đệ mà Thanh Y vướng bận, còn chưa cùng nhau ngao du đến những nơi danh lam thắng cảnh, cùng nhau nắm tay đối phương đến già, còn rất nhiều chuyện chưa kịp hoàn thành, rất nhiều thời gian không kịp cùng nhau chia sẻ. Cho nên, nàng không muốn chết. Còn sống là còn có thể thấy người ấy, còn sống sẽ không có nhiều tiếc nuối như vậy. Cứ xem như đây là một cơn ác mộng, tỉnh lại sẽ hoàn toàn quên đi. Có lẽ khi tỉnh lại Thanh Y sẽ ôm mình, một lần lại một lần nói với mình những lời ngọt ngào. Có lẽ khi giấc mộng chấm dứt còn có thể ở ngôi nhà nơi Giang Nam kia, cùng nhau trải qua ngày tết, ăn bữa cơm đoàn viên.

Nàng lại không thể khóc. Mỗi lần nước mắt lăn qua má sẽ khiến vết thương đau đớn bỏng rát. Nàng cũng không thể cười, mỗi một động tác rất nhỏ đều khiến nàng sống không bằng chết.

Nàng sống trong sự tra tấn như vậy, sống không được mà chết cũng không xong, còn phải đối diện một kẻ điên, một nam nhân thực sự biến thành kẻ điên rồi.


Lúc nàng tỉnh lại trong căn phòng này từ trong thống khổ, mặc một thân áo lụa trắng, tay chân bị khoá chặt, nam nhân kia đang ngồi bên giường, ôn nhu vuốt ve gương mặt người nằm trên giường, thật cẩn thận nói: “Hứa Tiên, ta đưa biểu muội ngươi tới này, ngươi dậy nhìn nàng một cái được không? Ta khiến cả đời này nàng ở lại bên cạnh ngươi, cho nên, cầu ngươi dậy đi được không? Đừng ngủ nữa, cầu xin ngươi……” Hắn hôn gương mặt đã tiều tuỵ không thành hình người, hốc mắt trũng sâu, không chút sức sống kia. Từng lời từng lời cầu xin khiến Vũ Lâm quả thực không thể tin được đây là Tiêu Hải, một Tiêu Hải bá đạo vô tình đến thiên địa bất dung.

Nếu là trước kia, Vũ Lâm chắc chắn sẽ hâm mộ Hứa Tiên, bởi hắn khiến một nam nhân yêu hắn, vì hắn mà bỏ qua hết mọi trói buộc của thế tục, tình yêu ấy, là tuyệt đối, cũng khiến người ta hít thở không thông.

Hiện tại, nàng lạnh lùng nhìn bọn họ, một mạt bi ai trào dâng. Tình yêu này, thứ tình yêu thiên lí không tha, vì cái gì nhất định phải tổn thương nhiều người đến thế? Tra tấn mọi người, khiến người trầm luân trong ấy sống không được mà chết cũng không xong.

Ánh mắt đầy hoán hận của Tiêu Hải loé lên lạnh lẽo giữa căn phòng hắc ám. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Vũ Lâm như thể là một kẻ thù không đội trời chung.

Ai dám tin tưởng hai người từng là phu thê đồng sàng cộng chẩm, là bạn lữ từng nắm tay thề cùng bên nhau tới già.

“Ta từng yêu ngươi!” Vũ Lâm ngẩng đầu nhìn hắn cao cao đứng thẳng: “Lúc vén hỉ khăn lên, người đầu tiên ta thấy là ngươi, ta liền tự nói với chính mình, ngươi là phu quân của ta, là phu quân mà cả đời này ta đều phải ở bên. Ngươi không thèm nhìn ta, ta liền tự an ủi mình, có lẽ là ta không tốt, không đủ ôn nhu săn sóc. Nhưng mà, ngươi muốn ta tốt đến đâu ngươi mới bằng lòng liếc nhìn ta một cái? Ngươi muốn ta im lặng đến mức nào ngươi mới bằng lòng phát hiện ở sau lưng ngươi còn có một thê tử yên lặng chờ đợi? Ngươi muốn ta cố gắng trả giá sao ngươi mới phát hiện nữ nhân ngươi cưới về có khả năng tới đâu? Đúng vậy, năm năm dài chờ đợi đã khiến cõi lòng một thiếu nữ ngây thơ bắt đầu héo tàn già lão, khiến cho một hồ nước xuân hoá thành nước lặng, một đoá hoa từng bừng nở rộ nhưng bởi không người thương tiếc mà lặng yên tàn úa, trao thân xuống bùn.”


Tội lỗi của Tiêu Hải không gì cứu vãn nổi.

