Dạy dỗ thành ái

Chương 35


Đọc truyện Dạy dỗ thành ái – Chương 35:

Yên Lăng nhìn hắn cầm một cái bình đi đến chỗ nàng, tuy không biết là gì nhưng trực giác mách bảo nàng thứ đó không phải là cái gì tốt cả. Sở Tiêu đứng ở bên giường nhìn người con gái đang cố thoát khỏi trói buộc ở trên giường, sau một lúc mới ngồi xuống mép giường.
 
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
 
Sở Tiêu không đáp, vươn tay thăm dò đến tiểu huyệt của nàng, xoa nắn vuốt ve rất có kỹ xảo. Chỉ chốc lát sau Yên Lăng đã thở dốc lên tiếng, “Dừng tay!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

Sở Tiêu nhìn hoa huyệt đang có dấu hiệu hé mở thì ngừng tay. Yên Lăng chưa kịp thả lỏng bỗng cảm thấy có một vật lạ thon dài thâm nhập dần vào tiểu huyệt. Nàng hoảng loạn cúi đầu mới nhìn thấy, Sở Tiêu lại nhét cái vòi bình nhỏ dài kia vào nơi đó của nàng! Nàng sợ hãi giãy giụa, gã đàn ông lại dửng dưng mở miệng, “Đừng có lộn xộn, nếu gãy ở bên trong thì không lấy ra nổi đâu.”
 
Sau khi nghe xong mặc dù Yên Lăng sợ nhưng cũng không dám lộn xộn nữa, nếu… nếu chẳng may gãy ở bên trong thật thì làm sao nàng giữ nổi mặt mũi nữa! Cắn chặt môi dưới nàng chịu đựng cảm giác khác thường chưa bao giờ trải nghiệm qua. Còn chưa thích ứng được Yên Lăng đã lại cảm nhận thấy như có chất lỏng cuồn cuộn chảy vào vách thịt nàng. Yên Lăng trợn tròn mắt, không còn nghĩ được cái khác mà theo bản năng không ngừng vặn vẹo thân thể. Sở Tiêu hơi dùng lực giữ nàng khỏi giãy dụa, câu môi nói, “Bên trong đều là rượu ngon, chớ lãng phí.” 
 
Yên Lăng nghe xong càng hoảng hơn, nhưng tay chân đã bị trói chặt, chân còn bị gã đàn ông mạnh mẽ tách ra đè lại. Nàng không động cựa nổi, chỉ càng rõ ràng cảm nhận dòng rượu chảy mạnh không ngừng tràn vào trong tiểu huyệt.
 
Chưa trải sự đời nàng nhịn không nổi vội khóc nức nở, Sở Tiêu thấy vậy thì hơi nhíu mày. Vốn Yên Lăng cho rằng hắn sẽ khiêm tốn thu tay lại, nhưng Sở Tiêu lại dùng một tay nâng eo nàng lên dùng mảnh lụa từ nóc giường rủ xuống. Tay cầm bình kia càng nghiêng bình đổ xuống sâu hơn, để như thế rượu càng chảy nhanh vào bên trong hoa huyệt hơn.
 
Yên Lăng bị kích thích nước mắt lăn dài, cuối cùng nàng không nhịn được nữa mở miệng cầu xin hắn, “Xin ngươi… đó… Không muốn… như vậy… hu… Thân thể hỏng rồi…”
 
Nhìn nàng bị rượu chảy vào khiến bụng nhỏ hơi phồng lên, Sở Tiêu cười nhạt nói, “Không hỏng được đâu.” Dứt lời nâng bình dốc ngược lên, rót cạn chỗ chất lỏng còn sót lại vào trong tiểu huyệt của Yên Lăng.
 
Yên Lăng vì không chịu nổi khoái cảm thống khổ lại đan xen kích thích này mà khóc lóc, thân thể sớm đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, cái eo nhỏ bị treo trên không trung khẽ run rẩy. Sở Tiêu nhìn Yên Lăng khóc không ra hình dạng gì, dịu dàng cười một tiếng, phun ra một cậu khiến nàng không rét mà run, “Ngậm chặt lấy, nơi này rất nhiều rượu, nếu cô để chảy ra một giọt Bản vương sẽ rót tiếp một bình.” Dứt lời cẩn thận rút bình rượu ra, rượu chưa kịp rỉ ra đã nhanh tay dùng một cái nút nhét vào hoa huyệt, lại dùng sức đẩy một cái vào sâu hơn, cứ như thế rượu bị giữ lại trong cơ thể Yên Lăng.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yên Lăng không có cách nào phóng thích khó chịu ngẩng đầu lên, nhưng lại làm cho dịch rượu trong cơ thể không ngừng sóng sánh, ngược lại càng khó chịu hơn. Nhìn nàng khóc đến hoa lê ướt mưa, Sở Tiêu dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng. Yên lăng nghiêng đầu tránh né lại bị hắn nắm cằm ép ngoảnh mặt về, sau đó dịu dàng lau đi dòng nước mắt không ngừng chảy trên gò má nàng.
 
Không có cách nào quay đầu đi, Yên Lăng oán hận nhắm mắt lại từ chối nhìn thẳng vào mắt hắn. Sở Tiêu thu hết vào mắt, vươn tay hơi dùng sức ấn vào bụng nhỏ hơi gồ lên của nàng đang bị treo trên không trung. Yên Lăng vốn không chịu nổi, bị ấn như thế lại càng khó chịu, nàng hoảng hốt mở mắt thì thấy Sở Tiêu thở dài một tiếng, nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi nàng, “Sao vẫn học thói không biết nghe lời như thế?”
 
Nàng không dám chống lại hắn nữa, Sở Tiêu thấy vậy khẽ mỉm cười, sau đó mở miệng: “Sớm ngoan một chút đã không phải chịu trừng phạt như này rồi.” Hết câu hắn duỗi tay đụng hoa huyệt một cái, cảm nhận được nàng nhạy cảm mà co rút lại, hắn vẫn giữ nụ cười nơi khóe miệng, “Ngoan ngoãn ngậm chặt, Bản vương tắm xong sẽ trở lại.”
 

Nhìn Sở Tiêu bước ra khỏi phòng, Yên Lăng mới không nhịn được nữa tỉ tê khóc, nghĩ đến gã đàn ông nói nếu rỉ ra một giọt hắn trở về sẽ rót lại một bình, tuy nàng khó chịu lắm nhưng không dám không nghe theo. Thủ đoạn của gã làm nàng sợ hãi, luôn có tư thái dửng dưng mỉm cười nhưng thực tế lại là bụng dạ nham hiểm nhất…
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.