Đọc truyện Dạy dỗ thành ái – Chương 39:
Ở tầng dưới cùng của căn biệt thự to lớn, tất cả mọi người đang chơi hết mình để chúc mừng một trận thắng nữa. Tiểu Cửu ngồi giữa đám người, thỉnh thoảng nhấp một chút rượu, cô giả vờ hùa theo buổi tiệc ăn mừng này.
Cô nhìn thấy đại ca được vây quanh ở giữa đã hơi say, cô lặng lẽ đứng dậy viện cớ đi WC để đến lầu hai.
Quý Thần “đã uống say” nhìn bóng dáng cô biến mất ở ngã rẽ nơi cầu thang, ánh mắt anh tỉnh táo lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong WC.
Tay chân Tiểu Cửu nhẹ nhàng đến bên cửa sổ, giật giật máy truyền tin trong tai: “Tình hình sao rồi?”
“Tất cả đều bình thường, hành động như cũ.”
“Đã rõ.”
Tiểu Cửu cởi hai lớp quần áo đặt trên bồn rửa tay ở toilet, cô mang mặt nạ và bao tay rồi nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ, bò theo đường ống nước lên tầng năm sau đó cạy cửa sổ thả người nhảy vào.
Nghe nói tầng năm này là nơi cất giấu tất cả tài liệu quan trọng, vì muốn đánh sập tổ chức này, nửa năm trước Tiểu Cửu đã được sắp xếp làm gián điệp trong tổ chức, cô ẩn mình lâu như vậy, cuối cùng có cơ hội được vào biệt thự. Lần này cô nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, một lưới bắt hết bọn chúng.
Tầng năm không bật đèn, lại có rất nhiều phòng, Tiểu Cửu cẩn thận tìm manh mối, cuối cùng cô thấy một căn phòng bị khóa nhìn rất bình thường. Cô móc một cây bẻ khóa cắm vào trong ổ khóa, khoảng một phút sau, khóa cửa tự động mở ra. Tiểu Cửu thở nhẹ một hơi rồi đẩy cửa lách người vào phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng rất gọn gàng, nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì. Nhưng tình báo trước đây nói rằng có gì đó ở sau bức tranh, cô nhẹ nhàng thử một chút, sau khi chắc chắn là mình không lầm thì gỡ bức tranh xuống, quả nhiên đằng sau bức tranh có một ổ khóa.
Cô cắm cây bẻ khóa vào, lần này nó mở ra rất nhanh. Tiểu Cửu vươn tay lấy túi hồ sơ bên trong. Cô tiện tay mở ra, quả nhiên đây chính là ghi chép giao dịch phạm tội mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm. Cô thở dài một hơi như trút được một gánh nặng, lấy túi hồ sơ ra. Sau đó cô khóa chỗ đó lại lần nữa, treo bức tranh lên, xóa hết dấu vết rồi định thừa cơ bỏ trốn.
Nhưng khi cô đi đến cửa thì bỗng dưng cảm thấy cơ thể hơi không bình thường, không xong rồi! Trong rượu có thuốc!
Lúc này, trong máy truyền tin vang lên giọng nói lạnh lùng của đồng đội: “Đồng Đồng, lập tức rút lui, thân phận của cô bị lộ rồi.” Cô cố nén cảm giác choáng váng: “Đã rõ.”
Phòng này không có cửa sổ, cô chỉ còn cách ra ngoài bằng cửa, cô mím môi, thời gian của cô không còn nhiều nữa. Tiểu Cửu nhẹ nhàng mở cửa, cô phát hiện bên ngoài không có người. Cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì toàn bộ đèn hành lang sáng lên.
Cô chớp mắt sờ con dao bên hông, vẫn chưa kịp rút ra thì nghe tiếng vỗ tay vang lên. Cô nhìn theo hướng âm thanh phát ra, Quý Thần vốn nên say đến hôn mê lại xuất hiện vô cùng bình tĩnh trước mắt cô, anh ngậm điếu thuốc hút nhẹ một hơi: “Tiểu Cửu? Hay là nên gọi cô là cô Diệp Khả Đồng? Đội phó đội tinh anh Dã Lang?”
Vẻ mặt sau mặt nạ của Tiểu Cửu thay đổi, chuẩn bị móc con dao ra đánh với anh thì cô phát hiện toàn thân trở nên mất hết sức lực, cô càng muốn tập trung tinh thần thì thể lực càng tiêu hao nhanh hơn, cô nói thầm một tiếng không xong nhưng cuối cùng vẫn không đọ lại được với tác dụng mãnh liệt của loại thuốc này. Thân mình cô mềm nhũn, trước mắt tối sầm lại rồi ngã xuống.
Quý Thần nhìn cô gái xỉu trên mặt đất cười nhạo, anh ngồi xổm xuống cạy miệng cô ra nhỏ thêm vài giọt thuốc rồi bế cô đi tới một góc phòng.