“Giờ ta lại thương hại ngươi, ngươi hô phong hoán vũ, lại không chiếm được người mình yêu. Ngươi trăm phương ngàn kế bức tử hắn, kết quả là ngươi liền ôm lấy một khối thi thể sống cả đời này. Ngươi là Thiên sát cô tinh*, ngươi nhất định không chiếm được người mình muốn……”

(*sao chiếu mệnh kiểu như sao chổi, chuyên gây hoạ)

“Đủ, tiện nhân, ngươi câm miệng cho ta!” Tiêu Hải thẹn quá hoá giận, hắn giống một con sư tử bị đâm trúng ngực, vung nanh vuốt, tuyên thệ chút dư uy cuối cùng. Những lời này Hứa Tiên cũng đã từng nói, khi ấy hắn nghe không hề để ý, hắn nghĩ mình nắm trong tay hết thảy, mọi chuyện đều dựa theo quỹ đạo của mình, Hứa Tiên sẽ ở bên người, cho dù không muốn cũng phải ở bên mình đến chết. Nhưng mà, kế hoạch của hắn lại bị hai con tiện nhân kia phá huỷ.

“Đều là tại ngươi, đều là tại ngươi……” Tiêu Hải túm tóc Vũ Lâm, hắn phẫn hận nhìn đôi mắt đáng giận đang cười nhạo, miệt thị hắn kia.

Kẻ cao ngạo như hắn, tuyệt đối không thừa nhận mình vô năng, ngay cả chính người mình yêu cũng không giữ được.


Vũ Lâm cười to: “Ngươi ghen tị với ta sao? Ta có một tình nhân yêu ta thương ta, đặt ta trong tim như vậy, nếu ta muốn nàng chết, nàng tuyệt đối sẽ không sống nữa. Ngươi ghen tị ta sao? Đó là thứ cả đời ngươi đều không chiếm được!”

“Đủ!” Tiêu Hải lôi tóc nàng đến trước giường, để cho người trên giường nhìn thấy rõ nàng.

“Hứa Tiên, nhìn kĩ nương tử của ngươi đi, nàng sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa, đến chết cũng sẽ ở bên ngươi. Cho nên, ngươi ngoan ngoãn ở lại bên ta đi, ngươi muốn gì ta cũng đều cho ngươi!”

Vũ Lâm cắn răng chịu đựng cơn đau khi da đầu như sắp bị dứt ra kia, nàng thật sự cảm thấy đáng thương cho Tiêu Hải, một nam nhân như hài tử, không biết quý trọng người khác, cũng giống một con nhím, gây ra đầy rẫy vô số vết thương cho những người bên cạnh mới bằng lòng bỏ qua, mà chính mình cũng nhận hết tra tấn khi ấy.

Thanh Y, cho tới giờ ta chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì đã gặp được nàng trong cuộc đời như lúc này. Nếu không phải nàng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện ra thế gian còn có tình yêu, còn có ấm áp.

Cơn rét lạnh cùng thống khổ hoà vào nhau, Vũ Lâm ngược lại nở nụ cười bình thản.

Biểu tình kia khiến Tiêu Hải cảm thấy chói mắt, hắn tàn khốc nói: “Đến chết ngươi cũng sẽ không thể ở bên nàng, ta sẽ khiến các ngươi sinh không thể cùng nhau, chết không thể cùng một mộ. Nếu Hứa Tiên đi, các ngươi liền chôn theo cùng. Đừng quên, hiện tại ngươi là nương tử của Hứa Tiên.”

“Ta là nương tử của Thanh Y, người cùng ta bái đường là Thanh Y, cùng ta uống rượu giao bôi cũng là Thanh Y. Người ta là của nàng, linh hồn ta cũng là của nàng.” Ánh mắt quật cường của Vũ Lâm khiến lòng Tiêu Hải phát run. Không còn là con búp bê đất xinh đẹp nữa, không phải chủ mẫu Tiêu gia Bạch Vũ Lâm chỉ luôn ở sau lưng yên lặng dùng ánh mắt cầu xin mình, hiện tại lại là một nữ nhân có linh hồn kiên cường đến vậy. Ánh mắt không hề trống rỗng, mà sinh cơ bừng bừng, nhưng đều đáng ghét giống nhau.


“Thanh Y dù có mạnh đến đâu cũng chỉ là nữ nhân, nàng vĩnh viễn cũng không so được với ta.” Tiêu Hải nắm chặt cằm Vũ Lâm, khiến cho vết thương trên mặt nàng kịch liệt đau đớn.

Khuôn mặt dưới miếng vải đen này đã xấu xí không chịu nổi. Không có dung mạo như hoa kia, xem Hứa Tiên còn có thể quyến luyến nàng không. Nhưng mà cặp mắt kia thực sự chướng mắt. “Ta hối hận vì đã không móc mắt ngươi.” Tiêu Hải nói.

“Không cần ngươi, đôi mắt ta từ năm năm trước đã mù rồi.” Vũ Lâm nén nhịn đau đớn nở nụ cười yếu ớt. Vết thương trên mặt vỡ ra, cơn đau khắc cốt kia lại một lần nữa lan toả.

Nàng lại một lần nữa bị ném thật mạnh vào góc tường, như một miếng vải rách tê liệt nằm trên đất.

Cửa mở ra, thấy ánh sáng, thấy bầu trời. Sau đó, lại chậm rãi đóng lại, khiến tất cả đều biến mất trước mắt.

Thanh Y, cứu ta! Vũ Lâm ôm thân thể mình, thấp giọng cầu cứu.

Hết chương 21


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.